Lúc bọn họ trở lại biệt viện cao cấp, Quan Phùng và Bùi Trạch Chuỷ đã hấp thụ linh khí linh quả xong, vừa đi ra.
"Hai người có muốn ăn chút gì không?" Giang Tri hỏi.
Quan Phùng lắc đầu nói cảm tạ: "Chúng tôi mới vừa hấp thụ xong linh khí,
hiện tại cả người đều cảm thấy tràn đầy năng lượng, tạm thời không cần
ăn cơm. Đa tạ Giang Tri quan tâm."
Bùi Trạch Chuỷ cũng gật đầu: "Này, xem ra các huynh hôm nay thu hoạch không tồi nha."
Hắn thấy Giang Tri xách theo linh cô cười nói. Loại linh cô to thế này rất
quý, nhà bọn họ không có nhiều linh thạch như vậy để mua cho A Ngôn. Bất quá A Ngôn tự mình nuôi hai con linh trĩ cũng rất không tồi.
"Ừ, tôi định lát nữa làm thử chút dược thiện." Giang Tri không kể với bọn
họ chuyện ngoài ý muốn ban nãy, mà chỉ nói kế hoạch sắp tới. Cũng khá
lâu rồi anh không mở livestream.
"Được, chúng ta vào trước xem
Bùi Cẩn Bùi Ngôn đã." Quan, Bùi cảm thấy tò mò với dược thiện trong lời
Giang Tri, nhưng trước mắt việc hai đồ đệ tu luyện càng quan trọng hơn.
Thời Nghiêu đi theo Giang Tri đến khu nấu nướng, nhìn anh sắp xếp dụng cụ,
lại lấy từ trong tuỳ thân không gian ra một đống lớn linh thảo linh dược vừa nãy mua. Lúc này là chính ngọ (giữa trưa), thời điểm ánh
nắng độc nhất, khu nấu nướng lại lộ thiên, ánh mặt trời chiếu thẳng
xuống, lưng nóng ran. Thời Nghiêu vừa mới chuẩn bị biến ra một lớp chắn
hút nhiệt, ánh nắng có thể xuyên thấu lại có thể hút nhiệt, như vậy
Giang Tri sẽ không bị nóng nữa.
Không nghĩ tới hắn vừa mới nảy ra ý tưởng, Giang Tri cũng đã ngẩng đầu duỗi tay, thúc giục băng ác ma
phóng lên trên "Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng" tạo thành một mái
che bằng băng, khớp vừa vặn chặt chẽ với mái hiên, trần nhà làm bằng
băng – vừa có thể xuyên thấu ánh sáng vừa có thể làm mát. Đây là hàn
băng địa ngục, chỉ có phóng lửa ác ma bên tay trái Giang Tri mới có thể
dễ dàng làm tan chảy, còn lại dù nắng có độc đến đâu cũng khó có thể làm chảy được.
Giang Tri hắc hắc cười, ngồi dưới mái hiên xoay người nói với Thời Nghiêu: "Thời Nghiêu, chỗ anh có nóng không? Muốn mát
không?"
Anh nói xong liền đi tới, dùng hàn băng dựng nửa vòng tường băng trên khu đất trống quanh hắn.
Thời Nghiêu: "......"
Giang Tri cảm thấy gần đây hình như năng lực của băng hoả ác ma càng ngày càng mạnh, cả người giống như có năng lượng vô tận.
"Anh ngồi cho mát đi rồi tôi hầm canh linh cô cho anh."
Mặc kệ là linh cô hay là bồ câu, chỉ cần ăn ngon chính là bồ câu tốt. Giang Tri cảm thấy dù gì linh cô cũng là linh cầm, tự mình mở lồng sắt không
chắc có thể khống chế được, anh chợt loé thông minh, lần nữa phóng băng
ác ma, nháy mắt đông nguyên con linh cô cao ngạo cực lớn thành bức tượng băng.
Linh cô không hay biết gì bị băng địa ngục đông lạnh dẫn
đến hôn mê, Giang Tri dùng lửa ác ma đun chảy tượng băng thành nước;
linh cô lúc này đã ngất xỉu, Giang Tri nhanh chóng mở lồng sắt, thừa dịp nó đang bất tỉnh nhân sự nhanh tay đưa tiễn nó về miền cực lạc.
Lúc này anh mới mở dụng cụ phát sóng, xem thống kê trên giao diện, Giang
Tri "A" một tiếng: Hửm, hình như lại thêm rất nhiều ngôi sao?"
Giang Tri vẫn nhớ như in lần trước bị tụt một lúc ½ số ngôi sao, cuối cùng
chỉ còn lại hơn 300 vạn ngôi sao, mà thống kê bây giờ lại tăng tới hơn
480 vạn.
S00006 đáp: "Gần đây có mấy tinh cầu khai thông được
internet vị diện, tương lai sẽ có một số lượng lớn người xem ào ạt tiến
vào."
Tiểu tinh cầu cũng là một trong số đó. Bởi vì hiện tại
trình độ phát triển khoa học kỹ thuật trên tiểu tinh cầu còn thua xa đa
số vị diện khoa học kỹ thuật cao đẳng, chưa cách nào chế tạo ra quang
não tương thích với chức năng hoàn nguyên hiện trường của phòng
livestream vị diện, nên không thể ngửi được mùi thơm, cảm nhận được
nhiệt độ và hương vị món ăn, cũng không có cách nào nhận được lễ vật
Streamer gửi tặng.
Nhưng có mục tiêu mới có động lực. Ngay sau
khi internet vị diện được khai thông, cư dân trên tiểu tinh cầu không ai không bị công nghệ đen của các vị diện khác làm choáng ngợp, bọn họ
trầm mê trên diễn đàn vị diện, trầm mê ở phòng livestream vị diện, hận
không thể một ngày có 48 giờ để đắm chìm trên internet vị diện. Đối với
cư dân vị diện trong giai đoạn đầu, trạng thái tốt nhất chính là một mặt thì kinh hãi hâm mộ cực kỳ, một mặt cố gắng đuổi theo thành tựu.
Rất nhiều Streamer thông thường sẽ không lộ mặt trên livestream, hệ thống
cũng sẽ khởi động trạng thái bảo vệ, một nguyên nhân trong đó là lo lắng họ sẽ bị fan cuồng nhận ra, như này còn đỡ, nếu vị diện đó đồng thời
được khai thông internet vị diện, sẽ có thể bị đồng hương ganh tị theo
dõi, khả năng cao sẽ dễ bị tấn công.
Bất quá những chuyện này kia đều không nằm trong phạm vi lo lắng của Giang Tri, anh mở phòng
livestream vị diện lên, chào hỏi tất cả bạn mới bạn cũ: "Đã lâu không
gặp mọi người, hôm nay tôi chuẩn bị nấu dược thiện – linh cô hầm sâm Mỹ
và điền thất (một loại sâm), canh này có chức năng bổ khí lưu thông máu, làm tan máu bầm, huyết ứ (máu không lưu thông, đình trệ, và ngưng đọng), nhưng linh cô hôm nay dùng có khả năng sẽ càng bổ dưỡng hơn, sau khi uống tôi sẽ miêu tả rõ hơn cho mọi người."
"Streamer... anh thay đổi rồi, anh trước kia lúc nào cũng sủng tụi em, nấu đồ cho tụi em ăn ăn ăn QwQ"
"Ngày thứ 37 không được thưởng thức mỹ thực của Streamer, đói."
Giang Tri bật cười: "Tôi sợ mọi người bị tiêu chảy mà, rốt cuộc món hôm nay nấu tôi cũng chưa từng ăn thử qua nha."
"Lát nữa tôi sẽ làm ít dược thiện điểm tâm, nếu hương vị ổn, lần sau sẽ làm
tặng mọi người." Những món này đều do linh thạch của Thời Nghiêu mua về, anh trước hết phải nấu cho Thời Nghiêu đã.
"Anh cứ nói đùa! Streamer cứ ra giá, chúng ta mua nổi! Streamer ngàn vạn lần đừng làm khổ chính mình."
"Streamer, ta cũng muốn ăn lại dược thiện, tất cả bo bo và đậu đỏ lần trước đều ăn hết rồi, bên này lại bắt đầu ẩm ướt, ăn mãi ớt địa ngục đúng là quá khổ mà." Ma Vương khóc lóc kể lể.
Thời Nghiêu ngồi dựa vào tấm bình
phong băng đá, một bên xem Giang Tri bận rộn một bên xem spam bình luận, không biểu hiện lên mặt nhưng trong lòng lại bật cười: Streamer mới
không thay đổi, chỉ là mình hắn được ưu tiên thưởng thức mỹ thực trước
tiên mà thôi.
Thời Nghiêu thừa dịp Giang Tri không chú ý, lên
livestream tặng thưởng 5000 tinh tệ cho anh, ID [Không muốn ăn cơm] in
đậm màu vàng choé hiện lên ở khu bình luận, cơ hồ muốn chói mù mắt người xem.
"Sặc, lại là ngươi! Đại lão trồi lên tặng thưởng, ta nghĩ ta không cần nằm mơ đến lượt ta được rút thăm trúng nữa rồi."
Nội tâm Thời Nghiêu không hề dao động, đây là tài khoản hắn tự tạo, vài lần trước ở cục quản lý vị diện không thể đi theo với Giang Tri, nên hắn
mới tạo riêng một tài khoản phụ. Mỗi lần tới ăn cơm, không đưa tiền thì
lòng không yên, đưa tiền thì Giang Tri không lấy, vì thế hắn mới tặng
cho Giang Tri tủ lạnh và lò nướng không cắm điện. Mà tặng thưởng trên
phòng livestream không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, yên lặng tặng
tiền cho Giang Tri, dù sao Giang Tri khẳng định không đoán được đây là
hắn.
Giang Tri không biết người ở vị diện này nấu linh cô như thế nào, anh muốn hầm canh, dứt khoát dùng điền thất trên tiểu tinh cầu,
nhân sâm Mỹ, dùng phương thuốc hầm canh quen thuộc nhất. Linh cô quá
lớn, Giang Tri cắt một nửa hầm canh, một nửa kho tàu. Sau khi canh đang
hầm trong nồi, anh liền bắt đầu chuẩn bị linh cô kho tàu.
Anh
dùng hoả công đun sôi nước trụng qua linh cô chín khoảng 5 phần, Giang
Tri dùng nước lạnh rửa lại sạch sẽ, đổ nước mới vào. Để cho thịt linh cô càng ngon miệng hơn, Giang Tri nấu nước kho trước cùng với hoa hồi,
quế, cam thảo, hồ tiêu, đường phèn, xì dầu đậm màu, xì dầu nhạt màu, sau đó mới cho nửa con linh cô vào tiếp tục nấu, thỉnh thoảng lật mặt để
linh cô thấm đều gia vị nước kho.
Đắm mình trong nồi nước kho sôi sùng sục, linh cô dần thay chiếc áo khoát màu đỏ hồng thành một lớp áo
nâu sẫm tươi sáng, cũng thấm thật đẫm hương vị nồng đậm của nước kho,
bản thân linh cô cũng tự mang một mùi thịt thơm nồng mà Giang Tri chưa
từng ngửi qua, đại khái là mùi hương độc nhất vô nhị của linh cầm đi.
Chờ nấu chín, Giang Tri thu lửa lại, đem nồi linh cô kho tàu màu nâu sẫm thả vào chậu nước cho nguội.
Giang Tri gắp Linh Xỉ Thảo đã hấp
cách thuỷ ra, lột đi lớp vỏ không khác khoai tây cho lắm, lộ ra phần
ruột màu trắng mềm bốc khói nóng hôi hổi, rất giống với củ mài, một
hương thơm ngọt ngào thanh đạm như có như không phiêu đãng trong không
khí.
Anh tính dùng Linh Xỉ Thảo làm dược thiện điểm tâm, nghiền
nhuyễn phần ruột trắng, sau đó trộn cùng đường trắng và hạt đậu vàng đun chảy. Hạt đậu vàng chính là thứ ngày đó Bùi Ngôn cho vào chảo trước khi xào thức ăn, tác dụng giống như dầu, nhưng kết cấu lại ít đặc hơn. Trộn hỗn hợp cho đều rồi nhào bóp đến khi thành một cục bột Linh Xỉ Thảo
trắng trắng mềm mềm không dính tay. Giang Tri dùng dao chia cục bột
thành nhiều khối nhỏ. Giang Tri không dùng nhiều đường trắng, anh sợ
hương vị hơi đơn điệu bèn lấy ra một nửa hủ mứt anh đào làm nhân, dùng
khuôn nén tạo thành nhưng cái bánh màu trắng nõn hình hoa năm cánh, sau
khi xếp lên dĩa, tiếp tục mang đi hấp cách thuỷ.
Trong lúc đang
hấp bánh Linh Xỉ Thảo, Giang Tri nêm muối vào nồi canh hầm, lại lấy nửa
con linh cô trong nồi nước kho đã ngâm nguội đi chặt, thả rất nhiều hạt
đậu vàng vào chảo, chờ dầu nóng mới thả những miếng linh cô vào chảo
dầu, vừa chiên vừa múc dầu rưới lên từng miếng linh cô, linh cô từ màu
nâu sẫm chuyển thành màu đỏ sẫm, bóng bẩy, mùi thơm đặc trưng kỳ lạ của
linh cô lan toả trong không khí. Chiên đến khi lớp da vàng giòn Giang
Tri mới gắp ra khỏi chảo bày lên đĩa.
Điểm tâm linh thiện cũng
hấp chín, theo động tác mở nắp của Giang Tri, một luồng hơi nóng mờ ảo
mang theo hương thơm ngọt ngào nồng đậm tràn ra, một ít người xem có tu
vi cao thâm cảm nhận được hình như trong món ăn Giang Tri làm hôm nay
chứa rất nhiều linh khí. Mà Phù Quang tiên nhân vì chuẩn bị xuất phát đi đến Linh Trù đại hội nên không kịp xem lần livestream này, nếu không
hắn nhất định nhận ra được đây chính là "đặc sản" của vị diện hắn a.
Giang Tri múc một tô lớn canh linh cô hầm thơm nức mũi màu vàng nhạt ngọt
lành mang đến chính sảnh: "Anh nếm thử xem thế nào." Anh đưa muỗng đũa
cho Thời Nghiêu, sau đó quay lại khu nấu nướng.
"Hôm nay cũng chỉ có thể để mọi người ngửi mùi lấy thảo thôi. Tôi phải ăn cơm với bạn đã, hẹn gặp lại lần sau." Trong khi Giang Tri nói chuyện, nhóm người Bùi
Ngôn đã đi ra, anh cười chào người xem rồi đóng dụng cụ phát sóng, quay
sang chào hỏi nhóm Bùi Ngôn.
"Hai đệ cảm thấy thế nào?"
Trên mặt Bùi Cẩn vẫn còn in đậm thần sắc sung sướng kích động, cậu nói lời
cảm tạ với Giang Tri: "Cảm ơn linh quả của Giang Tri, đệ tiến giai được
rồi."
Bùi Ngôn cũng gật đầu một cái thật mạnh: "Lần đầu tiên đệ
được ăn Thiên Linh Quả và Kim Bích Quả... Ăn quá xá ngon!" Quả nhiên cảm tưởng của Linh Trù cũng giống y Giang Tri, đam mê ăn uống vô bờ bến.
Giang Tri cười: "Vậy thật quá tốt! Các người cũng đả toạ lâu như vậy," Giang
Tri vừa nói vừa nhìn về phía Thời Nghiêu, hắn cũng tâm linh tương thông
nhìn qua gật đầu, "muốn uống chén canh không?"
Thời điểm bọn họ
đi ra đã ngửi được một mùi thịt nồng đậm và mùi hương thảo, Bùi Ngôn lại cảm nhận được linh thiện được nấu lần này mang theo một lượng linh khí
rất lớn, Giang Tri quả nhiên là cao thủ ẩn giấu!
Bùi Ngôn đi qua
phụ múc canh đưa chén, mỗi người đều được chia một chén canh linh cô hầm đầy tràn, Giang Tri cũng dọn linh cô kho tàu lên, trước tiên mọi người
ngồi xuống bàn, Giang Tri mở nắp nồi hấp, mang lên một khay lớn điểm tâm linh thiện.
"Phần nhân có màu hồng này chính là mứt anh đào, nếu không thích ngọt ngấy, có thể không ăn phần nhân." Giang Tri nói, đi
đến ngồi xuống bên cạnh Thời Nghiêu.
Thời Nghiêu uống xong chén
canh, thịt linh cô hầm cũng ăn xong. Hắn mặt không đổi sắc chờ mọi người bưng chén canh lên, lúc này mới gắp một miếng linh cô kho tàu, linh cô
nấu trong nước kho một thời gian lâu nên da màu đỏ sẫm rất ngon mắt, cắn xuống một miếng, da vừa giòn vừa thơm, thịt bên dưới ngoài giòn trong
mềm mụp vừa miệng, thịt ẩm mọng nước, thơm nồng đậm tinh khiết.
Giang Tri khát nước, bưng chén canh lên uống một ngụm, quả nhiên tươi ngon
ngọt lành, mỹ vị thanh hương đặc thù khiến Giang Tri nheo mắt lại vì
sung sướng, uống liền một hơi không dừng. Cả ngươi anh nháy mắt ấm áp
lên, không còn cảm giác khô nóng khiến tâm phiền ý loạn nữa, dòng nước
ấm như xuất phát từ sâu trong cơ thể, toàn thân từ trên xuống dưới đều
được đắm chìm giữa dòng nước ấm này.
Mà những người còn lại húp
một ngụm canh đều ngẩn ra. Đặc biệt là Bùi Ngôn, đôi mắt mở to tròn xoe, cậu thật cẩn thận nuốt ngụm canh trong miệng xuống, cả kinh nói: "Giang Tri, huynh nấu món linh thiện này như thế nào vậy? Đây là linh thiện
chứa linh khí nồng đậm nhất đệ từng ăn a!"
Ngay cả Quan Phùng và
Bùi Trạch Chuỷ cũng gật đầu đồng ý, bọn họ ăn qua vài món Giang Tri nấu
trước đó, có lẽ là do anh không dùng linh thảo linh dược nấu nướng cho
nên không chứa linh khí. Nhưng món hôm nay còn chấn động nhân tâm hơn
những linh thiện Bùi Ngôn thường nấu, canh hầm chứa đựng linh khí nồng
đậm, bổ dưỡng lại trân quý.
Giang Tri "A" một tiếng, nhớ lại quá
trình làm linh thiện hôm nay của mình, anh suy ngẫm tỉ mỉ, mọi người đều nhìn anh, chỉ có mình Thời Nghiêu vẫn còn nghiêm túc ăn thịt – phải nói là quá ngon!
"A! Chẳng lẽ bởi vì cách tôi giết linh cô sao?"
Giang Tri nghiêm túc hồi tưởng so sánh, linh quang chợt loé, "Tôi đúng
thật không phải là Linh Trù, không hề xử lý gia tăng linh khí khi nấu
ăn, lý do món ăn hôm nay không giống bình thường khả năng cao nhất là do lúc đó tôi dùng hàn băng nháy mắt đông lạnh linh cầm cho ngất xỉu, sau
đó tranh thủ nó còn hôn mê thì làm thịt..."
"Mọi người thường có
thói quen trực tiếp cầm dao đâm vào rút ra. Linh cầm sở dĩ gọi là linh
cầm, tốt xấu gì cũng có linh khí, bị một kích như vậy linh khí trong cơ
thể có lẽ đều tán hơn phân nửa......"
Mọi người đều kinh hãi, bọn họ bừng tỉnh đại ngộ, trăm triệu lần không nghĩ tới còn có một tầng
nguyên nhân như vậy! Đại đa số Linh Trù vì để nấu ra linh thiện linh
thực tốt nhất đều tự mình động thủ, nhanh gọn vững, cẩn thận tỉ mỉ mới
cho ra tác phẩm tinh tế - không thể ngờ đây ngược lại sẽ làm hao tổn
phần lớn linh khí.
Bùi Ngôn lại càng bội phục Giang Tri đến tận trời xanh, hai mắt cậu loé sáng: "Giang Tri, huynh đúng là quá thông minh!"
Đồng thời cũng thở dài: "Huynh thật sự không phải cao giai Linh Trù sao?"
Giang Tri cười haha: "Trước tiên đừng rối rắm, a, mọi người nhanh ăn đi, để
nữa thì nguội mất." Không ăn đi là Thời Nghiêu ăn hết bây giờ.
Bùi Thận và Bùi Hành cầm bánh Linh Xỉ Thảo, ăn đến mặt mày hớn hở, trên má dính đầy mứt anh đào màu đỏ hồng.
"Huynh còn nhiều mứt anh đào lắm, hai đứa nhỏ thích ăn như vậy, sau này A Ngôn có thể làm cho hai đứa ăn." Trong tuỳ thân không gian của Giang Tri còn trữ mấy chục hũ cơ.
Bởi vì lần này nấu không nhiều lắm, bọn họ lại đông người, một bàn đồ ăn nhanh chóng bị bão cuốn mưa sa không còn một mảnh.
Giang Tri nhân dịp bọn họ thu dọn bàn ăn, ghé lại gần Thời Nghiêu nhỏ tiếng hỏi: "Anh ăn no không?"
Thời Nghiêu nghĩ nghĩ, trả lời anh, "Không, nếu có cơm thì càng tốt." Hôm
nay không nấu cơm, món linh cô kho tàu kia quá ngon, nếu có cơm, hắn có
thể ăn hết ba chén.
Giang Tri cười thầm, " Vậy, để chút tôi nấu thêm cho anh."