Đang lúc mọi người kinh sợ vì cảnh giới kiếm đạo cùng thực lực của Kiếm Vô
Địch thì một thanh âm đinh tai vang lên, người mở miệng đúng là Quỷ
Ngạc.
Lúc này ánh mắt Quỷ Ngạc nhìn ba người Kiếm Vô Địch như nhìn ba người chết vậy, hắn thật không ngờ bản thân hắn đã mở miệng lại còn
có người dám không nể mặt hắn như vậy.
“CHẾT!”
Chỉ thấy Quỷ
Ngạc hô lên một tiếng, sau đó hắn vỗ ra một chưởng. Tức thì một hư ảnh
quỷ trảo màu đen vô cùng tà khí lấy tốc độ kinh người bắn về phía Kiếm
Vô Địch, cùng với đó khí tức bán thần cảnh của hắn cũng triển lộ ra.
“Dừng tay!” lúc này một thanh âm lạnh lùng vang lên, theo đó một bàn tay mềm
mại xuất hiện cản lại chưởng ấn của Quỷ Ngạc, cùng với đó một bóng dáng
nữ tử từ từ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Nữ tử này dáng
người thon thả, gương mặt yêu kiều - diễm lệ, hai hàng lông mi cao vút
cộng với đôi môi trái tim càng làm tăng thêm vẻ diễm lệ trên gương mặt
nàng. Toàn thân nàng được bao phủ bởi một bộ váy dài màu hồng nhạt, trên đó có thêu một đầu phượng hoàng màu xanh nhạt với vô số hạt châu đính
trên đó, càng tăng thêm vẻ xinh đẹp của nàng.
“Ồ!” khi nhìn thấy
nữ tử này Lăng Huyền Thiên một mực trầm lặng cũng nhẹ “ồ” lên một tiếng, khiến cho hai người Lộ Huyền Cơ cùng Kiếm Vô Địch nghi hoặc nhìn hắn
“Lăng huynh, ngươi quen tiểu nha đầu này sao?”.
“Có quen biết!”
Lộ Huyền Cơ nghe vậy cũng không tiếp tục hỏi nữa, tuy hắn rất thắc mắc tại sao Lăng Huyền Thiên lại quen được nữa tử xinh đẹp này, dù sao thì nàng cũng là khóa trên a. Hơn nữa, bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc với nàng
ta nha.
“Tần Mộng Dao … Tần gia ngươi là muốn cùng Quỷ Cốc làm
địch sao?” Quỷ Ngạc thấy một kích của mình bị chặn lại thì âm lãnh hướng nữ tử trước mặt nói.
Đúng vậy, nữ tử diễm lệ này đúng là Tần Mộng Dao, người mà Lăng Huyền Thiên từng gặp tại Bắc Thành, cũng là người
thức tỉnh huyết mạch phượng hoàng mà Tô Ngọc Linh truyền lại cho Tần
Gia.
“Quỷ Ngạc, trước không nói ở đây có mấy thế lực sợ Quỷ Cốc
các ngươi hay không! Chẳng lẽ ngươi quên mục đích chúng ta đến đây hay
sao? Lại muốn tổn thất lực lượng trước khi tranh giành Thánh Anh Quả hay sao?” đối diện với Quỷ Ngạc đang tức giận, Tần Mộng Dao bình tĩnh nói.
Sở dĩ nàng ra tay giúp đám người Lăng Huyền Thiên cũng không phải vì nàng
biết thân phận của hắn. Mà là nàng biết bọn họ là người của Thánh Thiên
Viện, thậm chí là người trọng yếu mà Viện Trưởng muốn bồi dưỡng. Cho nên nàng cũng muốn đứng ra giúp bọn họ một, hai, dù sao nàng cũng từng học
tại Thánh Thiên Viện a.
Tất nhiên, nếu như thực lực Kiếm Vô Địch
ngay cả Dung Bà Bà cũng không thể đánh bại, thì nàng cũng sẽ không ra
tay. Cùng lắm là nàng giúp ba người bọn họ bảo toàn tính mạng mà thôi.
“Đúng vậy, Quỷ Ngạc chúng ta vẫn là nên nghĩ cách phân chia Thánh Anh Quả đi!” lúc này Vũ Ngưng Nhi cũng lên tiếng.
Dù sao thì thực lực của Kiếm Vô Địch không yếu, hơn nữa còn có Tần Mộng
Dao đứng ra. Phải biết nha đầu kia nhưng là đại diện cho Tần Gia, cũng
không phải là Thánh Thiên Viện, cho nên việc nàng đứng ra rất quan
trọng. Ít nhất thì ba người Lăng Huyền Thiên hẳn là có chút ít cơ duyên
trong chuyến đi lần này đi.
“Tần Mộng Dao … Tần Gia các ngươi cũng quản quá nhiều chuyện rồi nha!” đúng lúc Quỷ Ngạc đang trầm ngâm thì
một thanh âm thánh thót vang lên.
Khi mọi người nhìn về hướng
thanh âm thì thấy một đám người khoảng năm người, mỗi người mặc một
trang phục khác nhau nhưng trên trang phục của bọn họ đều có một chiếc
ngọc bội khắc chữ “Diệp”.
Còn người mở miệng là một nữ tử tầm hai
mươi hai mốt tuổi. Nữ tử này mặc một bộ đồ màu đỏ tươi, tóc búi sau
lưng. Gương mặt của nàng là đầy những nét trang điểm tô son, nhưng cũng
không khiến người ta chán ghét, ngược lại càng khiến nàng trở nên quyến
rũ thu hút.
Nữ tử này mặc một bộ váy ngắn màu đỏ tươi, tuy có thể
che đi những chỗ yếu điểm, nhưng từ bên ngoài nhìn vào người ta có thể
nhìn rõ một phần ngực đang không ngừng nhấp nhô của nàng. Bên dưới là
một đôi chân thon dài trắng nõn, khiến cho mọi nam tử nhìn vào nàng đều
sẽ có cảm thấy có lửa trong lòng.
“Diệp Ái Vân! Ngươi là có ý gì?”
“Hắc hắc … Ta có ý gì sao? Ta chỉ là không ưa Tần Gia ngươi nha! Nhất là
những chuyện Tần Mộng Dao ngươi muốn làm Diệp Ái Vân ta càng sẽ phản đối đến cùng!” nữ tử gọi Diệp Ái Vân thấy Tần Mộng Dao hướng về phía mình
thì cười tươi nói.
Nụ cười của nàng như hoa nở ban mai khiến cho
người khác đều cảm giác say mê, chỉ là ai ai ở đây cũng biết một điều.
Nha đầu này là rắn độc, hơn nữa là một đầu rắn cực kỳ nguy hiểm.
Tất nhiên, tuy ai cũng biết như vậy, nhưng bọn họ cũng không ngại xem Tần
Gia cùng Diệp Gia đấu đá. Dù sao thì muốn đoạt được Thánh Anh Quả bọn họ đều biết sẽ không tránh khỏi một cuộc quyết chiến ác liệt a. Bất kỳ thế lực nào để lộ thực lực hoặc giảm bớt chiến lực trước thềm tranh đấu,
đối với người khác đều là trăm lợi không hại.
“Quỷ Ngạc … ngươi ra tay giết ba người kia, ta cản Tần Mộng Dao, thế nào?” sau khi nhìn đám
người một chút, Diệp Ái Vân hướng về phía Quỷ Ngạc nói.
Nàng biết
Quỷ Ngạc nhất định không muốn bỏ qua cho tiểu tử kia nha. Trước khi
tranh đấu lại làm Quỷ Cốc bọn họ mất đi một vị đại thánh cảnh, sao hắn
có thể nhẫn nhịn đây. Còn về nàng, nếu là kiềm chân Tần Mộng Dao tất
nhiên không tốn chút sức nào.
Dù sao thì thực lực của nàng cùng
Tần Mộng Dao cách biệt không lớn, nàng cũng không tin Tần Mộng Dao sẽ vì ba người kia mà dốc toàn lực. Hơn nữa, theo suy nghĩ của nàng Quỷ Ngạc
lấy mạng ba người kia hẳn là việc lấy đồ trong túi, cũng sẽ không tốn
bao nhiêu thời gian a.
“Tốt! Cứ như vậy đi!” Quỷ Ngạc thấy người
của Diệp Gia đứng ra thì vui vẻ đáp ứng, dù sao thì hắn cũng không coi
trọng ba người kia. Uy nghiêm của Quỷ Cốc bọn họ càng là không thể xâm
phạm.
Đang lúc Quỷ Ngạc định ra tay thì thanh âm của Vũ Ngưng Nhi
lại lần nữa vang lên: “Quỷ Ngạc, ngươi hẳn là quên bọn họ là người của
Thánh Thiên Viện đi! Chẳng lẽ ngươi muốn bốn thế lực chúng ta giao chiến bây giờ …. ở đây có không ít người đang đợi làm ngư ông đắc lợi đây!”.
“Hừ … các ngươi có muốn đánh thì đánh nhanh lên đi! Ta cũng không rảnh đứng xem các ngươi nhiều lời đây!”
Đúng lúc đám người đang chờ xem quyết định của Quỷ Ngạc thì một thanh âm
lười biếng vang lên. Nhìn lại thì chỉ thấy có một thanh niên nam tử,
gương mặt tuấn mỹ nhưng tà dị đang nằm trên một cành cây nhỏ nhìn xuống
đám người. Sở dĩ nói gương mặt nam tử này tà dị là vì trên gương mặt
tuấn tú của hắn có một vết bớt hình ngọn lửa màu đen.
Kỳ lạ chính
là tuy ngọn lửa đó chỉ là một vết bớt nhưng khi mọi người nhìn tới đều
cảm giác được tâm thần mình đang bị đốt cháy vậy.
Lúc này, khi
thấy mọi người nhìn về phía hắn, nam tử đó mới từ từ đứng dậy, để lộ ra
một bộ trường bào màu xám, bên trên là vô số họa tiết lửa cùng dung nham màu vàng vàng rực rỡ, trông vô cùng kỳ dị.
“Các ngươi nhìn cái
gì? Nếu có đánh nhau thì nhanh lên a!” nam tử kia dường như không thấy
địch ý trong ánh mắt của đám người đang nhìn hắn, chỉ lạnh lùng mở
miệng.
Làm cho mọi người ngạc nhiên nhất không phải vì thái độ hay tướng mạo của hắn, mà là vì tên này cũng không giống những thế lực
khác. Hắn chỉ đứng đó một mình, cũng không có người nào xung quanh hắn
cả. Hơn nữa dường như mọi người đều không cảm nhận được hắn xuất hiện,
cho đến khi hắn mở miệng.
Tuy ngạc nhiên trước sự có mặt của nam
tử thần bí này, nhưng Quỷ Ngạc rất nhanh lấy lại bình tĩnh lạnh giọng
nói: “Tiểu huynh đệ, việc Quỷ Cốc ta ra tay với ai chưa đến lượt ngươi
quyết định đây!”.
“Đúng vậy a! Anh đẹp trai, ngươi nếu chịu làm
người hầu cho bổn cô nương, Diệp Gia ta sẽ giúp ngươi đoạt chút cơ duyên tại nơi này a!” Diệp Ái Vân cũng là nhoẻn miệng cười hướng nam tử kia
nói.
Tuy nàng không biết thực lực hắn ra sao, nhưng có thể vô
thanh vô thức xuất hiện tại đây chắc chắn thực lực không bình thường a.
Quan trọng nhất là dường như nam tử này cũng chỉ có một mình, không có
thế lực của mình nha. Nếu như có thể thêm hắn vào đội ngũ Diệp Gia tất
nhiên không tệ rồi. Hơn nữa thiếu niên này còn rất soái a.
“Ây da! Quỷ Cốc … chuyên dùng người sống luyện làm thây khô để tu luyện oán
linh, cho dù so với Ma Tông còn ác hơn a. Ta làm sao dám đắc tội với mấy người đây” dừng một chút nam tử thần bí kia lại liếc về đám người Diệp
Gia nói: “Còn về Diệp Gia … ẩn thế gia tộc a, nếu được gia nhập Diệp Gia thật sự là …”.
“Haha, ta nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt
mà …” vốn Diệp Ái Vân đang cười tươi như hoa bỗng nam tử thần bí kia lại bồi thêm một câu, khiến gương mặt nàng giờ đây đều trở nên băng lãnh.
Ánh mắt nàng dường như biểu thị muốn trực tiếp ăn tươi nuốt sống tên nam tử kia vậy.
“Chỉ là … Ngươi không xứng để ta đi theo nha!”
“Ngươi …”
“Cuồng … tiểu tử này là ai?”
“Thật sự quá ngông cuồng!”
…
Đám người các đại thế lực tụ tập tại đây nghe nam tử thần bí kia nói vậy
thì ai cũng chỉ có một suy nghĩ, đó là tên tiểu tử này quá cuồng đi.
Diệp Ái Vân là ai đây? Nàng là người của Diệp Gia hơn nữa còn là dòng chính
Diệp Gia. Quan trọng nhất là với thực lực cùng thiên phú của nàng sợ là
sẽ thành người trọng điểm bồi dưỡng, thậm chí rất có thể là người đứng
đầu Diệp Gia một thế hệ này.
Vậy mà tiểu tử này dám nói nàng không xứng cho hắn đi theo, hơn nữa còn là trước mặt mọi người, sao mọi người có thể không khiếp sợ đây.
Tuy nói người tại nơi này đều là tinh
anh, người dẫn đầu của các đại thế lực tại một thế này. Nhưng để mà cùng Diệp Ái Vân so sánh cũng chỉ có người của Thần Triều, cùng Tần Gia. Còn các đại thế lực khác tại đây đều yếu hơn bọn họ một bậc, bây giờ lại có người dám khinh nhờn nàng như vậy. Thật sự là tìm chết a.
“Người tới …!”
Đang lúc Diệp Ái Vân định phái người ra tay với nam tử thần bí kia thì một
thanh âm vang vọng vào trong tai mọi người. Cùng với đó là một đám bốn
người từ xa bước lại.