"Tiểu Bạch, em đây là giúp Diêm Vương điện hạ theo đuổi vợ hả?" Phạm Vô
Cứu kinh ngạc nhìn Tạ Tất An gõ nhiều chữ như vậy, cái này cũng không
phù hợp với tính cách lạnh nhạt trước sau như một của cậu.
"Diêm Vương điện hạ một mình mấy vạn năm, có một thần làm tri kỷ cũng rất tốt." Tạ Tất An rũ mắt thản nhiên nói.
Cậu nhìn ra được cấp trên nhà mình rất để ý tới Tử Thần phương Tây, nhưng
lúc nói chuyện cũng phát hiện Thanatos yên tĩnh nội liễm, chỉ sợ còn
chưa đáp lại Diêm La. Tạ Tất An cân nhắc tính tình Diêm Vương điện hạ
cũng sẽ không bán thảm, chắc là không nói ra những vĩ đại lại thảm thiết trong quá khứ cho Tử Thần, dứt khoát tự mình nói ra, cũng làm cho
Thanatos có thêm hảo cảm với Diêm Vương điện hạ.
Cậu và Lão Hắc
có thể thành đôi, Tiểu Ái Thần Cupid phương Tây có công lao không nhỏ.
Có đôi khi thuận theo tự nhiên sẽ bỏ qua rất nhiều, không bằng dùng lực
bên ngoài đẩy một phen. Tạ Tất An cũng thật sự hy vọng Diêm Vương điện
hạ có thể không cô đơn nữa, một mình anh gánh vác nhiều hơn bọn họ.
"Cái đó rất tốt, nếu Diêm Vương điện hạ có thể thành đôi với Tử Thần phương
Tây, chính là một cặp câu chuyện Đông Tây kết hợp, coi như chúng ta là
Nguyệt Lão đi." Phạm Vô Cứu gật gật đầu, "Vậy chúng ta phải tiếp tục cố
gắng làm tốt quan hệ với Thanatos, cũng không phải vì trăm vạn minh tệ
và căn nhà ở trung tâm thành phố hạng nhất kia, chủ yếu là nói chuyện
thấy Thanatos rất tốt, rất xứng đôi với Diêm Vương điện hạ chúng ta."
Tạ Tất An liếc anh một cái.
Phạm Vô Cứu: "... Được rồi, nhà cửa cũng rất quan trọng, chẳng lẽ thêm một
căn phòng cưới không tốt à? Với cả giấy chứng nhận kết hôn âm phủ của
chúng ta đã nhận rồi, em định khi nào tổ chức hôn lễ?"
Tạ Tất An quay mặt đi: "Tùy anh."
Phạm Vô Cứu cười lao tới hôn cậu: "Việc này không thể tùy anh, nhất định phải chọn ngày lành tháng tốt."
Tạ Tất An tránh hai lần, không tránh được, dứt khoát quay đầu nghênh đón.
Phạm Vô Cứu đè cổ tay cậu xuống, điện thoại di động trên tay trượt xuống đầu giường, không ai để ý tới.
Nhóm chat từ sau một đoạn nói
dài của Hắc Bạch Vô Thường thì đột nhiên yên tĩnh cô quạnh, rất lâu
không có tin nhắn mới nhảy ra.
Thanatos nào ngờ hai người bạn
thân của cậu đang nói chuyện thì lăn lên giường. Chẳng qua bây giờ là
đêm khuya, đôi người yêu nhỏ làm việc cũng bình thường.
Cậu nhìn chằm chằm những chữ viết trên màn hình, nhìn hết lần này đến lần khác, như nhìn lần đầu tiên quen biết Diêm La.
Trong ấn tượng, Diêm La có gương mặt trong trẻo, khí chất cũng rất thanh
lịch, hết lần này tới lần khác vừa mở miệng đã hiện ra nguyên hình.
Người đàn ông kia luôn thích mỉm cười trêu ghẹo cậu, giọng điệu nhẹ
nhàng trêu chọc, nhưng không thể gọi là không tôn trọng, không để
Thanatos lấy ra lưỡi hái đánh cho một trận. Trong lúc nói chuyện trêu
tức, Thanatos thường không chống đỡ nổi, chỉ có thể đỏ mặt câm nín không nói nên lời.
Cậu nghĩ tính tình Diêm Vương phương Đông là không tập trung, không chịu trói buộc như vậy, ai biết từ trong lời nói của
Hắc Bạch Vô Thường hiểu được bộ dáng hoàn toàn khác biệt.
Phương Tây không có luân hồi chuyển thế, cậu mới biết được từ Diêm La, người
phương Đông có kiếp sau. Cậu nghĩ là lẽ trời phương Đông để cho chúng
sinh có thể luân hồi, thì ra không phải.
Là Diêm La cho bọn họ sinh mệnh mới.
Những người cổ đại tôn thờ các vị thần một cách mù quáng, mặc dù các vị thần
cao quý không cứu họ. Diêm La là thiên thần lớn mạnh nhất trên chín tầng mây, chúng thần thấy vậy đều phải cung kính tôn xưng một câu "Thượng
Thần", vốn không cần làm gì cũng có thể trải qua cuộc sống được người
phàm kính ngưỡng cúng bái.
Anh là vị thần duy nhất nhìn thấy sự
bất công trên thế gian, nghe những lời cầu nguyện của trần thế, là thiên thần giáng xuống cứu sự sống.
Lẽ trời không cho phép thần minh
nhúng tay vào thế gian, anh vĩnh viễn từ thiên đình rơi xuống địa ngục,
mở đường địa phủ, bỏ đi danh thiên thần, hóa thân thành Vua vạn quỷ. Lẽ
trời không cho chúng sinh có được thứ mình muốn, anh liền nắm trong tay
nhân quả báo ứng, tự sáng tạo phép tắc, thà chịu lửa nghiệp đốt thân,
cũng phải tuân thủ pháp luật công bằng.
Trong thời đại mà con
người vẫn chưa tạo ra chữ viết, công lao của thiên thần cứu thế không
được ghi lại. Về sau được mọi người biết đến, cứ nhắc đến Diêm La thì
ngay cả đứa nhỏ ba tuổi trần gian nghe thấy cũng sợ mất mật.
Không ai biết anh đã thay đổi thế gian.
Thanatos hơi sững sờ.
Cậu nghĩ, Diêm La thấy trần gian bất công nên đã đi thay đổi trần gian. Cho dù từ một vị thiên thần vô ưu vô lự không màng chuyện đời, biến thành
Diêm Vương cả ngày làm bạn với vong hồn xem hết chuyện đời, ôm hết những trách nhiệm vốn không cần gánh vác lên người mình, vì đó mà kiên trì
mấy vạn năm, còn phải chịu cảnh người đời e ngại hiểu lầm, vẫn có thể
duy trì bộ dáng cởi mở không chịu trói buộc. Ngược lại cậu trốn tránh bi quan ghét chính mình, có phải là quá nhát gan rồi không?
Cậu rất muốn đi tìm Diêm La hỏi một chút, hỏi Diêm La nghĩ như thế nào.
Làm sao có thể kiên trì mấy vạn năm như vậy, còn có thể...
Còn có thể yêu trần gian như thế.
Thanatos đứng trong phòng khách, bỗng chốc không biết phải làm gì.
Cũng bởi vì một ý niệm xúc động kia trong đầu, cậu muốn đi tìm Diêm La hỏi
ra hoang mang của mình, nhưng khi nhìn thấy cửa phòng ngủ Diêm La đóng
chặt, một tia xúc động kia tự động tiêu tán.
...... Cậu vẫn không có can đảm để gõ cửa.
Cho dù gõ cửa, nhìn thấy Diêm La, cũng rất khó hỏi vấn đề ra khỏi miệng. Dù sao vấn đề này cũng đi sâu quá mức, một khi hỏi ra miệng, sẽ thành nói
luôn tâm sự của mình.
Đối với nỗi sợ hãi xã hội đã xâm nhập vào tận xương tủy, đến lúc gần hành động thì cậu lại muốn lùi bước.
Thanatos đứng trong phòng khách một lúc rồi quyết định trở lại phòng tiếp tục ngủ.
Vậy mà đúng lúc này cửa phòng ngủ của Diêm La lại mở ra.
Diêm La để tóc dài, chỉ buộc một sợi dây nhỏ gần eo, bộ dáng rất lười biếng. Trong tay anh cầm hai chén trà, thoáng kinh ngạc nhìn Thanatos: "Tiểu
Tử Thần, trễ như vậy vẫn còn ở phòng khách à?"
Phải biết rằng Tiểu Tử Thần rất ít khi chủ động rời khỏi phòng ngủ.
Thanatos im lặng, không tìm ra lý do gì, dứt khoát lấy yên lặng đối phó.
Diêm La tự động tìm cho cậu một cái cớ tốt: "Cậu cũng khát muốn uống nước hả?"
Anh thấy Thanatos không cầm chén trong tay, "Không sao đâu, tôi có hai cái chén, tôi pha cho cậu một tách trà."
Thanatos muốn nói không cần phải rắc rối như vậy, nước đun sôi là được rồi.
Nhưng động tác của Diêm La đã nhanh nhẹn lấy lá trà ra, Thanatos đành
phải ngậm miệng.
Hai vị thần ngồi trên bàn trà, Thanatos lẳng lặng nhìn Diêm La pha trà.
Công đoạn pha trà của Diêm La rất chính xác, cử chỉ rất tao nhã. Ngón tay
thon dài như ngọc nắm chặt ấm trà sứ trắng hơi nghiêng xuống, nước sôi
đổ vào chén, lá trà lúc chìm lúc nổi. Tóc dài của anh xõa tung, đôi môi
mỏng hồng nhạt, mặt mày thanh nhã trong khói trà sáng tối không rõ.
Ngoại trừ thỉnh thoảng khi ra ngoài sẽ thay đổi một bộ hợp thời trang, trang
phục hàng ngày của Diêm La đều là hán phục. Nếu không phải đôi khi chọc
ghẹo Thanatos không đứng đắn lắm, nhìn cũng là một mỹ nam tao nhã rất có hương vị phương Đông.
Diêm La pha trà xong, đẩy một chén đến trước mặt Thanatos: "Mời dùng trà."
Thanatos nhận lấy rồi uống, cảm thấy đắng chát, lại nhanh chóng đặt xuống.
Cậu nghĩ cậu vẫn hợp với nước đun sôi hơn.
Ngược lại Diêm La đang thưởng thức trà rất khoan thai, lấy tay áo che mặt, giơ tay nhấc chân đều rất có phong thái.
Thanatos ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bình hoa trên bác cổ.
"Đang nhìn cái bình đó à? Đó là Đường Tam Thải của nhà Đường." Diêm La uống
trà xong, chú ý tới tầm mắt của Thanatos, vừa buông chén trà vừa giải
thích nghi hoặc của cậu.
Thanatos hỏi: "Đó là hoa gì?"
Cậu tò mò về vấn đề này trong rất nhiều tháng rồi, cuối cùng nay đã có can đảm để hỏi.
Diêm La nhíu mày, thế mà Tiểu Tử Thần chủ động đặt vấn đề.
Đương nhiên anh rất nhiệt tình giải đáp: "Là hoa mạn châu sa, còn có một tên khác là hoa bỉ ngạn, đẹp không?"
Thanatos nhìn những bông hoa trong bình gật đầu.
"Có muốn xem thêm hoa bỉ ngạn không?" Diêm La nói, "Một loại hoa xinh đẹp như vậy, một đám lớn gần nhau càng đẹp hơn."
Thanatos tiếp tục gật đầu.
Diêm La cười nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi xem chứ?"
Cậu có muốn ra ngoài không? Thanatos chần chừ trong nháy mắt.
Cậu thu hồi tầm mắt, chậm rãi lắc đầu.
"Không phải đi ra ngoài." Diêm La chỉ chỉ dưới đất, "Là đi địa phủ. Cậu đến
phương Đông lâu như vậy, còn chưa từng đến thăm địa phủ Hoa Hạ chúng tôi nhỉ?"
Sự tò mò của Thanatos thực sự được khơi dậy.
Địa phủ không thuộc về trần gian, tuy cũng là hoàn cảnh xa lạ, nhưng cảm giác không an lòng lại ít đi rất nhiều.
Cậu do dự một lúc rồi nói, "Đúng vậy."
Diêm La cong môi: "Thế thì nhắm mắt lại."
Thanatos nghe lời nhắm mắt lại, một giây sau đã nghe Diêm La nói: "Được rồi, mở mắt ra."
Thanatos mở mắt ra, Diêm La bên cạnh lại biến thành trang phục như lúc mới gặp.
Hán phục mũ miện, toàn thân uy nghiêm, giữa lông mày có một ấn ký đỏ
thẫm như máu, là diện mạo thật của Diêm La Vương.
Lúc trước
Thanatos không chú ý đến ấn ký đỏ giữa lông mày Diêm La, trên mặt thần
minh có thần văn là chuyện hết sức bình thường, bây giờ lại tự dưng để
ý.
Diêm La rất thích hợp mặc đồ trắng, phong độ nhẹ nhàng, dáng
vẻ tao nhã, như là thế gia công tử ôn nhuận như ngọc. Nhưng khi anh mặc
vào bộ đồ màu đen mũ miện này thì lại lộ ra không tức giận nhưng vẫn áp
lực. Mỗi một bộ đồ của anh đều rất đẹp mắt, bộ này là khí phách bất phàm nhất.
Thanatos thì mộc mạc hơn nhiều, từ khi quen biết đến bây giờ, áo choàng đen này vẫn chưa từng thay đổi.
Đồng dạng một bộ trang phục, lúc mới gặp Diêm La tới gần, Thanatos chỉ muốn
né tránh. Mà bây giờ bọn họ sánh vai đứng cùng, khoảng cách gần như vậy, Thanatos lại không di chuyển ra ngoài một mét, ngược lại có chút đờ
đẫn.
Cậu đã biết đằng sau bộ trang phục này mang theo cái gì.
"Tiểu Tử Thần, cậu không nhìn hoa, cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì?" Diêm La cười nhìn cậu, "Chẳng lẽ tôi còn đẹp hơn so với hoa?"
Thanatos hoàn hồn, xấu hổ quay đầu đi.
......Dù có thay đổi như thế nào, tính cách xấu xa của Diêm La vẫn không thay đổi chút nào.
Thanatos ngẩng đầu lên, chỉ thấy bọn họ đứng ở đầu của một con đường đất hoang
vu. Hai bên nở đầy từng đám lớn hoa bỉ ngạn màu đỏ, tràn ra cả con
đường, liên kết thành biển hoa diễm lễ, kéo dài đến phương xa không nhìn thấy điểm dừng. Đẹp không sao tả xiết.
"Hoa bỉ ngạn nở ở bên
Hoàng Tuyền, cho nên còn được gọi là hoa dẫn đường của Hoàng Tuyền, hoa
nở hoa tàn mất một ngàn năm, hoa lá vĩnh viễn không gặp nhau." Diêm La
phe phẩy quạt, "Người phàm căn cứ vào tập tính của bông hoa này mà biên
ra một đống câu chuyện tình yêu thê lương, cái gì mà một đôi tình nhân
bị nguyền rủa, trần gian luân hồi yêu nhau lại không được ở bên nhau nên canh giữ trên đường Hoàng Tuyền chờ đợi, hóa thành hoa bỉ ngạn này...
Tôi thực sự ngưỡng mộ trí tưởng tượng của họ. Tôi cũng không viết tiểu
thuyết máu chó, sao tôi có thể viết ra loại số phận này được."
Thanatos hỏi: "Anh có thể viết số phận của con người?"
"Số phận chủ yếu vẫn là lẽ trời định ra." Diêm La trả lời, "Quyển Sổ Sinh
Tử và cây Bút Phán Quan này, chỉ là có thể vì bọn họ sửa lại một chút
kết quả mà thôi. Số phận cũng không phải tôi muốn sửa là sửa, cần hao
phí công đức, chẳng qua tôi không thiếu cái này, người tôi muốn sửa số
phận cũng không thiếu."
Nếu lẽ trời muốn người đó cả đời nhấp
nhô, vấp ngã khắp nơi, chết không được tốt, Diêm La không cách nào loại
bỏ người nọ sẽ gặp phải nhấp nhô, lại có thể làm cho người đó lần lượt
bình an vượt qua, hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng để Diêm La ra tay sửa số phận
cũng có điều kiện, nhất định người nọ phải mang khí lớn công đức lớn,
phải có công đức ánh vàng quanh thân. Diêm La viết chính là sức mạnh
vàng của nhân quả, thật ra tiêu hao chính là công đức của bọn họ.
Mỗi lần có nhân vật công đức lớn qua đời, đều được Diêm La tự tiếp kiến. Ở
trong Điện Diêm Vương, Diêm La sẽ hỏi tâm nguyện của bọn họ, xong sau đó cầm bút viết chữ, rút công đức trên người bọn họ, viết cho bọn họ có
một kiếp sau hạnh phúc.
Lẽ trời cũng phải thừa nhận số phận mà anh đã viết.
Diêm La dùng sức mạnh nhân quả thỏa mãn ham muốn cá nhân, ví dụ như đổi sinh nhật của mình thành ngày 1 tháng 10, tiêu hao công đức của bản thân.
Nhưng công đức của anh không tiêu hao hết, người trần đều được anh ban
phúc, anh là vị thần cứu thế, có công đức vô lượng. Chỉ cần vạn vật còn
sống thở một hơi, công đức của anh sẽ tăng lên từng ngày.
Thanatos nghe xong cũng không có gì bất ngờ. Hoàn toàn nắm giữ vận mệnh của trần gian mới là chuyện không thể. Có một từ gọi là nghịch thiên thay đổi số phận, thay đổi số phận chính là chuyện nghịch thiên, có thể đoạt được
quyền lực viết lại số phận từ lẽ trời, Diêm La phải lớn mạnh khó có thể
tưởng tượng.
Phương Tây có ba Nữ Thần vận mệnh, Clotho dệt sự
sống, Lachesis quyết định chiều dài của sự sống, Atropos chặt đứt sự
sống. Nhưng thật ra các cô cũng chỉ kéo cùng một sợi dây, trong một
đường sinh mệnh sẽ gặp phải chuyện gì, vẫn là do lẽ trời quyết định, Nữ
Thần vận mệnh quyết định chiều dài sinh mệnh, cũng là tuân theo ý trời.
Muốn cùng đoạt mệnh với lẽ trời là phải trả giá đắt.
"Cho nên nguồn gốc của hoa bỉ ngạn là gì?" Thanatos hỏi.
Diêm La kinh ngạc nhìn về phía Thanatos: "Tiểu Tử Thần, hình như hôm nay vấn đề của cậu rất nhiều."
"..." Thanatos, "Tôi không hỏi nữa."
"Không sao, tôi có thể nói cho cậu biết." Diêm La mỉm cười, "Hoa bỉ ngạn là
một loại xích liên, chính là hoa sen đỏ. Địa ngục có một loại lửa
nghiệp, gọi là lửa nghiệp sen đỏ. Lửa nghiệp sen đỏ thiêu đốt nghiệp
chướng, nếu có thể không chết ở trong lửa thiêu đốt nghiệp chướng, coi
như trong sạch vô tội, nhưng bất kể là quỷ thần, phần lớn một khi bị lửa nghiệp thiêu đốt thì tan thành tro bụi, căn bản không đợi đến lúc chuộc lại tội nghiệt —— quả thật uy lực của nó rất mạnh."
"Hoa bỉ
ngạn sinh ra từ lửa nghiệp sen đỏ." Diêm La mập mờ không nói rõ đã
chuyển đề tài, "Đi thôi, đi qua đường Hoàng Tuyền, phía trước chính là
Quỷ Môn Quan."
Lòng Thanatos hơi trầm xuống.
Màu trời
địa phủ là đen, không sao không trăng, chỉ có không thấy mặt trời tối
tăm, giống như Minh Giới Hy Lạp, hoa bỉ ngạn sáng sủa là màu sắc duy
nhất trên con đường Hoàng Tuyền này.
Điểm này vẫn tương đối tốt ở phương Đông, đất đai Minh Giới phương Tây có thể sinh trưởng chỉ có
minh thạch lựu, hương vị còn rất không ngon.
Vốn Thanatos cảm thấy hoa bỉ ngạn rất đẹp, hiện tại nhìn thấy một đám đỏ như máu mà giật mình.
Diêm La vẫn không nói kỹ, trong lửa nghiệp làm sao có thể nở ra hoa.
Nhưng Thanatos đã nghe Bạch Vô Thường nói qua, Diêm La vì tranh số trời với
lẽ trời mà không tiếc toàn thân mang nghiệp chướng, xuống địa ngục bị
lửa nghiệp đốt thân ngàn năm.
Mối liên hệ giữa hai cái này là gì?
Thanatos không yên lòng cả đường, chờ nhận ra Diêm La dừng lại thì đã đi tới một con sông.
"Con sông này tên là Vong Xuyên, cây cầu kia là Nại Hà." Diêm La giới thiệu giống như một hướng dẫn viên du lịch.
Nước sông Vong Xuyên nhìn như bình tĩnh nhưng đáy sông lại trấn áp hàng vạn
ác quỷ, thối không ngửi nổi. Những bàn tay quỷ đáng sợ sẽ vươn ra mặt
nước, ý đồ kéo hồn phách qua cầu xuống sông rồi xé rách, trong nước hàng vạn con quỷ khóc đến sởn tóc gáy.
Thanatos cảm thấy tiếng khóc
này có chút quen tai, có một khoảng thời gian mỗi ngày Diêm La đều bật
âm nhạc ở phòng khách, hình như chính là tiếng khóc trong dòng sông này.
"Thấy ồn ào hả?" Diêm La thấy Thanatos đứng im, lập tức nói, "Vậy chúng ta đổi chỗ khác."
Thanatos lắc đầu. Cậu chỉ cảm thấy hương vị âm nhạc của Diêm La hơi kỳ lạ.
"Minh Giới chúng tôi cũng có một con sông Cocytus, còn gọi là sông than
khóc." Thanatos nhẹ giọng nói, "Là do nước mắt linh hồn bị tù đày ở địa
ngục hình thành, mặt sông cũng luôn phát ra tiếng kêu thê thảm như vậy.
Tôi đã quen."
Nhưng thói quen không có nghĩa là thích.
Diêm La thầm nghĩ, khó trách vài ngày đầu mới bắt đầu bật nhạc Tiểu Tử Thần
lại không có động tĩnh. Một là Tiểu Tử Thần sợ, hai là quả thật chưa đột phá điểm mấu chốt của Tiểu Tử Thần làm cho không thể nhịn được nữa.
Mặc dù bọn họ đều đã nghe gào thét, nhưng ở bên bờ sông lâu cũng cảm thấy
ồn ào. Diêm La rất nhanh nói: "Chúng ta đi Điện Diêm La."
Thanatos gật đầu, đi theo phía sau Diêm La.
Hoa nở đầy Hoàng Tuyền, trong địa phủ cũng phân bố rải rác. Thanatos thấy
một bông hoa bỉ ngạn gần bị gãy trong khe đá nên cúi xuống muốn hái
xuống.
Những bông hoa đỏ như máu chạm vào da thịt của Thanatos,
trong nháy mắt hóa thành ngọn lửa nóng bỏng, thiêu đốt trong ngón tay
của cậu. Ngón tay Thanatos đau đớn vào đến linh hồn, Diêm La đã bước lên bậc thang phát hiện không đúng lắm quay đầu lại, chỉ thấy bàn tay trắng nõn xinh đẹp của chàng trai hóa thành một đoạn xương trắng.
Diêm La hoảng hốt, nhanh chóng trở về: "Tay cậu ——"
Thanatos lắc đầu, tỏ vẻ mình không có gì đáng ngại, xương ngón tay rất nhanh
chảy ra máu thịt, một lần nữa biến thành ngón tay thon dài.
Sắc
mặt Diêm La vẫn âm trầm, giọng điệu ảo não: "Tôi lại quên, vốn hoa bỉ
ngạn là lửa nghiệp sen đỏ biến thành, nở ở hai bên Hoàng Tuyền, trước
Quỷ Môn Quan, là hoa bảo vệ địa phủ, gặp thần nước ngoài tự động cho là
kẻ xâm lược, một lần nữa hóa thành lửa nghiệp sen đỏ để tấn công. Cũng
may ngọn lửa nhỏ này không nhiều lắm, nếu cậu yếu hơn một chút..."
Anh đã không nói cái đó ra, bởi vì thật sự Thanatos rất mạnh.
Ngay cả hồn của thần nhỏ hơn một chút mà lửa nghiệp sen đỏ cũng có thể trong tích tắc thiêu đốt đến tro cũng không còn, Thanatos chỉ bị đốt cháy
ngón tay —— Hơn nữa cậu phản ứng nhanh, lập tức hoá thành xương trắng,
máu thịt của Tử Thần có thể tái sinh vô hạn, ngược lại coi như là tổn
thương chút lông tóc.
Thanatos buồn bực nói: "Tôi không sao."
Xương cốt của cậu rất cứng rắn, sẽ không bị lửa nghiệp đốt thành tro cốt.
Nhưng nỗi đau là có thật.
Trong nháy mắt đó, Thanatos cảm thấy đời này cậu chưa từng chịu đau đớn như vậy.
Diêm La áy náy nói: "Là tôi sơ sẩy, lửa nghiệp sen đỏ đã được tôi thuần
phục, bị tôi sai khiến, tôi sẽ không để chúng nó tấn công cậu nữa."
Mấy vạn năm địa phủ không có thần nước ngoài đến, Diêm La cũng quên hoa bỉ
ngạn còn có thể gây ra tấn công bị động. May mà Tiểu Tử Thần lớn mạnh,
bằng không chính là bi kịch.
Thanatos cúi đầu im lặng.
Có áo choàng đen che, Diêm La không nhìn thấy biểu cảm bây giờ của Tiểu Tử Thần, nhưng lại có thể nhìn thấy một giọt nước rơi xuống.
Diêm La bị sợ không nhẹ.
Tiểu Tử Thần đau đớn khóc?!
Diêm La luống cuống tay chân an ủi: "Đừng khóc đừng khóc, rất đau phải
không? Xin lỗi, xin lỗi, nếu không tôi xúc hết hoa bỉ ngạn lên cho cậu
hả giận nhé?"
Giọng Thanatos rất nhẹ: "Không sao đâu." Nói xong nước mắt lại rơi một giọt.
Diêm La: "..." Cái này đâu giống như không sao đâu, hôm nay sụp đổ hết rồi!!
Diêm La hoảng hốt chết mất, cầm lấy bàn tay của Thanatos hoàn hảo như lúc
ban đầu, mặc kệ ba bảy hai mươi mốt các loại thuật trị liệu đều dùng
hết: "Còn đau không? Tôi thổi cho cậu nhé?"
Đứa bé đang ngoan mà khóc thì dỗ dành như thế nào? Diêm La không biết, nước mắt của Tiểu Tử Thần làm rối loạn trái tim anh.
Thanatos hít mũi, cúi đầu nói: "Áo choàng, bị hỏng."
Diêm La cúi đầu nhìn, thật sự áo choàng đen của Tiểu Tử Thần bị thiêu ra một cái lỗ, quá nhỏ, không nhìn kỹ cũng nhìn không ra.
Diêm La: "..."
Tiểu Tử Thần lại là vì cái này mà khóc?
Không hổ là cậu, Thanatos.
Diêm La: "...Tôi dùng pháp lực làm lành cho cậu, cam đoan không nhìn ra chút nào."
Thanatos không có pháp thuật làm lành này, nhưng Diêm La thì khác. Anh là ai,
nhân vật hàng đầu trong truyền thừa văn hóa phương Đông, thêu thùa cắt
giấy trà đạo thư pháp những văn hóa truyền thống Trung Quốc đều am hiểu.
Diêm La làm lành cái lỗ kia, an ủi nói: "Xem này, lành rồi."
Thanatos nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, cuối cùng cũng không khóc nữa.
Diêm La dở khóc dở cười. Tiểu Tử Thần bị lửa nghiệp thiêu đốt, anh đau lòng, ngay cả ngày xưa anh bị lửa nghiệp thiêu đốt cũng không khó chịu như
vậy. Nhưng Tiểu Tử Thần không vì mình bị thương mà khóc, lại bởi vì áo
choàng rách khóc, như vậy... Cũng quá buồn cười.
"Cậu thật đúng là, trời đất bao la cũng không lớn bằng áo choàng này của cậu." Diêm La bất đắc dĩ.
Thanatos không muốn nói chuyện, rơi hai giọt nước mắt ở trước mặt Diêm La đã rất mất mặt rồi.
Cũng không phải hoàn toàn vì áo choàng, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất, cậu cũng không nói ra.
Cậu chỉ là có chút... đau đớn thay Diêm La.
Khi chính cậu chịu uất ức, cũng không có cảm xúc sâu sắc như vậy. Nhưng đổi lại là người khác chịu uất ức giống như cậu, thậm chí so với cậu còn
tủi hờn nặng hơn, cậu cảm thấy đau lòng. Lửa nghiệp kia có thể thiêu đốt linh hồn, cậu chỉ trong nháy mắt đã cảm thấy khó có thể chịu đựng được, làm sao mà Diêm La chống đỡ được ngàn năm đây?
Thanatos đọc
sách phương Đông, người ta hình dung con người đáng sợ, luôn so sánh với ác quỷ bò ra khỏi địa ngục, hoặc Diêm La từ địa ngục bò ra.
Nhưng Diêm La là vì bảo vệ mọi người mới rơi xuống địa ngục.
Diêm La nói anh không thiếu công đức, nhưng công đức bây giờ lớn bao nhiêu, nghiệp chướng đã từng sâu bấy nhiêu.
Tự mình nhận sức mạnh nhân quả, muốn đoạt được quyền lực viết lại số phận
trong tay đạo trời, nhất định sẽ chọc giận lẽ trời, tội nghiệt sâu nặng. Chỉ có nhịn lửa nghiệp đốt thân, thanh trừ tội nghiệp, triệt để nắm
trong tay nhân quả, mới có thể ép buộc lẽ trời phải thừa nhận số phận
anh viết lại. Sau khi lẽ trời thừa nhận, hành vi của Diêm La mới tính là công đức.
Trước khi có được công đức vô lượng, anh dính vào nghiệp chướng vô tận.
Thiên thần đồ trắng ngồi tít trên cao hoàn mỹ không tỳ vết bị lửa nghiệp đốt
thân ngàn năm, biến thành Diêm La đồ đen bò ra từ địa ngục, giữa lông
mày xuất hiện thêm một vết thương màu đỏ bị lửa nghiệp thiêu đốt qua.
Đó là vị thần minh đầu tiên có thể sống sót đi ra từ trong lửa nghiệp.
Ngày đó bầu trời địa phủ đầy hoa lửa rơi xuống, mỗi một bông đều là lửa
nghiệp sen đỏ, rơi trên mặt đất hóa thành hoa bỉ ngạn nở rộ.
Chúng nó cung kính nghênh đón Diêm Vương giáng lâm.