Chỉ thấy phía chân trời, nơi cự thú khổng lồ
đang giao chiến với một nam tử, đột nhiên xuất hiện cảnh tượng chấn
động. Từng tảng lớn cự thạch từ trên núi vỡ ra, những ngọn núi lần lượt
sụp đổ. Mà ở phía trên không, một bóng người cùng với cự thú khổng lồ
vẫn không ngừng đánh nhau. Mội một đạo công kích đánh ra đều long trời
lở đất, xé rách không gian. Người xem đều không tự chủ được rùng mình.
"Quá...quá cường hãn!"
Ánh mắt mọi người dại ra nhìn cảnh tượng giao chiến trước mặt. Một người có thể đánh nhau với thần thú lâu như vậy? Này quá khủng bố rồi!
Bùm!
Mắt thấy Tiếp Thiên thần thú bị đánh một đòn thật mạnh bay ra xa, bốn phía
đều phát ra tiếng hít thở mạnh. Lúc nảy lực chú ý của bọn họ đều đặt hết lên bảo vật bên trong di tích Tiên Tông, nhất thời quên mất con thần
thú kia. Giờ phút này mới phát hiện, thần thú thế nhưng bị một người
đánh đến liên tục chạy lùi, lại còn cả người thương tích. Bọn họ há hốc
mồm nhìn Tiếp Thiên thần thú bị đánh đến rên rỉ chui vào chỗ sâu trong
rừng rậm, bản thân mỗi người chấn động tới không kiềm lại được. Thật
đáng sợ! Quá mạnh! Ông trời ơi! Đánh Tiếp Thiên thần thú thành ra như
vậy! Mà có người lúc lúc nảy nhìn thấy kết cục của đám Võ hoàng cùng Hồn sư, đối với Dạ Thiên Minh có thể đánh cho thần thú chạy trốn lại càng
kính sợ như thần.
"Sư huynh! Huynh có thấy không? Người này quá cường hãn! Chỉ sợ là còn mạnh hơn so với viện trưởng của chúng ta!"
Đám tân sinh nhìn một người một thú biến mất trong tầm mắt của mình, ở phía sau Vũ Văn Mặc không ngừng nuốt nước miệng. Bọn họ đều tham gia khảo
hạch của Đại Tần thánh viện, nhưng cho dù là người mạnh nhất ở thánh
viện là viện trưởng, cũng không có cho bọn hắn cảm giác áp bách cường
hãn giống như nam tử này. Thật đáng sợ! Đối phương rốt cuộc là cường giả cấp bậc gì? Bọn họ còn thấy rõ, nam tử sau khi đánh lùi Tiếp Thiên thần thú liền liếc nhìn về phía bên này. Chỉ nhàn nhạt thoát qua, không có
nhằm vào bọn họ, nhưng đủ khiến cho bọn họ có cảm giác giống như bị kiếm đâm xuyên tim. Nếu đối phương thật sự ra tay, chỉ sợ cách xa mấy ngàn
mét cũng bị một chiêu hạ gục. Nghĩ đến đây, đám tân sinh càng run rẩy
đến lợi hại, tim đập nhanh không thôi. Rõ ràng người ta cái gì cũng chưa làm mà chính mình lại có cảm giác như vừa đi dạo môt vòng quỷ môn quan
về.
Trán Vũ Văn Mặc cùng đầy mồ hôi. Uy thế của người nam nhân này quá cường, hắn cũng vô pháp chống cự.
"Đi!". Hắn lạnh giọng quát, mang theo mọi người hướng chân núi lao đi. Đoàn
người lúc này không dám tiếp tục lưu lại, lập tức nhận lệnh. Lạc Tâm
Ngưng cũng bị người Lạc gia lôi kéo chạy về hướng chân núi. Ai mà biết
cường giả kia có ở nơi này đại khai sát giới hay không. Thần thú còn
đánh không lại hắn, toàn bộ người ở sơn mạch lúc này chỉ sợ còn không đủ cho hắn giết. Càng nghĩ trong lòng mỗi người càng nổi trống, chạy trốn
thật nhanh.
Lạc Tâm Ngưng một bên bị người Lạc gia lôi kéo, một
bên vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn về nơi Dạ Thiên Minh biến mất. Lần
đầu tiên nàng nhìn thấy người mạnh như vậy. Trước kia nàng cho rằng nam
nhân như Vũ Văn Mặc cũng đã đủ mạnh. Hiện tại xem ra, người được xưng là đệ nhất thiên tài của Thiên Vũ đế quốc – Vũ Văn Mặc, cùng nam tử kia
căn bản không thể so sánh. Quan trọng nhất chính là, ở một phút thoáng
qua kia, Lạc Tâm Ngưng tuy rằng không nhìn thấy rõ khuôn mặt nam tử, lại có thể mơ hồ nhìn ra một chút hình dáng, nam nhân kia tuổi tác không
lớn. Trên đời này thật sự có một nam tử kinh tài tuyệt diễm như vậy?
Trong lòng Lạc Tâm Ngưng có chút ngứa ngáy, giống như móng vuốt mèo cào. Nam nhân như vậy, nếu là của nàng thì tốt rồi!