Thi đại học đúng hạn mà tới, sáng sớm, Diệp Tuệ đã dậy làm bữa sáng
phong phú cho cặp song sinh, dặn dò mấy đứa nó kiểm tra kỹ càng vật phẩm cần đi thi, sau đó liền đưa bọn họ ra cửa.
Thi đại học ở những
năm 80, cũng không có khoa trương như thi đại học về sau vậy, không có
phong tỏa đường, trường thi cũng không giới nghiêm, cũng không có thấy
người lớn trong nhà nào đưa con đi thi, học sinh cũng không có bầu không khí khẩn trương như lâm đại địch, nói gọn lại chỉ là một cuộc thi hơi
nghiêm túc hơn chút thôi. Diệp Thụy Niên căn bản là không nghĩ tới phải
đưa con trai đi trường thi, Diệp Tuệ cũng cảm thấy không cần thiết phải
đưa, mọi người đều lấy tâm trạng bình thường mà đối đãi, liền rất tốt,
cô chỉ cần ở nhà làm cơm cho tốt, an bài công tác hậu cần xong xuôi là
được.
Trường thi của Doãn Văn với Doãn Võ còn không phải một
cái, cho nên nhất định không thể đi cùng nhau. Hai anh em đến ngã rẽ,
Doãn Văn dừng lại: "Tiểu Võ, cố lên!" Nói xong thì giơ ngón cái lên.
Doãn Võ có chút khẩn trương, cậu dừng lại cười cười: "Anh hai, cố lên!"
Thi 6 trận, mỗi ngày 2 trận, 3 ngày là thi xong, mấy bữa nay đặc biệt nóng, trên trường thi không có quạt, học sinh thi đại học đấu tranh trong
nóng bức cùng mồ hôi và đề thi, thật sự không phải dày vò bình thường,
nghe nói có thí sinh thi rồi thi sau đó ngất đi trong nóng bức, nhanh
chóng bị nâng đi ra cấp cứu, tỉnh lại thì tiếp tục tham gia cuộc thi.
Cho nên thường có cách nói là tháng bảy đen, sau này thi đại học sửa lại vào tháng 6, trước đủ một tháng, cũng chính là thi vào cái giai đoạn
mới vào hè kia, thật sự vẫn là phi thường khoa học.
Diệp Tuệ đã
nói xong xuôi với người trong nhà rồi, trong lúc thi không nên hỏi mấy
đứa nó thi thế nào, miễn cho tăng thêm áp lực cho mấy đứa nó. Vì thế ba
ngày này vẫn luôn vượt qua trong một loại khẩn trương không tiếng động,
sau khi Doãn Văn về nhà thì ném đồ đạc xuống, cõng lên ghi-ta âu yếm của cậu đi ra ngoài, cậu gặp được bạn học ngoài trường thi, đã hẹn thi xong liền đi tụ hội một hồi, hỏi Doãn Võ có đi hay không, Doãn Võ khoát tay: "Em ngủ một giấc."
Diệp Tuệ phát hiện sắc mặt Doãn Võ không đúng, đi qua xem một cái: "Tiểu Võ, có phải em bị cảm nắng hay không?"
Sắc mặt Doãn Võ tái nhợt, môi cũng chẳng có huyết sắc gì, nói: "Không sao, em chỉ là cảm thấy mệt, ngủ một giấc là được rồi."
Diệp Tuệ đưa tay sờ sờ trán cậu một chút, không nóng, nhưng mà xem sắc mặt
của thằng bé chính là bị cảm nắng: "Chính là bị cảm nắng, chị dẫn em đi
khám bác sĩ."
Lưu Hiền Anh nghe nói bị cảm nắng, nhanh chóng thả Tiểu Thất xuống, nói: "Bị cảm nắng sao? Để dì cạo gió cho Tiểu Võ một
chút đi, rất nhanh là tốt thôi, Tiểu Vũ, lấy chút Hoắc Hương Chính Khí
Thủy đến, ngay tại trên tủ đầu giường mẹ đó, mấy hôm trước bác con mới
dùng qua.
Tiểu Vũ nhanh chóng chạy tới, Diệp Tuệ lấy nước cầm
công cụ tới, để Lưu Hiền Anh cạo gió cho Doãn Võ, Doãn Võ cởi áo ngồi
trong phòng, trên người thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Diệp Tuệ đau
lòng nói: "Em đã cảm thấy không được thoải mái lúc nào rồi?"
Doãn Võ nói: "Lúc giữa trưa dậy liền có hơi choáng."
Diệp Tuệ nói: "Vậy sao em không nói sớm, để cạo gió cho em sớm một chút."
"Em sợ chậm trễ cuộc thi."
Diệp Tuệ thật sự là vừa gấp vừa tức, hận sao mình không phát hiện dị thường của thằng bé sớm một chút.
Lưu Hiền Anh dùng muỗng cạo xuống trên lưng Doãn Võ, xuất hiện một đạo dấu
vết đỏ tím sáng rõ, có thể thấy được là bệnh nặng cỡ nào. Diệp Tuệ nghĩ
rằng, sẽ không chậm trễ cuộc thi chứ? Nhưng mà lại không dám hỏi nhiều,
sợ trong lòng Doãn Võ sốt ruột.
Chờ cạo gió uống thuốc xong,
Doãn Võ lên giường đi ngủ, Diệp Tuệ cách một đoạn thời gian thì đi nhìn
một cái, xem cậu ngủ có an ổn hay không. Thẳng đến lúc ăn cơm chiều,
Diệp Tuệ gọi Doãn Võ dậy, cậu mới nói mình cảm giác tốt hơn nhiều.
Người nhà đều ăn ý không hỏi tình huống thi đại học. Ngày hôm sau bọn họ đi
trường học đánh giá điểm kê khai nguyện vọng, sau khi Doãn Võ về thì
không rên một tiếng, Doãn Văn thì ngược lại là có chút cao hứng, nói cậu cảm giác còn được, chính là dựa theo trường học mà trước đó đã thương
lượng với chị mà báo. Diệp Tuệ cao hứng thay Doãn Văn rất nhiều, thấy
Doãn Võ như vậy, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút, hẳn sẽ không
phải thi bị tạch chứ.
Kế tiếp chính là chờ đợi dài dòng cùng dày vò, Diệp Tuệ vốn định thừa lúc mình còn chưa báo danh đi làm mà dẫn cặp song sinh đi Bắc Kinh chơi một chuyến, Doãn Văn thì thật chẳng sao cả,
bởi vì cậu học ở Bắc Kinh một năm rồi, chỉ là Doãn Võ cho tới giờ đều
chưa từng đi. Lần này Doãn Võ lại không muốn đi, từ lúc thi đại học
xong, cả người cậu chàng đều ủ rà ủ rũ, rất ít ra cửa, ngay cả bạn gái
cũng rất ít đi tìm.
Diệp Tuệ nói: "Giờ em không đi, vậy thì phải về sau mới đi được, chị phải đi đơn vị đi làm." Tuy cô không muốn đi
Nam Khí làm việc, nhưng mà hồ sơ gì gì đó vẫn là phải chuyển từ trường
học tới đây, đến lúc đó còn phải đi ra khỏi xưởng theo hình thức xuống
biển, cho nên còn phải qua bên kia đi làm một đoạn thời gian.
"Vậy về sau rồi nói." Doãn Võ ngả người trên giường, mặt ngoảnh vào trong.
Diệp Tuệ nói: "Em đừng có ngày nào cũng ngủ, xương cốt đều ngủ cho lười đi, đứng dậy hoạt động chút đi."
"Không muốn động!" Ngữ khí của Doãn Võ cuối cùng có tia không kiên nhẫn.
Diệp Tuệ suy nghĩ một chút, vẫn là chưa nói cái gì, chờ thành tích ra rồi nói sau.
Giờ phút này Ngụy Nam cũng đã trở lại, anh cũng phải lần nữa đi làm, có
điều không có vội vã đi đơn vị báo danh giống như Diệp Tuệ vậy, trong
nhà anh xây nhà, cũng là 4 tầng, kết cục giống với nhà mới của Diệp Tuệ, nhà đã xây xong xuôi rồi, trước mắt đang tiến hành trang trí thô, Ngụy
Nam mỗi ngày trừ bỏ đi công trường coi nhà, thì chính là đi tới bồi Diệp Tuệ, thời tiết quá nóng, cũng chẳng có chỗ nào tốt mà đi, chỉ có thể ở
nhà nghỉ ngơi hóng gió quạt.
Diệp Tuệ nhìn thấy tình huống này
của Doãn Võ, lặng lẽ nói lo lắng của mình với Ngụy Nam, Ngụy Nam nói:
"Không có gì, dù cho là thi rớt cũng không có gì, con trai luôn phải
trải qua một chút suy sụp, xuôi gió xuôi nước quá không tốt."
Diệp Tuệ nói: "Nếu thật sự là thi rớt, em thật sự cảm thấy có lỗi với Tiểu
Võ, trong nhà tài nguyên tốt gì cũng cho Tiểu Văn, trước giờ lại chưa
làm chút gì vì thằng bé, thằng bé tất cả đều dựa vào chính mình, trong
lòng khó chịu cỡ nào."
"Bọn em lại không cố ý nặng bên này nhẹ
bên kia, tất cả đều là bằng vào yêu thích của chính mấy đứa nó, yêu cầu
cái gì đều thỏa mãn hết rồi, nếu mà nó còn cảm thấy có gì không công
bằng, đó chính là nó quá không biết đủ." Ngụy Nam có chút nghiêm túc
nói.
Diệp Tuệ cười khổ một tiếng: "Không sợ chia ít mà sợ chia không đều nha."
Ngụy Nam nói: "Đợi chút đi, xem thành tích ra thế nào đã, thành tích của nó vẫn luôn rất tốt, hẳn là không có vấn đề."
"Hi vọng là thế đi."
Hai người ngồi một lát, Ngụy Nam nói: "Hôm sau anh phải đi đơn vị báo danh đi làm, em thì sao?"
"Em cũng không khác mấy, mấy đứa nó không đi Bắc Kinh chơi, em liền đi làm
sớm một chút đi." Diệp Tuệ về nhà đã hơn nửa tháng, các bạn học khác đều báo danh đi làm, cô còn ở nhà nhàn rỗi.
Ngụy Nam nắm tay Diệp
Tuệ qua, đặt trong lòng bàn tay của mình, nhẹ nhàng gãi gãi trong lòng
bàn tay cô: "Vốn anh muốn thừa dịp bây giờ chúng ta đều chưa đi làm kết
hôn luôn, mẹ anh nói tháng này kết hôn thì không tốt, chờ thêm mùa hè
lại nói. Vừa lúc nhà ở còn đang trang hoàng, dứt khoát chờ trang hoàng
xong xuôi rồi lại kết đi."
Diệp Tuệ nói: "Nếu không liền chờ vào lúc nghỉ đông đi, đến lúc đó mấy đứa em nó cũng đều được nghỉ có rảnh."
"Cũng được, trong nhà anh cơ hồ đều là giáo viên, nghỉ đông cũng tương đối
rảnh rỗi chút." Ngụy Nam thở dài một tiếng, "Thật muốn lấy em về nhà sớm một chút."
Diệp Tuệ cắn môi dưới cười.
Ngụy Nam nhìn
nhìn tứ phía, không có ai đến, anh lấy thế sét đánh không kịp bưng tai
hôn một cái trên môi Diệp Tuệ, sau đó rời đi. Diệp Tuệ cơ hồ là chưa
phản ứng lại được, chờ lúc phản ứng lại rồi, mới thấy Ngụy Nam trộm
hương thành công đang cười trộm, Diệp Tuệ đỏ mặt: "Ban ngày ban mặt, anh không sợ người thấy được!" Hơn nữa ngay cả cửa cũng chưa đóng.
Ngụy Nam nói: "Được rồi, lần sau buổi tối hôn." Vừa lúc không hôn đã ghiền.
Diệp Tuệ: "......"
Không được hai ngày, Ngụy Nam đi làm, Diệp Tuệ cũng đi làm. Thành tích thi
đại học cuối cùng là ra, đây là thi đại học năm 1987, tổng điểm khối văn là 640 điểm, tuyến trúng tuyển của trung chuyên tỉnh họ là 462 điểm,
tuyến của hệ đại học chính quy là 488, Doãn Văn thi được 406 điểm, Doãn
Võ thì thi được 513 điểm. Doãn Văn là phát huy đúng tiêu chuẩn bình
thường, cậu có thành tích thi nghệ thuật, cho nên cái điểm này của cậu
hẳn có thể có trường để học. Doãn Võ trên tuyến hệ đại học, lẽ ra cũng
là thi đại học, nhưng mà thành tích này của cậu thấp hơn so với thành
tích thi được bình thường 20 điểm, thành tích như vậy muốn vào Đại học
Trung Sơn là không có khả năng, lên Đại học Trung Sơn ít nhất phải vượt
qua tuyến trúng tuyển ba bốn chục điểm mới có cửa.
Thành tích
thi đại học vừa ra, mấy nhà vui mấy nhà sầu, nhà Diệp Tuệ thì là vui nửa nọ sầu nửa kia, nguyện vọng của Doãn Văn rất thấp, có thể học được là
xong, Doãn Võ thì là một lòng muốn lên Đại học Trung Sơn, bây giờ gặp
phải lựa chọn gian nan. Sau khi Doãn Võ nhìn thấy thành tích thì nhốt
mình trong phòng cả một ngày, người nhà đều rất lo cho cậu, Diệp Thụy
Niên thì lại cảm thấy không có gì, chỉ cần có thể học là được, quản nó
là trường gì chứ.
Diệp Tuệ tan tầm trở về, Doãn Võ vẫn là ở trong phòng không ra, Diệp Tuệ liền đi gõ cửa: "Tiểu Võ, đi ra ăn cơm."
Bên trong không có ai trả lời, Diệp Tuệ lại nói: "Em nhưng là nói câu nào
đi chứ, không nói chuyện chị gọi Tiểu Văn tới đá cửa!"
"Không muốn ăn." Bên trong rốt cuộc truyền đến giọng nói héo héo của Doãn Võ.
Diệp Tuệ nâng cao giọng: "Em đến cùng đang tức giận cái gì, giận bọn chị,
hay là tức chính em? Không phải là thi đại học không thuận sao? Có gì mà đáng tức, em ngon lành là còn trên tuyến, lúc trước chị ngay cả trung
chuyên cũng không thi lên được kìa, sau này không phải học lại thi lên
được sao? Nếu em không muốn đi trường khác học, vậy thì học lại, thẳng
đến khi thi lên Đại học Trung Sơn thì ngừng. Tình huống nhà chúng ta đây còn không tự do à? Lại không dựa vào em nhanh chóng học ra làm việc
kiếm tiền. Em mở cửa nói chuyện cho chị, nhanh chút!"
Một lát
sau, Doãn Võ dây dưa dây cà đi tới mở cửa, cúi đầu không nhìn Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ nhìn đứa em cao hơn mình cả một cái đầu, nói: "Đều to đầu như
này rồi, chút suy sụp kia còn không chịu nổi hả? Em đọc nhiều sách như
vậy, có nhân vật chính nào là suôn sẻ trót lọt? Người chưa từng trải qua suy sụp là không có khả năng thành được chuyện lớn. Em liền lấy phát
huy không thuận thành ma luyện với mình đi. Đi, đi ăn cơm."
Lúc
ăn cơm, Diệp Tuệ lại khuyên Doãn Võ, nếu như trúng tuyển trường học mà
muốn đi vậy thì đi học đi, tương lai thi nghiên cứu sinh của Đại học
Trung Sơn cũng khó mà không thể, cô lấy ví dụ của Du Thiên Hành cho cậu
nghe; không muốn đi học liền học lại, cùng một năm với Tiểu Vũ, lại giao tranh một năm, tranh thủ thi lên Đại học Trung Sơn, lần này sinh bệnh
phát huy thi cử thất thường, lần sau kiểu gì cũng không thể còn như vậy
chứ, đầu năm nay học lại cũng không phải chuyện gì lạ, chỉ cần cậu muốn
học, trong nhà là cung cấp vô điều kiện.
Doãn Võ cuối cùng từ từ nhìn thoáng ra chút, cũng không vùi mình ở nhà không ra cửa, bị Doãn
Văn lôi kéo đi tham gia buổi tụ hội âm nhạc của cậu chàng. Cứ như vậy
đợi được thư thông báo trúng tuyển đã tới, Doãn Văn được lớp nghệ thuật
của trường sư phạm tỉnh thành tuyển chọn, là trung chuyên, cậu cũng
không ghét bỏ, tính toán đi học. Doãn Võ trúng tuyển thì lại tương đối
ngoài ý muốn, là ngành chính trị của Cao đẳng Sư phạm Nam Tinh, cậu
không có ghi danh trường này, là phân phối tới, Doãn Võ không hề hứng
thú với chính trị, hơn nữa trung chuyên cũng không thể thi nghiên cứu,
cho nên cuối cùng quyết định học lại, không lên Đại học Trung Sơn thì
không được.
Doãn Võ ngậm miệng không nhắc tới chuyện bạn gái,
ước chừng là cảm thấy mình quá tự phụ, thổi phồng tới cửa biển mà lại
không thể thực hiện, cảm thấy mất mặt. Diệp Tuệ nghe Doãn Văn nói, cô
bạn gái kia của Doãn Võ không thi đậu, nghe nói cũng không tính học lại, mà đi nhà xưởng nhận chức của mẹ, đi làm rồi, bởi vì tuy thành tích ngữ văn của cô bé kia rất tốt, nhưng toán học lại hỏng bét, thi cử trước
nay chưa từng vượt quá 30 điểm, dưới cái tỉ lệ trúng tuyển với chế độ
học đại học bây giờ, thành tích như này mà muốn thi lên cơ hồ là không
có khả năng.