Khi thanh âm này vang vọng trong tai mọi người, thì hiện ra trước mắt bọn
họ là một đội ngũ bốn người. Bốn người trong đó có một nam, hai nữ cùng
một đại hán râu tóc xồm xoàm.
Khi thấy đám người này xuất hiện,
Diệp Ái Vân cũng không tiếp tục để ý đến nam tử thần bí kia nữa. Nàng
cũng không muốn phát sinh sự cố gì ngoài ý muốn a, dù sao thì mục đích
của bọn họ chính là Thánh Anh Thụ.
Bốn người đi tới trong đó nam
tử đi đầu khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo anh tú, khoác cho mình
một bộ trường bào màu trắng phủ kín chân. Trên trường bào có từng họa
tiết hoa văn hình hoa lan trắng, những họa tiết này được thêu khắc rất
tỉ mỉ chau chút. Mỗi một bông hoa dường như đều có linh tính, làm cho
người ta cảm giác dễ chịu khi nhìn vào chúng. Quanh eo hắn cũng là một
chiếc dây lưng màu trắng, chỉ là trên đó có khắc hình một đầu kim long,
tạo lên một vẻ sang trọng vô cùng. Trên tay hắn đang cầm một chiếc quạt
giấy màu trắng, có thêu một chữ “Bạch” cùng với một bài thơ không rõ
chữ. Rất hiển nhiên, mọi người đều nhìn ra hắn là người của Bạch Gia -
thế gia đứng sau Liệp Hoành Thương Hội.
Theo sau hắn là hai nữ tử
tuổi tầm hai mươi, tướng mạo xinh đẹp nhưng để so với Diệp Ái Vân cùng
Tần Mộng Dao thì có chút không bằng. Điều đáng nói là thực lực của hai
nữ tử này vậy mà đều là đại thánh cảnh.
Cuối cùng là đại hán râu
tóc xồm xoàm, tên này có tướng mạo dữ tợn, râu tóc cháy vàng, tay phải
hắn là một thanh đại đao dài hơn một mét. Đáng nói là thực lực của hắn
hẳn là mạnh hơn ba ngươi kia rất nhiều, nhưng dường như cũng chỉ là
người hầu của nam tử kia.
Nam tử này vừa xuất hiện cũng không nhìn về phía mấy người, mà nhìn về một phương hướng xa xa lớn giọng nói: “Ca ca, ngươi bên ngoài đại diện Bạch Gia làm ăn sinh ý vậy mà tới đây lại
ẩn nấp là sao a?”.
“Ha ha ha … Bạch Thanh Sắc, không ngờ năng lực
cảm ứng của đệ ngày càng hơn trước nha!” theo sau thanh âm là một nam tử khôi ngô từ từ lộ ra trước mặt mọi người.
Nam tử này vừa xuất
hiện Lăng Huyền Thiên liền nhận ra ngay được hắn, người này không ai
khác đúng là Bạch Vũ Hải. Sau lưng hắn cũng chỉ có một người, nhưng
người này thực lực có lẽ vượt qua tất cả mọi người ở đây đi. Bởi vì tên
này đúng là một vị thần linh, hơn nữa tu vi sợ là vượt qua đám người Lục Bắc trước đây rất nhiều. Vị thần linh này đúng là Bạch Đại Sơn, người
từng gặp Lăng Huyền Thiên tại Thiên Môn Bắc Thành.
“Bạch Vũ Hải …
ngươi vậy mà dẫn Bạch trưởng lão đến đây tranh đấu? Ngươi chẳng lẽ không biết quy định sao?” vốn dĩ Bạch Thanh Sắc không quá để ý đến Bạch Vũ
Hải, nhưng khi nhìn đến Bạch Đại Sơn thì hắn vốn bình tĩnh cũng thất
thanh lên. Dù sao thì Bạch Đại Sơn thực lực sợ là có thể tiến vào top
mười tại gia tộc a.
Nếu hắn ở đây, thì sợ là toàn bộ Thánh Anh Quả cùng Thánh Anh Thụ đều rơi vào tay hắn đi.
“Thần linh … Bạch Gia là muốn phá hư quy tắc sao?” Ngao Thành ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng nhìn về hướng Bạch Vũ Hải nói.
“Hừ … Quỷ Cốc ta cũng không phải không có thần linh đây!”
“Bạch Gia hẳn là muốn dẫn đến thần chiến đi! Thánh Phiệt Môn tuy không bằng Bạch Gia, nhưng nguyện phụng bồi”
….
Quy tắc thần linh không tranh đoạt những đồ vật như vậy hiển nhiên là không có rồi. Chỉ là trước đây thần linh đều không thể ra tay, cho nên bọn họ liền mặc định là như vậy. Chỉ là bây giờ nếu như thần linh ra tay rất
có thể dẫn đến thần chiến, như vậy mọi người đều là được không bù mất.
Cho nên bọn họ tất nhiên không muốn có thần linh xen vào việc này rồi.
“Im miệng!”
Đối diện với đám người ồn ào Bạch Đại Sơn chỉ hằn giọng một tiếng, tức thì
bọn họ đều bị chấn động nhẹ, cũng không ai lại tiếp tục mở miệng. Dù sao thì nơi này là Phong Ma Động, thần linh rất khó cảm ứng đến đây, nếu
như bọn họ làm Bạch Đại Sơn tức giận. Hắn sợ là một chiêu liền có thể
giết hết đám người đi.
Cho nên không ai lại còn dám cãi lại hắn. Tất nhiên, chờ bọn họ ra khỏi đây mọi việc có thể đã khác.
Sau khi thấy mọi người yên tĩnh lại, Bạch Vũ Hải mới tươi cười mở miệng:
“Các vị hiểu lầm a! Bạch trưởng lão sẽ không xen vào chuyện này, chúng
ta chỉ là tiện đường trở về Bạch Gia, cho nên ta muốn ghé xem một chút
mà thôi. Chỉ là tại sao mọi người lại để cho các đệ tử cùng người của
mình ở trong phạm vị năm trăm mét Thánh Anh Thụ tu luyện đây?”.
Nghe Bạch Vũ Hải nói như vậy mọi người cũng nhẹ thở ra một hơi, áp lực của thần linh đối với bọn họ cũng là quá lớn a.
“Như vậy là tốt nhất a!”
“Lân cận Thánh Anh Thụ có thể giúp tăng nhanh khả năng hấp thụ linh khí, tuy nói đối với chúng ta không có tác dụng gì mấy. Nhưng với đám đệ tử kia
mà nói vẫn là quá hữu dụng a, cho nên chúng ta mới quyết định để bọn họ
tu luyện tại phạm vi năm trăm mét a” một tên lão giả bụng phệ to béo
hướng Bạch Vũ Hải nói. Hắn cũng chính là trưởng lão của Thánh Phiệt Môn, Tôn Lam, thực lực cũng là một tên bán thần cảnh tu vi.
“Ồ!” Bạch
Vũ Hải nghe vậy thì nhẹ “ồ” một tiếng, hắn cứ cảm thấy chuyện này có gì
đó không đúng, nhưng hắn cũng không thể nhìn ra được gì cả, nên cũng
không tiếp tục để ý.
Sau đó hắn nhìn một lượt xung quanh rồi nhìn
về phía nam tử thần bí trước đó vẻ mặt kinh ngạc nói: “Huyết Nham … thật không ngờ thiếu chủ Ma Tôn cũng dám xuất hiện tại nơi này a!”.
“Cái … cái gì?”
“Thiếu chủ Ma Tông?”
“Là … là hắn sao?”
Đám người xung quanh vừa nghe Bạch Vũ Hải nói thì kinh dị nhìn về hướng nam tử thần bí kia. Bọn họ thật không ngờ người của Ma Tông dám xuất hiện
tại nơi này, hơn nữa còn đơn thân độc mã a. Thật không sợ bọn họ liên
thủ lại đối phó với hắn sao.
“Ách … Bạch Vũ Hải tên nhiều chuyện
nhà ngươi! Thật không hiểu sao Bạch Gia lại không để ngươi làm người kế
nghiệp a …” dừng một chút nam tử gọi Huyết Nham nở nụ cười đầy ẩn ý nhìn về phía Bạch Thanh Sắc ẩn ý nói: “Luận thực lực … luận mưu kế … luận
xảo trá ngươi đều hơn xa đám ngu ngốc dòng chính kia a!”.
Hắn cũng không lạ gì mấy việc Bạch Vũ Hải nhận ra hắn, dù sao thì bên ngoài Liệp Hoành Thương Hội làm ăn buôn bán, nhưng việc thu thập tình báo bọn họ
làm cũng không ít a. Càng đứng nói hắn với Bạch Vũ Hải đã giao thủ với
nhau không ít lần, nếu như không thể tra ra hắn là ai. Sợ là Bạch Gia
cũng chỉ còn toàn tên ngu đi.
Nhưng cho dù bị mọi người nhận ra
hắn cũng không có chút sợ hãi. Tuy nói đám ngươi kia số lượng đông, thực lực cũng không yếu, nhưng để mà nói bọn họ liên kết lại đối phó với hắn là chuyện không thể nào. Còn về phần Bạch Đại Sơn thì hắn cũng sẽ không ra tay đối phó một tiểu bối như Huyết Nham hắn, cho nên hắn không có lý do gì phải lo lắng cả.
Bạch Thanh Sắc tất nhiên có thể nghe ra
hàm ý sâu xa trong lời nói của Huyết Nham, ánh mắt hắn cũng có chút băng lãnh nhìn về phía Bạch Vũ Hải. Chỉ là nơi này còn có Bạch Đại Sơn, hắn
cũng không dám trước mặt nhiều người như vậy đối phó với tên tiểu tử
kia, cho nên hắn vẫn là đang nhẫn nhịn tìm cơ hội đây.
“Con mẹ nó … Lăng huynh ngươi thấy đám người này có phiền phức không a? Thánh Anh
Quả không đoạt, chúng ta vô đoạt lại không cho? Thật là đám người ngu
ngốc mà!”
Lúc này một giọng nói khinh bỉ vang lên, làm mọi người lập tức chú ý đến hắn.
“Ách … ta không cố ý nha! Ta không ngờ các ngươi lại tự nhiên yên tĩnh như
vậy đây!” Lộ Huyền Cơ thấy ánh mắt giết người của đám người kia thì lập
tức kinh sợ lấp sau hai người Kiếm Vô Địch cùng Lăng Huyền Thiên.
“Mập mạp, vốn đã quên đi ba người các ngươi! Hiện giờ đi các ngươi đi chết
được rồi!” Quỷ Cốc Quỷ lúc này mới để ý đến ba người lạnh lùng nói. Cũng không phải hắn nhanh quên, chỉ là vì trong mắt hắn ba người kia chỉ là
ba tên sâu kiến muốn giết lúc nào cũng được mà thôi. Cho nên hắn cũng sẽ không bận tâm đến bọn họ, vì vậy mới là quên mất đi chuyện lúc nãy.
“Đúng nha … vẫn là giết ba tên phế vật này rồi chúng ta mới bàn đến chuyện
phân chia Thánh Anh Quả đi!” Tôn Lam cũng là nhân thời cơ nói. Tuy nói
thực lực của Thánh Phiệt Môn không yếu, nhưng để mà cùng đám người tại
đây mạnh miệng hắn cũng có chút không dám, tất nhiên nếu theo số đông
thì lại khác. Cho nên bây giờ có thể ra tay với ba tên yếu ớt kia, hắn
là rất vui vẻ đây.”
“Đúng vậy! Trước giết bọn họ đi!” lúc này Ngao Thành cũng lạnh lùng lên tiếng.
Từ lúc ba tên này xuất hiện đám người đã trì hoãn không ít thời gian a,
càng làm thêm nhiều biến cố xảy ra. Cho nên hắn là dứt khoát muốn trút
giận lên ba tên phế vật này.
“Ha ha ha … Giết bọn ta? Các ngươi có năng lực này sao?” nghe đám người kia nhất định phải giết ba người,
Kiếm Vô Địch cười phá lên một tiếng.
~ rầmmmmm ~
Sau đó nhẹ
đưa tay phải ra vung Tinh Vân Huyền Thiết Kiếm xuống, tuy mọi người nhìn vào thấy cử động của hắn nhẹ nhàng, nhưng khi Tinh Vân Huyền Thiết Kiếm vừa chạm đất lập tức tạo thanh một tiếng kêu đinh tai nhức óc. Tiếp đó
trọng kiếm trong tay Kiếm Vô Địch cũng phát ra hào quang rực rỡ, cùng
với đó tu vi đại thánh cảnh cao giai cùng kiếm ý cảnh giới thông thần
của hắn cũng toàn bộ triển lộ.