Kỷ Lăng kinh ngạc nhìn Cảnh Tùy, đại não đã hoàn
toàn chết máy, một lúc lâu sau mới ý thức được Cảnh Tùy vừa nói xin lỗi
với mình!
Cậu chắc chắn đang nằm mơ rồi, còn là ác mộng nữa chứ.
Cảnh Tùy nói xin lỗi với cậu, không đúng... sao anh phải nói xin lỗi tôi chứ hả? Anh làm rất tốt, không có lỗi gì với tôi cả! Xin anh cứ tiếp tục
lạnh nhạt vô tình đi!
Tôi không cần anh xin lỗi có được không hả? Đáy lòng Kỷ Lăng tuyệt vọng gào thét.
Cảnh Tùy nhìn đôi mắt khiếp sợ bi thương của Kỷ Lăng, từng luồng khí lạnh
len lỏi dọc theo mạch máu anh ta như muốn đóng băng tim gan tỳ phổi của
anh ta.
Sống lại một lần, tận mắt thấy những tổn thương
mình gây ra cho Kỷ Lăng còn rõ ràng hơn so với anh ta nhớ rất nhiều. Khe rãnh chằng chịt như mạng nhện nơi trái tim gần như muốn nát ra tung
tóe.
Một lúc lâu sau, Cảnh Tùy dịu dàng nhìn thẳng vào
mắt Kỷ Lăng, trầm giọng nói: “Em không cần dùng cách này chứng minh điều gì với tôi cả. Sau này... không cần làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.
Được không?”
Kỷ Lăng hoảng hốt nhìn người đàn ông vốn
lạnh băng hờ hững này dùng ánh mắt chuyên chú dịu dàng nhìn mình, cuối
cùng cơn đau xót không kiềm được mà trào lên.
Vậy là tên
đáng chém ngàn đao nhà anh cũng sống lại rồi đúng không hả! Sao anh có
thể không kiên trì nổi chứ! Anh là nam chính cơ mà! Sao có thể thông
đồng làm bậy với đám phản diện!
Kỷ Lăng như một đứa trẻ
chịu đủ tủi thân, tuy trước đó từng gặp đủ loại khó khăn vẫn không ngừng tự nhủ phải mạnh mẽ lên, phải kiên trì tiếp tục, không cần mất hy vọng
với cuộc sống. Ai mà ngờ vận mệnh vẫn cho cậu một đòn nghiêm trọng như
vậy... Giờ phút này vừa nghe Cảnh Tùy an ủi một câu, Kỷ Lăng không nhịn
nổi nước mắt nữa, khóc òa lên.
Sao anh lại như vậy chứ!
Anh quá đáng quá rồi!
Cảnh Tùy chỉ thấy Kỷ Lăng rơi nước mắt đầy mặt, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy tuyệt vọng và bất lực. Ánh mắt lên án kia như một con dao sắc bén
đâm thẳng vào tim anh ta.
Thì ra lúc này anh ta đã làm
cậu tổn thương sâu như vậy rồi. Vì sự lạnh nhạt vô tình của anh cho nên
cậu mới chỉ nghe một câu dịu dàng đã không khống chế được cảm xúc.
Bản thân anh ta từng khắc nghiệt với cậu như vậy sao...
Vì sao... anh ta không về sớm một chút chứ?
Ý nghĩ này không ngừng đảo điên trong đầu anh ta, ông trời cho anh ta cơ
hội sống lại có lẽ chính vì để anh ta tận mắt thấy hành vi của mình tàn
nhẫn thế nào...
Khiến anh ta oán hận bản thân trong quá khứ, đồng thời lại vô cùng bất lực.
Xin lỗi em.
Sau này... tôi sẽ không bao giờ làm em khổ sở nữa... có được không?
Đôi mắt vàng kim của Cảnh Tùy tối sầm xuống, ôm cậu thiếu niên đang khóc
vào lòng, bàn tay khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cậu, ghé sát bên tai cậu
thầm thì: “Đừng khóc nữa.”
Kỳ Lăng bị Cảnh Tùy ôm vào
trong ngực, bị anh ta dịu dàng an ủi thì chỉ thấy lòng như tro tàn, cam
chịu bản thân bất tài vô dụng.
Cậu cảm nhận được hơi thở
mạnh mẽ từ Cảnh Tùy tản ra, vừa cường thế lại vừa dịu dàng vây quanh
cậu, cho cậu cảm giác không chỗ nào trốn được... Chỉ có điểm mấu chốt
cuối cùng buộc cậu kiên trì giữ vững lý trí.
Cậu không tiếp nhận được Cảnh Tùy a a a!
Cậu là trai thẳng nha, tuy nhân thiết bây giờ chính là cậu cuồng si yêu
Cảnh Tùy, đáng lý ra thì dù có tổn thương sâu nặng cỡ nào, chỉ cần Cảnh
Tùy cho chút ngon ngọt thì cậu phải lập tức quay phắt lại yêu thương
nhung nhớ mới đúng, chỉ cần Cảnh Tùy cười một cái là cậu phải ngàn ơn
vạn tạ ấy chứ... Nhưng cậu không làm được thật mà a a a a!
Cậu chỉ là một thủy quân cầm tiền làm việc thôi, bình thường nói bâng quơ
thì không sao, nhưng nếu có một ngày thần tượng quay đầu nói với cậu
rằng chúng ta yêu đương đi, tôi chấp nhận tình cảm của cậu. Sau đó ở bên nhau còn cần... hôn hôn... rồi bạch bạch...
Trước mắt Kỷ Lăng tối sầm lại.
Tưởng tượng đến bị vây trong một thế giới đáng sợ thế này, còn gặp phải nguy
cơ bị đàn ông XXOO... Dưới tuyệt cảnh như vậy, khát vọng sống sót của Kỷ Lăng mãnh liệt trào dâng, cuối cùng khiến vũ trụ nhỏ của cậu bùng nổ.
Cậu phải từ chối Cảnh Tùy ngay bây giờ!
Thỏ con bị ép vào đường cùng còn cắn người nữa là!
Kỷ Lăng đẩy mạnh Cảnh Tùy ra, đỏ mắt nhìn anh, phẫn nộ nói: “Anh đừng lừa
tôi, rõ ràng vừa rồi anh còn an ủi Ninh Ngọc, rõ ràng anh ta mới là
người anh thích. Hôm nay anh tới cũng vì anh ta đúng không... Anh sợ anh ta đánh tôi bị thương sẽ bị trả thù, sợ tôi không cam lòng dính lấy anh ta quấy phá mà thôi. Tôi không cần anh hư tình giả ý!”
Cảnh Tùy ngẩn người ra, trong lòng trống rỗng, sự đau xót trong đáy mắt không thể áp chế.
Lúc anh ta sống lại thì trận quyết đấu đã bắt đầu rồi, anh ta không lập tức ra tay là vì hy vọng có thể giúp Kỷ Lăng tự tay thu lại chút danh dự.
Mà cuối cùng anh ta xuất hiện cũng không phải vì Ninh Ngọc, nếu lúc ấy
anh ta đánh gục Ninh Ngọc xong lại dắt Kỷ Lăng rời đi thì sẽ chỉ khiến
lửa giận của quần chúng tát hết lên người Kỷ Lăng, khiến cậu thành cái
đích cho mọi người chỉ trích mà thôi.
Vậy nên anh ta mới
cố ý làm như không để ý trong lòng, an ủi Ninh Ngọc tại hiện trường,
gắng sức giảm bớt ảnh hưởng trái chiều do chuyện này gây ra. Như vậy dù
dân chúng có khó chịu cũng sẽ hướng mũi dùi vào anh ta là chính, ngược
lại bỏ qua cho Kỷ Lăng.
Nhưng Kỷ Lăng không hiểu, cậu chỉ thấy được anh ta bỏ mặc cậu, chạy tới nói chuyện với Ninh Ngọc mà thôi.
Nhóc con này luôn ngây ngô làm người khác vừa đau lòng lại không biết làm sao.
Một lúc sau, Cảnh Tùy lại thở dài một hơi, dịu giọng giải thích: “Không phải, vửa rồi tôi làm như vậy là vì bảo vệ em.”
Kỷ Lăng lập tức xù lông nhím hỏi lại: “Đây là cái anh gọi là bảo vệ à?”
Chuyện đơn giản như vậy, nếu trước mặt là người khác thì Cảnh Tùy đã không
thèm giải thích, nhưng nhìn Kỷ Lăng đau khổ như vậy, anh ta sao có thể
nhẫn tâm làm cậu tổn thương thêm đây? Vậy là liền nói: “Đây là một trận
quyết đấu công bằng, tôi ra tay là đã không hợp quy củ rồi, nếu tôi lại
bao che em quá mức sẽ chỉ khiến em thành mục tiêu cho mọi người chỉ
trích thôi. Em hiểu chưa?”
Kỷ Lăng ngây ra, thì ra anh
nghĩ như vậy à? Đạo lý này rất dễ hiểu, chỉ là vừa rồi cậu không nghĩ
tới hướng này thôi. Giờ nghe Cảnh Tùy nói xong thì chỉ càng tuyệt vọng,
càng tức giận.
Thì ra vừa rồi anh không phải bảo vệ Ninh Ngọc mà là bảo vệ tôi ấy hả!
Anh sống lại thì thôi đi, áy náy cũng được đi, tôi miễn cưỡng hiểu được cho anh... Nhưng tình cảm của anh với thụ chính làm tôi vừa đau lòng vừa
oán giận cơ mà, sao anh có thể thờ ơ không để người ta trong lòng hả?
Anh còn vì pháo hôi ác độc là tôi mà bỏ qua nam chính lương thiện chính
trực nữa!
Đúng là bạc tình khiến người ta khiếp sợ!
Không, Kỷ Lăng này tuyệt đối không nhận thua đâu!
Cậu hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn Cảnh Tùy, lạnh giọng hỏi: “Thật chứ?”
Cảnh Tùy thấy Kỷ Lăng bình tĩnh lại còn tưởng cậu đã nghe hiểu ý mình, chấp
nhận lời giải thích của mình. Nhưng ngay sau đó đôi mắt Kỷ Lăng lại ngập nước, dùng ánh mắt vô cùng xa lạ nhìn anh ta, cứ như anh ta là một kẻ
vô cùng đáng sợ...
Lông mi Kỷ Lăng khẽ run, trong mắt lấp loáng ánh nước, khóe môi lại nở một nụ cười thê thảm, chậm rãi nói từng chữ một: “Ngoại trừ thân phận quý tộc này ra, có chỗ nào cậu hơn cậu
ấy.”
Mặt Cảnh Tùy tái mét.
Kỷ Lăng thong
thả rõ ràng lặp lại câu nói kia, không sai một chữ, trong mắt tràn ngập
sự bi thương tuyệt vọng, đan với vẻ đau khổ u ám. Cậu nhìn thẳng vào mắt Cảnh Tủy: “Đây là lời ngày đó đích thân Bệ hạ nói với tôi, mỗi một chữ
tôi đều nhớ rõ ràng.”
Môi Cảnh Tùy khẽ mấp máy nhưng lại không nói được tiếng nào.
“Khi đó Bệ hạ không nghĩ tới tôi sẽ vì lời này tìm Ninh Ngọc quyết đấu đúng
không... Tôi chỉ không ngờ anh lại thương anh ta như vậy thôi.” Kỷ Lăng
nản lòng thoái chí nhìn anh ta, châm chọc cười khẩy, giọng nói có vẻ
gắng sức duy trì bình tĩnh lại vẫn khó nhận ra mà hơi run: “Bằng thân
phận của anh mà lại nguyện ý vì bảo vệ một người, lá mặt lá trái với tên ăn chơi trác táng vô dụng rác rưởi như tôi.”
“Tôi vốn
còn khờ dại hy vọng xa vời, cho rằng ngày đó anh không phủ nhận chỉ là
đối ứng qua loa với tôi, chỉ là lý do anh tùy tiện tìm tới để từ chối
tôi thôi. Tôi vốn không tin anh thật sự thích anh ta... Nhưng giờ thì
tôi tin rồi.” Kỷ Lăng cười, nước mắt lặng lẽ rơi: “Thì ra anh đã thích
anh ta đến mức này, có thể vì anh ta mà nhúng tay vào trận quyết đấu, vì anh ta mà gạt bỏ mọi chướng ngại, vì anh ta mà giải quyết mọi phiền
toái, vì anh ta... mà lừa gạt tôi!”
Mỗi lần Kỷ Lăng thốt ra thêm một câu câu là mặt Cảnh Tùy lại tái thêm một phần.
Anh ta vốn dĩ muốn phản bác, anh ta không có lý do gì để làm ra hành vi đê
tiện như thế, anh ta hoàn toàn có năng lực bảo vệ người mình thương, tựa như giờ anh ta muốn bảo vệ cậu vậy.
Nhưng dù anh ta nói không phải... thì có ai tin đâu cơ chứ?
Nếu không có một kiếp trước đó, nếu không có mấy trăm năm hối hận đau khổ kia, ngay cả chính anh ta cũng không tin lời này.
Không tin bản thân sẽ để ý một người đến như vậy.
Cảnh Tùy nhắm nghiền mắt, giấu đi sự mệt mỏi bất lực sâu bên trong: “Không phải như thế.”
Kỷ Lăng chợt phẫn hận gào lên: “Đủ rồi!”
Cậu oán hận trừng Cảnh Tùy, nâng tay lên quệt nước mắt, như không thể kiên
trì nổi nữa, xoay người lách qua Cảnh Tùy chạy ra ngoài!
Cảnh Tùy đứng yên tại chỗ nhìn theo Kỷ Lăng lướt qua bên người mình, ánh mắt oán hận kia như băng giá ngàn năm đông cứng anh ta tại chỗ, khiến anh
ta không nhúc nhích được chút nào.
Một khi đã tạo thành tổn thương, cho dù tiêu tốn gấp trăm ngàn lần thời gian cũng khó mà cứu vãn, khó mà bù lại.
Bản thân đứng dưới vực sâu, sao có thể hy vọng xa vời thoát đi, hy vọng có được sự cứu giúp chứ?
Nhưng dù vậy chăng nữa, xin em để tôi bảo vệ em cả đời này đi, dù dùng thời gian cả đời chỉ để cầu em tha thứ cũng không sao.
Vừa rồi Kỷ Lăng đúng là vượt xa sự phát huy bình thường, vất vả lắm mới
thoát khỏi Cảnh Tùy, về đến nhà liền gấp gáp kêu gọi hệ thống.
Kỷ Lăng: “Nhiệm vụ này ai thích làm thì làm đi, tôi không làm!”
Hệ thống: “... Cậu bình tĩnh một chút.”
Kỷ Lăng: “Giờ tôi không bình tĩnh được!”
Hệ thống: “...”
Kỷ Lăng: “Chắc chắn là anh ta cũng sống lại, nếu không sẽ không nói với
tôi những lời kia. Nam chính cũng sống lại thì còn làm nhiệm vụ kiểu gì
nữa?”
Hệ thống cũng thấy cảnh vừa rồi, không dám mạnh
miệng, chỉ có thể uyển chuyển ám chỉ: “Nhưng nếu không làm nhiệm vụ thì
phần thưởng phải làm sao...”
Cơn tức giận của Kỷ Lăng
phồng lên như cá nóc, cậu ở cái thế giới xa lạ nơi nào cũng toàn ông lớn này, sống thấp thỏm lo âu sợ có ngày ngã ngựa là đi tong mạng nhỏ, còn
không bằng cho cậu chết thẳng cẳng luôn đi! Kỷ Lăng hít sâu một hơi:
“Nếu không được thì hay là quay vòng thời gian ngược lại đi.”
Hệ thống xấu hổ nói: “Bọn tôi tạm thời chưa xác định được nguyên nhân các
vai diễn trong thế giới này sống lại, cho nên không có cách nào quay
vòng thời gian làm lại từ đầu, cũng không đảm bảo có thể quay lại đúng
trạng thái ban đầu...”
Kỷ Lăng chỉ thấy hai mắt tối sầm
muốn ngất xỉu: “Ý cậu là dù có quay lại cũng không thể chắc chắn bọn họ
đều bình thường đúng không?”
Hệ thống không dám hé răng thêm nữa.
Kỷ Lăng giận quá hóa cười: “Cho dù nguyên nhân nhiệm vụ thất bại lần đầu
tiên là tại tôi, nhưng giờ bọn họ đều lần lượt sống lại cũng không phải
do tôi đúng không? Chuyện này rõ ràng không giống với ước định ban đầu
của chúng ta, nghiêm trọng trái với hành vi thành tín, tôi yêu cầu một
câu trả lời hợp lý!”
Hệ thống: “Cậu yên tâm, tôi sẽ báo cáo tình huống này với cấp trên, nhanh chóng cho cậu một câu trả lời hợp lý.”
Kỷ Lăng lạnh mặt: “Lời này nghe quen lắm.”
Hệ thống: “?”
Kỷ Lăng: “Cmn tôi có một đồng nghiệp mới mua nhà năm ngoái, nhưng thực tế
nhận được nhà mới phát hiện ra không giống với nhà mẫu, ưu đãi bên môi
giới hứa hẹn cũng không thực hiện. Đồng nghiệp đi tìm bên môi giới lý
luận, yêu cầu bọn họ giải thích. Mà người quản lý bộ phận kinh doanh của đối phương cũng trả lời cô ấy như cậu vừa nói đấy.”
Hệ thống: “...”
Kỷ Lăng: “Mấu chốt là tranh cãi chuyện này cả năm, kéo cả biểu ngữ, chặn
cửa bắt người, mãi đến khi tôi chết mà đối phương vẫn qua loa tắc trách
như vậy.”
Hệ thống: “...”
Kỷ Lăng chân thành cảm khái: “Cho nên bên chỗ cậu không phải như vậy đâu đúng không?”
Hệ thống: “...” Không dám nói lời nào, không dám nói lời nào.
...
Kỷ Lăng vừa ngả đầu đã chìm vào giấc ngủ, tỉnh dậy đã là chiều hôm sau.
Tuy hôm qua nhanh trí tìm đại một lý do để trốn khỏi Cảnh Tùy, sau đó còn
hung hăng lý luận với hệ thống một lần nhưng tâm trạng cậu vẫn ủ rũ vô
cùng. Có lúc cậu định buông xuôi, vò mẻ không sợ nứt, nhưng cậu biết
mình không thể như vậy.
Cho dù hệ thống có thể cho cậu
một câu trả lời vừa lòng hay không, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn phải dựa vào chính mình, không thể ký thác trọn hy vọng lên người những người khác được. Cậu phải phấn chấn lên, cố gắng chưa chắc đã có kết
quả, nhưng không cố gắng là đảm bảo không có kết quả luôn.
Nếu muốn về nhà thì không thể từ bỏ vào lúc này được.
Sau khi tỉnh dậy cậu ngẫm lại một lần, tuy tình huống thật sự không ổn
nhưng cậu cũng không phải không có chút hy vọng nào, bởi vì điều kiện
hoàn thành nhiệm vụ là để công thụ yêu nhau rồi HE. Chỉ cần đạt thành
mục tiêu này thì quá trình như thế nào cũng không quá quan trọng.
Dù bọn họ đều sống lại thì sao chứ? Sống lại chẳng qua là tăng thêm một
thời gian rèn luyện, biết được vài chuyện xảy ra trong tương lai thôi,
cũng không phải phân liệt nhân cách. Những người này vẫn là chính bản
thân bọn họ, có tính cách và tư tưởng của mình, rất nhiều thứ đâm sâu
bén rễ sẽ không vì sống lại một đời mà thay đổi.
Tựa như
một kẻ ngốc có chết đi sống lại cũng không trở nên thông minh được, một
người tàn bạo lạnh lùng sống lại một đời cũng sẽ không biến thành lương
thiện hiền hòa.
Cho nên kiếp trước bọn họ chán ghét cậu như vậy, không thể nào sống lại một đời sẽ chuyển thành thích.
Cảnh Tùy và Brendon đối xử với cậu tốt một cách khác thường cũng không phải
thích mà giống với áy náy hơn. Vì kiếp trước cậu liều mạng cứu bọn họ
nên sau khi cậu qua đời bọn họ sẽ hối hận, tiếc nuốc. Vậy nên sau khi
sống lại muốn bù đắp cũng miễn cưỡng chấp nhận được, dù sao bọn họ đều
là chính phái, không đến mức mất trí.
Về phần hai phản
diện siêu cấp Carlos và Văn Ngạn âm hiểm xáo trá coi thường mạng người
kia, dù sống lại đi chăng nữa, bằng tính cách của bọn họ thì chủ yếu sẽ
tính kế cậu là chính, người xấu sẽ không vì sống lại mà biến thành người tốt.
Lùi lại vạn bước mà nói, không cần biết những người kia áy náy với cậu hay muốn tính kế cậu, chuyện này cũng không quan
trọng. Cậu chỉ là một pháo hôi nhỏ bé không đáng kể mà thôi, chỉ cần
Cảnh Tùy có thể yêu Ninh Ngọc là nhiệm vụ vẫn sẽ có hy vọng hoàn thành!
Nghĩ đến đây, cuối cùng Kỷ Lăng cũng phấn chấn hơn một chút, bắt đầu cẩn thận phân tích tình trạng của bản thân lúc này.
Kiếp trước cậu tính kế Ninh Ngọc thành công, Cảnh Tùy anh hùng cứu mỹ nhân,
cũng đứng trước toàn dân khoe khoang tình cảm một phen. Còn cậu vì
chuyện này mà dẫn phát sự bất mãn của dân chúng với giới quý tộc. Trên
đấu trường quyết đấu còn dùng thủ đoạn đê hèn như vậy chính là hành vi
xúc phạm pháp luật Đế quốc. Cảnh Tùy vì bình ổn lửa giận của quần chúng
mà cần thiết trừng phạt cậu, nhưng lúc mấu chốt Ninh Ngọc lại đứng ra
biện hộ cho cậu, cũng rộng lượng tha thứ nên cuối cùng cậu mới không bị
trừng phạt.
Kỷ Lăng cho rằng Ninh Ngọc làm như vậy một
phần là vì nhân vật của anh ta chính là một đóa sen trắng tinh khiết
sáng trong lòng dạ rộng lớn, không phải là loại người âm hiểm ác độc có
thù báo thù. Một phần nữa là vì Ninh Ngọc rất thông minh, nếu đuổi tận
giết tuyệt Kỷ Lăng vào thời điểm như vậy cũng chẳng có ích lợi gì cả,
còn không bằng thấy đủ liền thu. Chẳng những có thể đạt được thanh danh
tốt mà còn khiến giới quý tộc Đế quốc không sinh ra phản cảm và mâu
thuẫn với mình, đồng thời cũng là tri kỷ khiến Cảnh Tùy không cần vì anh ta mà đắc tội Đại Công tước Kỷ Đình. Đúng là rất chu đáo.
Lương thiện chính trực không đồng nghĩa với chỉ số tình cảm thấp, Ninh Ngọc đắn đo mọi thứ rất nhuần nhuyễn.
Nhưng lần này đối tượng được anh hùng cứu mỹ nhân biến thành Kỷ Lăng...
Lúc ấy đối mặt với Cảnh Tùy ra bài không theo lẽ thường, Kỷ Lăng chỉ cảm
thấy tuyệt vọng suy sụp. Nhưng giờ ngẫm lại cẩn thận cũng cảm thấy không đến mức hỏng bét. Vì lần này Ninh Ngọc vẫn thắng cả danh lẫn lợi. Chẳng những quang minh chính đại thắng được cậu mà còn đạt được sự đồng tình
của dân chúng vì Cảnh Tùy ra mặt bảo vệ Kỷ Lăng.
Muốn nói có gì khác, thì chỉ có... lần này người chịu tiếng xấu là Cảnh Tùy.
Mà cũng không có gì đáng ngại, vì khi ấy Cảnh Tùy xử lý rất cao tay, có
thể trấn an tình cảm quần chúng. Dù có vài người vẫn không vui nhưng
cũng không đến mức ảnh hưởng thế cục. Anh ta vừa bảo vệ được Kỷ Lăng,
vừa hạ ảnh hưởng xấu từ chuyện này đến mức thấp nhất.
Nói chung là Ninh Ngọc và Cảnh Tùy đều không chịu tổn thất thực sự trong sự kiện lần này.
Điều khiến Kỷ Lăng thật sự lo lắng và bó tay không biện pháp là thái độ của Cảnh Tùy với Ninh Ngọc.
Người này lại vì mình mà không do dự ra tay với Ninh Ngọc!
Tốt xấu gì hai người bọn họ kiếp trước cũng là một đôi tình nhân có hôn ước cơ mà. Cho dù Cảnh Tùy có sống lại, áy náy với cậu đi chăng nữa, tình
yêu với Ninh Ngọc vẫn không nên thay đổi chứ?
Như vậy lại có vấn đề nữa.
Bằng tính cách lạnh nhạt đầy lý trí của Cảnh Tùy, người này sẽ vì áy náy mà không tiếc ra tay với người thương của mình ấy à?
Không hợp lý chút nào!
Hơn nữa, nếu lời hôm qua anh ta nói đều là thật thì chính là đặt nặng cậu
hơn cả Ninh Ngọc nữa. Chẳng lẽ cậu vì anh ta mà chết một lần, sau đó anh ta phát hiện ra cậu thật sự quá tốt, bị tình yêu của cậu làm rung động, không thích Ninh Ngọc nữa mà quay sang thích cậu sao?
Không phải chứ...
Kỷ Lăng nghĩ đến đây lại bắt đầu luống cuống, hoảng hốt vô cùng!
Không phải đâu! Chắc chắn không phải đâu!
Tính cách được thiết lập của Cảnh Tùy là lạnh lùng vô tình cơ mà, anh ta
thích Ninh Ngọc đã là nguyên tác gian lận rồi, là sức mạnh vận mệnh
không thể kháng cự. Nếu Kỷ Lăng không xem nguyên tác thì cũng không tin
người như Cảnh Tùy có thể thật lòng yêu Ninh Ngọc... Vậy nên người như
thế sao có thể sẽ vì cái chết của cậu mà chuyển qua thích cậu được?
Nếu chỉ đơn giản như vậy mà đã có thể thích cậu rồi, anh ta vẫn còn là vị Bệ hạ vô tình kia sao?
Tinh thần Kỷ Lăng rối loạn vô cùng.
Sớm biết có hôm nay thì lúc ấy cậu chắc chắn không chạy đi cứu Cảnh Tùy. Dù sao cậu không làm vậy thì Carlos cũng chưa chắc thắng được... Nếu ông
trời cho cậu một cơ hội nữa, cậu tình nguyện cứu một con cún cũng không
cứu tên cún Hoàng đế dễ thay lòng đổi dạ này!
Kỷ Lăng cứ vậy ngồi ngẫm nghĩ cả ngày, đêm nằm nghĩ, ăn cơm nghĩ, ngủ cũng nghĩ.
Lúc thì tự cổ vũ bản thân.
Lúc thì ỉu xìu thoái chí.
Lúc lại mơ hồ không rõ.
Lúc lại do dự giãy dụa.
Càng nghĩ càng rối, không thể hiểu nổi tâm tư của Cảnh Tùy chút nào. Luôn
cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp lại nghĩ không ra, không biết rốt cuộc mình đã bỏ qua điều gì... Cậu ghét người lòng dạ khó lường không
thể đoán biết như vậy a a a!
Vì biến cố này, mỗi ngày Kỷ Lăng đều đóng cửa không ra ngoài, tràn ngập lo lắng mờ mịt với tương lai.
Đêm nay cậu lại ngồi trong viện của mình nhìn bầu trời ngẩn người. Chín
ngôi sao lập lòe ánh sáng trên bầu trời không lúc nào không nhắc cậu,
nơi này không phải thế giới của cậu...
Văn Ngạn vừa vào
tới đã nhìn thấy cậu thiếu niên vẻ mặt hoảng hốt, tái nhợt ngồi trước
sân ngơ ngác nhìn không trung, không khí xung quanh vừa cô đơn lại vừa
tịch mịch.
Tựa như cậu ấy không hề thuộc về thế giới này vậy.
Đáy mắt Văn Ngạn thoáng qua vẻ chua xót, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm đó lại
cảm thấy tim đau nhói. Tuy cuối cùng Kỷ Lăng không gặp chuyện không may, thậm chí hoàn hảo không tổn hao gì nhưng với một người lưu luyến si mê
Cảnh Tùy thì kết quả này so với kết quả ở kiếp trước cũng không có gì
khác nhau.
Bởi người cậu yêu khinh thường không nhìn cậu, chỉ nhìn người khác.
Thoạt nhìn có vẻ Cảnh Tùy cứu Kỷ Lăng, nhưng thật ra chính là vì bảo vệ Ninh
Ngọc mà thôi, tránh Ninh Ngọc không kịp thu tay làm Kỷ Lăng bị thương,
dẫn tới bị trả thù. Điểm này anh ta có thể nhìn ra, cũng rất nhiều người khác nhìn ra được.
Kỷ Lăng chắc chắn cũng nhìn ra.
Trong lòng cậu bây giờ phải đau khổ đến thế nào chứ?
Văn Ngạn nhẹ nhàng đi tới, trong lòng tràn ngập không đành lòng cùng thương tiếc, đôi mắt tốt đen dịu dàng nhìn gương mặt Kỷ Lăng, nhỏ giọng nói:
“Đã khuya rồi, ngài chưa nghỉ ngơi sao?”
Kỷ Lăng đờ đẫn
quay đầy, thấy người đàn ông tóc bạc cung kính đứng trước mặt, người
trước mặt cũng không phải một kẻ khiến người ta bớt lo.
Cậu còn cho rằng anh ta làm Nghị trưởng rồi sẽ không lãng phí thời gian lấy lòng mình nữa. Kiếp trước người này luôn đối xử với cậu rất qua loa,
kiếp này cũng không biết nghĩ gì trong đầu, năm ngày bảy bữa chạy đến
trước mặt cậu chứng minh cảm giác tồn tại.
Kỷ Lăng đang
không vui, cũng lười tìm từ ngữ sỉ nhục Văn Ngạn, nghĩ tới việc người
này cũng sống lại thì bỗng cảm thấy mờ mịt bất lực, không nhịn được lên
tiếng hỏi ra thắc mắc trong lòng đã lâu: “Anh cảm thấy Bệ hạ có thể
thích tôi không?”
Văn Ngạn nhìn gương mặt tinh xảo của
cậu trắng bệch, đôi mắt trong sáng trong đêm ánh lên vẻ mơ hồ bất lực
lại yếu ớt, cô đơn lên tiếng hỏi anh ta câu hỏi ấy... Đáy lòng Văn Ngạn
vừa thương tiếc vừa đau khổ, không nhẫn tâm lên tiếng.
Anh ta hiểu rõ, Cảnh Tùy không đời nào thích Kỷ Lăng được.
Kiếp trước Kỷ Lăng một lòng say mê cũng không đổi được một cái ngoái nhìn
của Cảnh Tùy, người đàn ông kia hoàn toàn không có trái tim, anh ta
không yêu ai cả.
Nhưng Văn Ngạn sao có thể nói ra đáp án tàn nhẫn này trước đôi mắt như muốn vỡ vụn của cậu chứ?
Văn Ngạn im lặng hồi lâu, chậm rãi nói: “Bệ hạ chắc chắn sẽ thích ngài!”
Kỷ Lăng nghe lời này thì mặt xám như tro tàn, thật sự muốn đánh chết chính mình mà. Rốt cuộc cậu bị đứt dây thần kinh nào mà lại đi hỏi Văn Ngạn
câu hỏi này chứ? Cậu chỉ muốn nghe đáp án hợp ý mình thôi, không muốn
nghe cái khác!
Câu rưng rưng mắt, quật cường không theo: “Anh lừa tôi! Anh ấy sẽ không thích tôi!”
Văn Ngạn đau lòng nhìn cậu, người con trai anh ta âm yếm vốn tự tin, trong
sáng lại kiêu ngạo biết bao. Cậu chính là Vương tử tôn quý nhất thế giới này, vốn dĩ nên có được sự yêu thương của tất cả mọi người... Giờ cậu
ấy lại vì một người mà nói ra lời nói tự sa ngã như vậy.
Rốt cuộc bị tổn thương sâu đến đâu mới có thể tuyệt vọng như vậy chứ?
Bàn tay bên sườn của Văn Ngạn dần siết chặt, chợt quỳ một gối trước mặt Kỷ
Lăng, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt cậu, bờ môi mỏng khẽ hé, giọng khàn
khàn nói: “Nếu anh ta không thích ngài, vậy ngài... có thể đừng thích
anh ta nữa được không?”
Chỉ cần em nói một chữ không thôi, tôi sẽ không còn buông em ra nữa.
Kỷ Lăng nhìn vào mắt Văn Ngạn, trong đôi mắt đen tối kia tràn đầy tình cảm phức tạp, tựa như có thứ gì rất đáng sợ bị trói buộc sâu bên trong, rục rịch áp lực, cứ như chỉ cần cậu nói một chữ không là sẽ thả ra ác ma bị giam cầm nơi đó...
Kỷ Lăng vô thức rùng mình.
Tôi chỉ muốn nghe anh nói Cảnh Tùy không thích tôi thôi, anh lại ném vấn đề lại cho tôi, còn dọa tôi nữa! Đúng là không thể vui sướng nói chuyện
phiếm với nhân vật phản diện siêu cấp như anh mà!
Kỷ Lăng không dám phá hỏng thiết đặt tính cách, bi thương cụp mắt xuống, nghẹn
ngào nói: “Tôi... tôi không thể không thích anh ấy...”
Văn Ngạn nghe vậy, đám lửa sâu trong đáy mắt như bị thứ gì lạnh băng tưới
tắt, chỉ còn lại một mảnh tro tàn, ảm đạm không ánh sáng.
Anh ta nhếch môi, nở nụ cười châm chọc, tựa như giễu cợt bản thân si tâm vọng tưởng.
Một lúc lâu sau, anh ta nhắm nghiền mắt rồi lại mở ra, trong đôi mắt phượng kia chỉ còn một màu đen đặc không chút tia sáng. Anh ta nhẹ nhàng nâng
tay Kỷ Lăng lên, dịu dàng nói: “Tôi sẽ giúp ngài.”
Kỷ Lăng mờ mịt nhìn anh ta.
Văn Ngạn nhìn cậu thật lâu, giọng nói khàn khàn bị bóng đêm bao phủ lên một tầng gì đó rất nặng, từng từ từng chữ như hứa hẹn: “Chỉ cần là mong
muốn của ngài, tôi đều sẽ giúp ngài đạt thành.”
Đời trước tôi từng ích kỷ, khát vọng dùng thủ đoạn đê hèn giữ lấy em.
Đời này tôi chỉ hy vọng em có thể hạnh phúc.
Dù phải đích thân đẩy em vào vòng tay một người khác cũng không sao.