Trước khi tới đây ta đã uống một loại thuốc, không chỉ có hôm nay mà
trước đó vài ngày ta cũng uống rất đều, tất cả là để chuẩn bị cho khoảnh khắc này. Thuốc này là do ta nhờ Nhiếp Văn Nhạc chuẩn bị. Mấy ngày vừa
rồi ta bị Trang quý phi ra lệnh cưỡng chế không cho phép ra khỏi cung,
hắn không gặp được ta nên chỉ có thể trao đổi thư từ với ta thông qua
Tống Nam.
Trên thư Nhiếp Văn Nhạc viết rất nhiều điều vô nghĩa,
còn hỏi ta vì sao lại muốn thứ thuốc này, dặn ta không được tự mình dùng nó.
Thuốc Nhiếp Văn Nhạc lấy cho ta là loại mà mấy nhà có tiền
chuyên môn dùng để dạy dỗ luyến đồng, thuốc này không đến mức gọi là
kích thích quá, khi dùng chỉ tạo ra phản ứng động tình rất nhẹ, nhưng
tác dụng chính của nó vẫn là làm cho thân thể luyến đồng khi uống trở
nên kiều nhuyễn vô lực, thậm chí thân thể sẽ xuất hiện một vài biểu hiện khác thường.
Ta muốn Lâm Trọng Đàn thân bại danh liệt, ta muốn
hắn bị Thái Tử kéo từ đám mây trên cao xuống bùn hôi lày lội, tựa như ta hồi trước vậy. Vì thế mà ta có thể trả giá hết thảy.
Để kế hoạch hôm nay nhất định thành công, ta đã sai Nữu Hỉ để ý động tĩnh bên Đông
Cung, nếu đến trời tối mà Thái Tử vẫn không tới Tàng Thư Các tìm ta thì
hắn sẽ đi mời Hoàng Thượng đến.
Lâm Trọng Đàn rất bất ngờ, nhưng
ánh mắt hắn nhanh chóng dán chặt lên người ta. Ta bị hắn nhìn chằm chằm
đến mức khó chịu, phải cố gắng cưỡng bách chính mình không thể lui về
phía sau. Hắn cũng không có lộ ra vẻ mặt động tình hay gì, mà là nhíu
mày hỏi ta, "Bắt đầu từ khi nào?"
"Cỡ bảy tám ngày, ta......" Ta cắn răng, "Ta không dám nói cho người khác biết."
Thần sắc Lâm Trọng Đàn càng thêm nghiêm trọng, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên
cạnh ta, nhỏ giọng nói, "Tiểu Địch, để ta giúp ngươi nhìn xem."
Ta chịu đựng ghê tởm mà ừ một tiếng, sau đó tự mình nằm xuống giường. Tuy
rằng trước khi đến ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần thật tốt, nhưng khi giờ
khắc này thật sự xảy ra thì ta vẫn cảm thấy rất khó khăn.
Ta
không thể không nhắm mắt lại, cực lực lờ đi không gian xung quanh. Nhưng sau khi nhắm mắt lại thì các giác quan lại càng trở nên mẫn cảm. Ta có
thể cảm nhận được ngón tay Lâm Trọng Đàn đang đặt ở phần sâu tận cùng
nơi gốc đùi của ta, hắn đang nhìn, thậm chí là còn đang dí sát mặt vào
nhìn vì ta cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn.
"Tiểu Địch."
Thanh âm của Lâm Trọng Đàn không biết từ khi nào đã trở nên khàn khàn,
hắn kề sát mặt vào ta, "Gần đây ngươi có ăn gì lạ không?"
Ta nghe thấy tiếng của hắn nên chậm rãi mở mắt ra, "Không ăn gì lạ cả, trước nay ăn gì thì giờ vẫn vậy thôi."
Lâm Trọng Đàn tiếp tục hỏi: "Có ở Đông Cung ăn gì không?"
Ta gật đầu.
Ánh mắt Lâm Trọng Đàn nhất thời tối đi, "Về sau đừng đến Đông Cung nữa, ta
sẽ mau chóng đi tìm một vị đại phu kín miệng chữa khỏi thân thể cho
ngươi."
"Vì sao không thể đến Đông Cung?" Ta cố ý trầm mặt xuống, "Lời này của ngươi như thể vì ta ăn gì ở Đông Cung nên mới thành ra như này vậy."
"Có lẽ." Lâm Trọng Đàn phun ra hai chữ.
Mà ta
nghe được lời này, nhất thời rút một chân về, duỗi tay kéo chiếc quần
đang bị kéo xuống tận mắt cá chân của mình lên, hiển nhiên là muốn cùng
hắn tan rã trong không vui.
Mới kéo quần đến đầu gối thì ta đã bị một bàn tay ấn xuống. Tay Lâm Trọng Đàn bởi vì viết nhiều năm mà trừ bỏ mùi thuốc còn dính chút mùi mực.
"Tiểu Địch, trước đây ngươi
từng nói tâm tư của Thái Tử đối với ngươi không thuần khiết, về sau
không đến Đông Cung vẫn là tốt hơn." Lâm Trọng Đàn ôn nhu dỗ dành ta,
chỉ là nói một nửa liền bị ta ngắt lời.
Ta tức giận nói: "Đó là
trước đây thôi, hiện giờ Thái Tử ca ca rất tôn trọng ta, lần trước ta và hắn ngủ chung giường nhưng hắn đâu có làm gì kỳ quái đâu, có lẽ là do
ta hiểu lầm hắn thôi. Ta nói với ngươi điều này không phải để ngươi tùy
tiện hoài nghi người khác như vậy. Nếu ngươi không định giúp ta chữa
bệnh thì để ta đi tìm Thái Tử ca ca, hắn nhất định sẽ nguyện ý giúp ta,
hắn là Thái Tử nên có khi còn lợi hại hơn ngươi, có thể tìm được......"
Lúc này chuyển thành ta còn chưa nói xong đã bị Lâm Trọng Đàn bất ngờ hôn
môi ngắt lời, ta bị hắn hôn đột ngột đến mức không kịp phòng bị gì. Đến
khi ta định thần lại liền lập tức giãy giụa muốn tránh, một bên đẩy hắn
một bên lấy chân đá hắn, "Ta không cần, không muốn ngươi hôn."
Lời này vừa ra thì ánh mắt Lâm Trọng Đàn lập tức trở nên cực kỳ khủng bố,
trong nháy mắt đó ta thiếu chút nữa cho rằng hắn sẽ ăn ta. Ta khống chế
không được mà cứng đờ cả thân thể, một lúc sau vẻ mặt hắn mới hòa hoãn
lại, vừa nhẹ nhàng hôn mặt ta vừa nói: "Hiện giờ còn chưa rõ vì sao thân thể ngươi thành như vậy nên ta không cho ngươi đến Đông Cung là muốn
tốt cho ngươi thôi. Tiểu Địch, ngươi là hoàng tử, hoàng tử sẽ có tiềm
năng tranh ngôi vị hoàng đế, ngươi tin Thái Tử nhưng chưa chắc Thái Tử
sẽ yên tâm ngươi, ngươi nghe lời được không? Đừng thân cận quá với hắn."
Chắc hắn vẫn nghĩ ta là Lâm Xuân Địch à, Thái Tử không thể tin, thế chẳng lẽ hắn đáng tin sao?
Ta không trả lời hắn, mà cùng lúc đó, dược hiệu trong thân thể ta phát
tác. Dược hiệu này vốn không kịch liệt, chỉ là ta sẽ cảm thấy mặt đỏ,
thân thể nóng lên. Lâm Trọng Đàn cách ta rất gần nên không bao lâu sau
liền phát hiện ra thân thể ta có chút khác thường, hắn sờ sờ mặt ta,
"Tiểu Địch?"
Ta nhịn xuống cảm giác hổ thẹn, duỗi tay bắt lấy quần áo của Lâm Trọng Đàn, "Sờ...... Sờ một chút......"
Hô hấp của Lâm Trọng Đàn trở nên dồn dập hơn, hắn vừa định mở miệng thì ta lại buông hắn ra, lộn xộn nói: "Không cần ngươi, đừng."
Đồng
thời, ta giãy giụa định bò dậy, nhưng còn chưa ngồi dậy nổi thì ta đã bị kéo vào trong chăn gấm mềm mại một lần nữa. Lâm Trọng Đàn ấn eo ta
xuống, hắn không nói lời nào, mà ta lặng yên cắn môi.
Như vậy còn chưa đủ.
Ta làm bộ bị dược hiệu khống chế tâm trí, mê mê hoặc hoặc mà cho tay vào
trong miệng cắn, Lâm Trọng Đàn phát hiện liền rút ngón tay ta ra, nhưng
sau một lúc thì ta lại cắn lần nữa, cắn đến mức trầy cả ngón tay. Lâm
Trọng Đàn kéo tay ta ra, "Sao lại cứ cắn tay thế?"
Ta nức nở một tiếng, "Ta nhịn không được." Ta lại kêu hắn, "Đàn Sinh, ngươi trói tay ta lại đi"
Lâm Trọng Đàn cũng không đồng ý, ta đành phải tranh thủ lúc hắn không để ý cắn tay lần nữa, lần này ta cắn đến chảy máu luôn.
Lâm Trọng Đàn thấy thế liền vội hôn liếm đi vết máu trên tay ta trước, sau
đó mới tự mình gỡ đai lưng xuống để trói hai tay ta lên đỉnh đầu.
Ta thấy đốm lửa này đã được thắp lên rồi nên ngẩng đầu lên, chủ động hôn
lấy môi Lâm Trọng Đàn. Ngay từ đầu là ta chủ động, nhưng lúc sau Lâm
Trọng Đàn lại đảo khách thành chủ. Đang hôn thì hắn có ý đồ dừng lại, ta không muốn để lý trí chiếm cứ đại não hắn nên ngay khi hắn lộ ra vẻ
chần chừ là ta liền chủ động thân mật với hắn
Nếu ta đã hạ quyết
tâm muốn trả thù Lâm Trọng Đàn thì ta không thể quay đầu lại, ta không
cho phép chính mình lùi bước, càng không cho phép Lâm Trọng Đàn không
mắc lừa.
Mà khi Lâm Trọng Đàn chân chính mắc mưu, sự tủi hổ, đau
đớn, ghê tởm cùng nhau dâng lên. Chúng nó giống như thủy triều ập đến,
lan tràn khắp thân thể ta. Ta phải tốn sức lực toàn thân để nhẫn nại,
đột nhiên có một bàn tay xoa mặt ta.
Hắn vén tóc mai của ta ra sau tai, đôi mắt đen tối của hắn đối diện với tầm mắt của ta, tựa hồ ngẩn ra một chút.
Hắn nhìn ra sự chán ghét trong mắt ta sao?
Ta sợ Lâm Trọng Đàn rời đi nên chỉ có thể mở miệng nói: "Hôn ta, Đàn Sinh."
Hàng mi dài của hắn run lên, chậm rãi tới gần ta, thật cẩn thận mà hôn ta,
cứ như thể hắn sợ mình hôn mạnh một chút là ta sẽ đẩy hắn ra và cự tuyệt hắn.
Thời gian từ từ trôi qua, giữa chừng Lâm Trọng Đàn có thả
tay ta ra, nhưng bởi vì ta rất mau lại chứng nào tật nấy mà cắn tay, hơn nữa ta không chỉ có cắn tay mà còn thi thoảng cào hắn, ta cào cánh tay
hắn rồi đến mu bàn tay, chỗ cổ của hắn cũng bị ta cào ra vài vết, hắn
đành phải cột tay ta lại lần nữa.
"Tiểu Địch, cùng ta đến Lĩnh Nam được không?" Lâm Trọng Đàn thấp giọng hỏi ta.
Ta lắc lắc đầu, ta không thể tùy tiện mở miệng, một khi mở miệng thì rất có thể sẽ có những âm thanh lạ kì phát ra.
Lâm Trọng Đàn gần như khẩn cầu mà gọi ta, "Tiểu Địch."
Ta nỗ lực bình ổn lại hô hấp, nhưng khi há miệng vẫn là nói năng không ra
gì, "Ưm, không đi...... Ta, ta không đi Lĩnh Nam, nơi đó quá khổ......
Nơi này có mẫu phi, ta muốn...... Ahh, ở lại đây......"
Lâm Trọng Đàn không nói tiếp nữa, thẳng cho đến kết thúc, hắn hôn hôn ta, "Vậy
Tiểu Địch đáp ứng ta đừng thân cận quá với Thái Tử, tuy rằng Trang quý
phi là mẫu phi của ngươi, có thể chiếu cố ngươi, nhưng mẫu gia nàng đang đà suy sụp rồi. Người sống trên đời cần phải có hai thứ bên thân, một
là quyền, hai là tiền, hai thứ thiếu một cũng không được, ta sẽ đưa sổ
sách Vạn Phát cho ngươi, có con dấu kia thì ngươi có thể tùy ý lấy dùng
tiền ở đó."
Nói xong hắn liền định đi lấy sổ sách đến.
Ta gian nan mà bắt lấy hắn, câu nói kế tiếp làm ta rất khó mở miệng, nhưng ta không thể không nói.
"Đừng đi ra ngoài."
Gần như ta vừa nói xong là Lâm Trọng Đàn lại hôn ta, tiện đà ôn nhu bế ta
lên, tuy hắn ôn nhu nhưng ta vẫn vì khó chịu mà nức nở một tiếng.
Hắn ôm ta, sau đó cầm lấy túi tiền bên hông áo ngoài đã bị hắn cởi ra lên,
bên trong có một con dấu tinh xảo màu đen. Hắn chỉ ta cách dùng con dấu
này.
"Đây là cách mở nhé, từ giữa kéo ra, sau đó lại kéo lên
trên, sang trái hai lần, sang phải một lần." Lâm Trọng Đàn chỉ dẫn xong
liền đưa con dấu của Vạn Phát cho ta, "Con dấu này chỉ có một, Vạn Phát
nhận dấu không nhận người, Tiểu Địch, từ nay về sau chủ nhân của Vạn
Phát chính là ngươi. Hiện giờ nó đã đi vào quỹ đạo, việc ở cửa hàng ta
sẽ an bài trước cho tốt, cũng sẽ thường xuyên viết thư cho ngươi, ngươi
cứ dựa theo đó mà xử lý chuyện ở Vạn Phát."
Ta ngẩn ra một chút,
nhưng ta rất nhanh nhận ra đây chỉ là thủ đoạn dụ dỗ của Lâm Trọng Đàn,
hắn giả như tặng ta Vạn Phát, nghĩ ta có thể vì vậy mà cảm động theo hắn tới Lĩnh Nam.
"Ừm." Ta đáp lời, trong lòng có chút nôn nóng, vì sao còn chưa có ai tới?
Mà đang lúc ta vì thế mà bực bội thì bên ngoài rốt cuộc có động tĩnh.
Không chỉ có ta nghe được mà Lâm Trọng Đàn cũng nghe thấy. Hắn lập tức
lấy áo ngoài khoác cho ta, mà ta thì ra sức tránh ra khỏi Lâm Trọng Đàn.
Gần như cùng lúc đó cửa phòng bị mở ra.
Theo ánh sáng chiếu vào, ta thấy được Thái Tử.
Thái Tử thật sự tới tìm ta.
Khuôn mặt luôn tươi cười của hắn lúc này không hề có ý cười, tựa như mây đen
ngày âm u, trong mắt hắn sát khí nồng đậm đến mức ta cũng không thể xem
nhẹ.
"Thái Tử ca ca, hắn làm nhục ta!"
Ta đứng dậy trong
lúc xiêm y xộc xệch, giữa hai chân ướt dính, như chim nhỏ yếu ớt nhào
vào trong lồng ngực Thái Tử, một đôi cánh tay dài ôm lấy ta. Ta nghe nói khi thiên tử giận dữ thì thây phơi ngàn dặm, vậy khi vị thiên tử tương
lai này nổi giận liệu có thể giết một Lâm Trọng Đàn này không?
Ta co rúm lại khóc lóc kể lể, quay đầu lên án Lâm Trọng Đàn, trong mắt lần đầu tiên quang minh chính đại mà lộ ra hận ý.
Từ lâu ta đã sớm quyết định, tuy ta muốn Lâm Trọng Đàn chết, nhưng ta càng muốn hắn sống không bằng chết, hắn tưởng mình thanh danh thanh cao khắp thiên hạ, ta càng muốn hắn đời này kiếp này không bằng chó lợn.
Ta thù hắn, mạng của Lương Cát ta sẽ đòi từ trên người hắn về.
Lâm Trọng Đàn vẫn đứng im tại chỗ, con dấu rớt ở bên chân hắn. Hắn không
nhìn Thái Tử mà chỉ nhìn chằm chằm vào ta, như là hy vọng ta có thể cho
hắn một lời giải thích, nhưng ta không nói với hắn bất cứ một câu nào.