Hai người ăn trưa xong, Giang Tri vẫn nhớ kỹ trong lòng chuyện dụng cụ
phát xạ xuyên thời không, còn chưa thu dọn chén đũa, đã lo hỏi Thời
Nghiêu: "Thời Nghiêu, dụng cụ phát xạ xuyên thời không lúc trước anh cho tôi dùng thế nào vậy?"
Hắn kéo vòng cổ trong cổ áo ra, lộ ra
phiên bản thu nhỏ của mặt dây chuyền dụng cụ phát xạ và ngọc thạch dụng
cụ phát sóng trực tiếp – Tuy rằng vừa nhỏ vừa tinh xảo, nhưng Giang Tri
thấy đeo trên cổ cứ luôn cảm thấy xấu xấu sao ấy, vậy nên vẫn luôn giấu
trong cổ áo.
Thời Nghiêu chờ hắn cởi mặt dây chuyền xuống mới
nói: "Cái này có thể tự vận hành, chỉ là nó không thể trói định chủ nhân giống như dụng cụ phát sóng."
Hắn cầm lấy dụng cụ phát xạ Giang
Tri đưa qua, ấn một cái nút trên bề mặt, nói, "Hiện tại cậu có thể thiết lập khẩu lệnh, về sau chỉ cần ấn nút này, trong lòng nghĩ khẩu lệnh
cùng nơi đến, là có thể đưa cậu xuyên đến bất kỳ vị diện nào."
Đơn giản như vậy? Giang Tri nghe vậy, ngược lại trong lòng càng cẩn trọng
hơn. Thiết lập quá phức tạp, Giang Tri sợ mình quên mất, mà đặt đơn giản quá lại sợ có khi mình không cẩn thận, vô tình khởi động rồi bị ném đến nơi khác thì sao. Hắn đắn đo suy nghĩ cẩn thận từng li từng tí, cuối
cùng quyết định nói: "Khẩu lệnh chính là 'Muốn đi nơi có xxx tốt nhất',
xxx này có thể là bất kỳ nguyên liệu nấu ăn nào."
Thời Nghiêu
không nghĩ Giang Tri vậy mà lại thiết lập khẩu lệnh như vậy, nhóm người
cục quản lý vị diện trước kia, phần lớn đều chỉ đặt đơn giản một câu
"Dụng cụ phát xạ xuyên thời không, khởi động." Từng có lúc có người cục
quản lý vị diện muốn bắt một tên côn đồ tinh tế, trực tiếp nghĩ thầm
thời gian, địa điểm cùng khẩu lệnh "Khởi động", nháy mắt dịch chuyển đến một cái vị diện, bắt lấy tên côn đồ chỉ mới ngoa ngoe lộ tí tung tích.
Chỉ là mỗi người đều có sở thích đặt biệt, Giang Tri muốn thiết lập như
vậy cũng không phải không được.
"Được, về sau chỉ cần cậu nghĩ
trong lòng khẩu lệnh, sau đó ấn cái nút màu đen này, lập tức có thể đi
đến vị diện mình muốn." Thời Nghiêu đưa trả dụng cụ phát xạ cho Giang
Tri, lại chỉ hắn cách thu nhỏ phóng to, trên mặt có 4 cái nút, hai trắng một đỏ một đen. Giang Tri còn có thể thông qua thiết lập lựa chọn
phương thức du hành cũng tốc độ.
"Cơ sở vận hành là dụng cụ phát
xạ sẽ phóng ra ánh sáng trắng hướng tới địa phương cần đến, tạo nên một
bức tường trong suốt, trực tiếp mở ra thông đạo, bước vào là đi được."
Thời Nghiêu khó có kiên nhẫn mà tỉ mỉ giải thích, "không khác lắm với
thông đạo quay về lần trước." Thông đạo hắn dùng để mang theo Giang Tri
về từ vị diện Đế quốc kỳ thật cũng không khác biệt quá lớn với loại này.
Giang Tri hiểu rõ gật đầu, cảm thấy vô cùng thần kỳ, thì ra vật nhỏ này lại
lợi hại như vây, cũng thiệt Thời Nghiêu cho mình cái này.
"Vậy,
cũng có thể quay lại quá khứ sao?" Giang Tri rất tò mò, nếu có thể
nghịch thiên quay về quá khứ, nói không chừng hắn có thể lén lút trở về
một phen, ít nhiều gì cũng tìm hiểu được thân thế của mình.
Thời
Nghiêu liếc nhìn hắn, tựa hồ nhìn thấu tâm tư: "Có thể, chỉ là không
kiến nghị... Làm như vậy trong tình huống không thiết yếu, người thường
sẽ dễ bị hội chứng rối loạn cảm giác thời không." Người ở cục quản lý vị diện đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, không phải nhân viên công
tác thì không thể sở hữu dụng cụ phát xạ, tự nhiên sẽ không có lo lắng
loại này.
"Ờ ờ." Giang Tri thầm nghĩ, hắn cũng không phải người thường.
Giang Tri dừng tâm tư, thấy Thời Nghiêu không có ý rời đi lập tức, hỏi: "Anh
muốn uống trà chiều không?" Đã có lò nướng, tự nhiên sẽ thêm tiết mục
mới nuông chiều bụng nhỏ rồi, lại cũng muốn chiêu đãi Thời Nghiêu.
"Được." Thời Nghiêu không rõ lắm trà chiều cậu nói là thế nào, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
"Tốt, dưới bóng cây mát mẻ, trong phòng cũng được, anh cứ nghỉ ngơi đi, đợi
chút nữa tôi làm đồ ăn ngon." Giang Tri đứng dậy thu dọn bàn ăn, cầm
chén đũa đi rửa sạch rồi bắt đầu chuẩn bị cho buổi trà chiều. Hắn định
làm flan nướng, bánh quy anh đào, và trà sữa thủ công.
Thời
Nghiêu thấy hắn không cho mình cơ hội thu dọn bàn ăn, chén đũa xoong nồi cũng đã sạch sẽ, liền bắt đầu chạy qua chạy lại trong nhà, còn tranh
vào tuỳ thân không gian lấy nguyên liệu cần dùng cho Giang Tri.
Giang Tri đập ba cái trứng gà ra bát, chỉ lấy lòng đỏ trứng, Thời Nghiêu đi
đến bên cạnh hắn nói: "Tôi cũng tới giúp." Hắn vẫn luôn yên lặng đứng
một bên xem cũng rất nhàm chán.
Đánh trứng khá dễ, thấy hắn như
vậy, Giang Tri nhường chỗ lại cho hắn, đưa đôi đũa: "Giống tôi khuấy
trứng khi nãy vậy, cứ khuấy đều đều là được."
Có người giúp
chuyện đánh trứng, Giang Tri có thể chuẩn bị những nguyên liệu khác. Hắn lấy bơ và sữa tươi mới lấy từ không gian ra bỏ vào cái nồi nhỏ, đặt lên bếp nấu với lửa nhỏ, đồng thời bỏ vào một lượng đường cát vừa phải, sau khi tan hết thì đặt sang một bên để nguội.
Thời Nghiêu khuấy
trứng cũng ra hình ra dạng lắm, Giang Tri sau khi nhận lấy, đơ một giây
rồi vẫn khen một câu: "Thật không tồi, cảm ơn." Một chén lòng đỏ trứng
bị đánh quá tay để nổi đầy bọt khí. Giang Tri thấy đây là lỗi của mình,
ban nãy không nói rõ ràng với Thời Nghiêu là cần khuấy nhẹ tay thôi.
Môi Thời Nghiêu thoáng nhếch một tí, biểu tình trên mặt cũng không biến hoá quá rõ ràng, hắn hỏi tiếp: "Cậu còn cái gì cần giúp nữa không?"
"À, tạm thời không cần, trước tiên làm xong món này đã rồi mới chuyển sang
món khác." Giang Tri thấy Thời Nghiêu phụ giúp đến nghiện, không muốn đả kích sự tích cực của hắn.
Giang Tri đem lọc hỗn hợp lòng đỏ
trứng, cho vào hỗn hợp sữa nguội, nhẹ nhàng khuấy đều, sau khi nướng
bánh flan sẽ trơn mềm hơn. Giang Tri lại lọc hỗn hợp trứng sữa thêm hai
lần nữa để hoàn toàn loại bỏ bọt khí và lợn cợn. Cuối cùng múc hỗn hợp
trứng sữa vào bốn cái chén sứ tinh xảo đã được làm nóng, cho vào lò
nướng, nướng cách thuỷ ở 160°C trong 25 phút.
Còn Thời Nghiêu vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh quan sát, chờ đợi cơ hội.
"Giờ tôi chuẩn bị bột bánh quy anh đào, đợi lát nữa nhờ anh nặn thành từng
viên nhỏ nhé." Giang Tri nghĩ thầm, đây là thao tác đơn giản nhất, khẳng định Thời Nghiêu có thể hoàn thành xuất sắc.
"Được." Thời Nghiêu chờ hắn trộn bột bánh quy, bỏ vào túi bắt kem, rồi làm mẫu cho hắn cách bắt bánh thành từng viên nhỏ xinh đẹp.
"Vậy tôi đi nấu trà sữa nha." Giang Tri chuyển giao nhiệm vụ lại cho Thời Nghiêu.
Thời Nghiêu gật đầu, bắt đầu ra tay, nghiêm túc bóp túi bắt kem một cái, xúc cảm mềm mềm mát lạnh khá là mới mẻ, hắn có chút không khống chế được
lực tay, "Phốc ——" bóp ra một cục bột to đùng.
Thời Nghiêu: "......" Nhìn mấy viên bột bên cạnh, không có chút nào giống với Giang Tri làm cả.
Lặng lẽ liếc nhìn Giang Tri đang lụi cụi nhóm lửa, Thời Nghiêu búng ngón trỏ cái bốc, xoá sạch dấu vết tồn tại của cục bột xấu xí kia. Lần thứ hai
bóp bột cuối cùng cũng đúng kích cỡ, chỉ là so với hai viên bột Giang
Tri bắt vẫn cách biệt một trời một vực. Nháy mắt Thời Nghiêu có chút
muốn đại triển thần công, dùng phép thuật điều khiển túi bột tự động bóp ra những viên nhỏ nhỏ xinh xinh.
Giang Tri bên kia trước tiên
cho đường và một ít nước vào nồi làm caramel, sau đó mới đổ sữa tươi vào nấu. Sau khi sữa sôi, hắn cho tiếp vào nồi lá hồng trà đã rửa sạch, lá
trà chậm rãi ngâm mình trong nồi sữa tuyết trắng sôi lăn tăn, dần dần
theo thời gian bắt đầu xoải cánh. Rất nhanh, hai màu trắng đen trong nồi hoà quyện chuyển sang màu hồng nâu, màu sắc càng lúc càng đậm theo từng vòng khuấy của Giang Tri. Hơi nước mờ mịt, mang theo một luồng hương
thơm thơm béo của sữa bò giao hoà với sự tươi mát của hồng trà, đua nhau nhào về phía Giang Tri.
Hắn vẫn luôn để ý đến lò nướng, thấy
flan trên mặt dần dần xuất hiện màu caramel mê người liền đi tắt lò,
bánh flan sở hữu mùi hương rất đặc biệt, cho dù là người ghét trứng gà
cũng sẽ thích hương vị này.
Giang Tri nhìn thoáng qua chỗ Thời
Nghiêu đang đứng, nghĩ có cần nhìn qua một cái hay không. Chỉ bắt bột
bánh thôi mà, chắc cũng khá ổn đi?
Giang Tri tò mò bước qua liền thấy: "......"
Thời Nghiêu đang bóp bột thì dừng lại nhìn Giang Tri, hắn vẫn nhịn xuống
không sử dụng "Siêu năng lực", làm cũng càng lúc càng quen tay.
"Ừm, cố lên... thắng lợi trước mắt rồi." Giang Tri thật sự không khen nổi,
chỉ có thể an ủi chính mình, cũng là an ủi Thời Nghiêu.
Quay lại
bếp lò, Giang Tri chậm rãi vừa khuấy vừa ép lá trà trong nồi, làm cho
hương vị của lá trà bị vắt kiệt, hoàn toàn hoà vào với sữa. Nấu khoảng
mười phút, sữa bốc hơi rất nhanh nên lúc này sữa trong nồi giảm còn một
nửa, cho thấy đã hoàn thành. Lúc này hỗn hợp trong nồi đã chuyển thành
màu trà sữa tiêu chuẩn, mùi trà sữa nồng đậm toả đi bốn phía, sau khi
lọc bỏ xác trà thì vừa vặn đựng đầy hai ly lớn.
"Tôi xong rồi." Thời Nghiêu cũng vừa vặn hoàn thành.
"Được, vất vả rồi!" Giang Tri đem khay bột bánh đủ loại hình dạng kỳ quái, dày mỏng bất đồng xuất phát từ tay vàng tay ngọc của Thời Nghiêu đi bỏ vào
lò nướng.
Rốt cuộc hai người cũng có thể ngồi nghỉ một lát. Giang Tri ngồi với Thời Nghiêu dưới bóng cây, chờ bánh quy nướng chín. Trong
lúc này, Giang Tri mang bánh flan bỏ vào tủ lạnh, trà sữa bỏ vào tủ đá.
Chờ bánh quy ra lò, Giang Tri lại nấu thêm một nồi trà sữa nữa, đem trà
sữa đá bỏ vào trà sữa nóng, cũng xem như là một cách uống trà sữa độc
đáo.
Giang Tri vừa nghĩ liền nhanh chóng hành động, rắc một lớp
đường cát trắng lên mặt bánh flan, sau đó nói với Thời Nghiêu: "Thời
Nghiêu, cho mượn chút lửa nào."
"Được, muốn mạnh hay yếu?" Thời Nghiêu quen thuộc hỏi.
"500~ 800°C là được, cảm ơn!" Giang Tri trực tiếp xem hoả công của hắn là
súng khò lửa mà dùng, hướng ngọn lửa khò lên lớp đường cát trên mặt
bánh, đường nhanh chóng bị nướng thành caramel.
"Hoàn mỹ!" Giang Tri vừa dứt lời, hoả công cũng lập tức biến mất, "Đến đây nào, cùng
thưởng trà chiều thôi." Lúc này cách ăn trưa đã 3 tiếng đồng hồ, hai
người lại bắt đầu một chầu mới.
Thời Nghiêu không bố thí cho cái
bánh quy dù chỉ một cái liếc mắt, trước tiên cầm lấy trà sữa, nhấp một
ngụm, Giang Tri nấu trà sữa rất có nghề, mùi sữa cùng mùi trà đều vô
cùng tinh khiết và nồng đậm, vừa ấm áp lại thoải mái. Giang Tri dùng
muỗng nhỏ gõ nhẹ lên lớp caramel trên mặt flan, một âm thanh răng rắc
thanh thuý vang lên, múc một muỗng đưa vào miệng, caramel xốp giòn cùng
flan mềm ngọt, một nóng một lạnh, nóng lạnh đan xen, mềm cứng kết hợp,
béo ngậy trơn mềm tinh tế.
"Banh flan nướng này ăn ngon thật, anh cũng mau nếm thử đi!" Giang Tri cảm thấy hoả công của Thời Nghiêu dùng quá xá là tốt.
Thời Nghiêu gật đầu, lần đầu tiên được nếm thử loại flan trơn mềm mịn mướt
như này, hắn không nhịn được mà chén sạch bách. Giang Tri làm 4 phần,
hắn vẫn còn lại một chén. Thời Nghiêu nhìn nhìn qua Giang Tri, thấy hắn
cầm một cục bánh quy xấu xí lên ăn. Hắn ăn cũng không ngơi nghỉ, một bên uống trà sữa, một bên ăn bánh quy, dù sao tỷ lệ nguyên liệu hắn cân đo
rất chuẩn, chỉ cần không để ý mấy cái hình dáng kỳ quái, hương vị đương
nhiên vẫn trước sau như một, không kém chút nào.
"Ăn rất ngon, anh cũng thử xem?"
"Được."
Dụ hoặc thành công, Thời Nghiêu cố hết sức bình sinh cắn thử một cục, sau đó... cũng không dừng lại được.