Thân hình Lạc Thanh Đồng lướt qua, không bao lâu
liền thấy một bờ vực thẳm xuất hiện bên cạnh nàng. Nàng nhìn kỹ thì phát hiện ra cái vực thẳm này cũng không tự nhiên có, mà do thứ gì đó sắc
bén tạo thành.
Tiếp Thiên thần thú, ở bên dưới?
Lạc
Thanh Đồng có chút do dự, sau đó vẫn quyết định nhảy xuống. Thanh âm của Tiếp Thiên thần thú nghe được thập phần mỏng manh, đã không đủ để tạo
thành uy hiếp đối với nàng. Hơn nữa, nếu nàng không nghe lầm, lúc này nó đang trong tình huống đặc thù. Nàng đi xuống dưới khẳng định sẽ thu
được chỗ tốt không ít.
Có tiện nghi mà không chiếm chính là vương bát đản!
Lạc Thanh Đồng dứt khoát nhảy lên, hướng theo vực thẩm mà lao xuống.
Vực thẳm sâu gần vạn trượng, cùng không biết là dạng lực lượng gì, mà có
thể đập một phát liền tạo thành cái độ sâu khủng khiếp như vậy. Lục
Thanh Đồng ngay lập tức nghĩ đến người nam nhân đánh đến bất dây dưa
không dứt với Tiếp Thiên thần thú, da đầu bổng có chút tê dại. Lúc nảy
có chút ấm đầu liền nhảy xuống nơi này, bây giờ mới nghĩ tới, nam nhân
kia sẽ không ở dưới vực thẳm này luôn chứ?
Thật là sợ cái gì gặp cái đó!
Lạc Thanh Đồng mới vừa nghĩ như vậy, trong tầm mắt liền xuất hiện một thân
ảnh màu bạc nơi đáy vực. Một mảng đất trống do con người cố ý tạo thành, nam nhân nhắm nghiền hai mắt nằm trên mặt đất.
Một bộ bạc y,
tóc đen rối tung, giống như đám rong biển nơi biển sâu đang mắc vào
nhau, tản mát xung quanh, tôn lên đôi chân mày lưỡi mác cùng đôi mắt như sao trời của người nam nhân, khuôn mặt tuấn mỹ bức người khiến cho
người ta vô pháp nhìn thẳng.
Giống như xem nhiều một chút, chính là khinh nhờn tiên tử.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lạc Thanh Đồng thấy rõ khuôn mặt nam nhân. Lúc
trước, khuôn mặt của Dạ Thiên Minh vẫn luôn được che giấu sau một tầng
sương mù mờ ảo, làm Lạc Thanh Đồng có chuyển dịch đồng thuật cỡ nào cũng không nhìn rõ được. Bây giờ rốt cuộc cũng được nhìn thấy, lại dưới tình huống như thế này.
Lạc Thanh Đồng đạp chân lên vách núi, để giảm bớt chông chênh do lực gia tốc rơi xuống tạo thành.
Càng đến gần, càng có thể cảm giác được trên người nam nhân kia có một cổ
khí thế bức người cùng tuấn mỹ bất phàm. Giống như một vị thần tuyệt thế vô song ngã xuống từ chân trời, vừa lúc ngủ say ở bên trong đáy vực
này.
Nhưng chỉ có Lạc Thanh Đồng biết, nam nhân này, là phàm nhân!
Khuôn mặt không hề tì vết, hoàn mỹ như bước ra từ trong truyền thuyết hay các bức họa mà người đời ca tụng. Dung mạo tuyệt thế, lạnh lùng yêu nghiệt, tuấn mỹ khôn cùng, làm Lạc Thanh muốn bình luận mà cũng không biết dùng từ gì để diễn tả.
Đến từ thế kỷ 24, thời đại tin bùng nổ thông
tin, Lạc Thanh Đồng không nghĩ tới có một ngày như thế này, sẽ có một
nam nhân xuất hiện, soái đến mức làm nàng không tìm được cái gì để hình
dung.
Trên trời dưới đất, chỉ có mình hắn!
Những gì Lạc Thanh Đồng có thể suy nghĩ được để miêu tả về hắn, chỉ có như vậy!
Bá!
Lạc Thanh Đồng ngồi xổm bên người nam nhân, thấy khoảng đất dưới thân hắn
đã bị nhiễm một mảng máu đỏ tươi. Nói đến cũng thấy kỳ quái, trên người
nam nhân này không có môt chút vết thương, vết máu này rốt cuộc là từ
đâu tới?
Chẳng lẽ là bị thương ở bên trong quần áo?
Lạc
Thanh Đồng vừa nghĩ đến đó liền đưa tay kéo vạt áo của nam nhân. Lồng
ngực trắng nõn như ngọc lộ ra, tấc tấc da thịt mát lạnh lấp lánh giống
như ngọc thạch, lại không dạng gầy yếu, cơ ngực cơ bụng, cái gì cần có
đều có! Hơn nữa phi thường rắn chắc hữu lực! Xúc cảm quá tuyệt vời!
"Thật là một tên yêu nghiệt..."
Lạc Thanh Đồng nói thầm một tiếng, ánh mắt lại thoải mái hào phóng nhìn toàn bộ trên dưới của đối phương.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, sợ cái gì!
Nhưng mà trên người hắn thật sự không có một chút vết thương. Rốt cuộc thì sai sót ở đâu, chẳng lẽ bên trong cơ thể?
Lạc Thanh Đồng nghĩ, nắm tay nam nhân, đẩy kình lực của chính mình vào cơ thể hắn.
Lúc nảy không cảm thấy có gì lạ, nháy mắt nàng liền hoảng sợ!