Phía sau truyền tới tiếng ồn liên miên không
dứt, sắc mặt Lạc Thanh Đồng cũng không có thay đổi, dưới đồng thị đỏ
sậm, nàng không ngừng hướng về phía trước, nhất thời liền bay khỏi mặt
đất.
Phanh!
Nơi này cũng không phải chỗ sâu nhất của sơn mạch Cửu Vu Sơn. Cũng đúng, di tích Tiên Tông hiện thân nháo
đến lợi hại như vậy, nói không chừng cường giả nơi này còn chưa từ bỏ ý
định đến đó thu thập bảo vật đâu. Thiên Minh Tử trừ khi ngu ngốc mới có
thể để nàng tiếp nhận truyền thừa ở nơi đó. Đến lúc nàng tiếp thu xong
truyền thừa, không phải là ngoan ngoãn đứng chờ đám người đó tới bắt
sao.
Lạc Thanh Đồng cẩn thận xác định phương hướng, phát hiện
nơi này vẫn là bên trong Cửu Vu Sơn, hơn nữa cách nơi nàng rơi vào cái
khe sâu cũng không xa. Thực hiển nhiên, di tích Tiên Tông ở trên đỉnh
núi phía trước chỉ la một cái hình ảnh nhìn cho đẹp thôi. Còn truyền
thừa chân chính được giấu ở Lục Tiên Cung bên dưới. Lão già thúi kia
cũng rất cẩn thận.
Lạc Thanh Đồng nhớ đến lúc trước bản thân
mình chạy trốn còn vứt bỏ đứa nhỏ kia, cũng không biết hắn còn ở đây
không. Sơn mạch Cửu Vu Sơn lúc này một mảnh lộn xộn, mặc dù nàng chọn
chỗ kia có thể ẩn nấp, nhưng cũng không chịu nổi nhiều người làm loạn
như vậy. Lạc Thanh Đồng nghĩ tới đây, lập tức chạy đi xem một chút,
không chừng tiểu gia hỏa kia vẫn còn ở đây thì sao. Nếu còn ở, nàng liền thuận tiện mang hắn về Phong Lâm thành. Nếu không thấy, liền thôi, sinh tử có mệnh, nàng cũng không có biện pháp.
Lạc Thanh Đồng nhanh
chóng hướng tới chỗ che giấu tiểu thiếu niên mà đi. Dọc đường đi, nơi
nơi đều là cảnh tượng ghê rợn. Cơ hồ ba bước một vết máu, mười bước một
thi thể. Giống như lời lúc trước Vũ Văn Mặc nói, nhưng người đến Cửu Vu
Sơn tìm kiếm cơ duyên, phát hiện thật sự không có biện pháp có được
truyền thừa Lục Tiên Cung, bắt đầu hỗn loạn. Có người nhân cơ hội giết
người cướp của. Mấy ngày nay trong sơn mạch Cửu Vu Sơn đều loạn thành
một mảnh. Nhưng mà có một vài khu vực nhưng người đó không dám đi. Chẳng hạn như nơi Dạ Thiên Minh cùng Tiếp thiên thần thú đại chiến. Một người một thú đại chiến thời gian dài, đều là năng lượng lốc xoáy, kéo dài
bất diệt. Phàm là có người tới gần, tu vi thực lực không đủ, lập tức
liền bị những lực lượng còn sót lại xé thành mảnh nhỏ.
Lạc Thanh Đồng nhìn thoáng qua, phân biệt được hơi thở của Tiếp Thiên thần thú,
tức khắc trong lòng cũng nổi lên một trận kinh hãi. Nam nhân kia quả
nhiên cường hãn đến đáng sợ, thế nhưng cùng Tiếp thiên thần thú đánh
thành như vậy. Hơn nữa xem vết kéo lê ở chỗ này, khẳng định là hắn chiếm thế thượng phong, Tiếp thiên thần thú một đường chạy lùi về phía sau.
Má ơi, kia vẫn là người sao?
Lạc Thanh Đồng nhớ lại đến cảnh
tượng tương tương nhưỡng nhưỡng* chính mình trêu chọc người nam nhân
đang chữa trị bên trong thánh tuyền, chợt cảm thấy gợn tóc gáy.
Cũng may lúc đó hắn không thể động, bằng không chính mình chết chắc rồi!
Lần sau nhìn thấy nam nhân kia, nhất định phải tránh càng xa càng tốt!
Lạc Thanh Đồng cảm thấy hành động dẫn Tiếp Thiên thần thú đến cho đối
phương thật sự là quá lớn mật. May mắn Tiếp Thiên thần thú dây dưa với
hắn. Nghĩ đến đây nàng không khỏi vỗ vỗ ngực, trong lòng lại có một tia
sợ hãi.
Chốc lát đã đến nơi nàng che giấu tiểu thiếu niên. Lạc
Thanh Đồng nhìn lướt qua chỗ mình thả đứa nhỏ xuống, thấy lá cây khô
cùng cành cây nơi đó đều bị gạt đi. Nàng cẩn thận quan sát, phát hiện
bốn phía cũng không có dấu vết hỗn độn, còn có thập phần dè dặt. Những
cành cây lá khô đều bị gạt qua một bên bằng cách nhẹ nhàng. Chứng tỏ
người đến là người quen của đứa nhỏ, còn là rất quen thuộc.
Là người cùng phe của nó, không phải địch nhân!
Nếu là như vậy thì tốt rồi!
Cuối cùng cũng không hại chết nó!
Xác định đứa nhỏ không có việc gì, Lạc Thanh Đồng xoay người chuẩn bị rời
đi. Đúng lúc này, một đạo âm thanh gào rống mỏng manh như có như không
từ phía trước truyền tới.
Thanh âm này...
Lạc Thanh Đồng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phương hướng đó.