Kiếp trước cậu đã có một pha tự vả thành công,
trong khoảng thời gian này bị cấm túc ở nhà, điều kiện Cảnh Tùy đưa ra
kèm theo lời hứa không trừng phạt cậu là Đại công tước Kỷ Đình phải quản giáo cậu nghiêm ngặt, vì lý do đó nên Đại công tước Kỷ Đình đành cấm
túc Kỷ Lăng, để còn có cái ăn nói với Hoàng đế Bệ hạ đang rất tức giận.
Tuy kiếp này không bị cấm túc nhưng Kỷ Lăng cũng hoàn toàn không có hứng thú ra ngoài.
Ngày ngày cậu ở lì trong nhà, rảnh rỗi cả ngày không có việc gì làm thì lên mạng xem tin tức.
Và quả thực đã đọc được một vài tin tức khiến cậu phấn chấn hẳn lên. Vốn
dĩ cậu cứ tưởng sau khi trùng sinh, Cảnh Tùy bảo vệ cậu hết mực như vậy, còn làm anh hùng cứu mỹ nhân trên sàn quyết đấu, khả năng cao ở kiếp
này sẽ cùng Ninh Ngọc đi theo một con đường khác. Có lẽ sẽ không tiếp
tục để mặc cho giới truyền thông thổi phồng tin đồn về cậu và Ninh Ngọc
nữa, nhưng điều làm cho Kỷ Lăng ngạc nhiên là sự việc này vẫn diễn ra
như thường lệ!
Thậm chí còn có cảm giác làn sóng tin đồn đó còn tồi tệ hơn cả kiếp trước...
Không đời nào cậu lại tin rằng không ai đứng sau đưa đẩy sự việc này!
Điều này làm Kỷ Lăng rất đỗi ngạc nhiên, không thể hiểu được thái độ của
Cảnh Tùy, đáng lý ra Cảnh Tùy sẽ không làm như vậy mới phải, chẳng phải
sau khi trùng sinh anh ta luôn tỏ ra bận tâm đến cảm nhận của cậu còn
gì? Lẽ nào phỏng đoán trước đây của cậu có vấn đề? Thực chất Cảnh Tùy
vẫn thích Ninh Ngọc?
Ý nghĩ này khiến Kỷ Lăng bất ngờ
mừng rỡ chẳng khác nào tìm được đường sống trong cõi chết, không ngờ sau khi trùng sinh, Cảnh Tùy vẫn bằng lòng diễn tiếp theo cốt truyện! Thậm
chí còn nghiêm túc hơn cả lúc trước!
Xem ra anh ta vẫn
không chịu từ bỏ việc lợi dụng mối quan hệ với Ninh Ngọc để mua chuộc
lòng người. Dù sao thì đôi chút áy náy với loại pháo hôi vặt vãnh như
mình có là gì khi đem so với thành tựu vĩ đại của bậc Đế vương như anh
ta đâu? Từ trước đến nay anh ta luôn là một người lý trí, dù xem xét ở
góc độ nào đi chăng nữa thì ở bên Ninh Ngọc cũng có lợi cho anh ta.
Ngẫm theo cách này thì sự việc cũng không đến nỗi quá tệ!
Ngày ngày, Kỷ Lăng vui vẻ xem thủy quân lên bài xào nấu tin đồn của Cảnh Tùy và Ninh Ngọc trên mạng, đây đích thực là món ăn tinh thần của cậu, ngập trong niềm vui với đủ thể loại tin tức sốt dẻo, lúc hứng chí lên còn
lấy nick phụ ra hò hét góp vui.
Nhưng cậu còn chưa vui
được mấy bữa thì đã có sự kiện trọng đại xảy ra làm rúng động cả nước!
Khiến cậu không còn chú ý đến vụ lùm xùm giữa Cảnh Tùy và Ninh Ngọc nữa.
Trong đề án Nghị viện đầu tiên sau khi Văn Ngạn được bầu làm Nghị trưởng, đề
án giảm giá thuốc tiến hóa gen của Cảnh Tùy đã được thông qua mà không
gặp bất cứ trở ngại nào! Theo nội dung của bản đề án, trong vòng ba năm, giá của thuốc tiến hóa gen sơ cấp sẽ giảm xuống một trăm lần, đồng thời được phân phối cho mỗi một tinh cầu hành chính thuộc quyền quản lý của
Đế quốc!
Điều đó cũng có nghĩa rằng không bao lâu nữa,
loại thuốc tiến hóa gen đắt đỏ mà cả đời vô số người dân thường từng khó lòng mua được sẽ trở thành một sản phẩm sẵn có mà bất cứ ai chỉ cần nỗ
lực là có thể sở hữu.
Dẫu lần này chỉ mới là thuốc tiến
hóa gen phổ thông ở cấp thấp nhất được thông qua, nhưng với vô số dân
thường, đó cũng đã là một sự kiện lớn đủ để khắp nơi vui mừng! Điều này
có nghĩa là cơ thể và tâm hồn khỏe mạnh hơn, tuổi thọ kéo dài hơn!
Hơn nữa cấp thấp đã cởi mở thì cấp cao có còn xa vời không? Ai nấy đều dạt dào hy vọng.
Bỗng chốc danh tiếng của Cảnh Tùy được đẩy lên đến đỉnh điểm, những lời cảm
ơn ngập tràn trên mạng, bất cứ ai dám nói một chữ nào không hay về anh
ta đều sẽ bị cả đám đông đả kích!
Bệ hạ đã thực hiện lời hứa của mình, thực sự cho thuốc tiến hóa gen hoàn toàn nằm trong tay giới quý tộc trước đây được mở rộng!
Những quý tộc không bằng lòng với đề án này đều bị dư luận khủng khiếp đàn áp không dám ho he.
So với sự việc lần này, vụ lùm xùm giữa Cảnh Tùy và Ninh Ngọc biến thành
chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, xét cho cùng thì đó cũng chỉ liên quan
đến một mình Ninh Ngọc, những người quan tâm theo dõi chỉ là số ít quần
chúng hóng hớt; trong khi đây lại là chuyện thực sự thay đổi toàn bộ Đế
quốc, mang lại lợi ích cho vô số người, có liên quan đến tất cả mọi
người, đủ để được ghi vào sử sách, thay đổi kết cấu của Đế quốc.
Ngay đến Kỷ Lăng cũng nhận ra được ảnh hưởng sâu rộng của vụ việc này với Đế quốc.
Vô số quý tộc âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng sức ảnh hưởng khủng khiếp của sự việc này không phải điều khiến cậu
thực sự bị sốc, mà là ở kiếp trước đề án này của Cảnh Tùy đã bị bác bỏ,
không hề được thông qua!
Văn Ngạn và Carlos thông đồng
với nhau khống chế đa số ghế trong Nghị viện. Là một Nghị trưởng bình
dân nhưng khi lâm trận, Văn Ngạn lại chĩa mũi giáo vào quân mình, đề án
của Cảnh Tùy bị bác bỏ. Vì vụ việc đó mà Cảnh Tùy bị chửi bới suốt một
thời gian dài, ai ai cũng nói anh ta là Đế vương giả tạo, bản đề án chỉ
là chiêu trò gây chú ý.
Mặc dù Kỷ Lăng biết cuối cùng
chắc chắn sẽ là nhân vật chính thắng, nhưng việc Văn Ngạn và Carlos cấu
kết với nhau làm việc xấu thực sự đã gây ra rất nhiều rắc rối cho Cảnh
Tùy.
Thế nhưng lần này - Cảnh Tùy đã thành công!
Điều này có nghĩa là Văn Ngạn không chỉ tan đàn xẻ nghé với Carlos, mà thậm chí còn đứng về phía Cảnh Tùy.
Sao có thể như thế được?
Văn Ngạn đúng là một kẻ hai mặt không đáng tin cậy mà...
Kỷ Lăng đi tới đi lui trong phòng, cau mày, sự thay đổi này còn khiến cậu
cảm thấy bất an hơn cả việc Cảnh Tùy trùng sinh, bởi vì đây không còn là vấn đề tình yêu nhỏ nhoi nữa, mà đã trở thành vấn đề lớn liên quan đến
diễn biến của toàn thế giới…
Tuy rằng đây là tin vui với
thế giới này, nhưng lại sai lệch quá nghiêm trọng so với cốt truyện, đã
thay đổi hướng đi của toàn bộ thế giới.
Kỷ Lăng lo lắng hỏi hệ thống: “Cậu nghĩ sao về vấn đề này?”
Lần này đến hệ thống cũng căng thẳng, không dám lơ là, nghiêm túc trả lời:
“Tôi phải trở về trụ sở chính để tìm hiểu tình hình. Trong khoảng thời
gian này, cậu ở đây một mình có vấn đề gì không?”
Kỷ Lăng: “Câu này có ý gì đây? Nói cứ như cậu ở lại đây thì có tác dụng gì không bằng?”
Hệ thống: “…”
Kỷ Lăng: “Nhớ hỏi giúp tôi cả việc trùng sinh nữa nhé.”
Hệ thống: “…”
Mặc dù luôn cảm thấy Kỷ Lăng không thân thiện với mình cho lắm, nhưng hệ
thống quyết định sẽ rộng lượng, không so đo với cậu, nó là một hệ thống
khoan dung.
Vì biến cố hết sức quan trọng này nên hàng ngày Kỷ Lăng đều chú ý đến biến động của thế giới bên ngoài từng giờ từng phút.
Lần này, Cảnh Tùy và Văn Ngạn hợp tác với nhau đánh bại Carlos trước thời
hạn, Carlos sẽ phản ứng như thế nào? Hay anh ta đã có sẵn dự tính từ
đầu?
Suy cho cùng có lẽ từ cuộc bầu cử lần trước, Văn Ngạn và anh ta đã rã đám rồi.
Tính ra thì cũng đã một thời gian không gặp cáo già Carlos kia rồi, gần đây
Văn Ngạn cũng không xuất hiện trước mặt cậu, trái lại còn khiến cậu thấy thoải mái hơn.
Vả lại, Kỷ Lăng biết mấy ngày tới sẽ còn có một sự kiện lớn xảy ra.
Không lâu nữa, tin tức tinh hệ Nado bị Trùng tộc xâm lược sẽ lan truyền, vì
lần này có hai Trùng Chúa chỉ huy nên Cảnh Tùy sẽ ngự giá thân chinh,
Ninh Ngọc cũng sẽ tỏa sáng trong trận chiến này, sau đó xác định mối
quan hệ yêu đương với Cảnh Tùy, là một tình tiết quan trọng trong cuốn
sách gốc.
Bản thân cậu cũng vô tình cứu Brendon trong trận chiến đó, cuối cùng trải qua mối nguy hiểm đáng sợ nhất trên đường trở về.
Nhưng hiện tại tất cả những tình tiết này đều đã trở thành ẩn số, Kỷ Lăng
cũng lưỡng lự không biết có nên đi theo như giống như kiếp trước hay
không, bởi dù sao cũng có rất nhiều người và sự việc đều đã thay đổi.
Hôm nay, cậu bất ngờ nhận được lời mời của Đặng Đông.
Nhắc mới nhớ, kể từ lần trước cùng Đặng Đông bắt cóc Ninh Ngọc, sau khi xác
nhận được Đặng Đông không nguy hiểm đến tính mạng thì cậu cũng không
liên lạc với cậu ta, mà bận bịu xử lí việc riêng của mình... Điều này
làm Kỷ Lăng thấy hơi ngại, như thể cậu chỉ lợi dụng cậu ta vậy.
Xuất phát từ tâm lý bù đắp, cộng thêm việc ở nhà suốt ngày cũng thực sự chán ngán, Kỷ Lăng đã nhận lời mời của Đặng Đông, quyết định ra ngoài hít
thở không khí.
Đại khái là sau bài học kinh nghiệm lần
trước, lần này, Đặng Đông không hẹn Kỷ Lăng đến nơi nào đó tạp nham nữa
mà mời cậu cùng tham dự bữa tiệc tại nhà của Bá tước Gerald.
Gia tộc của Bá tước Gerald cũng thuộc hàng quý tộc kỳ cựu ở Đế quốc, một
gia tộc vô cùng giàu có, bởi trong khối tài sản kếch xù mà ông ta sở hữu có một tinh cầu năng lượng sản sinh ra loại tinh thể độc đáo, là một
trong số các nguyên liệu tạo ra thuốc tiến hóa gen. Hàng năm ông ta đều
cung cấp một số lượng lớn nguyên liệu chế tạo thuốc tiến hóa gen cho các siêu công xưởng.
Không chỉ nắm nguồn tài nguyên quan
trọng trong tay mà Bá tước Gerald còn đối nhân xử thế khéo léo, thường
xuyên tổ chức những bữa tiệc linh đình tại nhà riêng, được lòng rất
nhiều người ở Đế Tinh.
Kỷ Lăng đến nơi thấy Đặng Đông đã đợi sẵn ở đó, và điều làm cậu không ngờ là Lodz cũng có mặt.
Đặng Đông mừng rỡ nhìn cậu, hớn hở chạy lại: “Cuối cùng cậu Kỷ cũng đã tới.”
Lodz đi theo phía sau, hệt như một phi tần thất sủng bị ruồng bỏ nơi lãnh cung, nở nụ cười cứng nhắc: “Cậu Kỷ.”
Thấy cả tình cũ lẫn tình mới của mình đều đang ở đây… Kỷ Lăng hoàn toàn không hề cảm thấy gượng gạo.
Ha ha, so với đám boss trùng sinh kinh khủng kia, tuy mấy tên cún con này
hơi xấu xa, vẻ ngoài nhìn hơi đau mắt, tính cách cũng hơi hèn hạ nhưng
chí ít chơi với nhau cậu còn thấy nhẹ nhõm, không phải sợ hễ sơ sẩy để
lộ ra là mất mạng như chơi.
Kiếp trước, Kỷ Lăng đã từng
tham gia khá nhiều bữa tiệc như thế này, hết sức thoải mái, không làm gì khác ngoài cùng nhau ăn uống rồi tán gẫu.
Chà, còn có
thể hẹn “bạch bạch vì tình yêu” nữa, tuy nhiên hoạt động giải trí vốn
được giới quý tộc đế quốc đam mê này luôn bị Kỷ Lăng loại trừ.
Rõ ràng vết thương của Đặng Đông đã lành hẳn, cậu ta điển hình cho kiểu
tính cách miếng ăn thì nhớ miếng đòn thì không, không mảy may trách móc
Kỷ Lăng đã đưa ra ý tưởng củ chuối làm cậu ta phải chịu đòn, thay vào đó cậu ta lại ghi khắc công ơn, nhớ mãi không quên hành động nhảy ra bênh
vực cậu ta của Kỷ Lăng, chỉ hận một nỗi không được thịt nát xương tan vì Kỷ Lăng thôi! Đối xử với cậu ân cần thế nào thì khỏi phải nói.
Do trước đó đã bị Carlos cảnh cáo, Lodz không dám tìm Kỷ Lăng thác loạn
nữa, nào ngờ mình mới không xuất hiện một thời gian mà vị trí xun xoe số một bên cạnh Kỷ Lăng đã bị tên Đặng Đông tầm thường này chiếm giữ.
Trong lòng cảm thấy rất chua xót, cũng âm thầm ghen tuông giành giật, tự cho mình là người cũ kề cận với Kỷ Lăng, giễu cợt Đặng Đông đủ kiểu.
Đừng thấy góc này khuất mà tưởng chừng yên ả, mưu toan đấu đá đang diễn ra vô cùng ác liệt.
Kỷ Lăng khẽ bóp trán mình, đưa mắt nhìn ra phía ngoài, vờ như không trông thấy gì.
Cũng may Đặng Đông là người xuề xòa, tuy lờ mờ cảm thấy Lodz có thái độ kỳ
lạ, dường như đang nhắm vào mình, nhưng cậu ta cũng không để tâm lắm,
còn tưởng bấy lâu nay phong cách nói chuyện của Lodz vẫn vậy. Cậu ta
dành toàn bộ sự chú ý vào Kỷ Lăng, bất chợt thủ thỉ buôn chuyện với cậu
bằng một giọng hồi hộp, nói: “Cậu Kỷ biết không? Mới cách đây không lâu, lại có thêm một kho thuốc tiến hóa gen nữa bị cướp đấy.”
Kỷ Lăng nhướng mày, cuối cùng cũng lộ ra ánh mắt mang vẻ hứng thú.
Phải biết rằng thuốc tiến hóa gen là nền móng mà Đế quốc phụ thuộc vào để
tồn tại, là thứ quan trọng nhất với giới quý tộc ở Đế quốc. Mỗi một kho
thuốc tiến hóa gen đều được lực lượng quân đội hùng hậu của Đế quốc canh phòng, đừng nói gì đến việc bị cướp bóc, thậm chí người bình thường
cũng không thể đến gần. Bất kỳ hành vi cướp đoạt hay buôn lậu thuốc tiến hóa gen nào cũng là tội chết! Kho thuốc tiến hóa gen đã bị cướp, theo
như Kỷ Lăng biết thì chỉ có một khả năng...
Quả nhiên
Đặng Đông lại nói tiếp: “Ngay sau khi kết quả của bản đề án lần này được đưa ra không lâu, kho thuốc tiến hóa gen của hành tinh Saka đã bị quân
phiến loạn cướp phá, ngay cả lãnh chúa của người tiến hóa cấp SS canh
giữ nơi đó cũng bị chỉ huy Gabriel cầm đầu quân phiến loạn giết rồi.
Nghe kể lại rằng không một quý tộc hay binh lính Đế quốc nào có mặt lúc
đó may mắn sống sót, máu chảy thành sông...”
Khi nói đến đây, ánh mắt cậu ta lộ rõ vẻ sợ hãi.
Gabriel, thủ lĩnh bí ẩn của quân phiến loạn, là người tiến hóa dân thường duy
nhất có thể làm cho giới quý tộc Đế quốc kiêng dè, thậm chí còn không
muốn nhắc đến tên.
Trong mắt những quý tộc Đế quốc cao
quý này, bất kỳ người dân thường nào, cho dù là một người tiến hóa cấp
SS, hay một thần tượng giới thường dân như Ninh Ngọc, dù có mạnh đến mấy cũng không được họ coi ra gì. Nổi trội trong chốc lát thì đã sao nào?
Có mạnh hơn nữa thì suy cho cùng khi đứng trước giới quý tộc Đế quốc,
người tiến hóa dân thường cũng chỉ là công cụ cho họ sử dụng, để họ sai
khiến, tuân theo những quy tắc mà họ đặt ra.
Ngay cả một
thần tượng của toàn dân, ngôi sao tương lai như Ninh Ngọc cũng có thể dễ dàng bị những công tử ăn chơi như Lodz khinh miệt và sỉ nhục. Chủng tộc cấp cao sẽ không thực sự tôn trọng họ từ tận đáy lòng chỉ vì trong
chủng tộc cấp thấp xuất hiện một người hơi mạnh hơn chút đỉnh.
Nhưng Gabriel thì khác, anh ta là ngoại lệ duy nhất.
Anh ta cũng không thiết tha gì sự tôn trọng của giới quý tộc Đế quốc, bởi anh ta khiến cho họ khiếp sợ.
Không ai biết được diện mạo, thân phận, hay thậm chí cả tên thật của anh ta.
Mỗi khi xuất hiện, anh ta đều đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, tung tích
rất bí ẩn... Nhưng mỗi một lần xuất hiện, anh ta lại khiến giới quý tộc
đế quốc chỉ mong diệt trừ cho hả dạ, vừa căm hận vừa sợ sệt, không biết
phải làm thế nào.
Suy cho cùng nguyên nhân là do anh ta mạnh đến mức khiến Đế quốc phải bó tay bất lực.
Là một dân thường, nhưng lại có sức mạnh của một người tiến hóa cấp SSS... Phải biết rằng trong cả giới quý tộc Đế quốc rộng lớn, chỉ có Brendon
và Cảnh Tùy sở hữu sức mạnh cấp SSS!
Người tiến hóa ở cấp độ sức mạnh này là sinh vật có khả năng xé nát chiến hạm cơ giáp bằng
tay không... Gần giống như huyền thoại trong ấn tượng của Kỷ Lăng.
Mặc dù có vẻ như chỉ cao hơn cấp SS một bậc, nhưng sức mạnh lại khác nhau
một trời một vực, bản thân nó là một thứ sức mạnh siêu việt gần như
không thể đo được bằng dữ liệu.
Cảnh Tùy là người thuộc
hoàng tộc Đế quốc, còn Brendon là quý tộc Đế quốc, họ mang trong mình
dòng máu cao quý và tài nguyên phong phú, nhưng nhiều năm qua, Đế quốc
cũng chỉ có hai cường giả mạnh như vậy.
Còn tên Gabriel
bí ẩn đó, không ai biết thân phận của anh ta, chỉ biết rằng anh ta có
thể là một dân thường, nhưng lại dựa vào chính bản thân mình mà sở hữu
được sức mạnh này.
Kỷ Lăng nghĩ, có lẽ đây mới là lý do đích thực khiến Cảnh Tùy thực sự e dè quân phiến loạn, và hạ quyết tâm thay đổi hiện trạng.
Có thêm bao nhiêu kẻ yếu họ cũng chẳng buồn bận tâm, nhưng chỉ một cường
giả như Gabriel cũng đủ khiến cả Đế quốc phải đau đầu. Chỉ cần anh ta
không ngu ngốc chạy đến Đế Tinh nộp mạng hay để bại lộ thân phận, thì
anh ta có thể thoải mái lui tới bất cứ nơi nào khác, hai bàn tay anh ta
nhuốm đầy máu của giới quý tộc, khiến vô số quý tộc Đế quốc khiếp sợ.
Cảnh Tùy và Brendon có thể giết anh ta, nhưng với thân phận của mình, Cảnh
Tùy và Brendon không thể hạ mình đi khắp thế giới để truy lùng một kẻ
lưu vong có hành tung bí ẩn được.
Một số ít vũ khí hủy
diệt cũng có thể giết chết anh ta, nhưng Gabriel cực kì thông minh tinh
quái, không bao giờ nấn ná ở một chỗ quá lâu, hoàn toàn không cho người
khác cơ hội sử dụng vũ khí hủy diệt, khiến người ta không thể làm được
gì.
Sự xuất hiện của anh ta đã phơi bày những sơ hở trong cơ chế thống trị của Đế quốc trước đây, giới dân thường cũng có thể sản sinh ra một cường giả nằm ngoài tầm kiểm soát như vậy.
Mạnh đến mức khiến toàn bộ đế quốc bó tay bất lực.
Hiện tại mới chỉ có một... nhưng nếu sau này có hai, ba, bốn người thì sao?
Đối với Cảnh Tùy mà nói, có thể bản thân Gabriel không hề đáng sợ như vậy,
dù mạnh đến đâu, anh ta cũng chỉ đơn độc một mình, suy cho cùng thì thực lực cá nhân cũng không thể ngang bằng với Đế quốc hùng mạnh, người khác sợ anh ta chứ Cảnh Tùy thì không, chỉ cần anh ta dám xuất hiện ở Đế
Tinh hay để thân phận bị bại lộ thì sẽ cầm chắc cái chết... Nhưng khả
năng vô hạn mà anh ta đại diện mới là điều thực sự khiến Cảnh Tùy dè
dặt.
Khi ngày càng có nhiều những người tiến hóa tự nhiên thế này, dưới sự lãnh đạo của một cường giả như Gabriel, phải chăng sẽ
ngày càng nhiều người sinh lòng bất mãn, mưu toan lật đổ sự thống trị
của Đế quốc? Có thể sẽ mất một thời gian lâu dài...
Nhưng với tầm nhìn xa trông rộng, Cảnh Tùy thấy được sự tồn tại của khả năng
này, cho dù chỉ là một trong một vạn khả năng, anh ta cũng không cho
phép những chuyện như vậy xảy ra, không cho phép Đế quốc thuộc quyền
thống trị của anh ta bị lung lay, đó là lí do vì sao anh ta chủ động lựa chọn thay đổi hiện trạng, cho phép những người dân thường này thực sự
trở thành một phần tử của Đế quốc, để họ có thể có được những gì họ mong muốn mà không cần phản kháng.
Cứ tiếp tục như vậy, quân
phiến loạn sẽ không còn cần thiết nữa, mâu thuẫn sẽ dần biến mất, còn
quyền lực của giới quý tộc thì sẽ bị suy yếu và không còn gây ra bất kỳ
mối đe dọa nào đối với quyền lực của triều đình.
Và Cảnh
Tùy có thể có một đất nước cực kỳ hùng mạnh và hoàn toàn được kiểm soát, anh ta sẽ trở thành người thống trị tối cao duy nhất.
Đây là mục tiêu thực sự của Cảnh Tùy.
Nhìn từ góc độ này thôi, Kỷ Lăng đã thấy ngưỡng mộ anh ta. Bởi theo như tình hình thực tế ở thời điểm hiện tại, Đế quốc đang thịnh vượng dưới chế độ thống trị ổn định, hoàn toàn không phải là lúc cần thiết để thực hiện
cải cách. Nhưng lúc này đây, Cảnh Tùy đã thấy trước được những biến số
có khả năng sẽ tồn tại ở vô vàn năm về sau. Có được sự quả quyết để làm
ra hành động quyết đoán như vậy, mà không phải đợi đến khi mâu thuẫn
không thể hóa giải được nữa mới tìm cách bù đắp, chắc chắn không phải
chuyện người thường có thể làm được.
Vì thông thường, khi một người đã có tất cả mọi thứ trong tay thì sẽ rất khó lòng muốn mạo
hiểm thực hiện một sự thay đổi như vậy, bởi thứ mà anh ta đang thách
thức là lợi ích của toàn bộ giới quý tộc Đế quốc, là những quy tắc đã
trở thành thâm căn cố đế vô số năm qua.
Một khi thất bại, thì sẽ là mãi mãi.
Về phần Gabriel...
Nguy hiểm, máu lạnh, biến thái, tàn nhẫn... Đủ mọi loại ngôn từ ghê sợ đều
chồng chất lên người anh ta. Giới quý tộc Đế quốc không ngần ngại sử
dụng những từ ngữ ác độc nhất để miêu tả con người này, hình dung anh ta như một phần tử khủng bố bị rối loạn nhân cách chống đối xã hội.
Chửi rủa Gabriel được cho là hành vi đúng đắn về mặt chính trị với bất cứ
người nào thuộc giới quý tộc Đế quốc. Họ dùng những lời lẽ tàn độc để
che giấu nỗi sợ hãi và e dè xuất phát từ sâu trong nội tâm. Truyền thông và dư luận do giới quý tộc kiểm soát cũng đàn áp anh ta trên mọi mặt
trận nhằm bôi nhọ, cô lập, ngăn chặn mọi người tiếp cận để hỗ trợ anh
ta.
Thực ra ban đầu Kỷ Lăng cũng phần nào tin vào những
lời miêu tả về Gabriel, nhưng sau này cậu cảm thấy đây là hành động bôi
nhọ anh ta của giới quý tộc Đế quốc, bởi... cậu đã tận mắt nhìn thấy
người này.
Trong chính cuộc xâm lăng của Trùng tộc không
lâu sau, kiếp trước để nội dung tiến hành đúng theo cốt truyện, cậu đã
buộc phải cầu xin ba cho phép mình đến tinh hệ Nado cùng với Cảnh Tùy.
Ngay trên đường trở về sau khi kết thúc trận chiến, Kỷ Lăng đã bị Carlos bán đứng cho quân phiến loạn.
Đó là trải nghiệm nguy hiểm nhất mà cậu gặp phải trong kiếp trước.
Carlos và Cảnh Tùy đấu với nhau như dầu sôi lửa bỏng, thấy tiếng tăm của Cảnh
Tùy và Ninh Ngọc lại một lần nổi lên như cồn trong trận chiến, không
muốn thấy Cảnh Tùy được như ý nguyện, thế nên đã sai thuộc hạ của mình
bán đứng cậu. Cậu thuộc dòng dõi quý tộc cao quý danh tiếng hiển hách,
nếu như bị quân phiến loạn tàn bạo hung hãn bắt giết thì cho dù Cảnh Tùy không thích cậu đến mấy, cũng phải có lời giải thích cho cái chết của
cậu. Anh ta buộc phải xuất quân đàn áp quân phiến loạn và báo thù cho
cậu.
Tuy nhiên, đám quân phiến loạn đó rất bí ẩn và giỏi
ẩn náu, lại được dân chúng bao che, một khi bắt đầu trấn áp thì việc
giết nhầm cùng một cuộc thảm sát đẫm máu là điều không thể tránh khỏi.
Nếu vậy, hình ảnh thân thiện với người dân được Cảnh Tùy dốc lòng dốc sức tạo ra sẽ bị phá hủy trong chốc lát.
Carlos đã dùng cách này để buộc Cảnh Tùy phải lựa chọn, cậu chẳng qua chỉ là
một con tốt mà anh ta tùy ý vứt bỏ nhằm kích động sự bất mãn mạnh mẽ của giới quý tộc đối với quân phiến loạn mà thôi.
Lúc đó, Kỷ Lăng bị quân phiến loạn bắt đi, quả thực gần như đã sợ đến vỡ mật. Cậu
thực sự rất hoảng loạn đấy! Nghe nói rằng đám quân phiến loạn kia thích
tra tấn, giết chóc giới quý tộc nhất, rằng Gabriel rất hung ác, máu lạnh và vô nhân tính... Mặc dù theo như nội dung trong sách thì cậu sẽ không chết, vì về sau cậu vẫn còn đất diễn, nhưng... trong sách không hề viết cụ thể!
Đoạn truyện nói về thứ pháo hôi ác độc là cậu
được viết rất qua loa, chỉ nói rằng ban đầu khi tin tức về cái chết của
cậu được lan truyền, Cảnh Tùy và Carlos đấu qua đấu lại cả mấy chục
nghìn chữ. Vào thời điểm quan trọng cuối cùng, cậu lại bất ngờ trốn
thoát và giúp Cảnh Tùy giải quyết mối nguy.
Kỷ Lăng chỉ có đúng một câu muốn nói vào thời điểm đó: Mẹ kiếp.
Đoán chừng cậu sẽ thoát nạn sống sót trở về, nhưng làm thế nào thoát nạn
được, khi nào mới thoát nạn, và liệu có bị tra tấn hay không... những
điề này hoàn toàn không được đề cập tới!
Một công tử ăn
chơi quý tộc mang tiếng ác ôn như cậu, rơi vào tay quân phiến loạn thù
ghét tầng lớp quý tộc nhất mà còn có được kết cục tốt đẹp ư?
Đúng lúc Kỷ Lăng đang vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng, cậu nhìn thấy người đàn
ông bí ẩn với mái tóc đen, đôi mắt đen, đeo chiếc mặt nạ màu bạc ấy.
Anh ta không giết cậu, thậm chí không hề làm cậu bị thương.
Kỷ Lăng có thể cảm nhận được sự thù địch và ghê tởm của những người tiến
hóa dân thường trong hàng ngũ quân phiến loạn đối với mình, thậm chí cậu còn có linh cảm rằng rằng nếu không có sự xuất hiện của Gabriel, có lẽ
cậu đã thực sự bị tra tấn hoặc thậm chí là bị giết rồi.
Nhưng Gabriel không làm gì ngoài việc trả tự do cho cậu sau khi giam cầm cậu một thời gian.
Lúc đó Kỷ Lăng không hiểu Gabriel, cậu thực sự vô cùng, cực kỳ sợ hãi, chỉ
nghĩ đến việc chạy thoát thân mà thôi. Nhưng cuối cùng khi rời đi, đột
nhiên cậu hiểu ra, bởi vì Gabriel cũng đã nhìn thấu âm mưu của Carlos,
không hề muốn kích động chiến tranh giữa dân thường và quý tộc vào lúc
này, để Carlos lợi dụng và khiến vô số người vô tội phải sống trong cảnh máu chảy thành sông. Mọi điều anh ta làm có vẻ cấp tiến, về cơ bản chỉ
là muốn mưu cầu lợi ích cho dân thường chứ không chỉ đơn thuần do thù
ghét và mù quáng chống lại giới quý tộc.
Cho nên anh ta mới không giết cậu.
Nếu anh ta không xuất hiện vào lúc đó thì e rằng cậu đã bắt đầu phải xuyên lần thứ hai rồi.
Tuy người đàn ông đeo mặt nạ bạc này thực sự rất đáng sợ, nhưng khi rời đi, Kỷ Lăng bỗng không còn thấy sợ anh ta cho lắm. Theo bản năng, cậu cảm
thấy... người đàn ông này không hề máu lạnh tàn nhẫn, là một con quái
vật giết người không gớm tay như người ta nói...
Rõ ràng rất lý trí và điềm tĩnh.
Ngay cả một kẻ tai tiếng đầy mình như cậu mà anh ta cũng có thể không bận tâm.
Về sau, Kỷ Lăng đã hiểu được, mà chắc một số người thông minh cũng đã hiểu được điều này, Gabriel không chỉ là một cường giả mà còn là một người
mưu trí, nên mới càng ghen tị và bôi nhọ anh ta nhiều hơn, chỉ mong sao
mau chóng diệt trừ được anh ta.
Kỷ Lăng bước ra khỏi dòng ký ức rồi hoàn hồn lại, cậu nhìn Đặng Đông, nở nụ cười chiếu lệ: “Thế
à? Nhưng Bệ hạ đã đề nghị giảm giá thuốc tiến hóa gen và bán cho dân
chúng rồi, chắc tương lai sẽ không còn xảy ra những chuyện như vậy nữa
đâu.”
Đặng Đông chật vật nói: “Chắc là vậy...”
Mặc dù việc Gabriel không tiếp tục cướp kho thuốc tiến hóa gen nữa là
chuyện tốt, nhưng họ càng không muốn để những người dân thường đó mạnh
lên hơn, tất cả đều tại tên Gabriel ấy, anh ta mà chết quách đi thì tốt
biết mấy.
Đặng Đông hậm hực nói: “Đúng là một kẻ quái gở, có gan thì để lộ bộ mặt thật ra đi.”
Kỷ Lăng: Anh ta đâu phải thằng đần...
Lodz cũng tỏ thái độ bất mãn: “Ha ha, khéo là do xấu xí không dám cho ai thấy đây mà.”
Kỷ Lăng: Sự ghen ăn tức ở của mấy người rất phèn đấy...
Đặng Đông: “Mà tại sao lại đặt cái tên dị hợm như thế này nhỉ? Đọc méo cả miệng. Thứ gì không biết.”
Kỷ Lăng ngẩn người, sau đó mới nhớ ra bây giờ là thế giới tinh tế hàng
ngàn năm sau, đã không còn ai biết đến những câu chuyện thần thoại của
trái đất xa xưa nữa.
Cậu hắng giọng nói: “Gabriel là tên
của một thiên thần trong truyện thần thoại ở Trái Đất cổ xưa. Là một
thiên thần rực lửa với thân phận cao quý, biểu tượng của trí tuệ, là sứ
giả của Thượng đế.”
Sau khi kể ra lưu loát xong, Kỷ Lăng thấy Đặng Đông và Lodz ngơ ngác nhìn mình: “?”
Đặng Đông hỏi: “Thiên thần là gì...”
Lodz nói: “Thượng đế là gì ...”
Kỷ Lăng: “...”
Dù cảm thấy cực kì đau răng nhưng nhìn biểu cảm của hai em bé tò mò, Kỷ
Lăng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Thiên thần của Thượng đế đều là nhân vật trong “Kinh thánh”, một cuốn sách tôn giáo lớn trên Trái Đất xưa
kia...”
Cậu nói rát cổ bỏng họng một lúc lâu, cuối cùng
cũng coi như giải thích được đại khái khiến hai người họ miễn cưỡng hiểu được ý của cậu.
Sau đó thì phát hiện thấy Lodz và Đặng
Đông nhìn mình với vẻ ngưỡng mộ khôn tả, đồng thanh nói: “Không ngờ cậu
Kỷ lại thông thái đến vậy! Ngay cả lịch sử thần thoại cổ xưa mà cũng có
thể nói vanh vách như thế!”
Đặng Đông nói: “Tôi có một
người em họ xa rất là xa, tinh thần lực rất mạnh, chuyên nghiên cứu lịch sử cổ đại nhưng cũng chưa chắc cậu ta đã từng được nghe nói về điều này đâu.”
Lodz đồng tình: “Đây cũng là lần đầu tiên tôi được nghe đấy. Hóa ra Trái Đất cổ đại còn có câu chuyện thần thoại như vậy”.
Đặng Đông: “Cậu Kỷ quả không hổ danh là cậu Kỷ.”
Lodz: “Khiến chúng tôi tâm phục khẩu phục.”
Kỷ - thông thái - Lăng nhìn họ mà mặt không cảm xúc: “...”
Đặng Đông và Lodz ca ngợi Kỷ Lăng bằng vô số những lời lẽ hoa mỹ một lúc
lâu, làm tròn chức trách của một cái đuôi đeo bám, khen Kỷ Lăng lên đến
tận trời, rồi lại quay về tiếp tục phỉ nhổ công kích Gabriel.
Đặng Đông: “Anh ta lấy hẳn một cái tên như vậy, muốn nói rằng mình là sứ giả của Thần sao? Đúng là ngông quá mà ha ha ha ha!”
Lodz đồng ý cả hai tay: “Chuẩn, đúng là không coi ai ra gì.”
Đặng Đông lại khinh khỉnh lên tiếng: “Dân thường thấp kép đúng là dân thường thấp kém, tin cả loại truyện thần thoại cổ xưa này cơ đấy, nào là thần
thánh, nào là Thượng đế, tôi nghĩ chẳng qua là Trái Đất khi đó quá lạc
hậu, coi sự tồn tại của những nền văn minh cao cấp hơn là thần thánh để
tôn thờ thôi. “
Lodz chế nhạo: “Tất nhiên rồi, bây giờ
cậu đến mấy hành tinh cấp thấp chó ăn đá gà ăn sỏi mà xem, người ta sẽ
coi cậu như một vị thần rồi cung phụng đấy.”
Đặng Đông: “Ha ha ha ha ha ha, nói chí phải!”
Lodz: “Vậy nên, chẳng có thần thoại hay thần thánh gì hết, chỉ là người Trái Đất quá ngu ngốc và lạc hậu mà thôi.”
Kỷ - người Trái Đất ngu ngốc - Lăng mặt không cảm xúc: “Ha ha.”
Hình như mấy người đã quên mất người Trái Đất là tổ tiên của mấy người rồi đấy... ngồi bôi nhọ tổ tiên thế này hay ho lắm à?
Kỷ Lăng quyết định không tiếp tục tham gia vào cuộc trò chuyện ngu ngốc
này nữa, nói chuyện với lũ thiểu năng làm lãng phí thời gian của cậu.
Vừa ăn cậu vừa lơ đãng nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy một bóng
người trước mặt, vậy là giật mình sợ đến mức ho sặc sụa, trào cả nước
mắt.
Cậu vội vã cúi gằm, thu mình vào góc tường hết mức
có thể, tự nhủ sẽ không bị phát hiện, sẽ không bị phát hiện, sẽ không bị phát hiện...
Lúc này Lodz và Đặng Đông cũng tình cờ đưa
mắt nhìn về phía đó, thấy người đàn ông tóc đen mắt vàng tuấn tú cao quý ấy, họ đều lộ ra ánh mắt kính sợ, tôn sùng, không ngờ Bệ hạ cũng đến
đây!
Kỷ Lăng đang định âm thầm lẻn đi.
Thì bỗng dưng nghe thấy Đặng Đông đột nhiên hoàn hồn, lớn tiếng gọi giật
cậu lại, cách xa trăm mét cũng có thể nghe thấy giọng nói sang sảng ấy,
hớn hở ấy: “Cậu Kỷ! Bệ hạ cũng tới đây này!”
Kỷ Lăng chỉ
hận không thể thẳng tay bóp cổ cậu ta chết tươi, sắc mặt cậu tái nhợt
ngẩng đầu lên, ánh mắt lọt thẳng vào cặp mắt vàng lạnh thấu xương của
người đàn ông trước mặt.