“ Ha ha… nghe danh không bằng gặp mặt , Bình Nam Vương của Đại Việt thật là nhân trung chi long”
Ngô Khảo Ký không ngờ đến người dẫn quân đến nơi này của Lavo không phải
Chiên Bàn Phú Thái mà là cha của hắn cũng tên Chiên Bàn Phú Thái. Có
điều hai người là dùng số thứ tự để phân biệt.
Ví như Chiên Bàn
Phú Thái cha là III còn thằng con dĩ nhiên là Chiên Bàn Phú Thái IV rồi. Cách đặt tên của bọn này rất ảnh hưởng của Ấn Độ. Cũng phải thôi, nam á hệ nhất là Khmer hệ bị ảnh hưởng văn hoá Ấn rất mạnh. Thậm chí tiếng
Phạm Chữ Phạm còn là một ngôn ngữ chính nơi đây.
Nhưng điểm đặc
biệt là Quốc Vương Lavo dùng tiếng Việt khá thạo để trai đổi cùng Ký.
Thêm nữa nói năng văn vẻ đầy đủ cả hán Việt thành ngữ. Không có nghiên
cứu học tập Việt ngữ một cách cẩn thận thì khó có thể nói được như vậy.
Ký không biết rằng 6 năm hắn đi đã xảy ra những chuyện gì. Tân Bình Lộ như một hòn ngọc viễn đông mà mọi chư quốc lân bang đều hướng tới ( trừ
thằng ngu não tàm to cao đen hôi).
Hễ dính tới Bố Chính là có
nhiều lợi ích, dính xa xa không thân quen quá thì có lợi ích kinh tế
giàu lên nhanh chóng. Thân quen như Medang, Lavo thì lắc mình thành tiểu bá khu vực. Điều này lộ rõ rệt trong mắt người đời. Thế giớ này không
ai ngu cả. Không thiếu các tiểu quốc thuộc Hệ Thống Tam Phật Tề liên tục bợ đít Lý Từ Huy muốn ra nhập liên minh chính trị quân sự. Nhưng đâu
đơn giản vậy?
Vì còn Medang ở đó, kết nạp lung tung không chừa
mặt mũi Medang là không ổn. Cho nên sau khi Medang cùng Bố Chính bà bạc
rất cẩn thận chỉ kết nạp thêm một thành viên thuộc hệ thống Tam Phật Thệ nhưng nằm khu vục bán đảo Malaysia ngày nay. Đây là khu vực Medang chưa thể với tới nhưng lại nối liền Lavo và Medang cho nên có ý nghĩa quân
sự quan trọng.
Chỉ sơ qua vậy thôi đã thấy tầm ảnh hưởng của Bố
Chính lên khu vực rất mạnh, coi đó là liên minh phe đồng minh với lãnh
tụ là Bố Chính đi.
Nhưng cũng có một liên minh phe trục manh nha hình thành. Đó là đối thủ không thể thoả hiệp với Bố Chính.
Chiêm, Đông Khmer, Anack Đê.. các Tiểu vương quốc Tam Phật Thề khối Srivijaya
chính là đối thủ một mất một còn với Medang thì lại tìm cho mình một
đồng minh đủ sức kháng cự sức ảnh hưởng của Bố Chính.
Lúc này
Chola nội chiến nên căn bản Srivijaya bơ vơ, nên khối này tìm kiếm đên
Khmer Đông, Chiêm Thành, Anack Đê và họ lựa chọn Thăng Long làm đối
trọng vì lúc này Thăng Long chính là cơm canh chẳng ngọt với Bố Chính.
Và Thăng Long với công nghệ sơ cấp của Bố Chính có dân số đông, có công
tượng số lượng vượt trội, có thêm Tống Kiệt lươn lẹo cho nên đã nổi lên
thành một đối trọng hàng hải, quân sự tương đương Bố Chính ( trong mắt
mọi người thì Thăng Long vẫn được đánh giá cao hơn).
Tuy Liên minh phe trục mới manh nha chưa chính thức gắn kết nhưng cũng là không tầm
thường, chính Tống Kiệt là dựa vào cái khe này mà bố trí mọi việc.
Mọi chuyện không có gì là tự nhiên mà thành, nó phải có nguyên nhân và lý
do. Riêng vấn đề Anack Đê vì sao phản phe cần một chương dài để giải
thích, nói chung nguyên nhân rất cẩu huyết mà khó ai có thể tưởng tượng
được, nó liên quan vấn đề xung đột văn hoá.
Vì vậy hai khối liên
minh quân sự chính trị dù chưa chính thức lên bàn đàm phán nhưng lại đã
mơ hồ thành. Hai khối này người lãnh đạo đều là Việt quốc cho nên chỉ
trong mấy năm văn hoá Đai Việt bị khuếch tán chóng mặt trong khu vực,
đây là lẽ tất nhiên rồi. Mạnh mẽ nhất có lẽ là khối Medang , Lavo cùng
tiểu quốc Pahang ( Nhánh Tam Phật Thệ bán đảo Malaysia)
Văn hoá
Việt đã tràn ngập các nơi đây, quyền quý vua chúa xem văn hoá Bố Chính
chính là tiêu chuẩn quý tộc của mình. Thậm chí đã có những nghiên cứu
dùng chữ Latinh thay cho chữ Phạm để ghi chép văn bản vì bọn họ cảm thấy chữ Latinh dùng rất dễ dàng.
Vì vậy Ngô Khảo Ký thấy Chiên Bàn
Phú Thái III dùng tiếng Việt lưu loát nói chuyện với hắn mà ngạc nhiên.
Hắn không biết được là nếu người Việt đi các quốc gia Medang, Lavo,
Pahang thì chẳng cần phải mệt nhọc trong giao lưu, rất dễ kiếm một phiên dịch biết tiếng Việt ở khu này. Mà tiếng việt ở khu quý tộc lại càng
phổ biến.
Giờ thì Ngô Khảo Ký không cần dùng tiếng Hán làm trung gian tiếng để nói chuyện cùng đám này rồi. Ngạc nhiên chưa anh Ký.
Tất nhiên 6 năm chưa quá lâu, xâm nhập văn hoá Bố Chính chưa đánh bay được
văn hoá Hán , Ấn. Nhưng chữ Việt Latinh quá dễ tiếp cận chính là lợi thế siêu cấp giúp cho văn hoá Bố Chính thời gian ngắm bùng nổ ở khu vực.
“ Ha ha … ra mắt quốc Vương Lavo. Ngài đích thân đến nơi này thật là vinh dự cho chúng tôi”
Ngô Khảo Ký cũng nhiệt tình cười vang nhưng hắn cũng không quá cần phải
khiêm nhường. Địa vị Ký lúc này là kẻ quyền lực thứ hai ở Đại Việt sau
Lý Từ Huy. Thống Chế quân sự toàn cõi Đại Việt, Bình Nam Vương, Thái Uý
Phụ Quốc. Phụ Quốc Đại Tướng Quân…
Như vậy địa vị không còn là
một nhỏ nhoi trấn thủ Bố Chính năm xưa. Đại Việt lại là lão đại liên
minh quân sự Đông Nam Á cho nên hắn không cần thiết quá khiêm tốn, vì
tính ra hắn còn cao hơn Chiên Bàn Phú Thái III một cấp độ. Kẻ nhún
nhường phải là Chiên Bàn Phú Thái III.
Hai bên thân mật dắt tay
nhau theo chiến hạm ngồi xuống đàm đạo. Jayavirahvarman thở phào nhẹ
nhõm vì Chiên Bàn Phú Thái IV không tới, hắn lúc này sợ nhất là bị đem
ra so sanh cùng đám an hem. Thua Ngô Khảo Ký thì rõ rồi nhưng ngay cả
đến các tiểu đệ cũng thua thì Jayavirahvarman xấu hổ lắm.
Xét về
quy mô quốc gia, dân số, tiềm lực thì Jayavirahvarman chính ra phải xếp
đầu, nhưng cuối cùng một tay hắn phá vỡ tan nát be bét cả.
Hội
quân không dễ, lúc này Cửu Long giang rừng thiêng nước độc, các bộ lạc
Khmer sống rải rác nơi này, đất đai thì chưa khai khẩn đâu đâu cũng thấy cá sấu bò lổm ngổm. Đầm lầy khắp nơi.
Nói là nơi này thuộc Thủy
Chân Lạp nhưng thực tế sức khống chế của triều đình Angkor đến đây rất
thấp. Trên danh nghĩa thuộc về Đông Khmer thôi.
Vùng Đông Khmer
khống chế mạnh nhất đó là vùng tiếp giáp Chiêm Thành ( Tây Ninh, Bình
Long, Biên Hòa ngày nay) còn về đoanh chính thức Cửu Long giang chảy qua thì người Khmer rất không mặn mà khống chế. Nơi này không cho ra bao
nhiêu lợi ích, muốn đầu tư khai phá thì tốn quá nhiều tiền của công sức.
Tất nhiên người Khmer chưa nhìn thấy tiềm lực quá to lớn của vùng Cửu Long Giang mà thôi.
Thực tế nơi này chẳng có chỗ nào để đóng quân trên bộ cả, cho nên cả đám Lavo quân phải thả neo ngồi thuyền ở bãi Ngao.
Quân Bố Chính mới là quân chủ lực thủy binh đánh trận, cho nên Bố Chính đến
họ phải nhổ neo đi ra ngoài nhường Bố Chính hải quân tiến vào trước
tiên.
Rậm rạp chằng chịt chiến hạm bắt đầu như kiến bò lổm ngổm
thay đổi vị trí, các sĩ quan căng da đầu chỉ huy binh sĩ điều khiển
chiến hạm theo hàng lối.
Cao thấp lộ rõ, hải quân Bố Chính tinh
nhuệ cùng kỷ luật hơn nhiều, các dãy thuyền đều tăm tắp tiến vào của
sông không hỗn loạn.
“ Quốc vương, Chiên Bàn Phú Thái IV tại sao không tới rồi, để ngài thân thể cao tuổi phải thân chinh?”
Ngô Khảo Ký rất vui, sức hiệu triệu của hắn vẫn còn đó, gọi một tiếng tiểu đệ ào ào gửi quân đến.
“ Haizzz, đáng lẽ Lavo có thể cử 4 vạn đến bốn vạn rưỡi quân đến đây,
nhưng mà Chiên Bàn Phú Thái IV hắn tấn công vào Pathanock khiến quân
Pagang( Mianma ngày này) nổi điên, bọn chúng tấn công Snancock cho nên
Chiên Bàn Phú Thái IV hắn phải đi nơi đó trấn giữ. Đồng thời Lavo không
thể gửi nhiều quân đến nơi này, chỉ có thể vội vàng điều động 2 vạn quân thôi”
Chiên Bàn Phú Thái III làm vẻ mặt khó xử trả lời.
“ Hai vạn là tốt rồi, hai vạn đã rất tốt, cảm ơn các ngài viện trợ quân….” Ngô Khảo Ký cười tươi trả lời.
Nói đùa thời này điều quân đâu dễ. Lavo lại đang chiến ở Sancock, điều được hai vạn binh đã đủ hiểu bọn này nhiệt tình cùng thật tâm bao nhiêu.
Thuyền chân vịt chạy liên tục không nghỉ dọc theo bờ biển mỗi ngày tầm
180-200km ( không kể gió) khoảng cách từ Bố Chính đến Lavo tầm 13 ngày.
Lại từ bờ biển sứ giả đến gặp quốc vương Lavo phải mất năm sáu ngày. Tức là gặp nhau thì tên Chiên Bàn Phú Thái IV này đã quyết định ngay lập
tức tụ binh mới kịp. Chỉ trong 45 ngày có thể đem hai vạn quân tới đây
thì đó là cả nỗ lực khủng khiếp của Lavo rồi.
“ Phải rồi, chúng ta có chờ đợi quân của Medang và Pahang hay không?” Quốc vương Lavo xoa tay tính toán.
“ Không chờ, binh quý thần tốc, chúng ta sẽ nghỉ ngơi ba ngày ổn định lại đại quân sau đó theo sông Mekong đánh thẳng Angkor. Trong ba ngày
Medang và Pahang đến thì tốt, nếu không để họ theo sau làm quân dự bị”
Ngô Khảo Ký nói thẳng mục đích.
“ Đánh Angkor?” Chiên Bàn Phú Thái III giật mình.
Không phải chỉ đến đây cướp bóc một phen vùng ven biển sao? tự nhiên sao lại
thành xâm nhập nội địa Đông Khmer tấn công kinh thành của bọn họ rồi.
“ Thế nào quốc vương sợ hãi?”
Ngô Khảo Ký mỉm cười.
“ Không… Không sợ hãi..” Chiên Bàn Phú Thái III nói nhưng tay hắn run run bán đứng nội tâm thằng này.
Nói chung Lavo vẫn thuộc dạng tiểu bá, còn Khmer vốn là đại bá khu vực này
từ lâu. Lavo trăm năm bị Khmer đè đầu cưỡi cổ cho nên có tinh thần sợ
hãi là đúng. Đánh Angkor bọn họ chưa từng nghĩ đến.
Chiên Bàn Phú Thái III nắm chặt ngai ghế khiến tay không run rẩy nữa.
“ Sợ cái máu, có Đại Việt quân làm chủ lực, mình đi theo đánh xì dầu, nếu nguy hiểm thì vị quyền cao chức trọng Đại Việt này đã không tự thân
chiên trận rồi” Chiên Bàn Phú Thái III hung hăng nghĩ.
Biểu hiện
của quốc vương Lavo không qua được Ngô Khảo Ký , hắn âm thầm gật đầu,
cũng có đảm lược, lại cũng có lươn lẹo tính thảo nào đẻ ra được Chiên
Bàn Phú Thái IV ma mãnh.
“ Ngài yên tâm, lần này đi chỉ có lợi ích không có nguy hiểm, cướp sạch Angkor sẽ chia phần cho ngài vừa ý” Ngô Khảo Ký cười.
“ Cướp… cướp sạch Angkor?”
Chiên Bàn Phú Thái III rối bời, nhưng trên hết là ánh mắt tham lam.
Nói về Lavo lúc này chỉ là tiểu quốc, tuy là tiền thân của Thái Lan sau này nhưng lại chẳng liên quan mẹ gì người Thái cả.
Nước Thái Lan sau này chiếm khá lớn bán đảo Đông Dương nhưng lúc này bản đồ
không phải vậy. Nội địa vùng Thái Lan sau này hiện tại chia năm xẻ bảy.
Phía Bắc là liên hợp các tiểu quốc người Thái ( Chiang Mai hiện tại).
Miền Trung Thái Lan thì bị Khmer Đông chiếm. Lova chỉ là tiểu quốc vùng
Bắc Thái Lan thời hiện tại. ( Bangkock, Ayuthaya, Kanchanaburi,
RatChamuri, Choburi thời hiện tại).
Cho nên dân số Lavo không đông chỉ khoảng 4 triệu, nhưng đồng bằng phì nhiêu vãi lúa nhiều cho nên thóc gạo không để đâu hết.
Đã nhỏ còn lắm thóc, không có Bố Chính đỡ lưng thì chết lâu rồi.
Lavo giờ không có dân Thái, họ là tập hợp của người Môn-Khmer và người Lawa ( một nhánh người ngôn ngữ Palaung) Người Môn là chủ đạo.
Xin đừng nhầm người Môn- Khmer và người Khmer. Người Môn có quan hệ rất gần
người Khmer nhưng không phải người Khmer họ nói tiếng gần giống Myanmar. Tức là Chiên Bàn Phú Thái III quan hệ với dám Pagang đang tấn công
Sancok gần hơn cả đối với người Khmer.
Sau này bọn Thái Từ miền
bắc diệt đi Lavo mới chiếm chủ đạo đất này và xây dựng nên Xiêm La quốc, nhưng đó là sau này. Chỉ sợ cái sau này đó khó thành hiện thực vì mấy
thằng xuyên phá tung thế giới này rồi.
Đợi đến ngày thứ hai thì quân Pahang tới, nhõng nhẽo cũng được 5 ngàn quân.
Không thể đòi hỏi hơn. Pahang chỉ là tiểu quốc, đang tiến lên con đường tiểu
bá khi dính hơn Bố Chính nhưng đó còng là chuyện tương lai, giờ họ cho
ra được 5 ngàn quân đã là rất cố gắng.
Lãnh binh Pahang là tiểu
quốc Vương Kyansittha II rất trẻ cũng chỉ mới 30 trong vòng đó, thằng
này gặp được Ngô Khảo Ký thì lập tức quỳ lạy như thấy cha mẹ.
Đạo Hồi có phong tục quỳ lạy này. Ngô Khảo Ký không lạ.
Thương sót tấm lòng son, ban thưởng hai chiến hạm Carrack tại chỗ. Kyansittha
II nước mắt trào dâng. Cuối cùng Pahang không còn dùng hàng phế thải,
hàng chỉnh sửa. Nói chung chiến hạm Pahang được Bố Chính viện trợ rất
không tồi, toàn là loại lớn của Medang đã qua cải tạo cũng có pháo súng
đầy đủ. Đây là chiến hạm đời đầu của Bố Chính khi chưa tự chủ đóng được
thuyền. Nhưng để so loại chiến hạm này và Carrack thì… thôi đừng so sánh nó buồn.
Vậy là Pehang tiểu quốc có thể mở mày mở mặt cùng anh em bạn bè quốc tế rồi.