Gần đây Thanatos đã trở thành một thanh niên nghiện mạng, nghiện nói chuyện với Hắc Bạch Vô Thường.
Cậu cảm thấy cậu và Hắc Bạch Vô Thường rất có đồng tình, có thể nói là tri
kỷ, nói chuyện lâu mới cảm nhận được cái gọi là gặp nhau muộn màng.
Hắc Bạch Vô Thường đã câu hồn ngàn năm, am hiểu lòng người sâu sắc. Nhất là Bạch Vô Thường Tạ Tất An có tâm tư tinh tế, cậu đã lập ra một kế hoạch
hoàn hảo để đến gần hơn với Tử Thần.
Đầu tiên không thể vừa lên
đã giảng giải, ngay cả tâm phòng bị của Tử Thần cũng không mở ra, mà còn trực tiếp dẫn ra một đống đạo lý lớn vô dụng. Tử Thần sinh ra là thần,
sống mấy vạn năm, là thần minh cùng thế hệ với Diêm Vương điện hạ, linh
hồn đã thu hoạch so với hồn phách bọn họ câu được còn nhiều hơn, nói
những đạo lý kia chưa chắc cậu không hiểu, thậm chí so với bọn họ càng
thấu hiểu triệt để hơn.
Nhưng có một câu nói "Đã nghe rất nhiều
đạo lý, vẫn không sống tốt cuộc đời này", hiểu đạo lý là một chuyện,
chân chính rộng lượng làm được là một chuyện khác.
Phạm Vô Cứu
và Tạ Tất An lại lập một nhóm, kéo Thanatos vào, sau đó hai Câu Hồn Sứ
tỏ vẻ gặp được đồng nghiệp rất vui vẻ, đã sớm muốn trao đổi với cậu,
tiếp theo bắt đầu mắng khổ sở trong công việc. Cái gì mà "khi đi câu hồn phách của đứa nhỏ luôn nhìn thấy đôi mắt to thuần khiết không đành lòng xuống tay", "Khi câu đi hồn phách của nạn nhân tại hiện trường vụ án
mạng, hận không thể cùng mang hung thủ đi", "Câu hồn phách cha mẹ chết
bất ngờ, nhìn đứa trẻ được cha mẹ che chở trong ngực bình yên vô sự thở
dài" mấy việc như vậy.
Hắc Bạch Vô Thường một người xướng một
người phụ họa, lúc đầu Thanatos chỉ im lặng làm người nghe, sau đó cũng
phụ họa một hai câu, cuối cùng không nhịn được gia nhập đội kể khổ.
Rất đồng cảm. Tất cả phiền não của Hắc Bạch Vô Thường cậu đều có, tồn đọng
vạn năm, thật vất vả mới tìm được đối tượng có thể tâm sự, thật sự là
không mắng không khoái.
Hộp thoại vừa mở ra, trái tim cũng dần dần rộng mở.
Phạm Vô Cứu: Người anh em, thật sự chúng ta là cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau!
Tạ Tất An: Thật sự Tử Thần có tấm lòng lương thiện.
Thanatos nhìn thấy tin nhắn này, rõ ràng là cậu không có nhịp tim, nhưng giờ phút này cảm thấy có rung động trong lồng ngực.
Tấm lòng... Lương thiện?
Từ xưa đến nay khiển trách Tử Thần vô tình ác độc vô số kể, khen cậu lương thiện lại rất hiếm thấy.
Cái gì cậu cũng không làm, chẳng qua là kể lại sự việc bi thảm gặp phải
trong lúc làm việc với Hắc Bạch Vô Thường, biểu hiện một chút không đành lòng với việc này. Những chuyện này Hắc Bạch Vô Thường cũng gặp qua rất nhiều. Cho dù đã quen với sinh tử, cũng chưa từng chết lặng, giữ gìn
cảm thông cơ bản là chuyện thường tình của con người.
Cái gì lương thiện?
Thanatos:?
Tạ Tất An: Tôi với Lão Hắc khi còn sống là người nên tôi đồng cảm với mọi
người. Ngài sinh ra là thần, thân mang chức Tử Thần, vốn nên coi cái
chết là đạo lý hiển nhiên, lại có thể đồng tình với người, vì thế tự
trách không đành lòng, nhân tính còn lớn hơn thần tính. Có thần trong
mắt không để con người vào, coi chúng sinh là kiến hôi, cũng có thần
thương con người, để muôn dân trăm họ trong đáy lòng. Ngài là cái thứ
hai, cho nên lương thiện.
Phạm Vô Cứu: Đúng vậy, lúc trước tôi
còn tưởng ngài là cỗ máy gặt hái linh hồn vô tình, phiên bản thần thoại
truyền tới từ nước ngoài thật không đáng tin cậy...
Tạ Tất An rút lại một tin nhắn thành viên.
Tạ Tất An cấm ngôn Phạm Vô Cứu một phút.
Tạ Tất An nói chuyện riêng với Phạm Vô Cứu: Không biết nói gì thì câm miệng.
Phạm Vô Cứu:...
Thanatos: Cái gì phiên bản thần thoại?
Tạ Tất An: Không quan trọng, chẳng qua là phiên bản truyền đến Trung Quốc, trải qua các loại dịch thuật, thành chút tin vịt mà thôi.
Thanatos ném vào một liên kết.
Lúc Tạ Tất An tìm cớ trốn tránh qua loa, Thanatos có năng lực ra tay cực
mạnh đã tìm được hình tượng Tử Thần trong mắt người dân Hoa Hạ trên
internet Trung Quốc.
Áo choàng đen lưỡi hái là hình tượng kinh
điển, về bộ dáng dưới áo choàng đen Tử Thần, cũng có rất nhiều suy đoán. Bởi vì Tử Thần tượng trưng cho cái chết rất không may mắn, tính cách
cậu trong trí tưởng tượng của con người luôn vô tình vô nghĩa, phỏng
đoán về dung mạo của cậu cũng là hung ác tàn bạo. Có người nói Tử Thần
là một tên đàn ông mặt mày đầy râu, có người nói Tử Thần không có máu
thịt, dưới áo choàng là một bộ đầu lâu yên tĩnh...
Tạ Tất An:...
Không xong rồi, bị Tử Thần nhìn thấy những phỏng đoán không tốt này, nên an ủi cậu như thế nào đây?
Tử Thần mẫn cảm tự ti, vốn chỉ bị người Hy Lạp hiểu lầm, hiện tại phạm vi
mở rộng bị cả thế giới hiểu lầm, đây là đả kích có chút lớn.
Thanatos: Không cần phải an ủi tôi, phiên bản này tốt hơn nhiều so với Hy Lạp.
Người Hy Lạp còn suy đoán dung mạo Tử Thần cực kỳ xấu xí nên luôn dùng áo choàng đen che giấu mình.
Nói đầu lâu cũng không sai... Thật sự cậu có một hình dạng bộ xương.
Phòng 201.
Tạ Tất An: "Mau nghĩ ra cách an ủi Thanatos."
Phạm Vô Cứu: "Không phải cậu ấy nói không cần an ủi à?"
Tạ Tất An: "... Yêu đương cũng không làm cho EQ của anh tiến bộ chút hả?"
Phạm Vô Cứu: "EQ đều dùng để yêu đương, thật sự không đủ dùng ở chỗ khác."
Tạ Tất An im lặng một chút: "Bộ phim lần trước chúng ta đến rạp chiếu phim gọi là gì? Là bộ phim ma, kết thúc cuối cùng là bệnh tâm thần."
"Bộ phim đấy là Nhà Ma". Phạm Vô Cứu còn nhớ rõ, dù sao cũng là lần đầu
tiên đi xem phim với Tiểu Bạch nên có ý nghĩa kỷ niệm, "Sao đột nhiên
hỏi cái này?"
"Em nhớ trong bộ phim kia đã xuất hiện hình tượng
Diêm Vương điện hạ." Tạ Tất An nhập tên phim vào công cụ tìm kiếm, nhảy
ra một đống ảnh phim, rất nhanh tìm được hình tượng điện ảnh của Diêm La với mắt hổ trợn tròn, cả mặt rậm rạp râu quai nón, bộ dáng so với ác
quỷ còn dữ tợn hơn.
Phạm Vô Cứu: "... Em đừng, hình tượng Diêm Vương điện hạ mới không phải như vậy."
Tạ Tất An lưu ảnh rồi gửi lên nhóm.
Tạ Tất An: Không sao, Diêm Vương điện hạ chúng ta ở trong mắt người phàm cũng lớn lên như vậy.
Thanatos:...
Thanatos: Cảm ơn cậu, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều.
Phạm Vô Cứu: "..."
Chiêu này của Tiểu Bạch quá cao tay, vì an ủi Tử Thần mà không chút do dự bán đứng Diêm Vương nhà mình.
Tuy ấn tượng của Tử Thần ở trong mắt người phàm cũng không có chuyển biến
tốt đẹp, nhưng hình tượng của Diêm Vương trong lòng mọi người cũng không tốt hơn, thảm cùng nhau thảm, so với thảm hơn bản thân luôn là cách an
ủi hiệu quả nhất.
Thanatos nhìn bức ảnh thật sự có một chút muốn cười. Cậu khoác áo choàng, con người luôn phỏng đoán lung tung bộ dáng
cậu thì không tính, không nghĩ tới Diêm La đẹp như vậy, từ chỗ con người cũng thành ác quỷ.
Trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt
phương Đông không chút tỳ vết của Diêm La, không hiểu sao Thanatos lại
đỏ mặt, ngay cả nhịp tim và mạch đập không tồn tại cũng có ảo giác tăng
nhanh.
......Tự dưng cậu ý thức được, đúng là Diêm La rất đẹp.
Phạm Vô Cứu: Cho nên, ngài đừng để trong lòng cái nhìn của người phàm. Diêm Vương điện hạ của chúng tôi cũng xấu hoắc vậy đó.
Thanatos: Dùng "cậu" là được rồi.
Nghe người khác dùng kính xưng "ngài" trong mỗi câu. Thanatos vẫn không
thoải mái lắm. Cậu luôn ngại đưa ra yêu cầu nhưng cái này vẫn không nhịn được.
Phạm Vô Cứu lại sao chép một lần nữa, sửa lại chữ "ngài": Cho nên, cậu đừng để trong lòng cái nhìn của người phàm. Diêm Vương
điện hạ của chúng tôi cũng xấu hoắc vậy đó.
Họ dùng kính xưng
cũng là do lễ phép. Dù sao Tử Thần là thần minh bẩm sinh, tuổi tác lớn
vai vế cao, quan trọng hơn có thể là bạn trai Diêm Vương điện hạ bọn họ, cũng phải tôn kính chút.
Nếu Tử Thần đã nói như vậy, bọn họ cũng rất tự nhiên đổi xưng hô, càng thành bạn bè thân thiết.
Thanatos che đôi môi đang cong lên.
Những vị thần phương Đông này rất thú vị.
Thanatos: Nói về Diêm La cũng không tốt lắm à?
Phạm Vô Cứu: Đúng vậy đó. Thời xưa cha mẹ trần gian để danh hiệu Diêm Vương
điện hạ bên miệng, ví dụ như đứa trẻ ba tuổi ban đêm kêu gào ầm ĩ. Hễ là đứa nhỏ khóc vào ban đêm, chỉ cần cha mẹ dọa một câu "Còn khóc nữa Diêm La sẽ đến nuốt chửng con", đứa nhỏ lập tức ngừng khóc.
Thanatos nhớ tới xưa nay Diêm La dùng trà, ăn uống lễ độ tao nhã, ngay cả các
món ăn trân quý cũng soi mói rất kỹ, khó có thể tưởng tượng tới bộ dáng
ăn thịt uống máu người của anh.
Phạm Vô Cứu: Cậu biết Diêm Vương điện hạ chúng tôi lớn lên là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn,
gánh vác nhan sắc địa phủ của chúng tôi, đương nhiên trong lòng tôi Tiểu Bạch là đẹp nhất. Nhưng người sống chưa từng thấy qua Diêm Vương, nên
đoán mò, Diêm La đã trở thành đồng nghĩa của xấu xí. Người phàm còn lấy
Diêm La để ví von với những người hung ác bá đạo, cái này rất nhiều oan
uổng. Tuy bình thường chúng tôi cũng mắng Diêm Vương điện hạ làm cấp
trên luôn ép buộc lao động cấp dưới, nhưng ngài ấy không hung ác cũng
không bá đạo, lợi ích cho nhân viên cũng rất tốt.
Thanatos hơi
nghiêng đầu. Lúc trước Hắc Bạch Vô Thường oán giận công việc, đúng là
cũng có nhắc tới Diêm Vương ép buộc nhân viên. Ví dụ như thời kỳ đầu còn chưa có Vô Thường tạm thời, chỉ có hai vị Hắc Bạch Vô Thường làm việc.
Câu hồn đến nôn mửa, cái này làm cho bọn họ có oán niệm rất nặng. Nhưng lúc này, Hắc Vô Thường lại nói tốt cho Diêm Vương.
Quả thật Diêm La rất keo kiệt, để cho một đám thuộc hạ địa phủ mở một nhóm
chat chuyên mắng anh, nhưng thật sự có việc đứng đắn, những thuộc hạ này một người đều bảo vệ Diêm Vương. Một vị Vua chân chính có thể phục vụ
mọi người tất nhiên có chỗ đáng để mọi người tin phục, bằng không bọn họ cũng sẽ không ở trong nhóm lén lút mắng cũng không thể không tôn kính
gọi "Diêm Vương điện hạ".
Thanatos: Anh ấy rất tốt sao?
Tạ Tất An: Diêm Vương điện hạ rất tốt.
Tạ Tất An: Tử Thần, thần minh bẩm sinh có thể đồng tình với người khác là
chuyện rất khó có được. Tôi đã gặp qua hai vị thần sinh ra đã thương xót người trần, một vị là cậu, vị kia là Diêm Vương điện hạ.
Thanatos im lặng.
Cậu cúi đầu nhìn màn hình, rất lâu không biết nên gõ chữ gì, cho đến khi
màn hình lại nhảy ra vài tin nhắn của Hắc Bạch Vô Thường.
Tạ Tất An: Tôi và Lão Hắc mới thành thần ngàn năm, lịch sử Trung Quốc đâu chỉ
có ngàn năm, từ khi lịch sử còn chưa được ghi chép, con người đã tồn
tại. Trước Bắc Tống, những hồn phách kia đều do Diêm Vương điện hạ tự
câu. Ngài ấy ước chừng mấy vạn tuổi, câu hồn hơn xa chúng tôi.
Phạm Vô Cứu: Khi tôi với Tiểu Bạch mới đến địa phủ, Diêm Vương điện hạ nói
cảm động chúng tôi trọng tình trọng nghĩa, để chúng tôi làm Vô Thường
câu hồn, ngài ấy mệt mỏi phải nghỉ ngơi. Lúc ấy trọng điểm toàn bộ ở nửa câu đầu, sau đó câu nhiều hồn, thấy nhiều thăng trầm trên thế gian, mới hiểu được câu "mệt mỏi" kia của Diêm Vương điện hạ, đại khái là thật sự rất mệt mỏi.
Phạm Vô Cứu: Chúng tôi làm Vô Thường Hoa Hạ, tương đương với sự xuất hiện của Tử Thần phương Tây. Chúng tôi đã hỏi Diêm
Vương điện hạ, vì sao câu hồn lại là Vô Thường. Diêm Vương điện hạ nói
Vô Thường chính là vạn vật trên thế gian không có cách nào vĩnh hằng,
chung quy khó thoát khỏi cái chết, cuối cùng phải biến mất, thế gian
biến hóa vô thường, có thể vĩnh hằng không thay đổi chỉ có biến hóa. Nếu có thể hiểu được thì có thể buông bỏ chấp niệm, đi vào luân hồi, cho
nên trách nhiệm của Vô Thường là đưa vong hồn vào Luân Hồi.
Tạ
Tất An: Vốn ban đầu con người không có kiếp sau, chỉ có kiếp này. Ác
nhân không gặp báo ứng, hóa thành ác quỷ tiếp tục gây họa trần gian,
người tốt không chiếm được tốt lành, cô hồn cũng bị ác quỷ cắn nuốt.
Thần minh chỉ tay năm ngón không chịu mở mắt nhìn trần gian. Cuộc sống
vĩnh cửu của các vị thần là sự tồn tại vượt qua thế giới, vốn không nên
có thất tình lục dục, nhúng tay vào mọi việc ở trần gian, nếu không là
vi phạm lẽ trời. Vốn Diêm Vương điện hạ là thiên thần, lại nhìn thấy
trần gian đau khổ vui sướng, tự lĩnh ngộ nắm trong tay nhân quả, từ trên mây rơi vào U Minh, thành lập sáu đạo luân hồi thiện có thiện, ác có
báo, trấn áp ngàn vạn ác quỷ ở Vong Xuyên địa ngục, viết cho người tốt
được vẹn toàn kiếp sau, vì thế không tiếc toàn thân đầy nghiệp chướng,
vào địa ngục bị lửa nghiệp đốt thân ngàn năm, mới có thể tranh giành số
trời với đạo trời. Vốn Diêm La là thiên thần, lại bị người trần lầm
tưởng thành ác quỷ.
Tạ Tất An: Nếu trên đời này ai có thể đồng cảm với cậu nhất, không phải chúng tôi, mà là Diêm Vương điện hạ.