Lại lần nữa xác minh một đạo lý, nấm càng xinh đẹp càng có độc.
Nam nhân lớn lên soái cũng có thể là mặt người dạ thú, vừa nhìn thấy nữ nhân liền muốn kéo lên giường, làm sự tình xấu hổ.
Đào Hoa liếc mắt Mai Thất một cái.
"Xin lỗi, tiên sinh, tôi cự tuyệt việc mua bán".
Mai Thất bị Đào Hoa làm cho tức cười, hắn vốn dĩ chính là cố ý kíƈɦ ŧɦíƈɦ
cô, hắn liền muốn nhìn một chút phản ứng của nữ nhân này.
"Nói cái giá đi, bao nhiêu tiền tôi đều nguyện ý trả".
Đào Hoa có chút không kiên nhẫn, tại sao động tác của hai người nam nhân
mặc tây trang màu đen kia như thế nào lại chậm như vậy, ngày thường nhìn tay chân rất nhanh nhẹn, ít nhất bắt được mình chưa đến một phút cơ mà, tại sao lần này lại chậm như vậy chứ.
"Anh uống nhiều đi? Muốn tìm nữ nhân khai phòng, xin lỗi tôi không rảnh, bụng còn bị đói, hiện tại không rảnh bồi anh chơi".
Nói xong câu này, Đào Hoa tưởng làm hắn không kiềm chế được, không ngờ một
chút hắn cũng không tức, lại lần nữa bị hắn đẩy đến góc tường.
Mai Thất trong lòng cười thầm.
"Nếu đói sao không sớm nói a, chỗ tôi có đồ ăn, cùng tôi về nhà, muốn ăn cái gì đều có".
Một bộ dáng của ông chú già lừa gạt thiếu nữ vô tri, Đào Hoa không biết nói gì thêm.
Nghe thấy tiếng bước chân, Đào Hoa nghĩ cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi
tên sắc phôi đản này, cô có chút đồng tình mà nhìn nhìn, tên này rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, lại cố tình muốn đi làm nam nhân
bắt cóc lừa gạt.
Trên mặt Mai Thất lại một chút không thấy hoảng
loạn, hắn chú ý nữ nhân này một thời gian, tự nhiên biết bên người cô
thường có hai cái nam nhân đi theo, không biết là bảo tiêu hay là giám
thị, tóm lại một tấc cũng không rời.
Hôm nay hiếm khi tách được hai người bọn họ ra, tự nhiên sẽ không lãng phí.
Nói cũng kỳ quái, từ khi chú ý nữ nhân này, có một đoạn thời gian hắn rất
kì lạ, đối với những nữ nhân khác luôn không cách nào có hứng thú, ngo
ngoe rục rịch nhiều ngày, hôm nay bỗng nhiên ra tay, nghĩ cũng chẳng có
gì lạ.
Mai Thất đương nhiên sẽ không ngốc đến ngồi yên tại nơi này cho người ta bắt được, hắn túm Đào Hoa liền hướng dưới lầu chạy.
Đào Hoa không nghĩ tới người nam nhân này sẽ mang theo cô đi trốn, trong
lúc nhất thời nhưng thật ra bị hắn kéo kéo cọ cọ xuống vài tầng lầu, sau đó mình liền té ngã.
Mai Thất lập tức ôm nàng lên, giống như bế
công chúa, động tác hắn thực mau, lấy ra chìa khóa, mở cửa, đem cô ôm
đến trên sô pha, nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.
"Anh sẽ không sợ bọn họ tìm tới cửa?".
Đào Hoa thật không biết nên như thế nào đánh giá người nam nhân này, sắc dục huân tâm, vô tri không sợ?
Mai Thất cười, quơ quơ chìa khóa trên tay, bảo an của tòa nhà nãy vẫn là tin tưởng được.
"Anh muốn làm cái gì?".
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, hiện thực buộc Đào Hoa phải cẩn thận đánh giá người nam nhân trước mắt.
Không nghĩ tới, Mai Thất lại ngồi xổm xuống, an tĩnh mà thay mình đem giày cởi ra, nhìn mắt cá chân cô.
"Trật chân rồi?".
"Làm sao anh biết?".
Đào Hoa thực ngoài ý muốn, mình vừa rồi chỉ là té ngã một cái, nam nhân này liền lập tức đem cô bế lên, hắn làm sao có thể chuẩn xác mà biết được
vị trí bị thương của cô chứ.
"Chuyên nghiệp".
Mai Thất lưu lại nụ cưới ý vị thâm trường, sau đó từ trong ngăn tủ lấy hòm thuốc, bó thuốc cho Đào Hoa.
Thuốc phun lạnh lẽo ở trên vết thương, lập tức giảm bớt đau đớn nơi đó, Đào
Hoa không khỏi đối với nam nhân này có thêm một chút hảo cảm. Đương
nhiên, chỉ là một chút, nếu không phải hắn xuất hiện một cách khó hiểu,
cô sẽ không làm rơi đồ ăn khuya, chân bị thương.
Hơn nữa hiện tại, mình xem như bị hắn giam cầm sao?