Kỷ Lăng cảm thấy quả thực hôm nay mình đi ra ngoài là một quyết định đúng đắn, không ngờ ở nơi xa xôi thế này cũng có thể
gặp được Ninh Ngọc, nhất định giữa cậu và anh ta có một vận mệnh ràng
buộc nào đó rồi!
Đây chắc chắn là số mệnh an bài trong truyền thuyết mà người ta hay nhắc đến đấy.
Kỷ Lăng đã nhận được gợi ý rất sâu sắc từ trong câu nói của Đặng Đông,
đúng là là vạn vật đều có thể thay đổi bất kỳ lúc nào, mọi thứ đều có
thể xảy ra, trong lúc khó khăn hãy suy nghĩ tích cực để tìm hướng đi
mới, một lần nữa đã giúp cậu suy nghĩ ra được một hướng khác tốt hơn.
Lúc trước suýt chút nữa cậu đã đi vào ngõ cụt rồi, mặc dù ở kiếp này chưa
có đủ lý do để đi gây phiền phức cho Ninh Ngọc, nhưng cậu vẫn có thể làm một kẻ ác, dù sao bọn quý tộc lụa là đó vốn là những tên ác độc làm ra
bao điều xấu xa không có chút nhân tính nào cả mà, người xấu làm việc
xấu còn cần gì lý do nữa hả? Thấy hợp mắt thì trực tiếp ra tay thôi.
Đặng Đông chỉ dám chơi đùa những tên đầy tớ có đẳng cấp thấp hơn cậu ta
thôi, chứ cậu ta nào dám đụng vào nhân vật chính mang đầy hào quang Ninh Ngọc – người được toàn dân ngưỡng mộ cơ chứ, nhưng còn Kỷ Lăng thì lại
khác đấy nhé! Cậu chả có cái lý do nào mà không dám cả.
Hơn nữa nhiệm vụ của cậu chính là đảm vai một kẻ chuyên gia đối đầu với
Ninh Ngọc... chỉ nhìn vào thân phận hiện tại của cậu thôi, việc giết
chết Ninh Ngọc cũng chẳng là vấn đề gì to tát, hiện thực khắc nghiệt là
thế đấy.
Đương nhiên cậu sẽ không giết Ninh Ngọc, chuyện
khiến Kỷ Lăng vui mừng chính là cuối cùng cũng có lý do để tiếp tục tìm
tới và gây phiền phức cho Ninh Ngọc rồi, như thế thì tình tiết này và
đoạn tình tiết tiếp theo sau sẽ được gắn bó chặt chẽ lại với nhau.
Kỷ Lăng nghĩ đến đây, ánh mắt cậu nhìn về phía Đặng Đông tràn ngập vẻ dịu dàng và trìu mến.
Cậu thật sự đã tìm đúng người rồi, đây đúng là một tên tay sai may mắn mà!
Lúc này cậu đã không còn chướng mắt khi nhìn Đặng Đông nữa, mặc dù dáng dấp của thằng nhóc này hơi hèn hạ nhưng trông cũng vẫn khá thông minh lanh
lợi, tuy mắt hơi nhỏ nhưng trên mặt có chút tàn nhang trông cũng rất
đáng yêu, ngay cả nhúm tóc ngắn màu xanh trên đầu cũng... Khụ, nếu muốn
cuộc sống không có trở ngại, thì có chút màu xanh trên đầu cũng rất
tốt*!
(*: Đội nón xanh có nghĩa như bị cắm sừng)
Đặng Đông bị ánh mắt vừa dịu dàng vừa nóng rực của Kỷ Lăng làm lông trên
người cậu ta đều dựng hết cả lên, cảm thấy vô cùng căng thẳng với mất tự nhiên, vẻ mặt Kỷ Lăng cũng mờ mịt khó lường quái lạ quá rồi đấy... Chợt một tia sáng đột ngột lóe lên làm cậu ta run rẩy, chẳng lẽ... chẳng lẽ
cậu chủ Kỷ đã nhìn trúng cậu ta rồi hả?
Nhớ lại vừa nãy
Kỷ Lăng bán đấu giá với tên đầy tớ phía dưới, từ đầu đến cuối cậu đều
không tỏ ra hứng thú lắm, lại liên tưởng đến lúc Kỷ Lăng chẳng hề keo
kiệt mà khen ngợi cậu ta đầy ý vị sâu xa... Đặng Đông cho rằng hình như
mình đã phát hiện ra điểm mấu chốt rồi, thì ra mục tiêu thật sự của cậu
chủ Kỷ là cậu ta à, vì vậy biểu cảm trên mặt cậu ta dần dần đông cứng
lại.
Mùi vị này cũng có hơi quá đặc biệt rồi thì phải.
Ánh mắt Đặng Đông cẩn thận dò xét gương mặt khôi ngô tuấn tú vô cùng tinh
xảo của Kỷ Lăng, thiếu niên đẹp trai cao quý nhường này, một chàng hoàng tử nhỏ tựa như bước ra từ trong tranh, Đặng Đông lại nhìn kĩ thêm nữa
thì cảm thấy Kỷ Lăng chẳng hề thua kém Ninh Ngọc gì mấy, tuyệt nhiên là
một vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt…
Đặng Đông theo bản năng
nuốt một ngụm nước bọt, miệng đắng lưỡi khô, tuy từ trước đến nay cậu ta chỉ chơi đùa người khác chứ chưa từng bị người khác chơi đùa bao giờ,
nhưng nếu như cậu chủ Kỷ thật sự muốn chơi đùa thì rốt cuộc cậu ta từ
đâu... hay là bắt đầu từ khi nào...
Vẻ mặt cậu ta vừa
phức tạp vừa cảm khái, thế mà ửng đỏ hây hây cả hai má cơ đấy. Đặng Đông ngại ngùng nhìn Kỷ Lăng, thấp thỏm chờ đợi cậu mở miệng.
Kỷ Lăng nghĩ tới việc cuối cùng nhiệm vụ của mình cũng có thể tiếp tục
được thực hiện, tâm tình liền trở nên cực kỳ kích động, cậu liếc mắt
nhìn Đặng Đông, không biết sao bỗng nhiên tên tay sai này lại ngại
ngùng, cậu ta đâu giống như người dễ ngại ngùng xấu hổ như này đâu nhỉ?
Hơn nữa vừa nãy không phải cậu ta là người thể hiện ý đồ ngấp nghé Ninh
Ngọc đó à? Theo lý mà nói thì chuyện ức hiếp cả nam lẫn nữ này cậu ta đã từng làm rất nhiều rồi mới phải.
Nhưng mà Kỷ Lăng cũng
lười suy nghĩ nhiều, cậu vung tay khí thế ngất trời, nở một nụ cười gian ác ngả ngớn: “Tôi chưa từng được chơi đùa cái người được gọi là
superstar này bao giờ, cậu bắt anh ta đến đây để cậu chủ tôi đây vui
chơi chút đi.”
Đặng Đông: “...”
Kỷ Lăng nhíu mày: “Sao hả? Không nghe thấy lời nói của tôi hả?”
Một lát sau, Đặng Đông cười khan một tiếng: “Nghe, nghe thấy rồi, tôi đi làm ngay đây, đảm bảo sẽ bắt nó về đây cho cậu!”
Trời, còn tưởng rằng cậu chủ Kỷ nhìn trúng mình rồi chứ, quả thực do mình
nghĩ nhiều quá rồi, sao cậu chủ Kỷ lại có thể nhìn trúng mình được?
Không biết vì sao bỗng nhiên trong lòng Đặng Đông chợt cảm thấy hơi mất
mát, cũng may sau đó cậu ta điều chỉnh lại tâm tình lại rất nhanh.
Tuy rằng thoạt nhìn Ninh Ngọc hơi khó ra tay, nhưng nếu Kỷ Lăng đã mở
miệng, vậy thì bất kể như thế nào cậu ta cũng phải giải quyết việc được
giao thật tốt mới được!
Kỷ Lăng rất hài lòng với câu trả
lời quyết đoán của Đặng Đông, thế nhưng cậu lại hơi lo lắng thằng nhóc
này chỉ nói êm tai ngoài miệng cho có thôi, không biết Đặng Đông có cách gì bắt Ninh Ngọc sang đây không nữa.
Phải biết rằng Ninh Ngọc không phải là bình hoa bình thường thôi đâu, mặc dù bề ngoài trông tuấn tú, ấm áp, dịu dàng tựa như chẳng có chút nguy hiểm nào, nhưng
thật ra anh ta là một chiến binh mạnh mẽ siêu tiến hóa từng chinh chiến
chém giết trùng tộc đấy! Là người đi ra từ trong máu lửa... kiểu con nhà quý tộc lụa là như cậu và Đặng Đông dù có hợp sức với nhau để bắt anh
ta chắc cũng chưa đủ làm anh ta lạnh kẽ răng nữa là, vì vậy chiến đấu
chính diện chắc chắn không được. Lần trước cậu phải chuẩn bị mười phân
vẹn toàn từ trước mới có thể bắt được Ninh Ngọc, nên ý muốn nhất thời
lần này không khỏi khiến Kỷ Lăng lo lắng...
Kỷ Lăng chần chừ chốc lát, mở miệng hỏi: “Cậu định làm gì?”
Đặng Đông đã tiến vào trạng thái làm việc, vỗ ngực bảo đảm: “Tự tôi có
cách.” Sau đó cậu ta cười ha ha, nham hiểm nói tiếp: “Trong tay có một
vài thứ đồ tốt, cho người tiến hóa như nó dùng đảm bảo có hiệu quả, rồi
nó cũng phải mặc kệ cho chúng ta sắp xếp thôi.”
Kỷ Lăng “Oh” thật dài một tiếng, ngầm hiểu trong lòng, xem ra thằng nhóc này chuẩn bị chuốc thuốc.
Không hổ là Đặng Đông tác phong bỉ ổi trước sau như một, có điều chúng ta đều là con quý tộc lụa là nham hiểm, nếu đã ra tay thì thủ đoạn phải bỉ ổi, chỉ cần đạt được mục đích là đủ, cũng không coi trọng những thứ kia
đâu.
Thế là Kỷ Lăng vui mừng vuốt cằm: “Đi đi, bắt anh ta đưa đến đây cho tôi.”
Đặng Đông nhận mệnh rời đi, nghĩ đến có thể mình cũng được thơm lây mà chơi
đùa cực phẩm như Ninh Ngọc thì vui mừng khôn xiết, cảm giác có đại gia
để ôm đùi quả thật khác hoàn toàn! Cảm giác làm xằng làm bậy muốn làm gì thì làm cùng cậu chủ Kỷ... đã quá đi mất!
Một mình Kỷ
Lăng rời khỏi phòng đấu giá đi đến một phòng rộng rãi chờ đợi, tính cơ
mật ở nơi này rất tốt, thường được dành cho tầng lớp quý tộc tiến hành
một số hoạt động vui chơi tương đối mờ ám, rất thích hợp cho các hành
động tiếp theo của họ.
Kỷ Lăng đi qua đi lại trong phòng, tuy rằng thoạt nhìn trong lòng Đặng Đông đã có dự tính nhưng cậu đã
từng thất bại rồi, cho nên cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm
được, nếu như bỏ lỡ hôm nay thì sau này e rằng không thể nhìn thấy được
cơ hội tốt như thế này nữa.
Kỷ Lăng không khỏi nhớ lại
chuyện ở kiếp trước, lần trước cậu cũng dựa theo tình tiết được thiết
lập mà tới quân đội, kết quả lại bị Brendon đuổi đi, còn bởi vì Carlos
lan truyền video lên mạng mà trở nên “cực kỳ ghen ghét” Ninh Ngọc, sau
đó kích động đưa mấy tay sai tiến hóa cấp cao dưới trướng đi bắt cóc anh ta, thế nhưng Ninh Ngọc quả thực rất lợi hại, tuy không kịp ứng phó
nhưng vẫn làm bao nhiêu người của cậu bị thương sau đó mới bị bắt…
Kỷ Lăng cực kỳ căng thẳng ngồi trên ghế sô pha.
Khoảng chừng hơn hai mươi phút sau, cánh cửa bị mở ra, Đặng Đông ngẩng đầu ưỡn ngực đi dẫn đầu ở đằng trước, phía sau còn có hai người bảo vệ tiến hóa đỡ một chàng trai thân cao to đi vào. Dường như cả người chàng trai kia không còn sức lực, đầu anh ta cúi xuống không nhìn thấy rõ khuôn mặt,
nhưng từ vóc người cao ngất kia và cái cằm nhọn lộ ra, nhìn một cái đã
nhận ra thân phận của anh ta.
Đặng Đông đã bắt Ninh Ngọc về thật rồi!
Kỷ Lăng lập tức đứng bật dậy, lộ ra sắc mặt mừng rỡ, cậu không ngờ Đặng Đông lại nỗ lực như vậy...
Hiển nhiên Đặng Đông vô cùng có kinh nghiệm với loại chuyện này, tuy rằng
Ninh Ngọc bị chuốc thuốc nhưng cậu vẫn không dám xem thường, dù sao mỗi
một người tiến hóa mạnh mẽ thế này hẳn không hề đơn giản. Hai thuộc hạ
của Đặng Đông nhanh chóng đè Ninh Ngọc ngồi lên trên chiếc ghế kim loại ở giữa phòng, tay chân anh ta còn được chiếc còng được đặc chế bằng kim
loại trói lại, sau đấy hai tên đó mới lùi về sau mấy bước đứng kế bên
với dáng vẻ phục tùng.
Đặng Đông tiến lên phía trước nắm
tóc Ninh Ngọc kéo về sau, ngay sau đó lộ ra khuôn mặt điển trai anh tuấn kia, cậu ta ngẩng đầu lên nở một nụ cười lấy lòng với Kỷ Lăng, rồi cung kính: “Cậu chủ Kỷ, tôi đã đưa người mà cậu cần đến rồi đây.”
Kỷ Lăng nhìn về phía Ninh Ngọc, hai mắt cậu hơi thất thần chốc lát.
Hôm nay chàng trai trước mặt không mặc quân trang mà chỉ mặc một chiếc áo
sơ mi trắng phối với chiếc quần dài màu đen bình thường, ống quần được
nhét vào trong đôi ủng màu đen hiện rõ đôi chân thẳng tắp thon dài. Anh
đang bị ép ngồi trên ghế, ngẩng cổ lên, mi mắt hơi khép lại, trên đôi
đồng tử màu xanh biếc được che một tầng sương trắng, vài sợi tóc đen bị
mồ hôi dính trên trán, anh gắt gao cắn bờ môi của mình, dường như kiệt
sức quá nên cố ra sức cắn môi làm nó bật ra máu để làm mình giữ sự tỉnh
táo.
Anh lạnh lùng nhìn về phía Kỷ Lăng, trong ánh mắt lờ mờ xen lẫn với nét sắc bén, lồng ngực anh hơi phập phồng...
Giống như một con báo xinh đẹp bị nhốt lại, vừa nguy hiểm vừa yếu đuối mê người.
Kỷ Lăng nhìn chàng trai tuấn tú trước mặt, mặc dù cậu mới là người ngồi
tít trên cao nhìn xuống đối phương, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự
mạnh mẽ và nguy hiểm của đối phương làm cậu chẳng dám coi thường, dù cho đối phương đã ngất đi không còn cách nào nhúc nhích được đi chăng
nữa...
Đây chính là sự khác biệt giữa một người bình thường và một chiến binh chân chính.
Cho nên Ninh Ngọc trở thành người được toàn dân thần tượng là có nguyên do cả.
Anh ta mạnh mẽ, điển trai, vững vàng có nghị lực, sức hấp dẫn không có gì
sánh bằng của anh ta làm tất cả mọi người bị hấp dẫn, ngay cả những
người như Cảnh Tùy, Carlos, Brendon, Văn Ngạn cũng bị anh ta làm khuất
phục từng người một...
Suýt tí nữa Kỷ Lăng đã bị mê hoặc, nhịp tim đập ngày càng nhanh hơn, hào quang của nhân vật chính quả thật đáng sợ quá đi mất!
Bản thân cậu là một trai thẳng đích thực đấy!
Khó khăn lắm Kỷ Lăng mới bình tĩnh lại một chút, lúc này cậu mới dùng ánh
mắt khinh miệt nhìn Ninh Ngọc, cậu một quý tộc kiêu căng đưa tay nâng
cằm anh ta lên, cười phì một tiếng: “Không nghĩ rằng, anh sẽ rơi vào tay tôi đúng không?”
Kỷ Lăng nhìn chăm chú vào đôi mắt màu
xanh biếc kia với cự ly gần, cậu cúi người xuống tiến tới gần đối
phương, tư thế này khiến cậu cảm thấy cực kỳ kích thích giống như mình
đã biến thành một tên vô lại đang ức hiếp cả nam lẫn nữ... có điều, lại
vừa sợ hãi vừa hưng phấn.
Ninh Ngọc bình tĩnh nhìn cậu, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp, rất lâu sau anh ta phun ra một chữ lạnh băng: “Cút.”
Ơ ồ, quả đúng là một khúc xương cứng rắn trước sau như một ha!
Kỷ Lăng thích khúc xương cứng thế này, nếu so sánh thì nó còn đáng yêu hơn hai tên phản diện không đi đường bình thường kia nữa, nhất thời cậu tìm lại được cảm giác muốn đùa giỡn lưu manh! Ngay sau đó trên gương mặt
cậu lộ ra vẻ mặt “thẹn quá hóa giận”, hung tợn nhìn về phía Ninh Ngọc,
lực tay cũng dùng sức hơn.
Gương mặt Ninh Ngọc lộ ra vẻ
đau đớn, da thịt trắng nõn cũng hơi ửng đỏ lên, lòng ngực phập phồng tựa như đang kìm chế điều gì đó... Cũng không biết rốt cuộc thứ đồ bậy bạ
mà Đặng Đông cho anh ta uống là gì, nhưng Kỷ Lăng lại không tiện hỏi cậu ta.
Cậu thấy Ninh Ngọc ngồi trước mặt vẫn được coi như
vẫn còn tỉnh táo vài phần, lần trước Ninh Ngọc bị cậu âm mưu gài bẫy rồi nhân cơ hội báo tin cầu cứu cho Brendon, với sự bình tĩnh và trí thông
minh của anh ta thì lần này nhất định cũng đã gửi đi tín hiệu cầu cứu,
còn bản thân cậu chỉ cần kéo dài thời gian đợi Brendon đến làm anh hùng
cứu mỹ nhân là được rồi.
Nhưng Kỷ Lăng không biết rốt
cuộc Brendon sẽ xuất hiện vào lúc nào, huống hồ bây giờ còn có những
khán giả khác nữa, vì vậy diễn kịch phải cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt cậu
lộ ra vẻ hung tàn: “Anh tính giở trò gì, đã rơi vào tay tôi rồi mà còn
dám coi thường tôi, xem ra tôi không giết anh là không được rồi!”
Ninh Ngọc hơi ngước mắt lên, thản nhiên lộ ra một ánh mắt châm chọc, im lặng nhưng lại tràn đầy vẻ khinh thường.
Nhất thời làm Kỷ Lăng “tức giận hổn hển”!
Đặng Đông thấy Ninh Ngọc không biết điều chọc Kỷ Lăng tức giận như thế, cậu
ta lập tức lên tiếng phụ họa: “Xì, không ngờ rằng tính tình mày cũng khá mãnh liệt đấy nhỉ, cậu Kỷ định chơi nó thế nào đây?”
A,
câu hỏi này lại làm khó Kỷ Lăng, cậu thật sự vẫn chưa biết nên chơi đùa
người khác thế nào, nhưng việc này cũng không gây trở ngại lắm, Kỷ Lăng
giả vờ làm ra dáng vẻ sâu hiểm khó dò, nghiêng người liếc nhìn Đặng
Đông: “Chuyện này mà cậu còn hỏi tôi nữa à, không phải giúp tôi chuẩn bị trước sao?”
Đặng Đông sửng sốt, ngay sau đó cậu ta xấu hổ nói: “Xin lỗi, là do tôi suy tính không chu đáo!”
Cậu ta không hề nghi ngờ Kỷ Lăng căn bản không biết trêu đùa người khác như thế nào, mà ngược lại còn ảo não nghĩ mình vẫn chưa săn sóc đủ cho Kỷ
Lăng, dĩ nhiên chuyện nhỏ nhặt thế này không cần đến phiên cậu chủ Kỷ
phân phó, vốn dĩ bản thân cậu ta đều đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi, nhất
định sẽ làm cho cậu chủ Kỷ chơi đùa thật hài lòng!
Đặng
Đông lập tức xoay người thủ thỉ vào tai tên vệ sĩ đứng kế bên vài câu,
không lâu sau, mấy tên vệ sĩ lấy một chiếc hộp màu bạc, mở ra rồi đưa
đến trước mặt Kỷ Lăng, bên trong là một loại thuốc chích đặc thù.
Kỷ Lăng còn chưa kịp phản ứng lại, còn Ninh Ngọc - người bị bắt cóc đang
ngồi trên ghế vừa nhìn thấy thuốc chích đó, đôi đồng tử bình tĩnh lạnh
buốt từ nãy đến giờ bỗng nhiên co rút lại, anh ta liều mạng vùng vẫy
ngay lập tức, sau đó ánh mắt anh ta nhìn về hướng cậu dường như có ý hận đến nỗi không thể giết cậu ngay lập tức!
Kỷ Lăng bị ánh
mắt sát ý của Ninh Ngọc hù dọa một phen, đấy là cái thứ quỷ gì mà có thể làm Ninh Ngọc phản ứng mãnh liệt nhường này vậy, cậu tò mò đảo mắt nhìn về phía Đặng Đông.
Đặng Đông cảm thấy Kỷ Lăng có thể
cũng biết đây là thứ gì, nhưng vì muốn làm một tên tay sai chu đáo nên
phòng ngừa vạn nhất, cậu ta vẫn lên tiếng giải thích: “Đây chính là
thuốc làm phá hủy gen. Tuy rằng nó là loại bình dân nhưng lại được tiến
vào quân đội, lại còn tự cao tự đại như vậy nữa, không phải tất cả đều
dựa vào thân phận người tiến hóa cao cấp của mình à? Chúng ta chỉ cần
tiêm thuốc này vào cho nó, thì nó sẽ trở thành người tàn phế không ai có thể cứu được... Đến lúc đó cậu chủ Kỷ muốn chơi đùa thế nào thì cứ chơi đùa như thế ấy, căn bản nó không thể phản kháng lại cậu đâu, há há há.”
Đặng Đông là con của một nhân vật quý tộc có quyền có thế, có người nào mà
cậu ta chưa từng trêu đùa cơ chứ? Trong đó đương nhiên không thể thiếu
người tiến hóa rồi. Vì phòng tránh khi đang chơi đùa người khác mà bị
người tiến hóa xông vào đánh mình chết, cậu ta đã thực hiện thủ đoạn hủy hoại người thế này vô số lần chứ không còn là lần đầu tiên nữa, cho nên không thể nói cậu ta không ác, ngược lại, cậu ta là còn một tên ác độc
vô ngần.
Kỷ Lăng nhìn nụ cười lấy lòng chẳng hề có chút động lòng nào của Đặng Đông, bỗng nhiên cậu cảm thấy trong lòng chợt lạnh đi.
Đặng Đông không động lòng là thật, đối xử như vậy với một người có phải là
chuyện to tát gì đâu chứ, nhưng mà... Kỷ Lăng lại biết chuyện này tàn
nhẫn đến mức nào.
Ninh Ngọc xuất thân từ lớp người bình
dân, dựa vào sức lực của bản thân, vào sinh ra tử mới có được địa vị và
vinh quang như ngày hôm nay, thế nhưng một khi rơi vào trong tay người
khác rồi bị tiêm một liều thuốc dễ dàng hủy hoại tất cả mọi thứ của anh
ta thế này thì sẽ khiến cho anh ta từ một người anh hùng chiến binh được mọi người kính yêu biến thành đồ chơi của tầng lớp quý tộc, giẫm đạp
lòng kiêu ngạo của anh ta vào trong vũng bùn lầy... Từ nay về sau sẽ
không còn là một con người linh động trở mình lại được nữa.
Nếu như thế này, có lẽ anh ta sẽ lựa chọn thà chết còn hơn.
Đây là chuyện tàn nhẫn đến nhường nào chứ, chỉ cần Kỷ Lăng vừa nghĩ về nó đã cảm thấy không rét mà run rồi.
Chẳng trách ngay cả Ninh Ngọc cũng thay đổi sắc mặt luôn...
Nhưng trong mắt của những kẻ quý tộc quần là áo lượt thì việc hủy hoại một
người thế này chỉ là một việc mua vui cho mình mà thôi, chứ chẳng hề
quan trọng đáng nhắc tới gì cả.
Đặng Đông hoàn toàn không biết suy nghĩ thật sự của Kỷ Lăng, thấy ánh mắt phức tạp khó lường kia
của Kỷ Lăng, cậu ta vẫn tưởng rằng mình quá dài dòng, thế là cậu ta tóm
lấy tóc Ninh Ngọc, ép anh lộ cần cổ thon dài của mình ra, chuẩn bị ra
tay ngay lập tức.
Kỷ Lăng thấy thế thì bị dọa sợ đến cả
sắc mặt đều suýt tí nữa đã trắng bệch hết, chửi thầm một tiếng con mẹ nó trong bụng, không được aaaaaaaaaaa!
Đồng thời cậu mãnh liệt nhào tới phía trước, ra sức thét lơn: “Dừng tay!”