"Bên này chỉ có thảo dược, cậu có muốn qua chỗ khác xem linh cầm không?" Thời Nghiêu đã thăm dò trước phương hướng.
Giang Tri nhớ Bùi Ngôn có chăn nuôi linh trĩ, gật gật đầu, "Được, đi nhìn xem đi."
Anh vừa mới đi qua đoạn đường chen chúc, cũng nghe không ít người đang nói
cái gì "linh trĩ", "linh cô." Giang Tri đi sát theo Thời Nghiêu, lúc này người nhiều, hai người từ đi song song sau biến thành một trước một
sau. Thời Nghiêu liền dừng lại trong đám người, nghiêng người nhìn lại
chờ Giang Tri đuổi kịp, lúc này mới tiếp tục đi.
"A, đó không
phải là bồ câu sao?" Giang Tri nhìn thấy "linh cô" màu trắng tuyết bị
nhốt trong một cái lồng trúc đặc chế, thoạt nhìn giống bồ câu trắng
nhưng lại lớn hơn cả diều hâu.
Thời Nghiêu theo bản năng hỏi: "Ăn ngon không?" Ở cùng Giang Tri lâu rồi, thấy cái gì phản ứng đầu tiên
luôn là có thể ăn hay không, ăn thế nào, ăn ngon không.
Giang Tri nhớ lại hương vị canh bồ câu hầm sâm Mỹ trước kia, nước canh hầm không
quá đắng họng, ăn vào có hậu ngọt, hương vị của dược liệu hoà quyện với
hương vị của bồ câu hầm, tạo nên một món canh ôn nhuận bổ dưỡng. Anh
nuốt nước miếng gật đầu.
Người bán hàng thấy, vội nói: "Hai vị
thật biết nhìn hàng! Ngài nhìn một cái xem, đây chính là linh cô vương,
một dãy hàng quán này chỉ có linh cô quán tôi bán là lớn nhất, linh khí
đậm nhất, dùng để nấu nướng ở đại hội Linh Trù nhất định sẽ kinh diễm
toàn trường. Chỉ cần 20 viên linh thạch lập tức có thể mang về!"
Thời Nghiêu gật đầu: "Được, chúng ta muốn."
"Chúng ta trả 25 viên linh thạch." Một âm thanh vang lên, Giang Tri thấy hơi
quen tai, chờ người tới gần, hai bên đối diện tầm mắt, thật là oan gia
ngõ hẹp – Tề Kỳ cũng không nghĩ tới lại là Giang Tri.
"Là ngươi!" Tề Kỳ bực bội nói trước, vốn bọn họ hoàn toàn có thể cướp được Ngũ Sắc
Thảo, thắng lợi áp đảo, lại không nghĩ rằng nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim, hai tên khốn nhiều chuyện cứu người này đi, còn đoạt đồ vật về
lại.
Giang Tri thấy là hắn, nhất thời không nói hai lời, song
song thúc giục băng hoả ác ma, Tề Kỳ nếu dám động thủ ở đây, anh cũng sẽ không dễ dàng bó tay chịu trói. Tề Kỳ lại lần nữa lấy pháp bảo ra, hộ
vệ theo hắn hôm nay không mang kiếm, cũng bày ra tư thế chiến đấu. Thời
Nghiêu thấy thế lập tức đoán được giữa hai người từng có ân oán, bất
động thanh sắc tới gần Giang Tri.
Tề Kỳ từ nhỏ được chăm bẵm
trong nhà thế gia, còn chưa từng bị uỷ khuất, lúc này hiển nhiên sẽ
không bỏ qua cơ hội nhục nhã Giang Tri. Không cần diễn kịch, châm chọc
mỉa mai lời qua tiếng lại, Tề Kỳ trực tiếp tế pháp khí, hộ vệ phía sau
cũng lập trận hộ pháp.
Bọn họ cách quá gần, Tề Kỳ lại ra tay cực
nhanh, Giang Tri nhìn phi tiêu đang xoáy về phía mình, lập tức triệu hồi vòng sáng, nháy mắt loé sáng chói mắt người xung quanh, cũng "Đang đang đang" chắn phi tiêu của Tề Kỳ lại ngoài vòng sáng. Nhưng bởi vì đứng
quá gần, vẫn có mấy phi tiêu kịp lọt qua được vòng sáng, nháy mắt sắp
đâm trực diện vào mặt và ngực Giang Tri, lúc này một đôi tay khớp xương
rõ ràng, thon dài vững chãi xoẹt qua trước mắt anh, nhẹ nhàng bắt lấy
bốn cái kim quang phi tiêu.
Đồng tử Giang Tri bỗng nhiên co rụt,
hô hấp đình trệ một lát, lúc Thời Nghiêu che trước mặt anh, ống tay áo
to rộng kia rũ xuống, Giang Tri rốt cuộc thở ra một hơi, lúc hô hấp cũng ngửi thấy được mùi thơm quần áo nhàn nhạt nhẹ nhàng.
"Có ổn không?" Tiếng Thời Nghiêu vang lên bên tai anh, Giang Tri ngơ ngác gật đầu.
Lúc này, mấy cái phi tiêu bị Thời Nghiêu bắt được đã không còn phát sáng nữa, tựa như đã biến thành sắt vụn đồng nát.
"Lần trước là bọn họ đả thương cậu?" Giọng nói Thời Nghiêu không có nghi vấn, hắn đã đoán được sự tình.
Trong lòng Giang Tri vẫn còn ghim rõ rành rành vụ này, gật đầu đáp: "Ừ, là bọn họ."
Bên ngoài vòng sáng, phi tiêu bị ngăn cản dội ngược lại, hiện tại vẫn như
bầy ong bám riết không tha, vây quanh vòng sáng, ý đồ tìm cách xuyên
thủng. Người bán hàng xung quanh đều có kinh nghiệm, vừa thấy cao thủ
đánh nhau, tất cả đều yên lặng dọn hàng, đứng một bên xem diễn.
Tề Kỳ tức điên: "Lập trận pháp! Không để bọn chúng chạy thoát." Chính hắn
cũng ném ra mấy tờ phù bảo, người xung quanh thầm than, đại gia tộc thật tốt, pháp khí phù bảo gì cũng tuỳ ý dùng.
Thời Nghiêu "Ừ" một tiếng, nói với Giang Tri: "Cậu đợi một lát, tôi đi xử lý."
Âm thanh hắn nói trong vòng sáng nghe trầm thấp, Giang Tri còn chưa kịp
trả lời, liền thấy Thời Nghiêu đã bước đến trước mặt hắn đi ra ngoài
vòng sáng. Giang Tri nhìn bóng dáng cao lớn phát sáng của hắn, trong
lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ dị.
Thời Nghiêu vừa bước ra
khỏi vòng sáng lập tức bị phi tiêu nhắm tới, nhưng không đợi chúng tới
gần, tất cả phi tiêu đều hoàn toàn bị đập nát, Tề Kỳ cả kinh trợn tròn
đôi mắt.
Hắn nhìn Tề Kỳ mặc cẩm y hoa phục, ngón trỏ và ngón cái
khép thành một vòng tròn, tất cả tu sĩ đang lập trận quanh mình đều bị
một dòng khí đánh văng mạnh bay ra sau hơn 10m.
"Ngươi là ai? Ta
với ngươi chưa từng kết thù hận gì, vì sao đả thương hộ vệ của ta." Tề
Kỳ lén nhìn hắn vài lần, thật đáng giận, tất cả hộ vệ đều bị đánh bay,
trước mắt nơi này chỉ còn mỗi mình hắn, khẳng định không địch lại đối
phương, vẫn nên nhân lúc còn sớm mà thoát thân đã.
Thời Nghiêu
nhìn thấu tính toán của hắn, nhẹ nhàng vung tay, từ không trung trống
rỗng nặn ra hai lưỡi đao vô hình vô sắc sắc bén, mang theo tiếng vang
"xoẹt xoẹt" lấy tốc độ sét đánh không kịp trở tay tấn công Tề Kỳ. Tề Kỳ
hoảng loạn sợ hãi ném ra toàn bộ phù bảo, pháp khí mang theo, nhưng
không cái nào thoát khỏi lưỡi đao vô tung vô ảnh sắc bén vô tình, bị
chém làm đôi dễ như trở bàn tay.
Tề Kỳ lúc này mới bắt đầu thật
sự luống cuống, người trước mặt này sẽ không nhẹ tay với hắn. Lưỡi đao
vô hình kia đã xông tới, trong phút chốc, hắn cảm giác hai chân mình
lạnh toát, hắn rõ ràng cảm giác được không khí xung động, phát ra âm
thanh khi bị lưỡi đao sắc bén hung mãnh chém qua.
"Không cần!!!" Chân của hắn!! Tề Kỳ lanh lảnh bén nhọn hét toáng lên.
"Phụt." Người xem náo nhiệt xung quanh không nhịn được bật cười.
Quần chúng vây xem từng chứng kiến không ít trò hay hiển nhiên cũng hiểu rõ
câu chuyện, đây rõ ràng là con cháu đại thế gia, ỷ căn cơ cường ngạnh ức hiếp hai công tử trẻ tuổi tuấn tú đầy hứa hẹn, không nghĩ tới thực lực
đối phương cường đại vượt quá dự đoán, ngược lại bị dập cho tơi bời. Cẩn thận nhìn lại, tường bào thêu tường vân chỉ vàng của Tề Kỳ bị lưỡi đao
chém qua, hai ống quần bị rách một lỗ rõ to, xiêm y đẹp đẽ bị Thời
Nghiêu chém cho rách mướp.
"Đây là cái giá cho việc ngươi ngày ấy dám làm rách quần áo cậu ấy." Thời Nghiêu mặt không biểu tình.
Tề Kỳ rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, chưa từng trải qua sóng to gió lớn gì,
lúc này đã sợ run bần bật, hắn cơ hồ cho rằng chân mình sẽ bị chém đứt!
Thời Nghiêu trong lòng nghĩ đến vết máu đỏ sậm trên cánh tay Giang Tri hôm
ấy, vung tay hai cái, mọi người hoàn toàn không thấy cách hắn ra chiêu,
liền thấy Tề Kỳ "Phanh" một cái quỳ rạp xuống đất, thống khổ bưng kín
một bên cánh tay, mọi người kinh ngạc vạn phần, tay áo hắn nhiễm hồng,
xem ra là xuất huyết nhiều do bị trọng thương. Nguyên bản quý công tử
cao ngạo quý giá đẹp đẽ, trước mắt liền trở bên chật vật không nhìn nổi
như vậy.
"Đây là cái giá cho việc ngươi ngày ấy làm tay cậu ấy bị thương." Thời Nghiêu nói xong, không thèm liếc hắn một cái, xoay người
đi thẳng về bên Giang Tri.
Những hộ vệ bị đánh bay lúc nãy cũng
gấp rút chạy tới, do dự không dám tiến lên, thấy Thời Nghiêu đi rồi mới
đồng loạt chạy lên phía trước, xem xét thương thế của Tề Kỳ.
Giang Tri đứng ngoài xem, hết thảy phát sinh bất quá chỉ diễn ra trong vòng 1 phút, anh còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy Tề Kỳ tâm cao khí ngạo mấy ngày trước bị chỉnh đến nơi đến chốn.
Thời Nghiêu: "Chúng ta đi thôi."
Giang Tri: "......" Ngầu, thật quá lợi hại.
Thấy anh sững sờ, Thời Nghiêu thầm cảm thấy may mắn, may là mình biết khống
chế không có xuống tay quá nặng. Hắn kéo kéo tay áo Giang Tri, mang
người rời khỏi hiện trường hỗn loạn, đi vài bước mới đến chỗ ông chủ
quán khi nãy nhanh chân té chạy, mua con linh cô lớn nhất kia.
Người bán hàng haha cười nói: "A, hai vị chỉ cần đưa 10 viên linh thạch là đủ rồi! Tôi rất mong chờ biểu hiện xuất sắc của hai vị ở Linh Trù đại hội
đấy!"
Thời Nghiêu thanh toán linh thạch, xách lồng sắt, lúc này
Giang Tri mới ổn định lại. Hai người họ nháy mắt trở thành tâm điểm giữa đám đông, nhưng do còn e dè với năng lực cường đại của Thời Nghiêu,
không ai dám ôm bom cảm tử, quang minh chính đại sáp tới.
Giang
Tri nghiêng đầu nhìn Thời Nghiêu nói: "Vừa rồi thật cảm ơn anh! A, như
vậy cũng tốt, đây coi như là đời dạy cho hắn một bài học, may mắn gặp
anh tâm địa thiện lương, nếu gặp người vừa mạnh vừa ác hơn hắn nhiều
lần, không chừng Tề Kỳ sẽ bị phế bỏ tu vi." Giang Tri ít nhiều vẫn hiểu
lý lẽ.
Tu tiên tu ma, cường giả vi tôn. Nhân số nơi này không
nhiều bằng tiểu tinh cầu, nguyên nhân có thể do tỷ lệ tử thương của bọn
họ lớn hơn rất nhiều. Nếu đối phương từng tấn công mình, anh cũng sẽ có
thù tất bào – ai nha, anh cũng không phải đại thánh nhân gì cho cam.
Thời – tâm địa thiện lương – Nghiêu không hé răng: "......" Hắn chỉ cần "sút" hai phát, tu vi Tề Kỳ thật sự sẽ bị phế.
"Đưa lồng tôi xách cho! Quay về nấu canh bồi bổ cho anh." Giang Tri mới bị
hoảng sợ, cho rằng kim quang phi tiêu nhất định sẽ đâm trúng, lúc này
mới thở ra một hơi trọc khí dài, nhận lấy lồng sắt nhốt linh cô vương.
Đoạn đường bọn họ đi về cũng khá hay, Giang Tri vừa đi vừa mường tượng lại
hình ảnh vừa nãy, anh càng nghĩ càng thấy Thời Nghiêu lợi hại, bộ dáng
Thời Nghiêu khi đó có thể nói là vô cùng đẹp trai, siêu cấp ngầu. Không
cách nào nhìn thấu chiêu thức của hắn, đối phương cũng không kịp phòng
bị đột nhiên bị đánh ngã xuống đất.
Một vấn đề mới nổi lên, anh
nhìn thấy nhiều lần, sau khi để ý quan sát kỹ, phát hiện chiêu số của
Thời Nghiêu không giống võ công hoặc pháp thuật, càng đáng sợ hơn chính
là giống như chỉ cần Thời Nghiêu muốn, tuỳ tâm tuỳ tính hắn đều có thể
triệu hồi các loại lực lượng tự nhiên. Hay là, Thời Nghiêu đến từ một
địa phương đẳng cấp còn cao hơn cả vị diện Đế quốc và vị diện Tiên Ma?
Vậy sinh mệnh hắn nhất định cũng rất dài nhỉ! Giang Tri yên lặng nghĩ
trong lòng. Tốt xấu gì anh cùng đại lão cũng có điểm tương tự, hai người bọn họ đều có sinh mệnh dài bất tận a. Giang Tri tự an ủi cho cái sức
chiến đấu như cọng bún thiu của mình.
Thời Nghiêu vừa mới "báo
thù rửa hận" cho Giang Tri xong, tâm tình vô cùng tuyệt vời, loại cảm
giác này rất khó hình dung, luận pháp lực không ai có thể mạnh hơn hắn,
là một cường giả bách chiến bách thắng danh xứng với thực. Hắn không
thích đánh nhau, đánh người khác đều có cảm giác đang khi dễ người ta,
chơi không vui.
Từ sau khi dùng tự nhiên chi lực xây dựng thế
giới đến nay, hầu như Thời Nghiêu đều mặc kệ, nhàm chán thì đi hạ giới
lắc lư vài vòng, hắn tạo ra vị diện Đại Thiên cũng chỉ để bản thân bớt
cảm giác cô độc. Sau này hắn phát hiện, đúng là có náo nhiệt hơn, nhưng
những cái náo nhiệt đó lại hoàn toàn chẳng có quan hệ gì với hắn, mọi
chuyện cũng vẫn vậy, không có giao thoa gì với hắn. Hắn vẫn một thân một mình hành tẩu. Thời Nghiêu càng nghĩ càng buồn, dứt khoát ngủ vùi không tỉnh. Nói hắn là thượng thần, kỳ thật hắn chính là người ngoài cuộc duy nhất. Mà hôm nay, hắn hiếm hoi lắm mới chủ động đánh người thế nhưng
lại cảm thấy có điểm vui vẻ, thật giống như có thực lực cường đại thì có thể bảo hộ người của mình, chính là loại khoe khoang không cần kiêng
nể, cái cảm giác thoả mãn sôi trào này, thật tuyệt vời.