Đầu năm nay con nhà ai thi lên đại học mà không mời bạn bè thân thích ăn một bữa chứ. Diệp gia bởi vì Doãn Võ không thi lên được trường học lý
tưởng, liền không nhắc việc này, sợ trong lòng Doãn Võ mất hứng. Doãn
Văn thì chả sao cả, tâm tình của bào đệ mình không tốt, cậu đương nhiên
sẽ không có không chúc mừng thì không được, dù sao cũng chỉ thi được
trung chuyên.
Chờ sau khi cảm xúc của Doãn Võ thoáng bình phục
lại, Diệp Tuệ đề nghị Doãn Văn bồi Doãn Võ đi Bắc Kinh chơi, Doãn Văn
cũng khá quen thuộc với Bắc Kinh, làm một người dẫn đường vẫn là đủ,
Tiểu Vũ nếu muốn đi cũng có thể đi cùng, thuận tiện đi thăm Tiểu Tuyết.
Doãn Võ tỏ vẻ vẫn là không đi, muốn ở nhà ôn tập cho kỹ, chuẩn bị học
lại. Diệp Tuệ liền nói: "Vậy chờ sang năm em với Tiểu Vũ đều thi lên
trường học lý tưởng, ba đứa lại đi Bắc Kinh chơi đi."
Sau khi
Tiểu Tuyết vào đội thiếu niên quốc gia thì vẫn luôn tập huấn ở Bắc Kinh, con bé hiển nhiên đã bắt đầu thích ứng cuộc sống bên kia, gọi điện về
cũng không khóc rồi, lúc nói chuyện với người trong nhà thi thoảng còn
phương ngôn và tiếng phổ thông chưa chuyển hoán lại được, cả miệng tiếng phổ thông phương bắc tiêu chuẩn, cực kỳ tiêu chuẩn. Lưu Hiền Anh nghe
mà cao hứng, nhưng nhịn không được mà mũi lên men, Tiểu Tuyết nhỏ như
vậy đã liền sống một mình bên ngoài, liệu có cảm thấy rất cô độc hay
không? Bà cũng lo Tiểu Tuyết sẽ càng ngày càng xa lạ với người trong
nhà.
Cũng may Tiểu Tuyết trông ra rất vui vẻ, trừ bỏ huấn luyện, con bé còn phải tham gia các loại cuộc thi cờ vây thanh thiếu niên, còn lấy được một vài thứ tự cùng tiền thưởng, cuộc sống hiển nhiên là mười
phần phong phú. Cô bé phân phối tiền thưởng xong xuôi hết rồi, mua quà
cho người trong nhà, là đứa bé đặc biệt hiểu chuyện.
Diệp Tuệ
cảm giác vô cùng vui mừng, cô cũng bảo Tiểu Tuyết lúc có rảnh đọc sách
nhiều vào, mở rộng mặt tri thức một chút, còn phải bớt chút thời gian
học tiếng Anh cho giỏi, tương lai xuất ngoại thi đấu cũng có thể xài tới được. Tiểu Tuyết đáp ứng đầy miệng, nói sẽ học thật tốt. Làm Diệp Tuệ
cảm thấy an tâm là, Tiểu Tuyết tuy là vận động viên, nhưng chủ yếu là
đua trí lực, hơn nữa lòng của người chơi cờ đặc biệt tĩnh, tương lai dù
cho giải ngũ, muốn đổi một loại cuộc sống, học gì cũng sẽ rất nhanh.
Công ty nhỏ của Diệp Chí Phi và Văn Hinh đã mở lên được, bọn họ căn cứ theo
điều tra thị trường, tự mình thiết kế nhiều kiểu sản phẩm, phần nhiều là vật nhỏ thực dụng trong cuộc sống, đã đẹp lại thực dụng, làm cho trước
mắt người ta sáng ngời. Diệp Chí Phi cầm hàng mẫu này đến chợ bán sỉ để
đẩy mạnh tiêu thụ, có người nhìn trúng một kiểu sản phẩm nào đó đã hạ
đơn sản xuất với lượng lớn. Anh ấy cũng gửi không ít sản phẩm về nhà,
đặt ở trong tiệm nhà mình bán, hưởng ứng rất không tệ. Diệp Tuệ vốn muốn đi đẩy mạnh tiêu thụ cho cửa hàng bách hóa, nhưng sau này đánh mất đi ý niệm đó, dù sao cô cũng sắp xuống biển, không bằng đến lúc đó làm cửa
hàng thương hiệu của mình, để cho người ta tới cửa mua đồ, đầu năm nay
vật tư ít, thứ tốt không lo bán.
Diệp Tuệ đã đi làm ở xưởng ô
tô, mỗi ngày 8 tiếng, làm 3 ca thì lại là chế độ thay phiên, không nói
cái khác, chỉ với cái thời gian đi làm 3 ca này, Diệp Tuệ liền muốn hỏng mất, cho nên cô cắn răng ẩn nhẫn, xem lúc nào thích hợp thì nhắc tới
ngừng lương giữ chức.
Diệp Tuệ đi xưởng ô tô đi làm, vui nhất
không ai hơn được Nhạc Đình Ngọc. Hiện tại mặt cô nàng trên cơ bản là
rất đỡ rồi, sẹo rỗ cũng nhạt đi rất nhiều, cô ấy vốn đã mi thanh mục tú, ngũ quan đoan chính, lại thêm điều kiện trong nhà tốt, không có đậu
đậu, liền thành bánh trái thơm, người theo đuổi cũng nhiều. Có người
giới thiệu một đối tượng không tệ cho cô, đi làm ở khu chính phủ, trước
mắt đang nói, nhìn ra được là tâm tình rất sung sướng, mỗi ngày ý cười
trong suốt, thường treo dân ca ở bên miệng. Cô ấy quả thực là xem Diệp
Tuệ thành Bồ Tát sống, cảm thấy là Diệp Tuệ cho mình sinh mệnh thứ 2,
còn lôi kéo cô đến nhà mình làm khách, giới thiệu cô cho chị cô ấy.
Diệp Tuệ thành ân nhân của em vợ xưởng trưởng, cũng quen thuộc với phu nhân
xưởng trưởng, lẽ ra tiền đồ vô hạn, nhưng vẫn là cản không được quyết
tâm muốn từ chức của Diệp Tuệ, cô thật sự không muốn nửa đêm 12h đi làm, làm đồng hồ sinh học trở nên hỗn loạn, người đều phải già nua mấy tuổi.
Ngụy Nam là một vạn cái ủng hộ đối với vụ cô từ chức xuống
biển, anh đau lòng Diệp Tuệ trực đêm, chính công việc của anh là cần
trực đêm đó, anh biết rõ thống khổ của trực đêm. Còn nữa, mặc kệ Diệp
Tuệ là làm ca chiều hay ca đêm, đều là về nhà hoặc là ra cửa lúc nửa
đêm, đúng là đoạn thời gian thường xuyên phát sinh sự cố an toàn nhất,
anh không có khả năng có rảnh đi đón đưa mỗi ngày, tai họa ngầm này quá
lớn, vẫn là không làm đi thì hay. Càng quan trọng hơn là Diệp Tuệ cũng
không thích phần công việc này, anh cảm thấy tài năng của cô tuyệt đối
không chỉ giới hạn trong việc cầm mỏ hàn đi hàn kim loại, chuyện có ý
nghĩa mà cô có thể làm càng nhiều hơn.
Diệp Tuệ còn chưa có nói
muốn từ chức cho trong nhà, chẳng qua Diệp Thụy Niên cũng từng phát bực
một lần, nói trong xưởng các cô cũng thiệt là, đem sinh viên lấy làm
công nhân mà sai sử, quá không coi trọng nhân tài, ông cũng đau lòng con gái làm ca đêm. Diệp Tuệ cảm thấy nếu như mình từ chức, ba cũng sẽ
không nói cái gì.
Diệp Tuệ nghĩ rằng anh cả làm ở trong xưởng
tới hơn 1 tháng liền từ chức, mình đây tốt xấu cũng làm đầy 3 tháng đi,
bằng không cũng ngượng ngùng đi mở miệng nói.
Trong khoảng thời
gian nghỉ hè này, Doãn Văn còn chưa có khai giảng, mỗi lần lúc Diệp Tuệ
làm ca chiều hoặc là ca đêm mà Ngụy Nam không rảnh đi đón đưa cô ấy,
Doãn Văn liền phụ trách đón đưa cô, tuy đánh nghiêm vài năm có hiệu quả
không tệ, nhưng mà cũng không thể gửi hi vọng vào người xấu bởi vì có
đánh nghiêm liền chủ động mai danh ẩn tích, bắt đầu từ ngày nhân loại
sinh ra kia, kẻ phạm pháp đã vẫn luôn tồn tại, mặc kệ dù là thời đại
nào, bất luận là quốc gia nào cũng là như thế, ý thức phòng bị vào bất
kỳ lúc nào cũng không thể thiếu.
Theo mùa hè dần dần đến gần kết thúc, đảng học sinh lại phải khai giảng. Hai vị học sinh lớp tốt nghiệp của nhà bọn họ từ mới đầu tháng 8 cũng đã về trường đi học rồi, giờ
Doãn Văn cũng phải khai giảng báo danh. Doãn Văn phải một mình đi tỉnh
thành đi học, lúc này thật sự là không ai ước thúc, trước kia lúc ở Bắc
Kinh còn có thầy Quách với Ngụy Nam hỗ trợ nhìn chằm chằm, giờ đây ở
tỉnh thành là 1 người quen cũng không có, liền hoàn toàn cần chính Doãn
Văn tự giác.
Ngụy Nam làm một hình cảnh thâm niên, chịu nhờ vả
của Diệp Tuệ, lại lần nữa giảng một tiết đề phòng an toàn cho cậu em vợ
tương lai Doãn Văn, tùy thời đề phòng các loại cạm bẫy, dù sao chỗ bọn
anh đây là tuyến đầu cấm ma túy, phần tử phạm tội là không lỗ nào không
vào, cái này cần chính mình phòng bị nhiều hơn. Vì thế Doãn Văn cõng lấy nhắc nhở tha thiết của người nhà đi tỉnh thành, lần này là Diệp Thụy
Niên tự mình lái xe đưa qua.
Diệp Tuệ thiếu đi 1 sứ giả hộ hoa,
về sau buổi tối nhiệm vụ đón đưa liền giao vào tay bạn trai cùng ba ba,
cô vốn đang tính kéo hơn 1 tháng mới từ chức, nhưng mà để ba đón đưa
mình trễ như vậy, cô thật sự có chút băn khoăn, liền khẽ cắn môi, trình
đơn xin ngừng lương giữ chức.
Thật sự ra tình huống xuống biển
đã chẳng hiếm thấy vào mấy năm này, nhưng Nam Khí vẫn là rất ít, bởi vì
đãi ngộ của Nam Khí phải tốt hơn so với các nhà máy khác một ít, người
bình thường cảm thấy phần công việc này thể diện, ổn định, thu nhập cũng còn được, liền không muốn chuyển ổ. Diệp Tuệ là sinh viên đầu tiên
trình đơn xin ngừng lương giữ chức của Nam Khí, đơn xin của cô vừa nộp
lên, trên đầu liền đè xuống, cũng không có cho cô câu trả lời lập tức.
Nhạc Đình Ngọc lòng như lửa đốt mà tìm được Diệp Tuệ: "Cậu muốn ngừng lương giữ chức? Không muốn làm?"
Diệp Tuệ nói: "Ừ, công việc quá mệt, người nhà mình đều chịu tội theo mình."
"Như nào, là do bởi làm 3 ca sao?" Nhạc Đình Ngọc hỏi.
"Đây là một nguyên nhân."
"Vậy nếu không làm 3 ca thì sao? Cậu có còn đi hay không?" Nhạc Đình Ngọc hỏi.
Diệp Tuệ có chút ngoài ý muốn nhìn cô ấy: "Máy móc là 24h không thể ngừng,
cái này ai cũng biết, xưởng chúng ta chắc chắn sẽ không vì mình mà sửa
đổi chế độ. Mình không đi làm 3 ca, như vậy chắc chắn là người khác đi
làm ca đêm nhiều hơn, cái này quá không công bằng. Lại nói, mặc kệ có
làm 3 ca hay không, mình đều phải đi."
"Vì sao? Xưởng chúng ta không tốt sao?" Nhạc Đình Ngọc nghĩ không ra.
"Mình không quá thích phần công việc hiện tại này của mình."
Nhạc Đình Ngọc có chút không thể hiểu nổi: "Công việc không phải là đi làm
kiếm tiền lương, phân phối làm cái gì liền làm cái đó sao, còn có thể tự mình chọn sao?" Cái niên đại này, đề xướng là "làm một nghề thì yêu một nghề", mà không phải "yêu một nghề thì làm một nghề", công việc là
không cách nào lựa chọn, chỉ vì kiếm tiền lương sống tạm, nếu muốn tìm
được lạc thú cùng cảm giác thành tựu trong công việc, cũng chỉ có khả
năng làm một nghề thì yêu một nghề.
Diệp Tuệ cười nói: "Đó là vấn đề lựa chọn của một người, cho nên mình muốn chọn chuyện mình thích để làm."
Nhạc Đình Ngọc không phải rất hiểu ý tưởng của Diệp Tuệ, nhưng mà cô ấy ý
thức được, Diệp Tuệ sẽ không làm trong xưởng, cô không giữ cô ấy được:
"Vậy cậu là thật phải đi sao?"
"Ừm, mình chắc chắn là phải đi." Diệp Tuệ kiên định gật đầu.
Qua vài ngày, xưởng trưởng tự mình tìm cô nói chuyện, điểm ấy là Diệp Tuệ
không dự đoán được. Xưởng trưởng gặp mặt, câu nói đầu tiên chính là: "Cô là sinh viên đầu tiên muốn từ chức ở xưởng chúng ta, điều này làm cho
tôi rất giật mình. Nói xem vì sao lại đi?"
Diệp Tuệ ngồi đối
diện xưởng trưởng, tuổi xưởng trưởng ở khoảng 50 tuổi, so với Nhạc Đình
Ngọc là người của hai thế hệ, có điều cũng rất bình thường, Nhạc Đình
Ngọc là cô út trong nhà, tuổi tác kém chị cả rất lớn. Diệp Tuệ nói: "Tôi cảm thấy tôi không thích hợp làm phần công việc trước mắt này của tôi,
cho nên tôi muốn lưu lại cương vị này cho người càng thích hợp với nó đi làm."
"Thế thì tiểu đồng chí, cô cảm thấy cô thích hợp làm cái gì?" Xưởng trưởng cũng không nóng nảy, chậm rãi hỏi.
Diệp Tuệ cười nói: "Thật sự ra tôi cũng từng suy xét cuộc đời mình muốn làm
cái gì, nhưng mà không có đáp án xác thực, bởi vì cái muốn làm nhiều
lắm, tôi tính từ từ đi nếm thử, nỗ lực thực hiện từng cái một."
Xưởng trưởng không khỏi lắc đầu: "Người tuổi trẻ các cô ấy, chính là ý tưởng
nhiều, muốn làm cái gì là có thể làm cái đó, nào có dễ như vậy! cô không cân nhắc theo góc độ thực tế một chút, không có tiền, cô cái gì cũng
không làm nổi. Làm người ấy, còn phải thực sự mới tốt."
Diệp Tuệ biết ông ấy đem chính mình coi thành một người trẻ tuổi yêu ảo tưởng,
trên thực tế, tuổi tác tâm lý của cô còn lớn hơn cả xưởng trưởng đó, cô
cười cười: "Không thử xem thì sao biết được có thể làm hay không."
Xưởng trưởng gõ gõ lên đơn xin trên bàn làm việc, nói: "Phần đơn xin này tôi
không thể ký, quốc gia miễn phí đi bồi dưỡng cô, một sinh viên, cô nên
cống hiến thật tốt vì quốc gia, thật sự đi làm tốt công việc của cô."
Diệp Tuệ nhíu mày, sau đó bình tâm tĩnh khí nói: "Xưởng trưởng, tôi rời khỏi cương vị này, cũng vẫn có thể cống hiến vì quốc gia vì xã hội như cũ,
tôi tự mình gây dựng sự nghiệp, có thể cung cấp cương vị công tác cho
nhiều người hơn, chẳng lẽ không có ý nghĩa hơn so với làm một công nhân
hàn à? Xưởng trưởng, có một câu nói không biết chú từng nghe chưa, năng
lực lớn cỡ nào, thì trách nhiệm liền lớn cỡ đó, chú có năng lực, cho nên chú quản lý một nhà máy lớn như vầy. Tôi cảm thấy năng lực của tôi
không chỉ là hàn mấy khối vật liệu thép, trách nhiệm của tôi thúc đẩy
tôi đi làm việc khác, tôi tin tưởng tôi có thể làm được càng xuất sắc
hơn ở chỗ khác. Nếu như chú không ký tên cho tôi, tôi liền tự động tạm
rời cương vị công tác."
"Hồ nháo! Về sau cô muốn về cũng không về được." Xưởng trưởng gõ bàn nói.
Diệp Tuệ nói: "Tôi xin ngừng lương giữ chức, chỉ là muốn chạy một con đường
từ chức chính quy, vốn cũng không tính lại về làm công nhân hàn nữa."
Xưởng trưởng không nghĩ tới cô gái này tuổi còn nhỏ, thế mà lại có ý tưởng
như vậy: "Cô tạm rời cương vị công tác thì trong nhà sẽ đồng ý?"
"Sẽ. Ba tôi, đối tượng của tôi đều đồng ý. Anh tôi trước kia từng đi làm ở
xưởng chúng ta, anh ấy là người đầu tiên ngừng luơng giữ chức mà đi,
hiện tại mở một công ty nhỏ ở Quảng Châu, chiêu 5 công nhân, chú xem,
anh ấy đã cung cấp cơ hội việc làm cho 5 người, cải thiện điều kiện kinh tế gia đình cho 5 người, cống hiến của anh ấy chẳng lẽ không lớn bằng
làm một công nhân phay?" Diệp Tuệ cười nói.
Xưởng trưởng không
nghĩ tới Diệp Tuệ sẽ trả lời ông như vậy, ông ấy thở dài: "Được rồi, cô
về trước đi, tôi lại cân nhắc xem xem."