Mai Thất tự nhiên mà đem Đào Hoa ôm vào lòng, cùng nhau ngã ở sô pha,
tay hắn đáp ở trên eo Đào Hoa, cũng không có động tác, giống như muốn ôm cô một cái.
Một bầu không khí phá lệ yên bình giữa hai người lặng lẽ chảy xuôi trong không khí.
Nếu không phải đối phương mang theo hô hấp ấm áp có mùi rượu phun ở trên cổ mình, nếu không phải giữa hai chân hắn hiện lên một bọc cứng cáp nóng
bỏng, Đào Hoa thật muốn cho rằng người này là *thân sĩ.
*thân sĩ: người có học thức, lễ độ.
Tuy rằng hung khí đã ra khỏi vỏ, Mai Thất lại khác một trời một vực bộ dáng háo sắc lúc đầu, hắn thật sự liền như vậy ôm cô, không có bất luận cử
chỉ dư thừa khinh bạc nào.
Đào Hoa cảm thấy lẫn lộn.
"Nếu không có việc gì khác, tôi muốn về nhà". Đầo Hoa khẽ mở môi đỏ, ngữ khí lãnh đạm.
"Có việc, tôi chính là mạo hiểm tính mạng, nguy hiểm đem em đi theo, sao có thể không có việc gì đâu?". Âm thanh của Mai Thất xấu xa gần sát bên
tai cô, sau đó ngậm lấy lỗ tai cô, đem vành tai mượt mà no đủ mút ở
trong miệng, nhẹ nhàng gặm cắn.
Lập tức trời đất quay cuồng, sau khi hoàn hồn, đã bị hắn làm loạn, nam
trên, nữ dưới, hai tay bị chế trụ, thân thể của cô cơ hồ rơi vào sô pha
mềm mại.
Lại là sô pha! Xem ra mình cùng sô pha có thù không đội trời chung.
Đào Hoa cũng không thể không bội phục chính mình giờ phút này thật bình
tĩnh, đại khái là bị Mộc Diệc Sinh huấn luyện đến mức tự nhiên mà đem
nhân vật thay đổi vai diễn.
Ánh mắt Mai Thất như thợ săn gắt gao
chăm chú vào trên mặt Đào Hoa, không buông tha một chút ít cảm xúc dao
động, lại phát hiện không có, nữ nhân này dưới tình huống như thế, bình
tĩnh đến làm người ngạc nhiên.
"Trêu chọc tôi, anh sẽ hối hận".
Đào Hoa thật là bội phục chính mình giờ phút này còn có thể thiện ý mà nhắc nhở người nam nhân này, xem ra nam nhân lớn lên đẹp quả nhiên chiếm
tiện nghi, cô không khỏi tưởng tượng gương mặt xinh đẹp này trong chốc
lát nữa mặt mũi bị bầm dập sẽ là bộ dáng gì.
"Phanh! Phanh!
Phanh!!". Âm thanh đập cửa, dồn dập mà đinh tai nhức óc, làm người ta
hoài nghi người đứng ngoài đó một giây sau sẽ phá cửa mà xông vào.
Đào Hoa định định tâm thần, kéo ra nụ cười vũ mị, cánh tay chống sô pha ngồi dậy, đối với Mai Thất nhẹ nhàng nói.
"Không xong, nhanh như vậy đã bị bắt a ~".
Mai Thất nhìn chăm chú Đào Hoa, nữ nhân này...
Làm hắn thật muốn đem cô gắt gao đè ở dưới thân mà điên cuồng làm, nghe cô
rêи ɾỉ xin tha, xem cô bị tra tấn đến sống không bằng chết, nữ nhân làm
người ta muốn chà đạp đến hư.
Bất quá, xem ra hôm nay là làm không được.
Mai Thất cảm thấy thật mất hứng, không kiên nhẫn mà gỡ tóc, nắm cằm Đào
Hoa, ở trên môi cô cắn một ngụm, mềm mại điềm mỹ, làm người muốn nếm
mãi.
Hắn nhịn không được liền nhéo cằm Đào Hoa, bức cô há mồm,
lưỡi linh hoạt mà tham nhập đi vào, dùng hết sức mình, dùng kỹ sảo cao
siêu của hắn đem cô hôn đến mặt đỏ rần, thở hồng hộc, Mai Thất mới chưa
đã thèm mà liếm liếm môi.
"Nhớ kỹ tôi, Mai Thất, em sẽ thuộc về tôi".
Nam nhân kiêu ngạo tuyên cáo, Đào Hoa còn chưa kịp hoàn hồn, thân thể đã bị vệ sĩ mạnh mẽ mà lôi kéo.
Cô căn bản chưa kịp nhìn Mai Thất, chỉ nghe được tiếng leng keng của đồ vật, sau đó người bị mang về chung cư.