Kỷ Lăng trố mắt nhìn thế thân đang mặc quần áo
của chính mình ngang nhiên bước ra, cậu vô cùng sửng sốt, không ngờ
Carlos lại có thể nghĩ ra chiêu trò này! Rốt cuộc làm thế nào mà anh ta
thực hiện được?
Quả thực, thiết bị dịch dung ở thế giới
này rất hiện đại. Kỷ Lăng nhớ rằng ở kiếp trước, cậu đã đeo thiết bị
dịch dung để vả mặt Ninh Ngọc, nhưng thay vào đó lại bị Ninh Ngọc đóng
giả ngược lại thân phận của mình và trốn thoát. Nhưng loại thiết bị này
có hiện đại đến mấy cũng chỉ là một phương pháp che mắt mà thôi. Nếu
thực sự có người định dùng cách này đóng giả cậu thì cũng chỉ có thể lừa gạt được những người không liên quan, muốn ở nhà cậu trót lọt không bị
phát hiện gần như là nhiệm vụ bất khả thi.
Cho nên trước đây Kỷ Lăng mới không nghĩ tới điều này.
Nhưng người này lại không hề sử dụng thiết bị dịch dung, vẻ ngoài của anh ta thực sự giống cậu y như đúc!
Carlos nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu thiếu niên, hôn lên mái tóc cậu đầy trìu
mến, khẽ cười: “Đây là cơ thể sinh học tương tự mà tôi chế tạo chuyên
biệt theo hình dáng của em. Từ đôi mắt, dấu vân tay, máu đến tóc đều
hoàn toàn đồng nhất, đủ để ứng phó với bất cứ khâu kiểm tra nào. Nhưng
cậu ta không phải là người thật mà được điều khiển bằng con chip trí tuệ nhân tạo, có thể bắt chước bất kỳ thói quen nào của em một cách hoàn
hảo. Cứ yên tâm rằng cậu ta sẽ thay thế được em, không ai phát hiện ra
em đã đi mất đâu.”
Kỷ Lăng tròn mắt, đậu - phộng, còn có cả trò này nữa? Robot sinh học à?
Sở dĩ Carlos đợi bao nhiêu ngày nay mới ra tay là để chuẩn bị thứ này, anh ta nhẹ nhàng dán vào sau tai Kỷ Lăng thiết bị dịch dung mà người kia
vừa tháo ra, sau đó ấn cổ Kỷ Lăng và tiêm một mũi. Ngay lập tức toàn
thân Kỷ Lăng mất hết sức lực, không nói được nên lời, chỉ có thể ngã
nhào vào vòng tay của Carlos.
Carlos giúp Kỷ Lăng thay
quần áo, chải lại tóc tai cho cậu, cuối cùng đội lên cho cậu một chiếc
mũ, nhoẻn miệng cười: “Chúng ta về nhà thôi nào.”
Kỷ Lăng không sao nhúc nhích được, chỉ có thể nhìn Carlos bằng ánh mắt uất hận.
Khi anh ta bước trở ra, những người bên ngoài đã biến mất, tất cả đều đã đi theo robot sinh học kia, để lại cậu một mình trơ trọi, Kỷ Lăng suýt bật khóc, quá độc ác, một kẻ tàn nhẫn!
Kỷ Lăng: “Tôi cảm thấy hình như tôi sắp thất bại rồi QAQ”
Hệ thống cũng nóng ruột, nhưng vẫn lên tiếng trấn an: “Đừng lo, đây có
phải lần đầu cậu thất bại đâu, biết đâu được lần này cũng chỉ một phen
hú hồn thì sao!”
Kỷ Lăng: “…”
Carlos bế Kỷ Lăng lên xe. Không bao lâu sau, chiếc xe đỗ lại ở trang viên của anh ta rồi theo thang máy trong phòng làm việc đi thẳng xuống hầm. Suốt dọc
đường, anh ta không giấu Kỷ Lăng bất cứ điều gì, rõ ràng chẳng hề lo cậu có thể trốn thoát.
Kỷ Lăng căng thẳng quan sát xung
quanh, cửa thang máy mở ra, đập ngay vào mắt là một cung điện dưới lòng
đất rộng rãi và sang trọng, cậu há hốc mồm kinh ngạc, không ngờ dưới
tầng hầm nhà Carlos lại có một nơi như thế này! Làm cho người ta choáng
váng quá!
Carlos nhận thấy vẻ sửng sốt của cậu, tươi cười giải thích: “Từ thời đại Trái Đất, gia tộc tôi đã là một trong số những trùm tư bản tài chính nắm quyền kiểm soát thuốc tiến hóa gen. Về sau,
theo hoàng thất Đế quốc đến đây xây dựng quê hương mới. Khi ấy, Đế quốc
vẫn chưa hùng mạnh như bây giờ, phải đối mặt với sự tấn công của vô số
loài khác, cũng như rất nhiều mối nguy hiểm đến từ vũ trụ, do đó mới
dựng nên một căn cứ ngầm như thế này. Tuy nhiên hiện tại đã không còn
được dùng để ngăn chặn hiểm nguy nữa... Nhưng để hoài niệm và khắc ghi
lịch sử, nhiều thế hệ ông cha tôi đã sửa chữa nơi này và cuối cùng biến
nó thành một cung điện. Chỉ các đời tộc trưởng mới có tư cách bước vào
đây.”
Kỷ Lăng ngơ ngác nhìn anh ta, anh giải thích chuyện này với tôi làm gì... đây là bí mật của gia đình anh cơ mà, kể cho tôi
nghe có thật sự thích hợp không?
Cậu ngẩn người, sau đó
lập tức hiểu ra ngay, không phải Carlos định sẽ không bao giờ thả cậu ra nữa đấy chứ! Cho nên mới nghiễm nhiên công khai lối đi vào, thậm chí
còn không hề giấu giếm nguồn gốc của nơi này. Cậu càng nghĩ càng cảm
thấy đúng như vậy, rồi vừa lo lắng vừa sợ hãi. Nếu như ánh mắt có thể
giết người, chắc chắn cậu sẽ phanh thây lão cáo già này ra ngàn vạn
mảnh!
Nhìn ánh mắt cậu thiếu niên như đang tóe ra lửa,
Carlos lại có vẻ mừng rỡ, ung dung chậm rãi bế Kỷ Lăng đến một căn phòng sang trọng, đặt cậu lên chiếc giường êm ái, tháo thiết bị dịch dung sau tai cậu ra, nở nụ cười mỉm cười hiền hòa, giọng nói ấm trầm truyền cảm: “Bây giờ em chỉ thuộc về tôi thôi.”
Ngay từ đầu Kỷ Lăng
đã nhịn đầy một bụng tức rồi, Carlos thực sự xứng đáng là boss phản diện lòng dạ độc ác thủ đoạn tàn bạo trong cuốn sách này mà, cứ bất đồng
quan điểm là đem người ta nhốt ngay vào phòng tối! Chưa kể bây giờ còn
có một thế thân của mình ở bên ngoài, sẽ không một ai biết cậu mất tích, cũng không ai nghĩ đến việc đến giải thoát cho cậu... Chuyện quái gì
đang xảy ra với cậu thế này? Tôi đã trùng sinh rồi, chắc chắn sẽ không
tin anh nữa đâu, anh cứ phải kiên quyết không chịu bỏ qua cho tôi à?
Lúc này, thuốc đã hết tác dụng, bắt đầu có thể cử động được rồi, Kỷ Lăng
hung hăng gạt tay Carlos ra, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không thuộc về chú
đâu.”
Carlos cũng chẳng lấy làm tức giận, thậm chí độ
cong của nụ cười tao nhã trên môi không hề thay đổi dù chỉ một chút,
nói: “Thế à?”
Anh ta nhìn Kỷ Lăng âu yếm, nhẹ nhàng bảo: “Em có biết thế thân anh sẽ làm gì sau khi quay về không?”
Mặt Kỷ Lăng hơi biến sắc. Thực chất đây cũng là điều cậu lo lắng nhất, cậu
không chỉ lo cho cảnh ngộ mình đang gặp phải, mà còn lo thế thân kia sẽ
lợi dụng thân phận của mình để giở trò xằng bậy! Vậy thì ba và gia tộc
mình sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động! Chắc chắn Carlos sẽ không bỏ qua
một cơ hội tốt như vậy, lợi dụng mình để đấu với Cảnh Tùy!
Bỉ ổi, quá bỉ ổi!
Carlos khẽ mỉm cười, “Khi trở về, cậu ta sẽ nói với ngài Kỷ Đình rằng em đã
hoàn toàn thất vọng với việc Bệ hạ phớt lờ cảm nhận của em, cũng như
hành động không truy cứu hung thủ thật sự, em chuẩn bị cưới tôi càng sớm càng tốt. Đợi đến khi mối quan hệ của chúng ta được pháp luật Đế quốc
thừa nhận, tất cả mọi người đều biết em là bạn đời của tôi, tôi sẽ thả
em ra, được không?”
Kỷ Lăng: ? ? ?
Tôi bảo này ông anh, tại sao anh lại bị ám ảnh về việc kết hôn với tôi thế nhỉ? Tốn bao công sức như vậy suốt nãy giờ chỉ vì muốn kết hôn với tôi sao?
Làm ra hẳn một thế thân chỉ để có được một danh phận?
Anh làm thế sẽ khiến tôi nghĩ rằng anh yêu tôi đấy.
Carlos xoa đầu Kỷ Lăng, nhìn vào mắt cậu, giọng nói cất lên êm dịu nhưng những lời nói ra thì lạnh lùng tàn nhẫn: “Cậu bé ngốc nghếch... Thật ra, ngay từ đầu đã không có lời đề nghị thứ hai rồi. Không đời nào tôi lại xóa
bỏ hôn ước với em đâu. Bây giờ xóa bỏ hôn ước với em chỉ khiến cho âm
mưu của Bệ hạ thành công, chứng thực lời anh ta tố cáo tôi là thật, sao
tôi có thể đồng ý cơ chứ? Em không thoát được đâu.”
Kỷ Lăng: “...”
Carlos nhìn vào đôi mắt kinh ngạc xen lẫn phẫn nộ của cậu thiếu niên, nụ cười
vẫn nở trên môi, nhưng từ lâu trái tim anh ta đã quá quen với nỗi đau
lạnh lẽo và tê tái.
Ngay cả khi tôi yêu em đấy thì đã sao? Em sẽ chẳng chịu tin, và cũng sẽ không chấp nhận.
Dù có thổ lộ tình yêu này ra, cũng chỉ bị em chà đạp hết lần này đến lần
khác, đẩy ra xa hết lần này đến lần khác, bất kể em có nhớ lại được
những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước hay không, kết quả cũng sẽ không
thay đổi... Vậy thì tôi sẽ cho em được toại nguyện, “không yêu em” nữa
là xong.
Đây là lần đầu tiên anh ta vì muốn có được một
người mà bất chấp thủ đoạn như vậy, nhưng đôi khi tình yêu thật sự lại
không thể, cũng chẳng cần thiết tuyên bố thành lời.
Nói ra sẽ chỉ trở thành vũ khí cho người khác làm tổn thương mình.
Mà anh ta không bao giờ thích để lộ khuyết điểm của mình cho người khác
biết, anh ta từng phạm phải sai lầm này trước Kỷ Lăng, và đó sẽ là lần
duy nhất trong đời.
Đứa trẻ này hiền lành là thế, nhưng đôi khi lại tàn nhẫn hơn bất cứ ai.
Em ấy chưa bao giờ bố thí cho mình lòng từ bi và sự bao dung dù chỉ là chút ít.
Nếu đã vậy thì mình cũng không cần.
Anh ta chỉ cần có được cậu là đủ rồi.
Kỷ Lăng nhìn nụ cười lịch lãm của Carlos, đột nhiên cảm thấy rợn tóc gáy,
không thể tin được trước đây cậu còn tưởng rằng mình có thể thương lượng điều kiện với Carlos, trong khi thật ra Carlos không hề có ý định nói
chuyện với cậu. Mỗi lời anh ta nói không nhằm mục đích gì khác ngoài hạ
thấp sự phòng bị của mình, tiến để lùi và lùi để tiến, ép buộc mình phải ra!
Carlos đưa tay siết cằm Kỷ Lăng, nhẹ nhàng hôn lên
đôi môi đang run rẩy, giọng cười trầm ấm êm tai tràn ra giữa hai làn môi anh ta: “Chỉ cần em ngoan ngoãn vâng lời, sẽ không có chuyện gì xảy ra
cả đâu. Nhé?”
Và thế là Kỷ Lăng ở lại cung điện ngầm
trong nhà Carlos, ngoại trừ vài người hầu cực kỳ kính cẩn ngoan ngoãn
như người câm ra thì không nhìn thấy ai khác. Tuy ở đây có đầy đủ mọi
thứ, vô cùng xa hoa, nhưng những tháng ngày không thấy ánh sáng mặt trời vẫn khiến cậu cảm thấy khốn khổ.
Cậu không sao hiểu được hành động của Carlos, tuy ngoài miệng thì anh ta nói lí do là để chống
đối Bệ hạ, nhìn vào cũng có vẻ hết sức lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng dù là
chống đối Bệ hạ đi chăng nữa, anh ta có thật sự phải đến mức mạo hiểm
dùng một thế thân để thay thế mình không?
Ngay cả một
người bình thường như Kỷ Lăng cũng cảm thấy rằng đây thực sự là một việc làm thừa thãi, mất công vô ích! Hơn nữa, không ngờ anh ta lại cố chấp
về việc kết hôn với mình đến vậy. Kỷ Lăng đột nhiên cảm thấy hơi nhức
nhối, bất giác cậu nghĩ đến một câu nói: ôi tình yêu là gánh nặng!
Người muốn gì được nấy như Carlos lại cứ nằng nặc đòi phí thời gian chơi trò
cưỡng bức tình yêu với cậu. Cậu đã bắt đầu hơi tin rằng đây là tình yêu
đích thực rồi đấy.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ cậu là trai
thẳng! Mà cậu cũng không thích mẫu nhân vật phản diện đáng sợ thế này,
nếu mà yêu đương với anh ta thật, ngộ nhỡ một ngày nào đó nhân vật phản
diện trúng phải gió độc, bỗng dưng không thích mình nữa, liệu anh ta có
vì tức nhau một câu nói mà giết chết mình không?
Chuyện này có khả năng cao lắm đấy!
Ngẫm về cuộc đời bi kịch khi được một nhân vật phản diện điên rồ độc địa
yêu, Kỷ Lăng nằm trên giường với khuôn mặt chán không buồn sống.
Cũng có thể do cậu đã nghĩ ngợi quá nhiều, cả chuyện này Carlos còn làm được thì đời nào lại chỉ vì bản thân mình? Chắc chắn anh ta định lợi dụng
mình, nếu như kết hôn thật thì nhà họ Kỷ và Carlos sẽ thực sự trói buộc
với nhau, ắt hẳn đây mới là mục tiêu thực sự của anh ta!
Được một lát đã đến giờ ăn, Kỷ Lăng nhìn bàn đầy cao lương mỹ vị, lưỡng lự một lúc, cuối cùng vẫn cầm đũa lên.
Tạm thời không thể trốn khỏi đây, cậu không nên giận lẫy đồ ăn thì hơn. Ký
ức đau lòng về vụ đòi tuyệt thực trong Hoàng cung khi ấy vẫn còn rõ rành rành! Xét trên phương diện này, Cảnh Tùy còn không tàn nhẫn như Carlos
mà đã khiến cậu đối phó chật vật rồi. Kỷ Lăng có ngàn vạn lý do để tin
rằng nếu cậu không ăn, Carlos có thừa cách bắt cậu ăn. Hơn nữa, để bản
thân tràn đầy sức chiến đấu trong những ngày tiếp theo, Kỷ Lăng quyết
định biến buồn đau và tức giận của mình thành động lực, ăn uống cho thật no say!
Kỷ Lăng vừa ăn xong bữa tối thì Carlos đến.
Carlos ôm lấy nhóc đáng yêu từ phía sau, cúi đầu hít hà hơi thở bên cổ cậu, cười tủm tỉm: “Tâm trạng hôm nay thế nào?”
Ha, anh vẫn còn có mặt mũi hỏi tâm trạng tôi thế nào cơ đấy!
Mặt Kỷ Lăng lạnh tanh, nói: “Buông tôi ra!”
Carlos khẽ thở dài, nói: “Em bất hợp tác thế này thật sự là làm khó cho tôi
quá đấy.” Anh ta dừng lại, rồi tiếp tục nói đầy ẩn ý: “Tôi không muốn
dùng thủ đoạn khác để bắt em đi vào khuôn khổ đâu, cho nên em hãy ngoan
ngoãn vâng lời hơn một chút, được không?”
Kỷ Lăng cứng đờ người, cậu nhớ tới hành động dùng dư luận để ép buộc mình của Carlos
lần trước. Chỉ có mình không nghĩ ra chứ không có việc gì là tên này
không làm được!
Carlos cảm nhận thân thể cứng ngắc của
cậu thiếu niên, ôm cậu đặt ngồi vào lòng mình, cúi đầu hôn lên mắt cậu
thiếu niên, cậu thiếu niên khẽ run rẩy, nhưng lần này không hề nhúc
nhích, thay vào đó là cắn môi không hé răng nói một lời, ánh mắt quật
cường.
Anh ta thầm thở dài.
Thật ra, làm
sao anh ta nỡ làm cậu tổn thương kia chứ? Cho dù Kỷ Lăng có thực sự phản kháng lại, anh ta cũng sẽ không ra tay với người nhà của cậu, bởi chắc
chắn làm vậy sẽ khiến nhóc đáng yêu rất đau lòng.
Chẳng
qua anh ta chỉ lợi dụng dư luận để kích thích, cảnh cáo Kỷ Lăng mà thôi. Đích thực anh ta có thể quá quắt hơn thế vô số lần, nhưng anh ta biết
mình sẽ không làm nhiều hơn, tuy nhiên anh ta sẽ không bao giờ nói cho
Kỷ Lăng những điều này, không bao giờ để Kỷ Lăng biết được.
Đây là người duy nhất có thể khiến anh ta mềm lòng chùn tay, thậm chí chỉ
cần cảnh cáo nhẹ nhàng như thế này thôi cũng đã khiến nhóc đáng yêu mất
bình tĩnh tự chui đầu vào lưới. Đúng là hiền lành đáng yêu… làm cho
người ta không sao buông bỏ được.
Một khi nhìn thấu trái tim em và bị em cuốn hút là sẽ không có cách nào thoát ra khỏi cạm bẫy dịu êm này được nữa.
Tôi mới là người đắm chìm không thể thoát ra được đây.
Ánh mắt Carlos chuyển màu tăm tối, anh ta cúi đầu hôn lên môi cậu thiếu
niên, đã rất lâu rồi kể từ khi sống lại đến nay, cuối cùng anh ta đã có
thể hôn người mình yêu không cần kiêng dè.
Nếu làm thế này có thể khiến em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, xem ra... cũng là một lựa chọn không tệ.
Nụ hôn của Carlos làm Kỷ Lăng cảm thấy khó thở, khóe mắt cậu rưng rưng,
nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không hề giãy dụa, cậu thật sự không biết
loại người như Carlos sẽ làm những chuyện gì, tên điên loạn mất trí này
hoàn toàn không có giới hạn!
Sự trói buộc dịu dàng của anh ta như một tấm lưới, khiến cậu không biết trốn vào đâu.
Kỷ Lăng: “Tôi sẽ không bị pặc pặc pặc đấy chứ QAQ”
Hệ thống: “…”
Kỷ Lăng: “Sao cậu lại im lặng QAQ”
Hệ thống: “Người ta nói cứ thả lỏng ra là sẽ không đau lắm đâu.”
Kỷ Lăng: “…”
Không, cậu không thể tiếp tục nói về chủ đề này được nữa!
Nội tâm Kỷ Lăng giằng xé dữ dội, rốt cuộc mình nên thuận theo hay không
thuận theo đây? Nếu không thuận theo, ngoài chịu thêm đôi chút cực khổ
thì kết quả cũng sẽ không thay đổi, nếu như thuận theo... thực sự không
cam tâm mà!
Nhưng đúng vào lúc Kỷ Lăng đang tuyệt vọng, Carlos bất ngờ thả lỏng tay buông cậu ra.
Kỷ Lăng thảng thốt mở to mắt, nhìn khuôn mặt nho nhã thâm trầm của người
đàn ông, trong đôi đồng tử màu nâu kia ẩn chứa những cảm xúc phức tạp
sâu không thấy đáy, rồi... Carlos đột nhiên xoay người bỏ đi.
Kỷ Lăng: ? ? ?
Cậu thẫn thờ đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Carlos rời đi, ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Tất cả những hành động Carlos làm trước đây đều không thể hiện rõ ràng ý đồ của anh ta đối với cậu, Kỷ Lăng cứ ngỡ rằng mình sẽ khó tránh khỏi số
phận bị pặc pặc pặc trong căn phòng nhỏ tối đen, nào ngờ ngoài việc hôn
cậu ra, Carlos không làm gì khác đã bỏ đi?
Quả nhiên tên này chẳng bao giờ chịu chơi theo đúng bài!
Tuy lo lắng cho thế giới bên ngoài nhưng Kỷ Lăng cũng không thể làm được
gì, cho dù ở đây được ăn uống no say, nhưng trong tình huống tâm trạng
tệ hại thì hiển nhiên cậu cũng chưa một lần tươi cười với Carlos, thay
vào đó là thái độ lạnh như băng và tránh né càng xa càng tốt.
Cậu buộc lòng phải thể hiện sự bất mãn của mình!
Nhưng điều duy nhất đáng để cảm thấy may mắn là dường như Carlos không đến
nỗi quá sốt sắng muốn nảy sinh mối quan hệ sâu sắc với cậu. Anh ta luôn
tỏ ra lịch thiệp, nho nhã. Ngoài việc thỉnh thoảng hôn cậu ra thì cùng
lắm là buổi tối ôm cậu ngủ. Điều này khiến cho Kỷ Lăng cảm thấy mình
không khác gì một con búp bê.
Nhưng dù gì một con búp bê
tốt cũng tốt hơn là một con búp bê rách, nghĩ đến đây, cậu cảm thấy mình vẫn có thể thể tiếp tục nhẫn nhịn thêm được.
Ngày hôm đó tâm trạng Carlos có vẻ rất tốt, anh ta ôm Kỷ Lăng từ phía sau, hôn lên
mái tóc cậu, cười bảo: “Đám cưới của chúng ta đã được lên kế hoạch tổ
chức vào tháng sau.”
Kỷ Lăng bật cười nhưng không bộc lộ cảm xúc gì trên mặt: “Người sẽ kết hôn với chú không phải là tôi.”
Carlos nín thở, như đang cố đè nén điều gì, nhưng vẫn cất tiếng cười trầm khàn dịu dàng: “Nhưng tất cả mọi người đều biết sau này em chính là bạn đời
của tôi, kết quả này sẽ không thay đổi.”
Ngón tay anh ta
vuốt ve cổ Kỷ Lăng đầy trìu mến, chậm rãi nói: “Thay vì khiến bản thân
mình không thoải mái, tại sao không thử đón nhận nhỉ? Chỉ cần em vâng
lời, tôi có thể đối xử với em rất tốt.”
Nghe thấy vậy, Kỷ Lăng vô cùng tức tối, nội tâm tràn trề năng lượng cục súc, nói giọng
lạnh tanh: “À thế à? Chẳng lẽ kiếp trước tôi chưa đủ ngoan ngoãn vâng
lời, chưa đủ tin tưởng chú sao? Chú vẫn trở mặt như trở bàn tay bán tôi
cho quân phiến loạn đấy thôi? Lần này... nếu tôi nghe lời chú, rồi sẽ có kết quả thế nào đây?”
Bàn tay Carlos đang ôm ấp cậu khẽ
siết lại, đối diện với lưng Kỷ Lăng, cuối cùng đôi mắt cũng toát lên vẻ
đau đớn, đó là vết nhơ mà anh ta không bao giờ có thể xóa bỏ.
Có những sai lầm một khi đã mắc phải sẽ chẳng có cả cơ hội để bù đắp lại nữa.
Kỳ thực anh ta hiểu rõ rằng một khi Kỷ Lăng nhớ lại mọi chuyện ở kiếp
trước, mình sẽ không bao giờ có được trái tim của người này nữa. Thế
nhưng mặc cho lý trí nói cho anh ta biết kết quả như thế nào, trên
phương diện tình cảm, anh ta vẫn không thể chấp nhận kết quả đó. Không
ngờ rằng cũng có một ngày anh ta bị thứ cảm xúc yếu đuối này chi phối,
để rồi trở nên bất chấp thủ đoạn và hèn mọn đến thế chỉ để níu kéo một
người không yêu anh ta.
Carlos hít một hơi thật sâu, che
giấu cảm xúc trong ánh mắt, chỉ chừa lại bóng tối mờ mịt thẳm sâu không
thấy đáy. Anh ta cất tiếng cười khẽ, lật Kỷ Lăng lại, cúi đầu hôn vồ vập lên khóe môi cậu, cười bảo: “Đúng vậy, tôi là loại người như thế đấy,
nhưng cuối cùng em vẫn sẽ ngoan ngoãn vâng lời thôi, vì em không dám
đánh cược, không phải sao?”
Dưới ánh sáng mờ ảo, gương
mặt tuấn tú của cậu thiếu niên hiện lên bóng tối nhạt nhòa, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi khẽ rung rung.
Hơi thở của Carlos chậm
rãi và nặng nhọc, anh ta nhắm mắt lại, chôn chặt tất cả tình yêu thương, sự yếu đuối và nỗi khổ đau vào sâu trong đáy lòng, hôn cậu thiếu niên
với tình cảm kìm nén âm thầm, thực ra anh rất ta muốn trực tiếp chiếm
hữu cậu ngay, nhưng anh ta đã không làm như vậy mà chọn cách tiếp cận từ từ...
Anh ta sẽ không quên cảnh tượng Cảnh Tùy cứu cậu
thiếu niên ra khỏi căn cứ ngày hôm đó, người cậu thiếu niên đầy thương
tích, như một món đồ chơi bị người ta phá hoại tàn nhẫn, nát tan im lìm.
Khoảnh khắc ấy, anh ta chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ như vậy, anh ta cẩn thận
giấu đi răng nanh của mình chỉ để tránh cho cậu thiếu niên bị thương,
nhưng ở một nơi mà anh ta không hay biết, cậu thiếu niên mà anh ta yêu
thương lại bị kẻ khác tàn nhẫn làm tổn thương!
Những kẻ hạ lưu bần cùng ấy, chúng sẽ phải trả giá cho hành động của mình!
Nhưng điều khiến anh ta đau đớn hơn cả là anh ta vừa nóng lòng muốn giết
những kẻ đó một cách tàn nhẫn, lại vừa… ghen tuông đến thế, ghen với bất cứ kẻ nào đã có có được cậu thiếu niên.
Sự ghen tuông ấy như một con rắn độc, khiến cho bóng tối trong lòng hắn rục rịch manh động, khao khát...
Carlos nắm chặt hai tay cậu thiếu niên, cảm thấy cậu thiếu niên sợ hãi run
rẩy, một lúc lâu sau, lý trí mới dần dần quay trở lại, anh ta dịu dàng
ôm cậu thiếu niên vào lòng.
Kỷ Lăng không dám cử động, thực sự không dám cử động.
Bởi vì vừa rồi, cậu đột nhiên cảm nhận được Carlos có phản ứng! Điều này
thực sự quá khủng khiếp! Cậu sợ Carlos cứ hôn như thế rồi sẽ pặc pặc cậu luôn mất, nên cậu đành phải nhắm nghiền mắt giả vờ sợ hãi, hệt như một
con gà con đang run lẩy bẩy, may sao cuối cùng Carlos cũng buông cậu ra.
Ngày hôm sau thức dậy, Carlos đã rời đi.
Nhưng Kỷ Lăng vẫn không khỏi chau mày lo lắng, cậu có thể cảm nhận được sự
kiềm chế của Carlos, nhưng là một người đàn ông, mọi sự sự kiềm chế đều
có giới hạn! Ngộ nhỡ một ngày nào đó Carlos bất thình lình lên cơn thú
tính thì sao? Cậu có thể cảm nhận được rõ ràng rằng lòng kiên nhẫn của
Carlos đang dần cạn kiệt.
Kỷ Lăng hoang mang tột độ khi nghĩ đến điều này.
Kỷ Lăng: “Hệ thống, không phải tôi chê trách các cậu đâu, nhưng hiệu quả
công việc của các cậu quá thấp rồi đấy! Làm có lá đơn thôi mà sao bao
lâu vẫn không thấy có kết quả thế?”
Hệ thống bối rối trả lời: “Quả thực có tồn tại vấn đề này.”
Kỷ Lăng: “Đợi mấy người đưa ra được biện pháp giải quyết vấn đề, không khéo tôi ngỏm củ tỏi rồi đấy, cậu biết không hả?”
Hệ thống: “…”
Kỷ Lăng sống ở nơi này trong nơn nớp lo sợ, tự hỏi tại sao số phận mình
lại khốn khổ như vậy? Lúc ở trong Hoàng cung, ngày ngày đều nghĩ xem làm cách nào bảo vệ được cúc hoa, sống ở chỗ Carlos đây vẫn phải nghĩ đến
việc bảo vệ cúc hoa? Mấy tên ăn no rừng mỡ này, đường đường là Đại Công
tước, là Hoàng đế mà lại rảnh rỗi không có việc làm là dòm ngó rình rập
cúc hoa của mình? Thực sự hay ho đến vậy sao?
Xui xẻo!
Lại vài ngày nữa trôi qua. Hôm ấy, Kỷ Lăng tắm xong bước ra ngoài để thay
quần áo thì đột nhiên phát hiện thấy bỗng dưng quần áo của mình đã được
thay đổi!
Nhìn số quần áo trong tủ, Kỷ Lăng đỏ mặt tía tai.
Cũng không đến nỗi dâm đãng mắc ói cho lắm, mà là... nói thế nào được nhỉ?
Mặc dù rất đẹp, rất tinh tế và cực kì sang, nhưng hầu hết đều được làm
từ các chất liệu voan mỏng và ren, cậu mặc những bộ quần áo này lên, tự
soi mình trong gương còn cảm thấy xấu hổ. Thế này, thế này thực sự giống như đang cám dỗ người khác. Phong lưu nhưng không hề hạ lưu.
Mà đồ lót đâu? Đồ lót của cậu đâu rồi?
Kỷ Lăng mặc một chiếc áo choàng màu trắng, ôm gối ngồi co ro dưới chân
giường, mặc thế này làm cậu ngượng ngùng không dám đi lại, lâu nay cậu
luôn ăn mặc rất kín cổng cao tường, tính cách cũng cực kì bảo thủ, bên
trong trống rỗng, lạnh lẽo khiến cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ, như thể
sẵn sàng để làm chuyện mờ ám đó bất cứ lúc nào vậy!
Carlos định làm gì?
Không lẽ cuối cùng anh ta đã quyết định sẽ ra tay với người ngây thơ trong
sáng như mình ư? Lão già này quá vô liêm sỉ, Kỷ Lăng hoang mang hoài
nghi.
Kỷ Lăng: “Tôi cảm thấy có vấn đề, không ổn.”
Hệ thống: “Có vấn đề gì?”
Kỷ Lăng: “Tôi nhớ lúc đầu khi xuyên vào sách, các bạn đã nói rằng đây là
một bộ truyện được đăng trên mạng Văn học Tấn Giang. Tuy là Jack Sue*
ngàn vạn người mê mẩn phát cuồng, nhưng chắc chắn không phải thể loại
truyện sex, đúng chứ?”
(*: là một biến thể từ “Mary Sue”, tương tự “Tom Sue”, ám chỉ nhân vật nam chính được buff siêu ảo lòi,
thường dùng để cho tác giả tự sướng – giải nghĩa của boyboy2015 trong
https://khachdiemdammy.wordpress.com)
Hệ thống: “Đúng vậy.”
Kỷ Lăng: “Nhưng bây giờ tôi có cảm giác không phải đang xuyên vào một bộ truyện của Tấn Giang, mà là truyện của Hải Đường.”
Hệ thống: “Hải Đường là gì?”
Kỷ Lăng: “Là một trang web dành riêng cho những tâm hồn đen tối, khác hoàn toàn với Tấn Giang trong sáng.”
Hệ thống im lặng một lúc mới đột nhiên nói: “Không phải cậu là trai thẳng
sao? Làm thế nào cậu biết được nào là Tấn Giang nào là Hải Đường gì đó
chứ...”
Mặt Kỷ Lăng đóng băng trong giây lát, sau đó lộ
ra vẻ bối rối, đôi má thẹn thùng hơi ửng đỏ, ho húng hắng: “Cô bạn cùng
bàn với tôi trước đây rất thích đọc, thường hay rủ rê tôi kể những
chuyện này. Tôi nghĩ có thể là cô ấy thích tôi…”
Hệ thống: “…”
Nghĩ đến điều này, Kỷ Lăng lại bắt đầu thấy nhớ xã hội hiện đại hiền hòa và thân thiện của mình, rồi thở dài thườn thượt.
Vì tâm trạng thấp thỏm nên hiếm hoi mới có một hôm Kỷ Lăng không buồn ăn
tối, cuộn mình trong chiếc chăn bông, mơ hồ cảm thấy một tương lai tuyệt vọng.
Khi đêm đến, quả nhiên Carlos lại đến.
Động tác của anh ta vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, kéo cậu thiếu niên ra khỏi
chăn bông, giam hãm trong vòng tay mình, cúi đầu hôn cậu.
Kỷ Lăng hoảng loạn vô cùng, mặc dù nhìn người đàn ông có vẻ hết sức kiềm
chế nhưng dường như cậu có thể cảm nhận được sự hung hãn của con dã thú
trong cơ thể đối phương, như thể chỉ cần để lộ ra một sơ hở nhỏ sẽ có
thứ gì đó khủng khiếp được thả ra...
Gương mặt Kỷ Lăng
ngập tràn nỗi tuyệt vọng, tại sao đi đến đâu cậu cũng không thoát khỏi
số phận bị một người đàn ông hôn hít thế?
Một lúc sau,
hơi thở dồn dập của Carlos phả bên tai cậu, vòng tay ôm cậu chậm rãi
siết chặt: “Tôi sẽ đợi đến ngày chúng ta kết hôn, nhé?”
Ai thèm kết hôn với anh chứ!
Mặc dù Carlos đã đưa ra một lời khẳng định, thể hiện rằng chưa đến lúc kết
hôn sẽ không động vào cậu, nhưng vấn đề là chưa đầy một tháng nữa sẽ đến ngày kết hôn... cững có nghĩa là đến lúc đó mình sẽ thực sự bị làm
thịt!
Kỷ Lăng ngồi dậy soi gương, thất thần nhìn vết hôn trên cổ mình.
Cậu thực sự không biết phải làm thế nào nữa. Mỗi ngày trôi qua đều như tiến gần đến đoạn đầu đài thêm một chút! Cậu giống như một phạm nhân chuẩn
bị ra pháp trường hành quyết, đồ ăn dù ngon đến mấy cũng khó lòng nuốt
nổi.
Hệ thống cảm thấy xót thương, xem ra lần này tâm
trạng của ký chủ thật sự bất ổn, bèn lên tiếng khuyên nhủ: “Hay là ăn
một chút đi, rồi tiếp tục nghĩ cách, không thì tỏ ra yếu đuối để làm anh ta yên lòng đã?”
Mặt Kỷ Lăng xám xịt: “Nếu tôi tỏ ra yếu đuối, anh ta sẽ thả tôi đi à?”
Hệ thống: “Chắc sau khi kết hôn là có thể đi được rồi.”
Kỷ Lăng: “Đợi đến khi kết hôn thì tôi đã mất trinh rồi : ).”
Hệ thống: “…”
Kỷ Lăng ngồi thẫn thờ dưới chân giường, ánh mắt trống rỗng, một dòng suy
nghĩ liên tục lặp đi lặp lại trong tâm trí: Cậu sắp bị đàn ông pặc pặc
rồi... Cậu sắp bị đàn ông pặc pặc rồi... Cậu sắp bị đàn ông pặc pặc
rồi...
Vì đang phân tâm nên có người vào trong phòng mà cậu cũng không hề hay biết.
Cho đến khi đối phương đến trước giường mình, Kỷ Lăng mới từ từ đảo mắt
nhìn người hầu trước mặt. Cậu đã gặp người hầu này vài lần, ngoài mời
mình dùng bữa thì chưa từng nói một câu gì khác.
Chắc hẳn hôm nay cũng đến để mời mình dùng bữa, Kỷ Lăng đâu còn tâm trạng để ăn, lạnh lùng liếc anh ta: “Cút đi.”
Nhưng lần này, người kia không ngoan ngoãn bỏ đi mà quỳ một chân xuống trước
giường của Kỷ Lăng, tháo thiết bị dịch dung dán sau tai ra, để lộ một
khuôn mặt điển trai với mái tóc bạch kim cùng đôi mắt đen láy, nhìn Kỷ
Lăng đắm đuối, cất giọng trầm khàn: “Là tôi.”
Kỷ Lăng
nhìn người đàn ông trước mặt mà không dám tin vào mắt mình, nhất thời
chưa kịp hoàn hồn lại ngay, có chuyện gì vậy? Tại sao Văn Ngạn lại ở
đây? Anh ta đến đây để làm gì? !
Văn Ngạn nhìn cậu thiếu niên.
Đôi mắt cậu thiếu niên xám xịt, không có lấy một tia ánh sáng, cậu mặc một
lớp áo voan mỏng manh, trên cổ chi chít những vết hôn, lúc này mới sửng
sốt nhìn mình chằm chằm, giống như một con rối mất đi linh hồn. Văn Ngạn không khỏi chùng lòng xuống.
Thật ra ngày hôm đó, sau
khi Kỷ Lăng trở về, Văn Ngạn đã lập tức phát hiện ra có điều bất thường, hàng giả là hàng giả, ánh mắt không lừa được người ta, cho dù cậu ta
giống hệt cậu thiếu niên đi chăng nữa, Văn Ngạn cũng sẽ không bao giờ
nhận nhầm người mình yêu.
Bất cứ ai, bất cứ thứ gì cũng có thể thay thế được cậu thiếu niên của anh ấy.
Văn Ngạn ngay lập tức ý thức được đó là tay chân của Carlos, anh ta thay
thế Kỷ Lăng bằng một món hàng giả, sau đó giam cầm Kỷ Lăng đích thực bên cạnh anh ta. Nghĩ đến những gì Kỷ Lăng có thể phải đối mặt, Văn Ngạn
đứng ngồi không yên, thậm chí anh ấy còn nghĩ đến việc trực tiếp đến gặp Carlos để đòi người, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách nhẫn nhịn.
Chắc chắn Carlos sẽ không chịu thừa nhận, mà nếu như đánh rắn động cỏ, nhất
định người này sẽ chuyển Kỷ Lăng đi nơi khác, hoặc làm điều gì đó kinh
khủng hơn, anh ấy không thể mạo hiểm như vậy. Anh ấy chỉ có một cơ hội,
và buộc phải đưa Kỷ Lăng thoát khỏi Carlos.
Vậy nên Văn
Ngạn đã huy động toàn bộ thế lực của mình cũng như những người đã nằm
vùng trong dinh thự của Carlos nhiều năm qua, cuối cùng hôm nay đã lẻn
vào thành công.
Carlos thực sự đã làm cậu tổn thương...
Đôi mắt đen láy của Văn Ngạn hiện lên vẻ đau đớn, anh ấy nhìn khuôn mặt
hoảng loạn tái nhợt của cậu thiếu niên, lồng ngực phập phồng, kìm nén
giọng nói buồn rười rượi: “Tôi đưa ngài rời khỏi đây, được không?”
Cuối cùng Kỷ Lăng cũng hoàn hồn lại, nhìn Văn Ngạn kinh ngạc, anh ta đến để giải cứu cậu sao?
Nhưng cậu còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy Văn Ngạn cất giọng một lần
nữa, trong đôi mắt ấy hiện lên vẻ chân thành, dịu dàng và cung kính, anh ấy nói: “Chúng ta đến một nơi không ai biết về ngài, đến một nơi không
ai ép buộc ngài nữa.”
Kỷ Lăng mở trừng mắt, lộ rõ vẻ không sao tin được.
Văn Ngạn cũng điên rồi sao?
Anh ta đến cứu mình đã khiến người ta hết sức bất ngờ rồi, nhưng nghe ý tứ
trong lời anh ta nói lúc này, anh ta không chỉ muốn cứu thoát mình ra
ngoài, thậm chí còn muốn đem mình rời khỏi Đế Tinh, rời khỏi tất cả
những chuyện này!
Mình thì không thành vấn đề, dù sao ở
Đế Tinh cậu cũng không vui, không sao thoát khỏi sự tranh giành của Cảnh Tùy và Carlos, ngày ngày bị người ta tranh qua cướp lại, còn phải lo
không giữ được cúc hoa của mình toàn vẹn. Đây cũng là lý do tại sao lúc
bị Gabriel bắt đi, cậu không nóng lòng quay lại...
Bởi vì cậu thực sự cảm thấy rằng đi bất cứ nơi nào cũng tốt hơn ở lại đây!
Nhưng tại sao Văn Ngạn lại làm chuyện này?
Nếu Văn Ngạn thực sự làm như vậy thì cũng tương đương với việc từ bỏ tất cả những gì anh ta hiện đang có! Quyền lực mà anh ta phải nhẫn nhịn chịu
đựng, không tiếc mọi giá để có được, vị trí Nghị trưởng mà anh ta vất vả trăm bề mới có thể giành lấy, rồi thân phận, rồi địa vị, rồi quyền lợi
của anh ta… kể từ nay sẽ lâm vào bước đường trở thành cái gai trong mắt
hai người quyền lực bậc nhất Đế quốc, bị họ đuổi cùng giết tận, chỉ vì
đưa mình đi khỏi?
Điều này không chỉ đơn giản là đối đầu với Cảnh Tùy và Carlos, mà đã thành liều chết đến cùng!
Hơn nữa, cũng sẽ không có cơ hội để quay đầu lại.
Liệu đây có phải là điều mà nhân vật phản diện nham hiểm, ích kỷ, không có giới hạn sẽ làm sao?
Kỷ Lăng ngán ngẩm hỏi hệ thống: “Không phải anh ta cũng yêu tôi đấy chứ?”
Hệ thống: “…”
Kỷ Lăng ngơ ngác nói: “Tại sao anh ta lại yêu tôi?”
Hệ thống: “…”
Chắc chắn thế giới này đã sụp đổ, nhưng đằng nào cũng sụp đổ tan hoang nhiều như thế thì có đổ nát thêm một chút nữa, Kỷ Lăng cũng không lấy làm
kinh ngạc, cậu đã tê liệt trước thế giới sụp đổ này rồi. Cậu ngây ra
nhìn Văn Ngạn, môi khẽ mấp máy: “Tại sao?”
Vẻ mặt Văn
Ngạn vẫn cung kính như mọi khi, cúi đầu nói giọng khàn khàn: “Mọi thứ
tôi có đều do ngài ban cho. Nhờ có ngài mới có tôi của ngày hôm nay. Tôi đã từng thề sẽ hiến dâng sự trung thành của tôi, tất cả mọi thứ của tôi cho ngài… Vậy nên, xin hãy cho tôi một cơ hội lấy công chuộc tội, lần
này nhất định tôi sẽ không thất bại nữa.”
Kỷ Lăng: “...”
Anh nói chân thành thiết tha là vậy, như thể tôi đã giúp anh thật không
bằng, nhưng thực tế tôi hoàn toàn chẳng giúp được cho anh, còn thường
xuyên mạnh miệng sỉ nhục anh. Anh có được ngày hôm nay dựa cả vào mưu mô thủ đoạn nham hiểm, độc ác, bỉ ổi, không biết xấu hổ của chính mình
thôi! Còn về việc lấy công chuộc tội, chẳng phải rất vô nghĩa sao? Tất
cả chúng ta đều biết rõ những gì đã xảy ra ở kiếp trước mà!
Tuy nhiên dù thầm chửi bới trong lòng là vậy, nhưng chết tiệt ở chỗ là...
cậu lại thấy xao động trước đề nghị này! Sống trong vô vọng một thời
gian dài đằng đẵng, đột nhiên có người tặng cho cậu một lời đề nghị mà
gần như không thể chối từ.
Ánh mắt Kỷ Lăng đấu tranh dữ dội một lúc, nhìn chăm chú vào mắt anh ấy, nói: “Anh có biết hậu quả của việc làm này không?”
Khóe môi Văn Ngạn nở ra một nụ cười nhẹ bẫng, cụp mắt xuống cung kính đáp lời: “Tôi biết.”
Phải rồi, dĩ nhiên là anh biết chứ, có điều gì mà anh không biết đâu...
Nhưng bất chấp tất cả, anh vẫn chọn lựa làm như vậy.
Kỷ Lăng im lặng hồi lâu, sau đó đột nhiên ngước mắt lạnh lùng nhìn anh ấy, chậm rãi thốt ra từng chữ một: “Tôi không thể cho anh được cái gì. Cho
dù như vậy, anh cũng bằng lòng sao?”
Văn Ngạn nói: “Tôi bằng lòng.”
Kỷ Lăng ghì siết hai bàn tay, mất một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng bật ra một tiếng: “Được.”