Carlos đưa tay ra sờ sờ đầu Kỷ Lăng, hời hợt lên tiếng: “Nếu cậu đã không thích thì để anh ta biến mất là được rồi.”
Môi Kỷ Lăng khẽ run lên, cậu kinh ngạc nhìn Carlos, ánh mắt cũng dại ra.
Carlos nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Kỷ Lăng, nét cưng chiều hiện lên nơi đáy mắt, đến cả khóe môi cũng bất giác mà cong lên. Mặc dù hiện giờ việc giải
quyết Ninh Ngọc đã nằm ngoài kế hoạch của anh ta rồi, con cờ này vốn dĩ
có thể phát huy tác dụng lớn hơn... nhưng chỉ cần Kỷ Lăng vui vẻ thôi
thì cũng không còn gì quan trọng hơn nữa.
Giọng nói đầy từ tính của Carlos còn mang theo ý cười trầm thấp: “Cho nên đừng cứ mãi không vui như thế nữa được không?”
Giọng nói từ tính trầm thấp truyền đến tai Kỷ Lăng, cậu thất thần nhìn đôi
mắt màu nâu đầy ý cười của Carlos, rồi đột nhiên ý thức được một việc,
Carlos thật sự đang rất nghiêm túc, có thể anh ta thực sự sẽ ra tay với
Ninh Ngọc!
Nhận ra điều này, Kỷ Lăng suýt tí nữa toát mồ
hôi lạnh, nếu như hiện tại Carlos thật sự ra tay loại bỏ Ninh Ngọc, vậy
thì nhiệm vụ này của cậu phải làm sao đây? Tình tiết đằng sau câu chuyện còn phát triển thế nào được nữa? Tuy rằng không biết rốt cuộc suy nghĩ
điên rồ này của Carlos từ đâu mà ra, hoàn toàn không đi theo kịch bản
ban đầu, thế nhưng mấy chuyện thế này sẽ tuyệt đối không thể nào xảy ra
được!
Dù cậu có chết thì Ninh Ngọc cũng không thể chết được!
Bỗng nhiên Kỷ Lăng đứng bật dậy, ánh mắt hơi mất tự nhiên đảo đảo đi, sau đó cậu ho nhẹ một tiếng: “... Hay là thôi, bỏ đi.”
Carlos nhìn cậu, dường như có hơi không hiểu.
Kỷ Lăng thầm tính toán trong lòng xem nên dùng cái cớ gì để kết thúc đề
tài này thật nhanh, một lát sau cậu ngửa đầu lên, dùng chất giọng kiêu
ngạo kèm theo chút khinh miệt nói với Carlos: “Văn Ngạn nói đúng, Bệ hạ
không thể nào nhìn trúng anh ta đâu.”
Cậu sợ mình vẫn
chưa nói rõ ràng, không thể đánh bay ý niệm trong đầu Carlos nên lại
nghiêm túc bổ sung: “Chỉ là một tên ở tầng lớp hạ lưu thôi mà, tính toán với anh ta có khác nào hạ thấp thân phận của tôi đâu chứ, thế nên tôi
nghĩ không cần động đến anh ta làm gì đâu chú.”
Kỷ Lăng
nói xong thì phát hiện Carlos và Văn Ngạn đều nhìn mình bằng ánh mắt vô
cùng phức tạp, nhất thời cậu như bị dọa sợ, chuyện cậu nói chắc không
phải là vấn đề lớn lao gì đâu nhỉ?
Tại sao bọn họ lại nhìn cậu thế này...
Đối mặt với hai nhân vật phản diện kinh khủng nhất, trong lòng Kỷ Lăng cứ
không ngừng thấp thỏm lo âu, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục bày ra khuôn mặt bình tĩnh.
Carlos nhìn cậu thiếu niên vốn
có một tấm lòng thiện lương, tốt bụng nhưng lại giả vờ bày ra dáng vẻ
cao ngạo khinh thường... Đáy lòng từ từ hiện ra một ý nghĩ dịu dàng. Đối với anh ta, cảm giác như thế này đúng là mới lạ không gì sánh bằng,
dường như trên thế giới này không có người nào, cũng chẳng có thứ gì có
thể khiến anh ta mềm lòng, vậy nhưng từng cử động nhỏ của cậu thiếu niên này đều có thể khiến đáy lòng anh ta rung động, hơn nữa hết lần này đến lần khác đều vương lại chút cảm giác dịu dàng.
Khi đối
mặt với cậu thiếu niên lương thiện đến nhường này, Carlos cảm thấy cứ
như mình đang đối mặt với bản thân ở kiếp trước, khi đó hẳn anh ta cũng
đã thất vọng, hoài nghi và khổ sở nhỉ? Nhưng với Kỷ Lăng, ngay cả khi
đối mặt với nguy cơ phải bỏ mạng, cậu vẫn lựa chọn giấu diếm Cảnh Tùy về hành tung của mình, suy cho cùng cũng là vì không thể nhẫn tâm ra tay.
Dù phải chịu bị đối xử bất công, hay gặp phải hoàn cảnh lưu lạc chật vật
chẳng ra làm sao, tất cả đều không thể chạm vào ranh giới cuối cùng ở
nơi đáy lòng cậu nhóc, nói thẳng ra thì dưới vẻ ngoài độc đoán kia của
cậu, vẫn luôn ẩn chứa một trái tim thuần khiết hơn bất cứ ai, một khi
nhìn xuyên qua vẻ bề ngoài đó, đi vào tìm hiểu trong nội tâm cậu, chắc
chắn sẽ bị trái tim đó hấp dẫn đến nỗi chẳng có cách nào thoát ra được.
Cho nên dù cho cậu có ghen ghét, có khổ sở đến thế nào đi nữa thì cuối cùng Kỷ Lăng vẫn chẳng bao giờ thật sự nghĩ đến việc làm hại Ninh Ngọc. Ngay cả chỉ là một tính mạng của một thường dân thì cậu ấy cũng không nỡ làm hại, nhưng vì không thể bỏ xuống được lòng kiêu ngạo và bộ mặt quý tộc
của mình nên cứ trưng ra dáng vẻ không thèm để ý đến...
Trên thế giới này, còn có người nào đáng yêu hơn cậu nhóc này nữa?
Trong ánh mắt Carlos càng hiện ra nét dịu dàng sâu sắc.
Văn Ngạn lẳng lặng đứng một bên, anh hơi rũ mi mắt xuống, thu lại vẻ phức
tạp dưới đáy mắt. Thật ra vừa nãy khi Carlos đưa ra đề nghị muốn loại bỏ Ninh Ngọc, Văn Ngạn cũng không có ý định ngăn cản anh ta, vì đối với
Văn Ngạn, mấy chuyện coi thường một mạng người rẻ rúng là chuyện vô cùng bình thường... Chỉ cần Kỷ Lăng vui vẻ, hy sinh một sinh mạng của một
người có là gì đâu cơ chứ?
Nhưng Văn Ngạn nào có ngờ... cuối cùng người ngăn cản Carlos lại là Kỷ Lăng.
Là cậu nhóc Kỷ Lăng luôn chán ghét và đố kị với Ninh Ngọc.
Kỷ Lăng, thân là một người quý tộc cao cao tại thượng.
Vượt lên trên tư lợi của bản thân mà bày ra vẻ mặt giả dối, cậu thiếu niên
trông như kiêu căng nhưng thực ra lại là một người quan tâm đến tính
mạng của người khác hơn bất cứ ai.
Thà để bản thân chịu
khổ sở, tủi thân chứ không đồng ý làm hại người khác, bản thân giả vờ ra vẻ mạnh mồm mạnh miệng, độc đoán, ác nhân, thế nhưng thật ra nội tâm
cậu lại lương thiện vô cùng, thậm chí còn đồng ý bảo vệ “kẻ thù” của
mình nữa. Chứng kiến rõ ràng tất cả những điều này khiến Văn Ngạn chợt
nhận ra có lẽ bản thân mình đã từng bị chi phối bởi những ham muốn xấu
xa mà bỏ qua một mặt đẹp đẽ đến nhường này.
Cậu thiếu
niên kia tựa như ánh mặt trời sạch sẽ mà thuần túy, Văn Ngạn cảm thấy
nội tâm đen tối như vực sâu dưới lòng đất của mình khiến anh hổ thẹn vô
cùng.
Kỷ Lăng nhìn hai kẻ phản diện đột nhiên lâm vào trầm mặc: ???
Cậu kinh hoàng khiếp sợ thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ vừa nãy mình thay đổi thái độ đột ngột quá khiến bọn họ nghi ngờ à?
Ngay lúc Kỷ Lăng đang thấp thỏm, bất an chuẩn bị cầu cứu hệ thống thì bỗng
nhiên Carlos bật cười một tiếng trầm thấp, vẻ dịu dàng trong đôi đồng tử màu nâu kia tựa như dòng xoáy tối tăm sâu hun hút, anh ta chậm rãi lên
tiếng: “Xin lỗi, mấy lời ban nãy tôi nói có hơi không được thỏa đáng
lắm... Với thân phận của cậu, đương nhiên không cần tính toán với anh ta rồi.”
Kỷ Lăng thở phào một hơi thật mạnh, xem ra Carlos
đã bỏ ý nghĩ kia rồi nhỉ? Lúc này cậu cũng không còn dám tiếp tục biểu
hiện mình ghen ghét Ninh Ngọc nhiều như nào nữa vì sợ rằng cậu diễn quá
lố dẫn đến chuyện không hay, tên Boss phản diện Carlos này một lời không hợp là đã muốn giết người rồi, giờ Kỷ Lăng chỉ hận không thể pass
chuyện này qua lẹ một chút!
Kỷ Lăng giả vờ kiêu ngạo khịt mũi một tiếng.
Carlos hơi tham lam, cứ chăm chú nhìn cậu thiếu niên, hàng mi màu vàng kim khẽ rung động, đôi đồng tử trong sáng như một loại đá quý màu lam nhạt xinh đẹp nhất thế gian, ngay cả vẻ mặt giả vờ kiêu căng thôi cũng đáng yêu
đến nỗi làm người khác chẳng thể dời tầm mắt đi được, yết hầu anh ta khẽ động, cố đè nén khát vọng khác thường trong lòng xuống, lưu luyến không nỡ mà đứng lên.
Kỷ Lăng thấy thế, trong lòng thầm vui vẻ, cuối cùng Boss phản diện cũng chuẩn bị đi rồi à?
Carlos nhìn cậu thật sâu: “Nếu như lần sau cậu muốn đối phó người nào thì cứ nói với tôi, tôi sẽ xử lý giúp cậu, có biết chưa?”
Kỷ Lăng thầm nghĩ để cho anh ta giúp thì còn gì vui nữa đây? Anh bắt ai là người đó chết, rồi sau này làm gì còn kịch hay để mà hát nữa trời, tôi
điên mới nhờ anh giúp!
Cậu chớp chớp mắt, nói qua loa lấy lệ: “Tôi biết rồi, chú Carlos.”
Carlos thấy ánh mắt không đồng tình của Kỷ Lăng, hiển nhiên là cậu chẳng hề
thật lòng nghe theo, sao đứa trẻ này lại tùy hứng thế nhỉ... Carlos hơi
lắc đầu bất đắc dĩ, xem ra mình vẫn phải nên để tâm hơn một chút mới
được, nếu không phải lần này có Lodz mật báo, không chừng Brendon đã ra
tay rồi đấy chứ, nếu thật sự ra tay, không biết hiện tại Kỷ Lăng sẽ đau
lòng đến nhường nào đây?
Những chuyện ở kiếp trước, anh ta quyết không cho phép nó tái hiện lại lần nữa trên người cậu thiếu niên này nữa.
Lúc này Văn Ngạn đứng ra, cung kính nói với Carlos: “Để tôi tiễn ngài ra ngoài.”
Carlos nhìn Văn Ngạn đầy ý tứ sâu xa, sau đó cầm lấy chiếc trượng rồi xoay người đi ra ngoài.
Văn Ngạn đi chậm hơn Carlos nửa bước, tấm mắt anh ấy rơi lên phần lưng của
người đàn ông tóc nâu trước mặt, bỗng nhiên vẻ hung ác nham hiểm nơi đáy mắt chợt lóe lên rồi lập tức biến mất.
Ở kiếp trước,
thật ra Kỷ Lăng bị xúi giục đi tìm Ninh Ngọc gây chuyện là chuyện mà
Carlos mong muốn nhìn thấy đấy chứ nhỉ? Vì thế nên chắc chắn Carlos
không chỉ nhúng tay vào chuyện này mà còn biết rất rõ sẽ có rất nhiều
người trong giới quý tộc khác có tâm tư như anh ta, bọn họ không thuận
mắt nhìn cảnh Ninh Ngọc có quyền có thế nên ắt sẽ tìm mọi cách làm Ninh
Ngọc ngã một cú thật mạnh, tất cả mọi người ai nấy đều đợi xem trò cười
của Ninh Ngọc cả mà...
Dù sao Ninh Ngọc cũng là người
được Bệ hạ xem trọng, bây giờ nhảy ra chắc chắn sẽ phải đối đầu với Cảnh Tùy. Cho nên tất cả mọi người đều đứng xem chứ không muốn làm người ra
tay, chỉ có mỗi Kỷ Lăng ngu ngốc vội vã nhảy ra mà thôi...
Có điều chuyện này vẫn chưa phải là lý do mà Văn Ngạn không thể tha thứ cho anh ta.
Lý do thật sự chính là vì chuyện Carlos lan truyền cái video kia làm Kỷ Lăng bị toàn bộ cư dân mạng công kích và đùa cợt!
Nghĩ đến đây, đáy mắt Văn Ngạn trở nên hoàn toàn lạnh rét.
Có rất nhiều người có thể gây chuyện với Ninh Ngọc... thế nhưng có thể ra
tay được dưới tình cảnh cả Brendon và Cảnh Tùy đều ngăn cản, còn công
khai chuyện trong quân đội ra thì chỉ có một mình Carlos mới có thể làm
được mà thôi. Carlos chỉ đứng ở phía sau, thấy lửa cháy thì châm thêm
dầu, chỉ lan truyền một cái video nhưng giống như đánh một cái tát hung
hăng vào mặt Cảnh Tùy và Brendon rồi để cho những người dân ngu dốt kia
xem... Thế là anh hùng mà bọn họ sùng bái kính yêu cứ thế bị cả tầng lớp quý tộc coi thường, chửi bới.
Dù sau này Kỷ Lăng có bị
nghiêm phạt đi chăng nữa thì cũng vẫn không thể nào dập được lửa giận
trong lòng dân chúng, hạt giống “không tin tưởng” đã được gieo xuống
lòng dân.
Carlos là người chân chính thao túng hết mọi
chuyện nhưng anh ta vẫn luôn ẩn nấp phía sau, cứ thế xoay chuyển thế cục mà Cảnh Tùy khổ tâm gầy dựng nên. Nhưng hẳn Carlos lại chưa bao giờ
nghĩ rằng... Kỷ Lăng - người được anh ta coi là quân cờ lại phải đối mặt với cục diện gian nan cực khổ bị bao vây tứ phía như thế nào.
Có lẽ Kỷ Lăng có nằm mơ cũng không hề nghĩ rằng người mà cậu tin tưởng gọi một tiếng “chú Carlos” sẽ vô tình đến mức đẩy cậu đến nơi đầu sóng ngọn gió thế kia.
Ở kiếp này tên Carlos đó cũng ôm ý niệm “bảo vệ” cậu ấy ở trong đầu à? Là thật lòng muốn bảo vệ... hay là có tính toàn nào khác?
Văn Ngạn hiểu quá rõ Carlos, vậy nên Văn Ngạn càng không thể nào tin được
việc Carlos sẽ thật lòng đối xử tốt với bất kỳ một người nào.
Lúc này Carlos ở trước mặt bỗng nhiên dừng chân lại, quay đầu lại nhìn Văn
Ngạn, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Cậu muốn nói gì thì nói ngay lúc này
đi.”
Vừa đúng lúc nơi này không có người nào khác.
Văn Ngạn từ từ ngẩng đầu lên, trên gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ khiêm tốn
nhún nhường trước sau như một, đôi đồng tử đen như mực không thể nhìn ra được tâm tình gì, anh không hề né tránh mà nhìn thẳng vào mắt Carlos.
Cây trượng của Carlos gõ nhẹ trên mặt đất một cái, khi va chạm vào đá phiến liền phát ra âm thanh va nhau giữa vàng và đá, ánh mắt anh ta sắc bén
như mắt ưng, khóe miệng cũng cong lên tạo thành một nụ cười như trêu
ngươi, giọng nói trầm thấp vang lên: “Để tôi đoán thử xem nhé... cậu
muốn biết, tại sao hôm nay tôi lại qua đây.”
Đôi ngươi
đen láy của Văn Ngạn sâu không thấy đáy, một lát sau Văn Ngạn mới mở
miệng, giọng nói lạnh lùng nhưng lại trong trẻo: “Không, chuyện tôi muốn biết chính là rốt cuộc ngài muốn cái gì?”
Bỗng dưng đôi mắt Carlos hơi nheo lại, anh ta lạnh lùng nhìn về phía Văn Ngạn.
Thế nhưng Văn Ngạn không hề bị khí thế của Carlos dọa sợ, đuôi mắt còn hơi
nhướng lên, tia sáng trong đôi mắt phượng hiện ra vẻ dò xét, giọng nói
hơi hung hăng: “Nếu như chỉ vì lôi kéo Kỷ Đình, thì không cần phải như
thế.”
Trong lòng Carlos từ từ hiện lên sát ý.
Anh ta không thích kiểu người không biết chừng mực, càng không thích người
khó có thể nắm trong lòng bàn tay, mà Văn Ngạn lại vừa vặn chính là
người có cả hai, vừa khó khống chế vừa không biết chừng mực.
Giọng điệu Carlos lạnh lẽo vô cùng, anh ta gằn từng câu từng chữ: “Lần trước
tôi nói với cậu rồi, cậu làm tốt việc của mình đi, đừng có mơ mộng hão
huyền, nhưng xem ra cậu chẳng hề nghe lọt vào tai.”
Văn
Ngạn cười nhạt, đúng mực đáp lời: “Lần trước tôi cũng có nói rồi, tôi
không hiểu ý của ngài, nhà họ Kỷ chỉ là bàn đạp của tôi mà thôi, tôi chỉ để tâm đến kế hoạch của chúng ta.”
Carlos dừng mắt trên
người anh, bỗng nhiên tiến lên một bước rồi ghé vào tai Văn Ngạn bật
cười đầy ý tứ sâu xa: “Vậy à? Thế nếu như thứ tôi muốn là Kỷ Lăng, cũng
không sao đâu nhỉ?”
Cánh tay để xuôi ở bên hông chợt siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, nhưng chỉ trong nháy mắt, Văn
Ngạn đã buông ra ngay, nhanh đến mức chẳng thể phát hiện ra.
Văn Ngạn nhún vai một cái, cười khẽ: “Đương nhiên, không có vấn đề gì cả.”
Hai tay Carlos nắm chặt cây trượng, bình tĩnh nhìn Văn Ngạn tựa như muốn
nhìn thấu tâm tình thật sự trong đồng tử đen nhánh của người này, muốn
nhìn thấu suy nghĩ thật lòng trong lòng Văn Ngạn, nhưng cuối cùng cũng
chẳng thể nhìn ra được điều gì.
Nếu như chưa trải qua kiếp trước, không chừng bản thân Carlos thật sự sẽ tin Văn Ngạn rồi đấy.
Nhưng đáng tiếc thay.
Carlos nhếch khóe miệng như châm chọc, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Hy vọng sau này cậu vẫn sẽ nhớ kỹ lời mà cậu đã nói vào ngày hôm nay.”
Ở bên kia, Kỷ Lăng thấy cuối cùng hai phản diện cũng rời đi, cậu giống
như một con cá biển kiệt sức nằm rũ rượi trên ghế sô pha, cứ cảm thấy
mình như sắp siêu thoát đến nơi.
Kỷ Lăng: “Hệ thống, cậu có suy nghĩ gì về sự việc ngày hôm nay?”
Hệ thống vẫn không có cảm xúc như mọi ngày: “Không có.”
Kỷ Lăng: “Thật sự không có hả?”
Hệ thống: “Thật.”
Kỷ Lăng: “À, cho nên ngoại trừ xem cuộc vui ra thì chú mày còn công dụng gì nữa đâu : )”
Hệ thống: “...”
Cú vả cực mạnh thành công khiến Kỷ Lăng tiến vào trạng thái “tự làm tự
chịu”, hệ thống từ chối lắng nghe lời than khóc từ cậu luôn.
Dựa theo tình tiết nội dung ở kiếp trước, sau khi cậu làm Ninh Ngọc bị bẽ
mặt thất bại, tiếp đó sẽ bị những người cùng giới quý tộc cười nhạo, bị
những người trên mạng chửi bới. Hơn nữa còn có người công kích đến cả
thân thể cậu nên càng lúc cậu càng oán hận Ninh Ngọc hơn, cho rằng hết
thảy những chuyện này đều vì Ninh Ngọc mà ra cả, dưới lời đề nghị của
tay sai, cậu dùng thủ đoạn hèn hạ bắt cóc Ninh Ngọc, ngay lúc đang định
hành hung Ninh Ngọc thì “không khéo” bị Brendon xông ra làm anh hùng cứu mỹ nhân!
Hiện tại những tình tiết thế này đã không còn nữa rồi.
Carlos chủ động nói sẽ giúp cậu giết chết Ninh Ngọc, nhưng bản thân cậu lại chỉ có thể bất lực mà từ chối...
Từ sau chuyện lần trước, tên đàn em Lodz không thèm nghe điện thoại của cậu nữa rồi...
Dù cứng miệng nói không cam lòng, nhưng Ninh Ngọc cũng phải do chính cậu
vả mặt… Kỷ Lăng chỉ đành ôm hy vọng nhỏ nhoi, hy vọng sau khi Carlos trở về vẫn sẽ đăng video hãm hại cậu, mau dồn Cảnh Tùy vào đường cùng. Thế
mà đợi mấy ngày rồi lại chẳng có chuyện gì xảy ra, cứ như chuyện này
chưa từng diễn ra bao giờ...
Vậy cậu còn có lý do gì để đi tìm Ninh Ngọc gây rối nữa đây?
Sao trên đời này lại không có kiểu thù nào có thể vô duyên vô cớ kéo đến cơ chứ!
Mỗi ngày Kỷ Lăng đều lên mạng xem tin tức về Cảnh Tùy, xem xong rồi lại
than thở, tâm tình suy sụp. Không có nam phụ ác độc này thì tình cảm của công với thụ phải phát triển như thế nào đây? Cậu nên làm mai cho Ninh
Ngọc và Cảnh Tùy sao đây chứ? Làm sao để tạo cơ hội cho Brendon làm anh
hùng cứu mỹ nhân đây?
Bây giờ nghĩ lại, cậu là một người
chưa từng hẹn hò với thẳng nam, sao ban đầu cậu lại có thể đồng ý làm
một nhiệm vụ khó như thế này vậy?
Sinh tồn không dễ chút nào mà.
Đau khổ quá.
Kể từ sau chuyện Văn Ngạn dò xét Carlos lần trước, tâm tình Văn Ngạn càng
lúc càng trở nên nặng nề, xem ra mục tiêu lần này của Carlos quả nhiên
là Kỷ Lăng, anh ta cũng phát hiện ra điểm tốt của cậu thiếu niên này rồi sao? Bình thường Carlos rất khéo về khoản ngụy trang, Kỷ Lăng lại vô
cùng tin tưởng anh ta, e rằng Văn Ngạn khó mà ngăn cản Carlos nhân cơ
hội này làm hại Kỷ Lăng.
Vừa nghĩ đến việc trong lòng Kỷ
Lăng chỉ có mỗi một mình Cảnh Tùy, kế bên còn có Carlos sống lại cứ nhìn chằm chằm vào cậu, trong lòng Văn Ngạn vừa đau khổ, vừa đố kị, còn có
cả bất an.
Văn Ngạn không cầm lòng được mà nhìn về phía
Kỷ Lăng, nhưng mỗi lần nhìn đều thấy Kỷ Lăng đang ủ rũ, mất mát, khổ sở
nhìn về bức tranh của Cảnh Tùy…
Lại càng khiến Văn Ngạn lo lắng cho cậu hơn.
Kỷ Lăng sa sút ở nhà mấy ngày, cuối cùng cũng hiểu ra một đạo lý, trên thế giới này không có ai đáng tin cậy cả, chỉ có thể dựa vào chính mình mà
thôi!
Vì muốn được về nhà, cậu buộc phải phấn chấn lên!
Thấy thời gian trôi qua từng ngày, từng ngày một, khoảng cách tới tình tiết
“Yến hội cung đình” ngày càng gần, Kỷ Lăng quyết định không thể tiếp tục ở nhà nữa, cậu phải ra ngoài đi dạo, tìm cơ hội xem mình còn có thể
được cứu hay không.
Thân là một tên ngang ngược càn rở,
quần là áo lụa cao sang quyền quý, hình tượng này rất phù hợp để dẫn
theo đàn em ra ngoài chơi đùa quậy phá, như vậy mới có thể cho thấy rõ
Kỷ Lăng cậu là một tên phô trương, ăn diện.
Đáng tiếc Lodz cũng xem như đã tàn phế, không còn trông cậy vào được nữa, vẫn nên chọn tìm người khác thôi.
Cũng may có rất nhiều tay sai bằng lòng nịnh bợ cậu, Kỷ Lăng mở sổ lưu giữ
thông tin của mình ra, tỉ mỉ xem cả buổi, sau đó cậu chọn một tên quần
là áo lượt vẻ ngoài trông xấu nhất, bên trong cũng tệ hại nhất, Đặng
Đông, con trai nhỏ của Bá tước Đặng Nhất.
Tên này chơi
loạn cả nam cả nữ không kỵ một ai, phẩm vị thưởng thức lại tệ hại vô
cùng, cả trong giới quý tộc xa hoa lãng phí đắm chìm vào trụy lạc, Đặng
Đông cũng là một kẻ bị người ta xem thường, một tên vừa đê hèn vừa không có phẩm giá, nếu cậu ta không có người cha là Bá tước kia, dù có khôn
lỏi hay sắc bén thế nào thì cũng e là đã bị người ta giải quyết từ sớm
rồi.
Trước đây Kỷ Lăng cũng không qua lại với cậu ta bao
giờ, luôn theo bản năng mà xa lánh loại người thế này, sắm vai một kẻ
quần áo lụa là phú quý cao sang đã khó, sợ gặp cái loại người không biết giới hạn như Đặng Đông chắc bản thân cậu thật sự không “hold” nổi quá.
Nhưng giờ cậu cũng không còn cách nào khác, trước đây còn hay liên lạc với
đám người phú quý kia, giờ bọn họ thấy cậu là né còn không kịp, sợ rằng
bị Carlos cảnh cáo cho hoảng hồn rồi đấy chứ. Thôi thì cậu đành tìm cái
tên Đặng Đông kia thử vận may xem sao... Với cả, không chừng còn phải
dựa vào người như thế để mượn tay làm chuyện xấu.
Kỷ Lăng định thăm dò trước, cậu gửi đi một tin nhắn, quả nhiên Đặng Đông lập
tức trả lời lại, cậu ta vui mừng không thôi còn hẹn Kỷ Lăng ra ngoài gặp mặt. Kỷ Lăng - người lựa chọn chướng ngại tỏ vẻ được thôi, không có
việc gì, gặp ở đâu tùy cậu lựa, thế là Đặng Đông hẹn gặp cậu ở ngoại
thành.
Một quý tộc cấp cao như Kỷ Lăng thường sẽ ở trung
tâm Hoàng thành, nhưng ngoài trung tâm Hoàng thành, Đế Tinh còn rất
nhiều khu vực nội thành, “khu vực ngoại thành” là mấy khu bên ngoài
những khu nội thành đó.
Các khu vực nội thành càng gần
trung tâm Hoàng thành thì càng tốt, ở đấy đều là quý tộc cấp cao của Đế
Tinh, mà càng đi xa khỏi khu vực nội thành thì thân phận của mỗi người
lại càng thấp. Khu vực xa nội thành nhất tập trung những người bình dân
đang sinh sống ở Đế Tinh này, mặc dù ở những tinh vực khác, từng người
trong số họ đều là những phú hào giàu có hay người tiến hóa cường đại,
nhưng khi đến Đế Tinh thì cũng chỉ có thể sống ở “khu vực ngoại thành”,
trở thành những người có xuất thân thấp hèn kém cỏi trong mắt giới quý
tộc.
Lần trước Kỷ Lăng chuyên tâm làm nhiệm vụ, không để
tâm mấy thứ khác nên đây cũng là lần đầu tiên cậu đi sang khu ngoại
thành thế này.
Khác với nơi trung tâm Hoàng thành phồn
hoa tráng lệ kia, khu ngoại thành trông bình thường hơn nhiều, trên
đường phố đa phần là những bình dân đang vội vã đi đi về về, Kỷ Lăng có
hơi hiếu kỳ.
Mặc dù Đặng Đông là một tên chẳng ra làm
sao, việc xấu nào cũng đã từng làm đủ, thế nhưng khi đối mặt với Kỷ
Lăng, cậu ta vẫn rất cung kính, hận không thể nâng Kỷ Lăng lên trời.
Thân phận của Kỷ Lăng là một quý tộc cấp cao, bình thường cậu ta muốn nịnh
bợ còn chẳng có cơ hội, từ lâu cậu ta đã ao ước được gia nhập vào đám
người của Lodz để có thể đi cùng Kỷ Lăng, cậu ta đã luôn phải nhìn những nhân vật cao cao tại thượng trên đầu mình rồi. Cho nên lần này Kỷ Lăng
nghĩ đến Đặng Đông khiến cậu ta được yêu thương mà lo sợ gần chết, cho
nên phải ra sức nỗ lực, thề rằng phải ôm chặt bắp đùi vàng này cho bằng
được.
Đặng Đông dẫn Kỷ Lăng đến một tòa nhà có vẻ ngoài
không hút mắt người khác cho lắm, cậu ta úp úp mở mở nói: “Cậu Kỷ, cậu
đừng thấy vẻ ngoài nơi này không được tốt mà xem thường nhé, đảm bảo bên trong đủ khiến cậu hài lòng, ha ha.”
Kỷ Lăng hơi không hiểu, nhìn sang cậu ta.
Đặng Đông thì cười ha ha: “Tối hôm qua có vài nô lệ từ tinh hệ Sosa đến đấy ạ, đêm nay sẽ tiến hành đấu giá.”
Kỷ Lăng nghe thấy hai chữ “nô lệ” thì nhíu mày lại, cậu đã biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây rồi.
Cho dù hiện tại bản chất Đế quốc cũng chẳng có bao nhiêu là công bằng công
tâm, nhưng dù sao đây vẫn là Đế quốc Tinh Tế, một nơi có nền văn minh
hết sức phát triển, ít nhất ở ngoài nhìn vào thì đây vẫn là một đất nước dân chủ công bằng, không tồn tại chế độ phong kiến thời xưa, càng không cho phép sự tồn tại của nô lệ. Ngay cả quý tộc như Kỷ Lăng còn bị cư
dân mạng chửi mắng, có thể thấy ít nhất ngoài mặt nơi này vẫn bình đẳng, vẫn có thể tự do ngôn luận.
Nhưng chế độ này sao có thể thỏa mãn dục vọng của đám quý tộc xấu xí bẩn thỉu được?
Thật ra tuy Đế quốc không cho phép chế độ nô lệ tồn tại nhưng “nô lệ” vẫn
tồn tại như ngày trước, âm thầm lưu thông một chút trong giới quý tộc,
rất nhiều người bị ép trở thành đồ chơi cho giới quý tộc, họ không có đủ khả năng phản kháng, cái gọi là công bằng, thực chất cũng chỉ là thùng
rỗng kêu to, được mạ ở mặt ngoài mà thôi.
Tối hôm nay sẽ tiến hành bán đấu giá, rõ ràng đây là một nơi ở ngoài vòng pháp luật.
Kỷ Lăng không muốn tham gia, bỗng dưng cậu thấy có hơi hối hận khi đã đi
theo Đặng Đông đến nơi này, nhưng mà bây giờ quay người rời đi thì có vẻ không phù hợp với thiết lập con người cậu cho lắm, cuối cùng không thể
làm gì hơn, Kỷ Lăng đành đi vào theo.
Thầm nghĩ lần sau sẽ không tìm đến tên này nữa đâu.
Kỷ Lăng và Đặng Đông đi vào phòng đấu giá, hai người ngồi ghế vip trên lầu hai, vì có hơi chán ghét, phản cảm với những việc này nên cậu có hơi
không an lòng.
Trong lúc đang có hơi mất kiên nhẫn, tầm
mắt Kỷ Lăng vô tình đảo qua một phòng khách dưới lầu một, nhìn thấy
người đàn ông đang đứng trong góc, Kỷ Lăng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn
chằm chằm người kia!
Vậy mà cậu lại gặp Ninh Ngọc ở đây! Chuyện này sao có thể cơ chứ!
Có điều gặp thì đã làm sao, cậu cũng đâu có lý do gì để gây hấn với Ninh Ngọc đâu...
Trong lòng Kỷ Lăng thấy hơi mất mát, lúc này chợt nghe người bên cạnh hô một
tiếng, Đặng Đông ra lan can đứng, đương nhiên cũng phát hiện Ninh Ngọc
đang ở đây, vẻ mặt cậu ta càng khoa trương hơn: “Đây chẳng phải là Ninh
Ngọc đó sao!”
Đặng Đông nhìn dáng dấp cao ráo xinh đẹp
của Ninh Ngọc, nhìn mái tóc đen, nhìn đôi mắt màu xanh lục, nhìn dáng
người mạnh mẽ cao ngất ngưởng, nhìn đôi chân thon dài thẳng tắp kia, lại nhìn khí chất sạch sẽ ôn hòa nhưng chứa đựng sự sắc bén như dao khiến
người ta không thể dời mắt, sau đấy thầm nhìn lại bản thân, vừa đố kỵ
vừa chua chát nói: “Ha, cái gì mà ngôi sao của toàn dân, thần tượng của
mọi nhà cơ chứ? Đây còn chẳng phải là một tên bình dân thấp hèn thôi à,
trong đẹp trai thì sao đâu, tôi thấy còn chẳng bằng đến đây cho tôi chơi đùa, hầu hạ tôi cho tốt thì muốn cái gì mà chẳng được chứ.”
Nếu như có thể hung hăng dằn vặt một người đàn ông xinh đẹp ưu tú thế này
dưới thân, nhất định sẽ rất kích thích đúng không? Đặng Đông nghĩ thế,
mà tiếc thay dù Ninh Ngọc chỉ là bình dân nhưng hắn cũng nào dám động
vào, nào có tư cách gì để đối đầu với dư luận đâu, đây là người của
Nguyên soái Brendon đó.
Trong lúc đang cảm thấy hơi tiếc
nuối, Đặng Đông vừa quay đầu lại thì gặp ngay đôi mắt sáng quắc của Kỷ
Lăng đang chăm chú nhìn mình, thế là càng thêm sợ hãi!
Bộ, bộ tôi, tôi nói sai cái gì hả?
Kỷ Lăng nhìn chằm chằm cậu ta một lúc, sau đó đưa tay ra sức vỗ vỗ vai
Đặng Đông, ý tứ sâu xa, mười phần tán thưởng, muôn phần cảm khái: “Cậu
nói không sai, rất có lý.”