Carlos đi từ ngoài trở về, mở cửa đã trông thấy Kỷ Lăng ngồi ở mép giường, ôm gối đầu cúi gằm, như thể đang ngủ.
Anh ta bước tới ngồi xuống bên cạnh cậu thiếu niên, dang tay ôm cậu vào
trong lòng mình, khẽ khàng hôn lên mái tóc cậu, giọng nói êm dịu: “Nghe
nói tối nay em không dùng bữa?”
Kỷ Lăng ngồi bất động.
Carlos khẽ thở dài, giơ tay ra định ôm lấy gương mặt cậu thiếu niên thì thấy
hai mắt cậu thiếu niên đỏ hoe, còn sót lại cả vệt nước mắt.
Anh ta cúi xuống hôn cậu dịu dàng và trìu mến, thân thể cậu hơi cứng ngắc
có vẻ miễn cưỡng nhưng bất ngờ thay cũng không hề né tránh, thậm chí cậu còn ngoan ngoãn hé môi, ánh mắt cụp xuống, hàng mi dài thanh mảnh khẽ
rung rinh...
Suốt bao ngày qua, đây là lần đầu tiên cậu
thiếu niên ngoan ngoãn vâng theo như vậy, vẻ u ám trong mắt Carlos đột
nhiên càng sâu thêm, anh ta đẩy cậu thiếu niên ngã xuống dưới thân mình, đặt liên tiếp những chiếc hôn lên cổ cậu.
Cậu thiếu niên bất giác rùng mình, dù đã từng nhiều lần bị hôn nhưng cậu vẫn cực kì
nhạy cảm, phản ứng gượng gạo này khiến tình cảm yêu thương nồng nàn dâng đầy trong trái tim Carlos.
Một lúc sau, anh ta dừng động tác lại, vòng tay ôm lấy Kỷ Lăng và nói: “Hôm nay sẽ tha cho em, nhưng
nếu lần sau vẫn không chịu ăn thì em biết sẽ như thế nào rồi chứ, hả?”
Kỷ Lăng im lặng một lúc, trên mi vẫn còn đọng những giọt nước mắt mờ
sương, đột nhiên, môi cậu khẽ mấp máy, nói: “Nơi này không có ánh nắng, ở mãi rất bí bách. Tôi muốn ra ngoài cho thoáng.”
Carlos dừng khựng lại, ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn thẳng vào mặt Kỷ Lăng.
Một lát sau, anh ta cong môi cười: “Được.”
Anh ta biết cậu thiếu niên đang suy nghĩ điều gì, cậu ấy muốn rời khỏi đây, nhưng thừa biết ý tưởng này quá ngây thơ và chỉ phí công vô ích, dẫu
vậy, đây là lần đầu tiên Kỷ Lăng đưa ra yêu cầu với mình, tất nhiên mình không nỡ lòng nào từ chối cậu ấy.
Carlos vươn tay bế xốc Kỷ Lăng lên, đưa cậu ra khỏi đây, đi thang máy lên trên mặt đất.
Bấy lâu nay Kỷ Lăng sống dưới tầng hầm, từ lâu đã không còn khái niệm thời
gian, giây phút này khi bước ra ngoài mới nhận ra trời đã về chiều, đúng lúc ánh mặt trời đang chói lọi, cậu đưa tay lên che mắt, ngắm nhìn
luồng ánh sáng lâu ngày không được gặp, cậu xúc động suýt khóc.
Thế nào nhỉ, nếu từ đầu biết ra ngoài dễ dàng thế này, mình đã mở miệng nói từ đầu rồi!
Cậu thật ngốc nghếch mà, thật sự là như vậy.
Carlos nhìn vào đôi mắt rưng rưng chực khóc của cậu thiếu niên, trong lòng dấy lên một cảm xúc ân hận, nhưng cuối cùng vẫn cứng cỏi ghìm xuống, anh ta để Kỷ Lăng ngồi bên chiếc bàn trong vườn hoa, ra lệnh cho người hầu
chuẩn bị những món bánh tinh tế xinh đẹp và mang tới.
Nhịn một bữa làm Kỷ Lăng đói lả, thấy Carlos chuẩn bị đồ ăn ngon lành chu
đáo như vậy, suýt thì nuốt nước miếng, nhưng cậu vẫn không quên kế hoạch của mình với Văn Ngạn, đời nào cậu lại bị đôi chút ân huệ mà Carlos bố
thí làm cho xiêu lòng!
Kỷ Lăng không động đến thức ăn
trước mặt, cậu ngước lên nhìn Carlos bằng ánh mắt vô cùng lãnh đạm, nói
từng chữ một: “Chú bất chấp thủ đoạn, không tiếc cái giá phải trả để kết hôn với một đứa chơi bời trác táng, vô tích sự như tôi, thực sự chỉ vì
muốn đối đầu với Bệ hạ thôi sao? Tôi có giá trị gì đáng để cho chú làm
như vậy?”
Carlos nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt đột nhiên trở nên nguy hiểm và đáng sợ, lồng ngực thoáng phập phồng.
Cậu nhóc này, thậm chí em ấy còn không hề biết mình đang nói cái gì...
Tại sao ư?
Em muốn tôi trả lời em như thế nào?
Đừng hỏi tôi những điều như vậy, đừng bắt tôi phải trả lời bằng sự thật, vì
dù tôi có trả lời đi chăng nữa thì em cũng sẽ không chấp nhận đâu.
Vậy nên tôi sẽ không nói rằng tôi yêu em, điều đó sẽ chỉ làm em rời xa tôi.
Làn môi mỏng của Carlos cong lên, hờ hững nói: “Đừng coi thường giá trị của chính mình, cũng đừng thử thăm dò suy nghĩ của tôi.”
Kỷ Lăng nhìn anh ta, bỗng bật cười khốn khổ, trong đôi mắt xanh mang theo
tia mỉa mai u ám, cậu nói: “Phải rồi, dù gì cũng đâu phải bởi vì chú yêu tôi, không đời nào chú lại yêu tôi đâu...
“Chú và Bệ hạ
nào khác gì nhau. Kiếp trước tôi yêu anh ta là thế, anh ta có thể tàn
nhẫn đưa tôi đi lưu đày không do dự. Kiếp này, tôi bị quân phiến loạn
bắt giữ, anh ta vẫn tha cho hung thủ thực sự vì mục đích riêng của mình, hoàn toàn không quan tâm đến những gì tôi đã trải qua...”
Carlos sa sầm mặt xuống, anh ta nhắm mắt lại và nói: “Cho dù như vậy, em vẫn
không muốn làm trái ý anh ta, thà một mình gánh chịu tất cả còn chứ
không muốn nói ra sự thật. Nếu là tôi, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào đã làm tổn thương em.”
Nước mắt Kỷ Lăng chợt trào ra, nói trong nức nở suy sụp: “Đủ rồi, đừng nói như thể chú yêu tôi vậy!”
Carlos khựng lại, cơn đau giá buốt trong trái tim anh ta lại một lần nữa cuộn dâng.
Kỷ Lăng đưa tay lau mắt mình, nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi sẽ không bao giờ nói ra sự thật đâu, anh từ bỏ đi!”
Carlos nhìn cậu thiếu niên chăm chú, định đưa tay ra xoa dịu cậu nhưng cuối
cùng vẫn không nhúc nhích, bàn tay đặt bên cạnh từ từ siết chặt. Thật
ra, anh ta chưa bao giờ nghĩ sẽ bắt Kỷ Lăng nói ra sự thật, cái gọi là
điều kiện ấy chẳng qua chỉ là một lý do để làm cậu bối rối mà thôi, anh
ta đã biết chắc rằng Kỷ Lăng sẽ không đồng ý.
Ngay cả khi Kỷ Lăng có đồng ý thật đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ không cho phép, bởi làm như vậy thì cả thế giới sẽ biết chuyện gì đã xảy ra với cậu, những
lời đàm tiếu và vu khống ác ý sẽ theo cậu suốt cả cuộc đời. Đây mới là
lý do thực sự cho câu hỏi vì sao luôn bị Cảnh Tùy bêu riếu nhưng từ đầu
đến cuối anh ta không hề giải thích. Không phải anh ta không làm được
điều đó, mà anh ta không nhẫn tâm tiếp tục sử dụng Kỷ Lăng như vật hi
sinh cho cuộc tranh giành của họ như thế nữa.
Bất kể anh
ta và Cảnh Tùy đấu đá nhau ra sao thì ở điểm này, mục tiêu của anh ta và Cảnh Tùy cũng đồng nhất. Họ đều không muốn ai khác biết được sự thật.
Mặc dù điều này rất bất lợi cho anh ta, và thậm chí là rơi vào thế bị động, nhưng anh ta sẽ không đào bới vết thương của cậu thiếu niên ra cho cả
thế giới biết, chỉ để tranh giành một vài lợi ích cho bản thân... Dù
không nói ra sự thật, anh ta cũng sẽ không để thua Cảnh Tùy!
Chẳng lẽ anh ta tưởng rằng sử dụng mấy thủ đoạn như vậy là có thể đổi phó với mình sao?
Carlos hít sâu một hơi, nhẹ nhàng kéo cậu thiếu niên lại, vỗ về thân thể đang
run rẩy của cậu, nói: “Nếu không muốn nói thì đừng nói, không phải miễn
cưỡng.”
Anh ta hít hà hơi thở của cậu thiếu niên, nhìn
chiếc cổ thon dài mảnh khảnh, vừa yếu đuối vừa mỹ miều, tiếng yêu quay
cuồng trên đầu lưỡi, gần như muốn thốt ra khỏi miệng, nhưng cuối cùng
vẫn không hề nói thành lời.
Kỷ Lăng chỉ lặng lẽ rơi nước
mắt không hé răng, Carlos thở dài, đang chuẩn bị bế Kỷ Lăng quay về thì
lúc này, Kỷ Lăng đột nhiên cất tiếng.
Giọng nói của cậu
không có tiếng nấc nghẹn ngào, rất bình thản và không hề có sức sống,
cậu nói: “Chú có biết tôi làm cách nào rời khỏi Hoàng cung không?”
Carlos dừng tay lại, cúi xuống nhìn cậu.
Kỷ Lăng ngước mắt lên, đôi mắt xám xịt không chút ánh sáng kia hờ hững
nhìn anh ta, khóe môi khẽ nhếch, nói: “Tôi đã nói với Bệ hạ, cái người
mà yêu anh ta ấy đã chết ở ở kiếp trước rồi, không bao giờ quay trở lại
nữa.”
Cuối cùng ánh mắt của Carlos cũng thay đổi, nhìn
cậu thiếu niên với vẻ vừa kinh ngạc vừa xót thương, em ấy... thực sự đã
nói với Cảnh Tùy những điều như vậy sao?
Rốt cuộc vẫn bị tổn thương, đã tuyệt vọng rồi sao?
Kỷ Lăng nhìn vào mắt Carlos, cong cong khóe môi giễu cợt, dường như đã mất hết hy vọng trên cõi đời này, thản nhiên nói: “Nếu tôi thực sự kết hôn
với chú, cho dù chú không yêu tôi và chỉ lợi dụng tôi… Chú sẽ đối xử tốt với tôi chứ?”
Carlos trầm giọng xuống, chậm rãi đáp lời: “Tôi sẽ đối xử tốt với em.”
Kỷ Lăng đột nhiên bật cười, đôi mắt ngân ngấn lệ, lẩm bẩm với vẻ châm biếm: “À thế à...”
Kể từ ngày hôm đó, dường như cuối cùng Kỷ Lăng cũng đã tháo gỡ được nút
thắt trong lòng mình, mặc dù đối mặt với Carlos vẫn với thái độ dửng
dưng như mọi khi, nhưng đã không còn phản kháng nhiều nữa, bộ dạng cam
chịu.
Ngay cả khi Carlos có hành động thân mật với cậu, cậu cũng vẫn bất động như một con rối, không phục tùng, không chống cự.
Một Kỷ Lăng như vậy càng khiến Carlos thương yêu hơn, nhưng lại cũng xót xa hơn.
Mặc dù nhốt Kỷ Lăng trong cung điện dưới lòng đất nhưng để làm cho Kỷ Lăng
vui vẻ, trong cung điện ngầm chất đống mọi món đồ quý giá, mặc kệ Kỷ
Lăng có đoái hoài, có cần đến hay không, Carlos vẫn đem tặng cậu đủ thứ
không biết mệt mỏi.
Bên trong căn phòng trải tấm thảm dày dặn, bàn ăn làm bằng vàng ròng và đá quý, trên mặt bàn và bên chân
giường đều được khảm đá quý sáng bóng.
Kỷ Lăng vừa diễn vai chán chường tuyệt vọng, vừa bùi ngùi nhìn đống châu báu chất đầy phòng.
Kỷ Lăng: “Tôi nghĩ chắc có lẽ chú Carlos đã tưởng nhầm tôi với giống loài
có tên là rồng rồi, cho nên mới suốt ngày đem đủ loại châu báu sáng lấp
lánh đến đây.”
Hệ thống trầm ngâm giây lát: “Hậu duệ của rồng?”
Kỷ Lăng: “…”
Có chuyện gì xảy ra với hệ thống của cậu vậy? Từ khi nào mà lại biết kể những chuyện cười hại não thế này rồi?
Kỷ Lăng cảm thấy hơi run sợ.
Như thường lệ, trên bàn ăn tối bày la liệt những món ngon tinh tế.
Miệng Kỷ Lăng thòm thèm nhưng gương mặt phải làm ra vẻ bình tĩnh và thờ ơ. Kể ra thì từ sau khi không cần phản kháng, cuộc sống của cậu thoải mái hơn rất nhiều, Carlos hết mực dịu dàng với cậu, kỹ năng hôn của anh ta cũng rất tuyệt, không khiến Kỷ Lăng thấy khó chịu bao giờ, dần dần cũng
không còn là vấn đề nữa.
Đêm nay, có vẻ như tâm trạng của Carlos khá tốt, anh ta bế Kỷ Lăng ngồi lên người mình, khẽ chạm lên
chóp mũi cậu, rồi ngậm một ngụm rượu và đút cho cậu.
Rượu trái cây ngọt ngào rót tới từ miệng người đàn ông, Kỷ Lăng buông hàng
mi, gò má hơi ửng hồng, một vệt rượu chảy theo khóe môi rơi vào sâu
trong cổ, ánh mắt của Carlos trở nên mờ đi đôi chút, anh ta bất chợt gạt bộ đồ ăn bằng pha lê tinh xảo trên bàn đi, đặt Kỷ Lăng thẳng lên bàn.
Cúi xuống hôn thứ rượu ngây ngất lòng người.
Cậu thiếu niên ngoan ngoãn nằm trên bàn, như đang chờ anh ta thưởng thức
món ăn ngon hấp dẫn, dễ như trở bàn tay, khiến anh ta suýt chút nữa đã
không kiềm chế được dục vọng, Carlos ghé vào tai cậu thiếu niên, giọng
nói khàn khàn: “Gần đến ngày chúng ta kết hôn rồi...”
Cậu thiếu niên nhắm mắt lại, nhìn có vẻ như vô cảm, nhưng hàng lông mi khẽ
rưng rưng, biểu thị cho anh ta biết cậu đã nghe thấy câu nói này.
Nhìn điệu bộ cậu như vậy, tình yêu, niềm xót thương gần như dâng tràn trong
lồng ngực Carlos, đau đớn và ngọt ngào xen lẫn nhau, anh ta có thể cảm
nhận được thái độ của cậu thiếu niên đang từ từ có biến chuyển, nhưng
hơn ai hết anh ta thừa hiểu rằng cậu làm điều này không phải bởi đã đem
lòng yêu mình, hay đã chấp nhận mình, chẳng qua là đã thất vọng, đã bỏ
cuộc với quá nhiều thứ... mệt mỏi không còn muốn phản kháng nữa mà thôi.
Có sự thất vọng với Cảnh Tùy, và cũng có sự thất vọng với bản thân anh ta.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ít nhất bây giờ cậu cũng sắp thuộc về anh ta,
cho dù phải dùng thủ đoạn hèn hạ này, anh ta vẫn có được cậu.
Chẳng bao lâu nữa, cả thế giới sẽ biết em ấy là bạn đời của mình, họ có thân
phận mật thiết nhất trên danh nghĩa, dù em không yêu tôi, cũng đừng hòng thoát khỏi tôi lần nữa.
Carlos siết chặt cổ tay cậu thiếu niên, nhẹ nhàng vén áo của cậu lên, chạm vào cậu dịu dàng và âu yếm.
Mới đầu, động tác của anh ta còn hết sức kiềm chế, dần dần hơi thở mới trở nên nặng nề hơn.
Kỷ Lăng run lẩy bẩy khi bị hôn, cậu đã quen với những nụ hôn thường nhật
của Carlos rồi. Dù sao thì Carlos cũng luôn biết dừng đúng mực. Anh ta
là một người cực kì giỏi kiếm chế, chịu đựng, đã nói sẽ không động đến
mình là không động đến mình, nhưng lúc này đây... cậu chợt nhận ra có gì đó đã mất kiểm soát.
Hôm nay Carlos vô cùng mạnh tay.
Kỷ Lăng hơi hốt hoảng, chẳng lẽ dạo này vai diễn chán chường tuyệt vọng
của mình đi hơi xa, khiến cho Carlos tưởng rằng mình không bận tâm, rốt
cuộc đã không nhịn được nữa rồi sao!
Không phải chứ!
Đúng lúc cậu đang lo lắng nghĩ cách làm thế nào ngăn chặn Carlos thì anh ta
đột nhiên dừng lại, thì thầm với người bên dưới: “Nếu em không muốn, tôi có thể dừng lại.”
Kỷ Lăng nhắm mắt, đầu óc xoay như
chong chóng, cậu nhớ tới âm mưu của mình, việc từ chối thẳng thừng chắc
chắn sẽ khơi dậy mối nghi ngờ cho Carlos và những nỗ lực trước đây của
cậu đổ sông đổ bể.
Một lát sau, cậu mở mắt ra, bình tĩnh
nhìn Carlos và buông giọng thờ ơ: “Sao cũng được, chú cũng đâu phải là
người đầu tiên làm chuyện này với tôi.”
Carlos rơi vào
ánh mắt lạnh tanh của cậu thiếu niên, một cơn ớn lạnh đột ngột ập xuống
khiến đỉnh đầu khiến cho mọi sự thôi thúc đang sục sôi bên trong anh ta
đông cứng, chỉ còn lại cái lạnh thấu xương.
Trong mắt của cậu thiếu niên, mình và những tên súc vật đã làm ra chuyện đó với em ấy không có gì khác biệt.
Vậy có nghĩa là suy cho cùng mình vẫn không thể nhích lại gần trái tim em ấy ư?
Carlos gần như không kiềm chế được cảm xúc, câu nói ấy của Kỷ Lăng thực sự đã
làm tổn thương anh ta, lát sau, anh ta giơ tay chỉnh sửa lại quần áo cho Kỷ Lăng, rồi lại thoáng nhìn cậu đắm đuối, quay lưng bỏ đi.
Kỷ Lăng thấy Carlos đi khỏi, một lúc sau mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra vừa rồi khi nói như vậy, cậu thực sự rất căng thẳng! Nhỡ chẳng may
Carlos không màng đến cảm nhận của cậu, cưỡi ngay lên người cậu thật thì sao? Nhưng may mà cậu đã cược đúng, Carlos không đành lòng làm tiếp.
Kể từ ngày hôm đó, Carlos không còn làm những hành vi quá trớn với Kỷ Lăng nữa, cùng lắm anh ta chỉ hôn lên trán và mắt cậu, thậm chí ngay đến
hành động gần gũi như vậy cũng rất dè dặt, không có bất cứ ý muốn thiếu
tôn trọng nào.
Anh ta chôn chặt hết thảy dục vọng vào đáy lòng, không nỡ làm tổn thương cậu thiếu niên mà mình yêu thương, khiến
cậu nhớ lại những ký ức đau đớn.
Ngày tổ chức lễ cưới ngày càng gần.
Lòng Kỷ Lăng ngày càng lo lắng, chuỗi ngày làm bước đệm này, đã gần đến thời gian cậu hẹn với Văn Ngạn, cậu chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu thất bại là sẽ không bao giờ thoát ra được nữa.
Cậu đi loanh quanh trong phòng, trầm ngâm nhìn đống châu báu chất thành đống.
Có rất nhiều món đồ mà Kỷ Lăng không thể nhận ra, nhưng cậu lại nhớ rất rõ trong số đó có một viên đá sapphire được đựng trong chiếc hộp pha lê
trong suốt, để lại cho cậu ấn tượng sâu sắc hiếm thấy.
Đây là viên đá Sapphire ở đáy hồ Fershal.
Vào ngày đầu tiên cậu quay trở lại, Carlos đã trao ngay cho cậu viên đá
Sapphire này làm quà đi kèm với hành tinh Lam Hải đã tặng, sau đó là màn tỏ tình lãng mạn với cậu bên bờ hồ...
Kỷ Lăng nhặt viên
đá quý lên, quan sát thật kỹ lưỡng, ánh sáng trong mắt cậu thoáng thay
đổi, một lát sau, cậu nắm chặt viên đá quý trong lòng bàn tay và hít một hơi thật sâu.
Kỷ Lăng: “Cậu nói xem, liệu Carlos có đồng ý với yêu cầu của tôi không?”
Hệ thống: “Chắc là... có?”
Kỷ Lăng: “Cái giọng điệu này của cậu không trấn an tôi được một chút nào đâu đấy...”
Hệ thống: “…”
Nói thì nói vậy, nhưng đã ấp ủ suốt một thời gian dài, ngày hôm nay phải trông cậy cả vào kỹ năng diễn xuất của mình thôi!
Hôm nay Carlos về khá muộn, e rằng sau cuộc chia tay không mấy êm thấm với
Kỷ Lăng trước đó, Cảnh Tùy đã thôi không tiếp tục đeo bám Kỷ Lăng nữa,
cho nên không hề phát hiện ra sự khác thường của Kỷ Lăng hiện giờ, nhưng để đảm bảo, anh ta vẫn ra lệnh cho Kỷ Lăng giả ốm ở nhà, tránh gặp gỡ
người khác, tạm thời vẫn chưa có bất kỳ ai phát hiện ra vấn đề.
Ngày tổ chức hôn lễ ngày càng đến gần.
Cho dù ở kiếp trước, Carlos và Cảnh Tùy đấu đá nhau thừa sống thiếu chết,
ngay cả trong thời khắc nguy cấp, anh ta cũng chưa bao giờ có tâm trạng
thấp thỏm như vậy, chỉ để... có được một danh phận với người mình yêu
thương.
Chỉ cần có được danh phận này, dẫu Kỷ Lăng không
yêu anh ta, anh ta cũng vẫn có đủ lý do để giữ Kỷ Lăng bên cạnh mình, từ từ tiếp cận cậu, lay động cậu.
Nghĩ đến điều này, Carlos nóng lòng muốn gặp cậu thiếu niên thân yêu của mình ngay lập tức.
Vừa bước vào, anh ta đã thấy cậu thiếu niên đang ngồi trên chiếc ghế bọc
nhung màu đỏ tía, thẫn thờ nhìn những viên đá quý trên bàn trước mặt.
Có vẻ đã nghe được tiếng bước chân, cậu thiếu niên ngoái đầu lại, dường
như vừa có một tia sáng mong manh thoáng xẹt qua rồi biết mất ngay trong đôi mắt vô hồn đờ đẫn bấy lâu kia.
Carlos cảm thấy tim mình nhức nhối, anh ta bước lại gần và nói: “Có chuyện gì vậy?”
Kỷ Lăng ngước nhìn anh ta với vẻ thất thần, lát sau đột ngột hoàn hồn trở
lại, đảo mắt đi chỗ khác, cuối cùng như thể đã hạ quyết tâm, cất lên
giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi muốn đến hành tinh Lam Hải một lần nữa...”
Carlos khựng lại, trong lòng hơi lưỡng lự.
Kỷ Lăng nhìn những viên đá Sapphire trên bàn trước mặt, vẻ hoài niệm dần
hiện lên trong đôi mắt cậu, giọng nói trầm khàn chất chứa khổ đau: “Tôi
muốn đi thăm lại hồ Fershal, ngắm đá Sapphire. Ở đó rất đẹp, lần trước
chưa kịp ngắm kỹ... Đó là… nơi lần đầu tiên chú nói yêu tôi...”
Nói đến đây, cậu có vẻ cực kì hối hận vì không ngờ mình lại tỏ ra yếu đuối
như vậy, rồi sau đó lại mím môi ương bướng, giọng nói trở nên lạnh nhạt, “Thôi bỏ đi, dù sao cũng đều là giả dối cả thôi.”
Trái tim của Carlos chợt như bị thứ gì đó bóp nghẹn.
Anh ta nhớ lại ngày hôm đó.
Lần đầu tiên anh ta thổ lộ với cậu thiếu niên về tình yêu của mình, nhưng
kết quả lại thảm hại đến mức không muốn nhớ lại, thế nhưng giờ đây, Kỷ
Lăng lại chủ động đưa ra yêu cầu muốn đến đó...
Tại sao?
Em cũng đâu bận tâm tâm đến tấm lòng của tôi.
Nhưng nhìn dáng vẻ chán chường tuyệt vọng của cậu thiếu niên, anh ta lại nhớ
tới một thoáng chân thành và mong manh vừa lóe lên ban nãy, chẳng lẽ, sự thật không phải là em không hề rung động chút nào ư? Chẳng lẽ, thật ra
em cũng có quan tâm đến việc liệu tôi có yêu em hay không ư?
Em đã bằng lòng tin tưởng tôi rồi ư?
Carlos hít một hơi thật sâu, anh ta biết việc đưa Kỷ Lăng ra ngoài lúc này
không phải là lựa chọn đúng đắn, trước khi lễ cưới được tiến hành, việc
để Kỷ Lăng rời khỏi nhà mình là một hành động mạo hiểm. Đáng lý ra với
sự bình tĩnh và cơ trí của mình, anh ta nên gạt phắt đi không do dự, dù
có đợi thêm vài ngày rồi đưa cậu thiếu niên đi cũng vậy...
Nhưng nhìn vào gương mặt cậu thiếu niên, anh ta lại không làm cách nào nói lời từ chối được.
Tình cảm đang dằn xé lí trí của anh ta từng chút một.
Anh ta không tài nào từ chối được yêu cầu này.
Carlos nói: “Tôi sẽ đưa em đi.”
Kỷ Lăng ngẩn ngơ, sửng sốt nhìn Carlos, dường như không ngờ rằng anh ta sẽ đồng ý.
Carlos nhìn cậu, trong đáy đôi mắt sâu thăm thẳm là vẻ dịu dàng đầy đau khổ và bức bối, anh ta cười: “Chúng ta đến ngắm một lần nữa.”
Nửa giờ sau, một chiếc phi thuyền được ngụy trang rất kín kẽ lặng lẽ rời khỏi dinh thự của Carlos.
Kỷ Lăng được Carlos bế trên tàu, nhắm mắt cất tiếng thở dài khe khẽ.
Anh lợi dụng sự yếu mềm lương thiện của tôi, tôi lợi dụng tình yêu của anh
dành cho tôi, vậy thì coi như chúng ta hòa nhau rồi đấy nhé.
Cậu ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, nhìn bầu trời sao bên ngoài cửa kính.
Do vẫn chưa tổ chức đám cưới nên “Kỷ Lăng” kia vẫn đang ở nhà họ Kỷ,
Carlos không thể trống giong cờ mở đưa Kỷ Lăng đi, để tránh thu hút sự
chú ý của mọi người, anh ta đành phải lén lút đem theo một vài người
lính tinh nhuệ âm thầm lên đường. Hiển nhiên vì thế nên khả năng phòng
thủ không đủ...
Hành trình từ Đế Tinh đến hành tinh Lam Hải không xa cũng chẳng gần, mất khoảng năm giờ bay.
Sau một bước nhảy vọt ở cự ly ngắn cuối cùng, phi thuyền màu đen lặng lẽ xuất hiện trên bầu trời hành tinh Lam Hải.
Carlos nhìn Kỷ Lăng dịu dàng, nói với cậu: “Chúng ta đến nơi rồi.”
Kỷ Lăng nhìn khuôn mặt nho nhã và sâu thẳm của người đàn ông ấy, nhuốm
trong đôi đồng tử màu nâu là cả một đại dương chiều chuộng và bao dung,
giống như vô số lần trước đây... ánh mắt khẽ xao động, mím chặt môi
không nói.
Ngay khi chuẩn bị hạ cánh, toàn bộ phi thuyền đột nhiên rung chuyển mạnh! Họ đã bị tấn công!
Mặt Carlos đột ngột biến sắc, anh ta nhìn chằm chằm vào bầu trời sao phía
trước, đôi mắt nheo lại, một tia sáng băng giá lóe lên, từng phi thuyền
xóa bỏ lớp ngụy trang ẩn nấp, xếp hàng ngang trước mặt anh ta.
Đây là quân đội của Brendon!
Rõ ràng chúng đã nằm mai phục sẵn ở đây!
Nếu theo lẽ thường, anh ta sẽ không e sợ Brendon, nhưng hôm nay anh ta ra
trận với trang bị nhẹ nhàng, còn phía Brendon đã chuẩn bị sẵn sàng đợi
thời cơ, một khi mình bị Brendon khống chế, e rằng những người còn lại
sẽ không thể ngăn cản được quân đội của Brendon!
Carlos quyết định dứt khoát, trầm giọng ra lệnh: “Quay về!”
Nhưng đã quá muộn rồi!
Con tàu bị bao vây kín mít, trận chiến sắp sửa bắt đầu!
Kỷ Lăng dựa vào thân tàu để đứng vững, lạnh lùng nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mắt.
Carlos lo lắng cuộc chiến sẽ liên lụy đến cả Kỷ Lăng, nên đã chủ động ra tay
chiến đấu với Brendon! Những người hầu và nhóm thị vệ còn lại ở trên tàu vây kín lấy Kỷ Lăng, canh giữ cậu ở giữa trong tư thế bảo vệ.
Còn ở bên ngoài…
Brendon không nguôi được cơn giận, đánh nhau với Carlos hùng dũng như một vị chiến thần!
Kỷ Lăng hồi hộp dõi theo.
Lại thêm vài phút nữa trôi qua, một lần nữa thân tàu rung chuyển dữ dội,
bức tường kim loại bị xé toạc ra thành một khe hở, một chàng trai tóc
bạch kim mắt đen láy ngẩng cao gương mặt tuấn tú, chậm rãi bước từ bên
ngoài vào, gió phần phật thổi làn tóc tung bay giữa bầu trời sao tối tăm buốt giá.
Ánh mắt lạnh lùng sắc bén của anh ta quét qua
đám đông, ánh mắt chuyển động, vũ khí laze treo lơ lửng phía sau lưng
anh ta bắn ra vô số tia sáng, làm tất cả đám lính canh xung quanh Kỷ
Lăng bị thương!
Rồi anh ta bước từng bước về phía Kỷ
Lăng, vươn bàn tay thô bạo bế xốc cậu lên, cúi nhìn những thị vệ ngã
trên mặt đất, nở nụ cười mỉm đầy khiêu khích, hờ hững bảo: “Nói với
Carlos, tôi đưa người đi rồi.”
Sau đó, bế theo Kỷ Lăng
nhảy vọt ra ngoài, đáp xuống con tàu vũ trụ đã đợi sẵn trước ánh mắt
tuyệt vọng và phẫn uất của mọi người!
Cánh cửa phi thuyền bằng kim loại đóng khép, trong lúc không có ai để ý tới, một tia sáng
nhè nhẹ chợt lóe lên xé nát không gian, đáp lại phía sau hết thảy khói
lửa và chém giết của cuộc chiến
Bỏ lại Carlos và Brendon, trực tiếp rời khỏi đây!
Sau đó Văn Ngạn cẩn thận đặt Kỷ Lăng xuống, sự lạnh lùng sắc bén trên khuôn mặt anh ấy tan biến, chỉ còn lại vẻ tôn kính như mọi khi, cúi người
thành kính hôn lên mu bàn tay của Kỷ Lăng, ngước đôi mắt đen láy sâu
thăm thẳm lên, cất giọng khàn khàn: “May thay đã hoàn thành nhiệm vụ.