Nhìn một tòa di tích Tiên Tông sụp đổ nhanh
chóng trước mặt mình, Vũ Văn Mặc tức giận tới nỗi trán nổi gân xanh. Ánh mắt hắn tối tăm vô cùng nhìn về phía đỉnh núi, sau đó quay đầu lại lạnh lùng nhìn về phía đám người Lạc Tâm Ngưng. Nếu không phỉa giữa đường
gặp được bọn họ, Lạc Tâm Ngưng không ngừng khẩn cầu bọn họ mang theo ả
đi tìm Lạc Thanh Đồng đang đột phá ở sơn mạch Cửu Vu Sơn, nói không
chừng hắn cũng không chậm trễ truyền thừa. Thật là một đám phế vật! Còn
có Lạc Thanh Đồng kia cũng vậy, muốn đột phá lúc nào chẳng được, cứ phải chọn đúng thời điểm này ở Cửu Vu Sơn đột phá. Thiên phú kém như vậy,
cho dù có đột phá thì có ích lợi gì? Một Võ sư thấp hèn, còn không bằng
hộ vệ bên người hắn. Cứ an phận làm một bông hoa sau bức bình phong, chờ chính mình cưới nàng là được, thể hiện cái gì!
Ánh mắt Vũ Văn
Mặc càng âm trầm. Bị hắn nhìn bằng ánh mắt như vậy, trong lòng Lạc Tâm
Ngưng hoảng sợ, im lặng khẽ lùi về sau một bước.
"Điện hạ...". Nàng mềm mại gọi một tiếng, ánh mắt lướt qua đám tân sinh Thánh Viện
bên người Vũ Văn Mặc. Những người này đều theo Vũ Văn Mặc ra ngoài làm
nhiệm vụ.
Nhận thấy ánh mắt của nàng, Vũ Văn Mặc kiếm nén lửa giận trong lòng: "Chúng ta đi!"
Hắn không nghĩ đánh mất uy nghi của một vị sư huynh trước mặt đám tân sinh
này. Những người này có khả năng trở thành tay chân của hắn sau khi hắn
tiến vào Thánh Viện.
Thấy Vũ Văn Mặc phải đi, Lạc Tâm Ngưng thập
phần không cam lòng. Nàng đi theo bọn họ đến chỗ này, đương nhiên là
cũng muốn tiến thêm một bước, cho dù không còn truyền thừa, nhặt được
thứ gì tốt cũng được.
Nghĩ như vậy, nàng liền nhịn không được mở miệng nói: "Điện hạ, chúng ta không đi lên xem thử sao? Nhiều người như vậy đều lên núi rồi, đã đi đến đây, từ bỏ có chút đáng tiếc". Nàng nói nhưng ánh mắt lại như có như không hướng về đám tân sinh Thánh Viện.
Những người này cũng không quá muốn rời đi, chỉ là trước khi ra ngoài làm
nhiệm vụ, lão sư phân phó bọn họ phải nghe theo Vũ Văn Mặc chủ huy. Bây
giờ nghe Lạc Tâm Ngưng nói như vậy, liền có người lên tiếng: "Đúng vậy, sư huynh, chúng ta không đi lên sao? Biết đâu còn có cơ hội". Đây chính là di tích Tiên tông đó! Bọn họ tất nhiên không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy.
Ngu xuẩn! Vũ Văn Mặc trong lòng thầm mắng, nhưng không có biểu hiện ra ngoài: "Đã chậm! Di tích Tiên Tông sụp đổ, chứng tỏ tất cả bảo vật trong đó đều
không còn. Không chỉ như thế, người nhận được truyền thừa của Tiên Tông, tất nhiên cũng không ngu xuẩn ở lại đó!"
"Đám người kia
cho dù tới nơi cũng không thu được cái gì, còn giết hại lẫn nhau! Chúng
ta theo sau không chừng sẽ bị cuốn vào trong đó. Chư vị sư đệ, chúng ta
còn có nhiệm vụ lão sư giao, không nên lưu lại nơi này."
Vũ
Văn Mặc vừa nói xong, những tân sinh Thánh Viện đang bị lòng tham làm
lóa mắt liền thanh tỉnh lại. Không sai! Di tích Tiên Tông đã sụp, người
tiếp nhận truyền thừa cũng không còn ở đó. Đám người kia không cam lòng
xông lên, thập phần đều sẽ không thu được thứ gì tốt. Dưới tâm thế không cam lòng, những người này gấp đến đỏ mắt, chỉ biết giết người tranh
giành bảo vật. Đến lúc đó chính là một hồi đại hỗn chiến.
Nghĩ
đến cảnh tượng như vậy, sắc mặt đám tân sinh có phần trắng bệch. Cũng
may Vũ Văn Mặc nhìn thấu hết thảy, bằng không chỉ sợ bọn họ đều bị cuốn
vào trong đó, không biết sẽ tử thương bao nhiêu người. Chủ yếu là đánh
đổi như vậy lại không có lợi ích gì. Trên người đám người kia, có bảo
vật gì đáng giá để bọn họ hi sinh?
Nghĩ như vậy, đám tân sinh quyết đoán nói: "Sư huynh! Chúng ta đi thôi!"
Vũ Văn Mặc gật đầu, hắn nhìn thoáng qua tòa cung điện hoa mỹ đã sụp đổ
trên đỉnh núi lần cuối, trong lòng tiếc nuối không nói thành lời, bóp
chặt cổ tay. Di tích Tiên Tông a! Đáng tiếc, hắn không có duyên!
Graoooo!
Thời điểm đám người Vũ Văn Mặc chuẩn bị rời đi là lúc một tiếng thú rống
thảm thiết truyền khắp đất trời. Mọi người người ngẩng đầu, nhìn về
hướng thanh âm kia truyền đến, sau đó hít sâu một hơi.