Sau khi thưởng thức trà chiều, Thời Nghiêu cảm thấy mỹ mãn mới rời đi,
trước khi đi, Giang Tri còn đưa hắn rất nhiều bánh quy còn dư, để hắn
mang theo làm đồ ăn vặt.
"Bánh này bảo quản kín có thể ăn được
một khoảng thời gian, anh mang theo đi." Giang Tri muốn hắn lúc nào cũng có thể ăn được đồ ăn mình làm.
"Được." Thời Nghiêu nhận lấy hũ pha lê, nháy mắt đã biến mất.
Giang Tri ăn đến no căng, cơm chiều chỉ tuỳ tiện ăn chút mì với rau rồi tắm
rửa về phòng nghỉ ngơi. Cuối cùng A Mao cũng đã trở lại sau hai ngày
tuần ra lãnh địa, trong sân, trong nhà đèn tắt tối thui, nồi niêu chén
bát rửa đến sạch sẽ, một chút mùi đồ ăn cũng không có.
"Rống!" A
Mao giận dỗi, thế mà không để lại chút cơm nào cho nó. A Mao ngựa quen
đường cũ nhảy phốc lên, phóng qua cửa sổ nhỏ, lộc cộc chạy vội tới phòng ngủ của Giang Tri, thời điểm nó tức giận cũng không phải dễ chọc.
Giang Tri đang nửa nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ nghĩ ngày mai
nên làm món gì, liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đang phóng như bay, sau đó không chờ hắn kịp điều chỉnh tư thế phòng vệ, một viên cầu
thịt to nặng phóng tới nện cái phịch lên bụng hắn.
"Ặc!" Giang Tri bị đau kêu lên, một tay nắm gáy A Mao, một tay khác thành thạo mà hung hăng xoa xoa nọng cằm 3 lớp của A Mao.
"Còn dám có ý kiến a." Bị Giang Tri nắm gáy, A Mao tức giận cà loạn vào ngực hắn, vô tình đụng phải cái vòng cổ. Cái nút trắng nhỏ trên dụng cụ phát xạ xuyên thời không vừa vặn bị đụng trúng, từ từ biến lớn.
Giang Tri bởi vì nửa nằm nên cũng không cảm giác được thay đổi trên cổ, xoa
xoa đầu lông xù của A Mao nói: "Ngày mai có muốn ăn cá không? Có muốn ăn ruột già không? Ta cũng không tin cưng không ăn vụng gì bên ngoài."
A Mao nghe vậy run run, đương nhiên nó có ăn vụng, không, là quang minh
chính đại ăn thỏ hoang, chẳng qua cơ bản không thể no bụng được. Giang
Tri nghĩ đến ruột già, cá khô trong không gian, hôm nay ăn đồ ngọt rồi,
vậy ngày mai quyết định ăn chút đồ tê cay đi!
A Mao nhìn thấy
trên cổ hắn có đồ chơi mới, nhịn không được thừa dịp Giang Tri thả trí
tưởng tượng bay xa, lén vươn móng vuốt, "Bang ——" ấn một cái, vừa lúc ấn trúng cái nút đen.
Giang Tri vẫn chưa biết gì, chỉ nghĩ A Mao
đang quậy phá, hắn nghĩ, mùa hè cũng sắp qua rồi, chờ ít hôm nữa trời sẽ chuyển lạnh, lại có thể thưởng thức hương vị cay nóng tê rát của lẩu
rồi, mùa đông nhất định phải ăn nhiều món xào cay, canh hầm mỹ vị, ru rú trong nhà giữa trời đông giá rét cảm thụ bản giao hưởng cay tê ấm nóng. Ớt cay ở đây đã bị hắn đào hết tông ti họ hàng rồi, hiện tại hắn muốn
tìm xem có nơi nào gieo trồng ớt cay mỹ vị cay nóng mười phần, nếu thật
sự không có thì đành mua trên app Mua Vui Vẻ vậy.
Giang Tri không thể nghĩ tiếp nữa bởi vì trước ngực hắn bỗng hiện lên một luồng ánh
sáng trắng sau đó hắn cảm giác chỗ dựa sau lưng bỗng biến mất.
Giang Tri: "!!!"
Tuy rằng hắn không nhìn thấy được đằng sau luồng ánh sáng trắng kia, không
gian đang từ từ tạo thành một động đen sâu không lường tới, nhưng Giang
Tri có thể tinh tường nhận thấy ván giường bên dưới đều đã biến mất, hắn giống như đang ở giữa trời cao vạn dặm lập tức bị rơi tự do xuống vậy.
Khi rớt vào động đen, Giang Tri mới phản ứng, thôi rồi... chắc đã lỡ tay khởi động dụng cụ phát xạ rồi, bởi vì tình cảnh hiên tại giống y đúc
lời Thời Nghiêu miêu tả cho hắn trước đó! Nhưng cơ bản hắn không đụng
chạm gì mà...... Sặc, là A Mao. A Mao còn không biết mình đã gây hoạ
lớn, vẫn nằm đè trên bụng hắn cùng nhau không ngừng rơi xuống.
Giang Tri cảm thấy tốc độ rơi ngày càng chậm, cuối cùng nhẹ nhàng tiếp đất.
Hắn thở ra một hơi, cũng may không có trực tiếp bị quăng nện một cái
thành bánh nhân thịt chèm bẹp. Giang Tri cảnh giác mở to mắt, dần dần
thích ứng với hoàn cảnh tối tăm, hắn hít một hơi, một mùi cay che trời
lấp đất siêu đậm đặc lập tức xông vào mũi hắn.
"Là ớt cay?" Giang Tri sửng sốt, kinh ngạc nhìn bốn phía.
Quả nhiên, Thời Nghiêu không có lừa hắn, trước khi hắn rơi vào hố đen quả
thật trong lòng nghĩ đến ớt cay, không nghĩ tới A Mao đánh bậy đánh bạ
khởi động dụng cụ phát xạ, trực tiếp liền bị ném đến nơi này! Đúng là
Thần Khí nha! Có dụng cụ phát xạ này, về còn hắn còn sẽ ưu sầu vì không
tìm thấy nguyên liệu nấu ăn mới mẻ sao? Chỉ cần trong lòng thầm nghĩ
nguyên liệu nấu ăn mình muốn cùng khẩu lệnh, ấn nút đen, sau đó có thể
đến nơi cần đến rồi, thật sự quá tiện lợi. Nói không chừng nguyên liệu
nấu ăn hiếm lạ đến mấy cũng có thể dễ dàng tìm được!
Giang Tri
hưng phấn đứng dậy, nơi này tuy rằng sắc trời tăm tối, nhưng hắn vẫn có
thể cảm nhận được sự rậm rạp của cây ớt, quả thực là mênh mông vô bờ,
lúc đứng thẳng, những bụi ớt cay này đều cao không quá ngực hắn. Mà trái ớt treo lủng lẳng trên cành lá kia vừa nhọn vừa dài, thế nhưng còn đủ
màu tím, đen, đỏ, xanh, vàng. Giang Tri vô cùng ngạc nhiên, đáy lòng
cũng kích động, chỉ cần ngửi mùi thôi cũng biết ớt này đảm bảo cay đến
mười phần, nếu dùng làm tương ớt, tương hột nhất định tuyệt hảo.
A Mao bị mùi cay này xông sặc đến hắt xì mấy cái liền, dứt khoát phóng
qua bụi ớt, muốn thoát khỏi cái mùi gay mũi đáng sợ này. Giang Tri nhìn
quanh bốn phía, không nhìn thấy bóng người nào, phía xa xa thì chỉ một
mảnh tối om xám xịt, xem ra là nơi không có người ở rồi. Ớt cay này khả
năng cao là vô chủ. Do dự một hồi, Giang Tri nhịn không được duỗi tay
hái lấy một trái ớt tím, sắc trời tối tăm không thể phân biệt được hai
màu đen tím cho lắm, Giang Tri sau khi hái xuống liền đưa lên mũi ngửi
ngửi, còn chưa để sát vào đã bị xộc cay đến mở mắt không ra. Sau đó hắn
hái các loại ớt đủ màu mỗi thứ một quả, phát hiện độ cay sẽ giảm dần
theo độ đậm nhạt của màu sắc. Tới ớt màu vàng, trong vị cay còn mang
theo chút hậu ngọt.
Giang Tri cuốn áo lên bỏ toàn bộ ớt hái được
vào trong đó, chờ hái được đầy bọng áo, Giang Tri vừa định lấy S00006 mở ra tuỳ thân không gian, bỗng nhiên cảm giác được một tầm mắt lạnh băng
quỷ dị phóng tới. Hắn nắm tay, thở chậm lại, từ từ quay người, nhìn thấy bên trong một mảng trời tối đen có một bóng người thật lớn đang ngồi
xổm giữa không trung. Giang Tri có thể nhìn rõ người này bởi vì cả người hắn đều được bọc trong ánh sáng, đầu đội vương miện nạm đá quý, những
sợi trân châu rũ xuống che khuất hai mắt, kim quang, ngân quang lập loè, cũng che không được đôi mắt đỏ hồng lạnh băng đang híp lại. Hắn khoác
trên người áo choàng nạm châu báu rủ xuống chạm đất, tóc ngang eo gợn
sóng. Bởi vì ngồi xổm giữa không trung, quần áo cùng tóc rũ xuống trông
thật sự quỷ dị.
Giang Tri ngốc lăng tại chỗ, liền nghe người này lạnh lùng mở miệng: "Ngươi hái đồ của ta, phải trả giá đại giới."
Thanh âm này thế nhưng là tam trọng âm, lẫn lộn giữa giọng thiếu niên thanh
thuý, giọng thanh niên thô tráng, và giọng người già nghẹn ngào, một câu nói ra chấn kinh Giang Tri không biết nói gì.
Giang Tri: "Xin lỗi, tôi không biết rừng ớt này có chủ. Vậy, xin hỏi tổng cộng cần phải chi trả hết bao nhiêu tiền?"
Tam trọng âm: "Tiền? Thứ vớ vẩn. Ngươi phải trả giá đại giới vì sự lỗ mãng
cùng kiêu ngạo của mình, đại giới chính là ở lại chỗ này làm việc cho
ta."
Giang Tri: "..." Tiêu nồi lẩu rồi.
Hắn nhìn quái nhân tam trọng âm, hắn vừa nói, một bên lấy tay trái đang bốc lửa gãi cằm,
Giang Tri trơ mắt nhìn cắm hắn bị nướng bốc khói, sau đó lại bị nước từ
tay phải phun ra dập tắt.
"Xin lỗi, là tôi không hỏi đã tự hái,
số ớt cay này đều để lại cho ngài, nếu còn cần bồi thường thêm gì xin cứ nói, tôi nhất định tận lực hoàn thành." Ngoại trừ ở lại làm việc.
Quái nhân tam trọng âm giống như không kiên nhẫn, hắn phóng một luồng ngọn
lửa lên người, lửa từ ống tay áo chui đi khắp toàn thân, Giang Tri mờ hồ thấy được lửa đang thiêu đốt hừng hực ẩn dưới lớp quần áo.
"Ngươi hái chúng nó xuống, trừ khi có thể trả lại nguyên trạng, nếu không đừng mơ rời đi."
Giang Tri chột dạ, đây cũng là do hắn lỗ mãng.
"Rống!" Cách đó không xa truyền đến tiếng rống to quen thuộc, đó là âm thanh tức giận của A Mao.
Hai người đồng loạt vọt qua, liền thấy động tĩnh sột sột soạt soạt trong
bụi ớt, sau đó có mấy bóng đen vội vội vàng vàng bò ra, theo sát sau đó
là một con mãnh thú siêu lớn màu vàng nâu, Giang Tri vừa thấy, kia chẳng phải là một con hổ sao?
Chỉ là lúc này một tiếng rống quen thuộc vang lên, không phải là tiếng A Mao sao? A Mao sao lại biến thành chú
hổ béo rồi? Giang Tri khiếp sợ, vậy là bấy lâu nay nó vẫn luôn giấu hắn
sao?
Người vừa nằm nhào ra mặt đất ướt dầm dề nhấc đầu, sắc mặt
trắng bệch, vành mắt thâm đen, liếc mắt một cái khiến cho Giang Tri nghĩ đến quỷ hồn từng thấy qua trên quang não. Con hổ ấn quỷ hồn nằm lại
trên mặt đất, gầm nhẹ, sau đó nhìn qua Giang Tri. Cách đó không xa
truyền đến một mảng tiếng bước chân lục tục.
Một đám người áo đen mang bịt mặt đi tới, thấy người ngồi giữa không trung, lập tức cúi đầu hô: "Ma Vương đại nhân."
Quái nhân tam trọng âm lại là Ma Vương? Giang Tri nhất thời không nói nên lời. Hắn đây là tới chốn nào rồi đây?
Ma Vương xua xua tay, một đoá hoa thuỷ tiên bay đến trên người bọn họ, sau đó quỷ sai đồng thời ngẩng đầu, người cầm đầu đi đến bên cạnh Ma Vương, sau khi hắn nhìn qua Giang Tri, kinh ngạc nói: "Streamer?"
Giang Tri: "!!!" Xin chân thành cảm tạ Tinh Võng vị diện, nhờ vậy mà ở vị diện Đại Thiên cũng có người nhận ra hắn.
Quỷ sai che mặt dường như rất vui mừng, ngữ điệu cũng cao hơn vài phần: "Ma Vương đại nhân. Đây là Streamer mà lúc trước tiểu nhân đã nhắc qua với
ngài!"
Đôi mắt đỏ hồng chuyển qua hắn, Giang Tri cảm giác đôi mắt đó hơi nheo lại một chút: "Người chính là đầu bếp kia? Nghe nói ngươi
có 'thực liệu', 'dược thiện' gì đó dùng để điều dưỡng thân thể?"
Thực liệu: còn gọi là thực trị (dietetic therapy), là phương pháp
dựa vào lý luận của y học cổ truyền để tiến hành lựa chọn
các thực phẩm phù hợp (đơn thuần hoặc phối hợp với các vị
thuốc) rồi gia công chế biến thành các đồ ăn thức uống nhằm
mục đích phòng chống bệnh tật, bảo vệ và nâng cao sức khoẻ
cho con người.
Dược thiện: là phương pháp dưỡng sinh kết
hợp thực phẩm với các vị thuốc Đông dược. Dược thiện bồi bổ cơ thể và
điều trị bệnh, thúc đẩy quá trình lưu thông khí huyết, dưỡng tâm, tráng
khí, bổ huyết và thúc đẩy sản sinh tế bào mới,....
Giang Tri
vẫn đang trong trạng thái đứng hình, nghe xong lời hắn thì gật gật đầu,
có lần livestream nọ hình như hắn có đề cập qua vấn đề này.
Ma
Vương cao cao tại thượng hừ lạnh: "Tốt, vậy cho ngươi một cơ hội. Ngươi
nấu cho chúng ta một bữa cơm, nếu ta hài lòng, người có thể mang theo
những thứ trong tay rời đi."
Giang Tri nghĩ thầm, tốt nhất là
không cần bị bắt giam làm cu li, nếu không hắn nghĩ có thể trộm dùng
dụng cụ phát xạ lén rời đi.
"Hừ, nhân loại nhỏ bé, nếu là không ăn được, vậy thì rút lưỡi ngươi."
"Được." Chuyện nhỏ, chỉ là một bữa cơm, cứ coi như bồi thường việc hắn đi vào nhầm hậu hoa viên nhà người ta hái ớt đi.
Ma Vương xoay người bay đi, chỉ để lại thanh âm quanh quẩn bên tai Giang Tri: "Cho ngươi thời gian hai nén hương." (80-120 phút)
Quỷ sai: "Streamer! Ngươi đừng sợ, đại nhân rất tốt. Streamer nấu ăn cần
chuẩn bị nguyên liệu gì không? Chúng ta đều có thể giúp ngươi chuẩn bị!"
Giang Tri vẫn còn chưa bình tĩnh lại, may mắn là phần lớn bọn họ đều che mặt, chỉ có việc bay đi bay lại có chút làm người choáng váng, nhìn chung
vẫn có thể thích ứng. Hắn nghĩ nghĩ nói: "Ma Vương đại nhân của các
ngươi vừa mới nhắc 'thực liệu', chuyện này là thế nào?"
Quỷ sai
dừng lại, vẫy vẫy tay bảo người bên cạnh lui ra, lúc này mới tháo mặt nạ xuống nói: "Streamer à, người ở nơi này của chúng ta đều có chút tật
vặt vẹo, lần trước nghe ngươi nói có thể lấy thuốc làm đồ ăn, ta liền
cảm thấy Streamer lợi hại siêu phàm như vậy có cách nào làm cho chúng ta ít món dược thiện không?"
Giang Tri nhìn hắn, từ cằm cổ đi xuống chen chúc những dấu vết lớn nhỏ, thở dài một hơi – đây còn không phải
là nấm da sao? Nghe quỷ sai này nói xong, dù mới đến đây nhưng Giang Tri có thể cảm nhận được nơi này vừa ẩm ướt lại oi bức, ở lâu dài tại địa
phương như này, quỷ sai cũng sẽ bị nhiễm không ít hơi ẩm trong người. Vị đại ma vương kia nói không chừng đã ở đây mấy ngàn, mấy vạn năm, lại
càng nhiễm khí ẩm đến mốc meo... Thì ra vừa nãy hắn dùng tay gãi, dùng
lửa đốt người, đại khái chính là để diệt nấm ngứa đi?
Giang Tri
bừng tỉnh đại ngộ, hắn nói với quỷ sai: "Giúp tôi chuẩn bị một cây dao
và nồi, có bếp củi là được." Những món khác trong không gian đều có.
Giang Tri nghĩ thầm, nơi này ẩm ướt âm u, cũng không biết có đốt lửa nổi không đây.
"Được, không thành vấn đề."
Lúc này Giang Tri
lại quang minh chính đại hái thêm một đống ớt tím đen đỏ, A Mao lúc này
đã biến thành hổ vâng vâng dạ dạ không dám hó hé, ngoan ngoãn đi theo
phía sau Giang tri, xem ra cũng biết sai rồi. Giang Tri đánh không đánh, mắng không mắng, chỉ có thể vò vò đầu hổ một chút, đợi về nhà sẽ hung
sư vấn tội sau.
Quỷ sai đi trước mở đường cho hắn, lúc này Giang
Tri mới phát hiện, thì ra cây ớt ở đây mọc dọc ven sông, con sông kia
sóng gió quay cuồng, cẩn thận nhìn kỹ, nước sông hình như là màu đỏ. Một vùng nước đỏ âm trầm u ám, thoạt nhìn giống như một bể máu đang sôi
sùng sục.
Quỷ sai thấy hắn hứng thú, giải thích: "Đây là sông địa ngục, ban ngày nước màu đỏ, ban đêm nước màu đen. Nếu bị rơi vào, nước
đỏ có thể lột một tầng da của quỷ, nước đen có thể kéo chìm ma quỷ cứng
cựa chìm tận đáy."
Giang Tri vừa tò mò vừa lo lắng, sợ bị ngã từ
trên cầu xuống. Chờ hắn đến được đất bằng trống trải, quỷ sai bắt đầu hỗ trợ chuẩn bị nồi và củi lửa.
Nếu là bị nhiễm khí lạnh thời gian
dài, ớt cay này chính là thuốc giải độc tốt nhất. Xem ra quỷ sai khẳng
định không chăm chú xem livestream, bằng không sao lại không biết tác
dụng vi diệu của ớt được chứ. Giang Tri tính toán làm một nồi cá nấu
cay, thịt bò nấu cay, dùng ớt cay đỉnh cấp này, hương vị nhất định cũng
mỹ vị đỉnh cấp.