Lâm Trọng Đàn cầm lấy áo ngoài của chính mình mà thong thả ung dung mặc
vào, hắn luôn luôn thích mình xiêm y chỉnh tề khi làm loại chuyện này.
Một khi mặc áo ngoài vào là hắn lại thành vị quý công tử như lan như
ngọc.
Hắn không chỉ có sửa sang lại quần áo mà còn chắp tay thỉnh an Thái Tử, ngữ khí nhàn nhạt: "Vi thần Lâm Trọng Đàn cấp Thái Tử thỉnh an."
Một kiện áo choàng mang mùi Long Tiên Hương bao lấy ta, mũ
có rèm cũng được đội lên đầu ta, ta còn chưa phản ứng lại thì đã bị
người khác bế lên. Tay Thái Tử ấn mặt ta hướng vào trong lòng ngực hắn,
thanh âm của hắn vang lên trên đỉnh đầu ta, "Trói Lâm Trọng Đàn lại."
Vì ta bị bao lại hoàn toàn nên chỉ có thể dựa vào thanh âm phán đoán động
tĩnh bên ngoài, ta nghe được tiếng những người khác kéo tới.
Chờ
khi ta lại nhìn thấy thì Lâm Trọng Đàn đã không còn ở trong phòng nghỉ,
Thái Tử nhìn vào chiếc giường hỗn độn trước mắt, sắc mặt tựa hồ có chút
khó coi.
Hắn đặt ta lên trên bàn, sau đó cởi bỏ đai lưng đang
trói trên cổ tay ta. Hắn nắm chặt đai lưng trong tay, sau đó hơi kéo áo
choàng của ta ra. Ta chịu đựng cảm giác hổ thẹn mà ngồi im, nhìn hắn lại chậm rãi buông tay ra.
"Đệ đệ có thể tự mình mặc quần áo không?" Hắn hỏi ta.
Ta duỗi tay kéo kín lại áo choàng, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, ta
biết hiện tại mình nên giả bộ nhu nhược ủy khuất, cực lực lên án tên Lâm Trọng Đàn là đồ cầm thú, nhưng khi ta thật sự một mình đối mặt với Thái Tử trong bộ dạng này thì lại nhất thời chả làm được gì, chỉ có thể rầu
rĩ gật đầu.
Thấy Thái Tử đứng dậy chuẩn bị đi, ta mới nhịn không
được duỗi tay túm chặt ống tay áo hắn, nhưng những lời ta đã chuẩn bị
tốt từ sáng sớm lại như kẹt trong cổ họng không thốt ra được.
Thái Tử dừng lại bước chân, cúi đầu nhìn ta một hồi rồi mới nói, "Ngươi cứ
mặc quần áo vào trước đi, sau đó đừng làm gì cả, cứ làm như không có
việc gì mà về cung Hoa Dương." Ngón tay hắn nhẹ lau đi nước mắt trên mặt ta, ngữ khí lạnh đi rất nhiều, "Yên tâm, cô sẽ giúp ngươi xử lý tốt Lâm Trọng Đàn."
Hắn nói xong lời này liền đi ra ngoài. Ta bình phục
hô hấp cho ổn rồi mới run rẩy đi mặc quần áo. Cũng may quần áo của ta
không có bị dơ, chỉ là giữa hai chân không khoẻ làm ta rất khó chịu.
Ngay khi ta đang cầm khăn lụa vội chà lau thì dưới lầu tựa hồ có tiếng
kêu thảm thiết truyền đến.
Tay ta bỗng dưng run lên, tiếng kêu thảm thiết không giống như là của Lâm Trọng Đàn.
Ta chịu đựng nhức mỏi mà mặc quần áo nhanh hơn. Sau khi mặc xong xuôi ta
nhớ tới lời Thái Tử dặn, cuối cùng liền cởi áo choàng của hắn ra đặt lên bàn rồi vội vàng rời khỏi phòng.
Cả tầng bảy và sáu đều không có người, khi ta xuống đến tầng năm bỗng loáng thoáng nghe được có động
tĩnh. Ta không khỏi hướng về phía tiếng động nhìn thoáng qua, nhưng vì
có kệ sách che nên ta cũng không nhìn rõ được chuyện bên đó.
Ta suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là lựa chọn rời đi trước
Trước khi ra khỏi Tàng Thư Các, ta tùy ý cầm lấy mấy quyển sách từ tầng một,
sau đó lại ngồi lên nhuyễn kiệu đã chờ mình từ lâu. Ngồi xuống rồi ta
liền nhịn không được cuộn tròn thân mình lại. Ta không dám phát ra âm
thanh, chỉ mênh mang mà nhìn chằm chằm vào mấy quyển sách ta vừa cầm
theo.
Trở lại cung Hoa Dương, ta không có vội vã tắm gội mà là
ngồi ở tẩm điện chờ tin tức. Nếu Thái Tử giấu chuyện Lâm Trọng Đàn khinh nhục ta đi thì ta sẽ mang theo thân thể đầy dấu vết này đến gặp Hoàng
Thượng.
Mà khi tin tức truyền tới cung Hoa Dương, ta cả kinh đến mức ném vỡ cả nghiên mực bằng ngọc đang mài dở.
Do nãy giờ tâm thần ta không yên nên ta mới đi mài mực để lấy lại bình tĩnh.
Nhìn nghiên mực nát bấy trên mặt đất, ta cầm khăn lụa lên vừa lau tay vừa hỏi: "Ngươi lặp lại một lần nữa đi."
Nữu Hỉ lại lặp lại một lần, "Lâm tri châu Lâm Trọng Đàn ở Tàng Thư Các say
rượu, khinh nhục tới Thái Tử trắc phi tương lai đang đọc sách ở Tàng Thư Các, nhưng lại bị Bồ Ninh Nam Bồ đại nhân làm ở Hàn Lâm Viện phát hiện. Lâm Trọng Đàn vì che giấu sự thật mà động thủ giết hại Bồ đại nhân."
Ta nhắm mắt, hơn nửa ngày sau mới nói: "Ta đã biết, ngươi đi ra ngoài
trước đi. Đợi lát nữa ta tắm gội cũng không cần kẻ nào vào hầu hạ đâu."
"Vâng."
Sau khi Nữu Hỉ rời đi, ta dần dần tự chìm mình vào bể tắm, ta vẫn cảm thấy
sợ hãi nước như cũ, nhưng giờ khắc này, ngoại trừ sợ hãi ta còn cảm thấy một cảm giác khác.
Ta thành công rồi.
Sự việc của Lâm
Trọng Đàn như sấm sét mà nổ tung lan truyền khắp cả cung, không chỉ là
trong cung mà người ngoài cung cũng biết được. Trong một đêm, người ở
kinh thành đều biết vị Trạng Nguyên lang tuổi trẻ tài cao giết người,
còn gian dâm với Thái Tử trắc phi tương lai.
Sáng sớm hôm sau, ta còn biết được một tin tức mới nữa, nửa đêm hôm qua Trần cô nương thắt
cổ tự sát, nhưng không chết mà được cung nữ hầu hạ bên người kịp thời
cứu.
Trang quý phi cũng biết được việc này, vào buổi sáng khi
dùng bữa nàng hỏi ta: "Hôm qua con cũng đến Tàng Thư Các nhỉ, chắc không thấy mấy chuyện đó đúng không?"
Ta lắc đầu, "Ngày hôm qua con chỉ ở tầng một có một lát thôi ạ, cầm mấy quyển sách rồi con về luôn."
"Vậy là tốt rồi, việc này không nên dây vào làm gì." Trang quý phi nói xong
lại chán ghét nhíu mày, "Thật nhìn không ra Lâm Trọng Đàn sẽ dám làm
chuyện khủng khiếp như vậy."
Ta không nói tiếp nữa mà chỉ cúi đầu uống cháo đậu đỏ nấu tôm.
Trang quý phi đột nhiên duỗi tay sờ sờ trán ta, "Có phải hôm qua con ra ngoài nên nhiễm lạnh rồi không? Sao trán hơi nóng rồi, đợi lát nữa ăn sáng
xong đừng đi đâu cả, mẫu phi kêu thái y tới xem bệnh cho con."
Ta vội vàng nói: "Không cần kêu thái y đâu ạ, con chỉ hơi không thoải mái
một chút, bây giờ bên ngoài đang loạn, chúng ta vẫn nên không gây ra
động tĩnh gì thì hơn."
Không biết Trang quý phi nghĩ đến điều gì
mà thở dài gật gật đầu, "Được, nhưng nếu con không thoải mái thì nhất
định phải nói với mẫu phi."
Ăn sáng xong, ta nghe Tống Nam báo
mới biết được giờ Lâm Trọng Đàn đang bị nhốt ở thiên lao để chờ đợi xử
trí. Hoàng Thượng biết Lâm Trọng Đàn phạm phải tội lớn liền giao cho
Thái Tử toàn quyền xử phạt.
Tống Nam rời đi rồi, ta liền tiêu hủy toàn bộ chỗ thuốc mà Nhiếp Văn Nhạc cho ta, cả hộp thuốc cũng bị ta
đốt. Ngoài ra thì toàn bộ thư tín, quà lễ mà Lâm Trọng Đàn đưa ta cũng
bị thiêu hủy.
Nhưng vòng tay mà Lâm Trọng Đàn đưa kia dù bị đốt
hồi lâu cũng chỉ cháy mất sợi dây, vì vậy mà ta đành phải chờ lửa tắt
lấy nó ra.
Thiêu không xong thì đành tìm chỗ đất trống mà chôn vậy.
Nhìn chuỗi hạt tuyết châu bị bùn đất che lại, ta mới nhận ra mình ti tiện
nhường nào. Kỳ thật ta cũng đại khái đoán được Thái Tử sẽ làm như thế.
Ta không cho Hoàng Thượng nhìn một màn này vì không muốn ông ấy thấy ta
thân là nam nhân mà lại để một nam nhân khác đè dưới thân, trong lúc
phẫn nộ chỉ sợ người sẽ thấy ta vô dụng. Quan trọng nhất chính là, Hoàng Thượng mà biết thì Trang quý phi cũng nhất định sẽ biết.
Ta không muốn để Trang quý phi phải khổ sở.
Cho nên ta lựa chọn Thái Tử, trừ phi Thái Tử không tới thì ta mới sai Nữu Hỉ đi thỉnh Hoàng Thượng.
Ta đã thử Thái Tử mọi cách, cũng là vì muốn biết hắn sẽ làm gì khi biết
Lâm Trọng Đàn khinh nhục ta. Nếu hắn thật sự có cảm tình đối với ta, như vậy với tính cách của hắn thì hắn sẽ giấu giếm việc này đến cùng. Tựa
như việc hắn xử trí vụ của Thập Nhị công chúa hồi trước.
Nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy nàng thì căn bản sẽ không thể biết người thét chói tai ngày ấy là Thập Nhị công chúa.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là ta muốn tự tay Thái Tử huỷ hoại Lâm Trọng Đàn. Chỉ là ta không nghĩ tới chuyện này sẽ liên lụy tới Trần cô nương, nhưng đây cũng không phải điều ta chưa hề lường trước.
Từ lúc Thái Tử cầm lấy chiếc eo bài mà ta nhặt được, chỉ sợ cũng đã sinh lòng nghi ngờ.
Thái Tử chắc là biết Trần cô nương phản bội hắn, cho nên hắn mới có thể đem
chuyện này đổ lên người Trần cô nương, bởi vì Trần cô nương đã làm điều
sai trái nên cũng không dám nói ra việc không phải mình bị Lâm Trọng Đàn khinh nhục.
Chỉ là vì sao Thái Tử còn muốn giết cả Thám Hoa lang Bồ Ninh Nam?
Là vì không muốn hắn cưới Thập Nhị công chúa sao?
Lâm Trọng Đàn có thể biết được chuyện giữa Thập Nhị công chúa và Thám Hoa
lang Bồ Ninh Nam thì nhất định Thái Tử cũng biết. Hắn biết Bồ Ninh Nam
ngầm dụ dỗ Thập Nhị công chúa thì tất nhiên sẽ giận dữ, cho nên mới giải quyết Bồ Ninh Nam một thể luôn?
Hôm qua khi ta đến Tàng Thư Các cũng không có nhìn thấy Thám Hoa lang Bồ Ninh Nam. Lúc sau hắn mới đến à?
Hôm qua lúc ta nghe được tiếng kêu thảm thiết ở tầng năm có thể là do Bồ Ninh Nam phát ra.
Nhưng chung quy nó cũng chỉ là suy đoán của ta.
Mười mấy ngày sau, cung nhân ở Đông Cung mang điểm tâm tới cho ta, nói là
phòng bếp nhỏ ở Đông Cung làm, Thái Tử cố ý bảo hắn đưa lại đây cho ta
nếm thử thứ mới mẻ.
Ta cảm thấy lời hắn nói có ẩn ý nên liền mở
hộp đồ ăn ra, quả nhiên ở dưới đáy hộp đồ ăn có một tờ giấy nhỏ. Thái Tử hỏi ta có muốn đến thiên lao không, nếu muốn thì ngày mai tìm một cái
cớ ra khỏi cung, hắn sẽ đưa ta đến thiên lao.
Ta nắm tờ giấy trong lòng bàn tay, nói với cung nhân đưa điểm tâm: "Ta sẽ ăn thật ngon, phiền ngươi truyền lời tới Thái Tử."
Ngày thứ hai, ta tranh thủ lúc Trang quý phi đến ngự tiền bồi giá mà trộm ra khỏi cung. Xe ngựa của ta mới ra khỏi cửa Trường Nhạc không bao xa đã
bị một người ngăn cản.
Là cung nhân Đông Cung tới đưa điểm tâm hôm qua.
Hắn hành lễ với ta, sau đó nhỏ giọng nói: "Cửu hoàng tử, điện hạ đang đợi ngài."
Ánh mắt hắn quét về phía góc đường đằng xa, ta nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy ở đó đã có một chiếc xe ngựa đợi sẵn.
Ta bảo người lái xe chuyển hướng về phía đó, sau đó ta liền chuyển sang
ngồi chiếc xe ngựa kia. Vừa lên xe là ta nhìn thấy Thái Tử. Hôm nay hắn
mặc xiêm y màu đen tuyền, ánh mắt hắn nhìn ta lên xuống một vòng rồi
nói: "Đệ đệ tới rồi à, mau đến ngồi bên cạnh cô."
Ta trầm mặc làm theo, chiếc xe bắt đầu di chuyển. Xe đi không được bao lâu ta nhẹ giọng mở miệng, "Thái Tử ca ca, Trần cô nương......"
Ta nói chưa nói xong đã bị Thái Tử ngắt lời.
"Về sau nàng vẫn sẽ là Thái Tử trắc phi của cô, đệ đệ không cần lo lắng cho nàng." Hẳn là không phải do ta ảo giác, khi Thái Tử nói lời này lộ ra
một chút lạnh nhạt xa cách.
Nhưng hắn rất nhanh lại nắm lấy tay
của ta, "Hôm nay Đệ đệ đừng suy nghĩ gì nhiều, chỉ cần nhổ đi cái gai
thù hận trong lòng là được."
Ta nghe hiểu được ý tứ của hắn, chậm rãi gật đầu.
Ánh sáng thiên lao không sáng lắm, hai bên sườn lối vào là những phòng nhỏ
đều nhau được chắn bởi song sắt, mỗi phòng đều tối tăm, đến cả một cái
cửa sổ cũng không có. Không biết vì sao gạch dưới chân có một loại cảm
giác dính dính, mà trong thiên lao cũng tản ra một mùi rất kì quái. Mùi
này cực kì khó ngửi, ta nhịn không được nhíu mày, mà Thái Tử ở bên cạnh
ta như là đã sớm ngửi quen, vẻ mặt không có chút biến đổi nào.
Ta hơi hơi chuyển mắt đi, được một lát bọn ta đi qua một gian phòng chật
chội, bên trong có người. Những người đó đầu bù tóc rối mà rúc mình ở
trong góc, một vài người nghe được động tĩnh của bọn ta liền xông tới
bắt lấy song sắt, nhưng mới vừa há mồm đã bị cai ngục thô bạo đánh cho
mấy côn vào đầu.
Chúng ta cứ đi sâu mãi rồi cuối cùng dừng lại ở gian trong cùng.
Ta nhìn thấy Lâm Trọng Đàn.
Ta thiếu chút nữa không cả nhận ra hắn.
Ta chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Trọng Đàn chật vật như vậy, áo tù trên người hắn bị máu làm dơ, đôi tay bị khóa trụ, vạt áo nhỏ từng giọt máu thấm
vào nên gạch ướt.
Tí tách.
Tí tách.
Tí tách.
Máu loãng từ trong phòng giam chảy tới bên ngoài.
Lâm Trọng Đàn hẳn là nghe được có tiếng người tới nên chậm rãi ngẩng đầu.
Khi hắn nhìn thấy ta, tròng mắt hắn rất chậm rãi mà xoay đi.