Từ nhỏ Quý Phi đã đọc đủ thứ văn thơ, là một nữ tử thông tuệ, ngày
thường, nếu A Linh A gặp chuyện không giải quyết được cũng sẽ truyền tin cho tỷ tỷ trong cung, nhờ tìm kiếm phương pháp giải quyết. Vì gia tộc,
càng là vì đệ đệ ngốc trong nhà, nên Quý Phi luôn cho người chú ý chặt
chẽ đến việc trên triều, đặc biệt là tranh chấp giữa Minh Châu và Tác
Ngạch Đồ, dặn dò A Linh A không được can dự, cần phải bo bo giữ mình.
Việc Tác Ngạch Đồ bị cách chức còn chưa tới nửa ngày thì Quý Phi đã có được
tin tức, nhưng tai mắt những hậu phi còn lại làm sao linh thông bằng?
Huệ phi sợ là vẫn chẳng hay biết gì đâu.
Trấn an xong một chút, Vân Tú nhìn nàng rồi chớp chớp mắt, cười nói: "Nhờ
ngươi mà ta cũng được thơm lây nha, được làm người tai thính mắt tinh,
thần thiếp đa tạ Quý Phi nương nương."
Câu này làm nỗi lòng Quý Phi bình tĩnh lại.
Nàng không nhịn được mà bật cười: "Cái gì mà thơm lây? Ta đánh ngươi bây
giờ......" Nói vậy nhưng nàng lại rất ấm lòng vì ý tốt của Vân Tú.
Đúng vậy, chuyện của Tác Ngạch Đồ không liên lụy đến Vĩnh Thọ Cung, không
liên lụy đến Nữu Cỗ Lộc thị, nàng không cần phải sứt đầu mẻ trán. Hiện
tại đã là gần cuối năm, Huệ phi muốn làm chuyện xấu cũng sẽ không chọn
lúc này, đó không phải gọi là hồ đồ, mà gọi là ngu xuẩn.
Kiềm
chế đủ loại suy nghĩ dưới đáy lòng, Quý Phi vịn tay cung nhân đứng dậy,
bên miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, chỉ chỉ sổ sách trên bàn, ôn nhu nói:
"Gần cuối năm rồi, mấy sự vụ trong cung này giao cho ngươi xử lý đó.
Hoàng Thượng bận bịu, Vĩnh Thọ Cung cũng bận nốt...... bổn cung không
chỉ phải chăm cho tiểu Thập, còn phải bố trí cung yến gia yến, thực sự
không có cách nào lo thêm mấy chỗ này. Đợi xong việc ta sẽ tìm ngươi nói chuyện, khi đó, Dận Ngã cũng có thể tới gặp ngươi rồi."
Vân Tú chậm rì rì liếc nhìn sổ sách, ánh mắt u oán, nhưng vẫn gật đầu.
Muốn làm con sâu lười nhưng trốn không được rồi, nhìn xem, nếu mà là Hoàng
Quý Phi hay Huệ phi, thì có ai chịu đẩy quyền lực sang tay người khác
chứ?
Còn chưa có ai oán được bao lâu, Nghi phi nương nương đã bị câu cuối hút lấy sự chú ý.
Chờ sang năm, Dận Đường sẽ được bốn năm tháng. Bây giờ mà hắn đã lấy chân
đá đá vào miệng đệ đệ, lại thêm mấy tháng nữa, thì còn phải tới mức nào
đây.
Chắc chắn tiểu Thập sẽ bị khi dễ đến thảm, phải làm sao mới được đây?
Tiểu Thập chính là đứa bé hàng thật giá thật, đâu giống tiểu ma vương đang ngủ ngon lành ở noãn các kia......
Suýt chút Vân Tú đã lỡ miệng nói ra lo lắng của mình, nhưng nghĩ lại, chắc
chắn Quý Phi sẽ không tin lời này, thậm chí còn trách cứ nàng.
Nhưng nếu cản hai đứa gặp mặt, thì nàng lại không nỡ!
Vân Tú ưu sầu mà thở dài, nghĩ thầm, giờ vẫn còn sớm, tới lúc đó lại tính vậy.
Tuy tiểu Cửu hay thích phá thích nháo, nhưng chuyện đó lại giải quyết được một vấn đề.
Mỗi lần Hoàng Thượng giá lâm Dực Khôn Cung, hắn đều có thể bị Dận Đường gào khóc đến ù ù lỗ tai, nhất là cái mặt xanh mét tối hôm qua, nàng nhìn mà hốt hoảng.
Nhớ tới sắc mặt Khang Hi, Vân Tú vừa bực mình vừa
buồn cười, tiểu oa nhi mới có mấy tháng, vậy mà lúc nào khóc cũng vô
cùng đúng lúc. Hắn có thiên lý nhãn sao?
Vân Tú cứ cảm thấy tiểu Cửu cố ý, nhưng biết sao đây. Noãn các và tẩm điện ở sát bên, ngăn
không được tiếng khóc, nàng nghe liền rất đau lòng, sợ nhi tử khóc hỏng
cả giọng nên phải luôn đi nhìn một cái, sau đó dỗ dành hắn, dường như đã thành thói quen trước khi ngủ.
Trước khi ngủ, Hoàng Thượng nghiến răng nghiến lợi mà nói với nàng, cứ như vậy thì không được, trẫm sẽ tìm một người trị hắn.
Biểu tình tuy không ngưng trọng nhưng bộ dáng không phải đang nói đùa, Vân
Tú chỉ có thể nói ngọt để dỗ. Không bao lâu, Khang Hi bị dỗ đến không
biết trời trăng, lập tức quên mất việc này!
Vân Tú lại có chút không yên tâm, nhỡ Hoàng Thượng lại nhớ tới chuyện này nữa, thì có thể nào sẽ làm như hắn nói không......
Rồi những ngày sau, lúc Hoàng Thượng lấy thẻ bài của nàng, chẳng lẽ đêm đó phải giao Dận Đường cho Vân Thư chăm sóc?
Còn chưa nghĩ ra được cách, thì ngay đêm đó lúc tới dùng bữa, Khang Hi thấy nàng liền ôn hòa cười, hơi có chút gấp không chờ nổi nói: "Trẫm và Tú
Tú không thể không ở riêng được, nghĩ tới nghĩ lui, liền tìm một nơi tốt cho Dận Đường là được rồi. Chỉ một đêm mà thôi, có bà vú chiếu cố,
ngươi cũng không cần quá lo lắng......"
Dận Đường không hề biết
là nương hắn ghét bỏ hắn vì thích khi dễ người, càng không biết lão gia
tử ghét bỏ hắn vì thấy hắn chướng mắt.
Dạo này Cửu gia rất là
đắc ý, công lực khóc thét của hắn ngày càng tinh tiến. Hắn sẽ dùng tiếng khóc đinh tai nhức óc cảnh cáo Hoàng A Mã có ý xấu với nương, chiêu này hầu như đều thành công, có thể coi là bảo bối a.
Sau giờ ngọ
hôm nay, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào khiến người ta mơ màng buồn ngủ,
hắn lười biếng nắm tay nhỏ, chui chui trong chăn nhung sung sướng làm
một giấc, sau khi tỉnh lại liền hoảng hồn, cả người hắn chấn động, nhìn
chăm chú vào cái mặt lớn vô cùng quen thuộc trước mắt.
Này, này không phải là thái tử sao!
Dận Đường chỉ giật mình một cái chớp mắt, sau đó trở nên bình tĩnh, việc
thái tử đến Dực Khôn Cung đã không phải một lần hai lần, cũng không có
gì kỳ quái.
Hắn tập mãi thành thói quen ngáp một cái, mắt hai mí lười biếng mở ra rồi khép vào, thầm đau thương vì mới bị thay chiếc
quần hở đũng khác.
Nhị ca này, có thể mặc đàng hoàng cho ta được không?
Bởi vì hắn nằm trên chiếc giường cực kỳ quen thuộc, đầu mũi cũng quanh quẩn hơi thở quen thuộc, nên Cửu gia cũng không có phát hiện cảnh vật xung
quanh đột nhiên đã xảy ra biến hóa.
Thái tử nhìn hắn một lúc
lâu, ánh mắt mang theo sự thương tiếc nói không nên lời, ngữ điệu vừa
nhẹ nhàng chậm chạp vừa nhu hòa: "Cửu đệ à, Dục Khánh Cung là chỗ ở của
cô gia, đây vẫn là lần đầu tiên ngươi tới nhỉ. Hoàng A Mã không muốn có
người quấy rầy hắn với Nghi mẫu phi, nên nghĩ tới nghĩ lui, thấy cô gia
và Ngũ đệ chơi vui quá, lúc này mới phân phó cô gia —— cũng chỉ một đêm
mà thôi, Nhị ca sẽ chiếu cố ngươi thật tốt."
Tuy rằng hắn cảm
thấy lý do thật sự chính là Hoàng A Mã chướng mắt và e ngại tiểu Cửu
bướng bỉnh, rồi lại nhớ tới lần trước hắn gạt tiểu Ngũ luyện viết chữ,
cho nên mới ném tiểu Cửu cho hắn, bất quá lời này không thể nói ra.
Tiểu thái tử ẩn ẩn có chút phiền muộn, Hoàng A Mã sẽ không vì chuyện này mà thất vọng đúng không?
À, Hoàng A Mã giao phó tiểu Cửu cho hắn, xem như giao hắn trọng trách lớn
rồi còn gì. Thần sắc hắn dần trở nên kiên định, trịnh trọng mà lặp lại
một câu: "Đừng sợ! Nhị ca sẽ chiếu cố ngươi thật tốt."
Dận Đường: "???"
Ngoài cung, tại nhất đẳng bá phủ.
"Vậy mà lão phu lại mất liên lạc với Dục Khánh Cung......" Tác Ngạch Đồ đi
qua đi lại đi, sắc mặt âm trầm như nước, nổi cơn lôi đình tại thính
đường, "Đã một tháng rồi mà Hồ Minh Hồ Quảng cũng không truyền tin tức
tới, chẳng lẽ bọn họ phản bội công phủ sao?"
Thánh chỉ đã nói rõ là giáng tước vị, nhưng Tác Ngạch Đồ vẫn nhất quyết không sửa miệng, bá phủ mà cứ gọi công phủ. Quản sự tâm phúc đứng chờ ở một bên, sắc mặt vô cùng sầu khổ, nghe vậy thì kinh hãi: "Hồ Minh Hồ Quảng từ nhỏ đã là
người hầu của Hách Xá Lí thị chúng ta, trung thành và tận tâm với lão
gia, sao có thể phản bội được chứ?"
Nói xong, quản sự do dự một hồi, thật cẩn thận nói: "Không lẽ đây là do Vạn Tuế Gia......"
Câu này khiến sắc mặt Tác Ngạch Đồ xanh mét, bước đi càng nhanh hơn, mang theo nhè nhẹ sợ hãi.
Hắn không hề ngờ tới Hoàng Thượng lại mở cuộc hội nghị bàn luận chính sự
này, cũng không hề ngờ tới sẽ bị cách chức. Ngay lúc hắn còn ngơ ngác,
Hoàng Thượng liền tuyên hắn vào cung, mắng hắn tràng giang đại hải,
quăng cho hắn vô số tội danh, cuối cùng chậm rãi hỏi một câu: "Ngươi có
dị nghị gì không?"
Có dị nghị, đương nhiên là có dị nghị! Nhưng Tác Ngạch Đồ không dám nói ra.
Hoàng Thượng lớn rồi, đã không còn là thiếu niên năm đó bị người khác cản tay cản chân nữa, là đế vương, chắc chắn sẽ không chấp nhận được việc thần
tử của mình làm trái ý dù chỉ một chút. Vả lại hắn cũng làm nhiều chuyện không được quang minh lỗi lạc, lòng hắn từ từ rớt tới đáy cốc —— Ma ma
của Lục a ca, chỗ ở của Lưu thị, không lẽ là bị Hoàng Thượng tra ra sao?
Mấy ngày nay hắn đã phái người đi tìm, nhưng sao cũng tìm không ra. Trong thiên hạ, không có nhiều người có thể đối chọi được với công
phủ, đừng nói tới là có thể im hơi lặng tiếng mà bắt Lưu thị đi......
Tác Ngạch Đồ càng nghĩ càng kinh hãi, thầm hô không tốt, hắn nghĩ đây đúng
là chân tướng, mồ hôi lạnh từ từ theo lưng chảy xuống. Cùng lúc đó, hắn
càng nhận thức rõ ràng hơn, hắn tiêu rồi.
Nguyên nhân vì sao Lưu thị bại lộ không còn quan trọng nữa, cái gì cũng đã chậm. Nếu Hoàng
Thượng muốn cái mạng này của hắn, hắn cũng không biết phải nói gì hơn!
Nghĩ là nghĩ như vậy, song Tác Ngạch Đồ cũng dần bình tĩnh lại, hắn dần thấy chắc chắn hơn, nếu nhìn vào phân lượng của a mã quá cố của hắn, nhìn
vào phân lượng của Nguyên Hậu và thái tử, nhìn vào phân lượng công lao
mà hắn lập nên...... thì nhiều nhất hắn chỉ bị thương gân cốt, sẽ không
nguy hiểm đến tánh mạng.
Triều đình vẫn còn Minh Châu gây sóng gió, người trị được hắn chỉ có Hách Xá Lí thị!
Mọi việc quả thực không ngoài hắn dự đoán, Hoàng Thượng không có ý tứ muốn
lấy mạng hắn. Chỉ là, Tâm Dụ và Pháp Bảo bị hắn liên lụy, mang tội danh
"lười nhác" rồi bị cách chức, nguyên khí gia tộc đại thương.
Đối với chuyện hạ độc, Tác Ngạch Đồ không hề hối hận. Cái chữ "Tộ" đó khiến người ta quá mức kinh hãi, vậy thì thể diện của một trữ quân quốc gia
còn đặt ở chỗ nào?
Hiện giờ sự việc đã bại lộ, Hoàng Thượng không chút lưu tình với hắn, còn Thái Tử gia bên Dục Khánh Cung thì sao đây?
Tưởng tượng đến đây, trái tim Tác Ngạch Đồ vô cùng lo lắng, lập tức nghĩ cách liên lạc với thân tín bên Dục Khánh Cung.
Sau khi bị cách chức, hắn không còn chức danh sư phó của thái tử nữa, nên
cũng không còn được tự do ra vào cung đình, nhưng không sao, hắn đã để
người bên cạnh Thái Tử gia rồi......
Xem nhẹ bất an dưới đáy lòng, Tác Ngạch Đồ cũng quên mất đã lâu rồi bên Dục Khánh Cung cũng không truyền tin tức nào tới.
Thấy liên hệ bên kia mà không có chút động tĩnh gì, Tác Tướng oai phong một cõi rốt cuộc luống cuống.
Từ trước đến nay Tác Ngạch Đồ luôn tự cho mình là trưởng bối của thái tử,
chẳng trách hắn nổi trận lôi đình. Không có tai mắt bên Dục Khánh Cung,
sao hắn có thể lập kế hoạch cho Thái Tử, sao hắn có thể theo dõi đối
thủ, chèn ép Đại a ca, tránh mấy âm mưu của lão thất phu Minh Châu kia?
Sau đó, lời quản gia nói giống như cảnh tỉnh hắn. Đúng vậy, nếu Hoàng
Thượng đã không cho Thái Tử gia và hắn lui tới, đương nhiên sẽ phong tỏa con đường, chớ nói tin tức của Dục Khánh Cung, cả con ruồi con bọ cũng
không ra nổi.
Tác Ngạch Đồ buông thõng tay, thở dài một tiếng: "Hoàng Thượng vậy mà không bận tâm cảm giác của Thái Tử gia chút nào......"
"Ngươi đi tìm người của Quách Lạc La thị đi, không được trì hoãn!" Giọng của
hắn mang theo chút áp bức, "Gửi lời nhắn của lão phu đến Dực Khôn Cung,
hiện giờ, chỉ có Nghi phi mới có thể làm thôi."
Gần đây Bình tần ăn không ngon ngủ không yên, chỉ vì đã rất lâu rồi Hoàng Thượng không có đặt chân đến Trữ Tú Cung.
Dù ngày trước nàng không được sủng ái, nhưng một tháng cũng sẽ có thể được hai ba lần ban thưởng. Hiện tại thì khác, suốt ngày chờ đợi thánh giá
đến, nhưng chỉ chờ được thất vọng......
Chắc chắn việc này có liên quan đến việc nàng tố cáo Nghi phi độc sủng, do đó cũng bị phạt sao chép kinh Phật.
Lòng Bình tần chua xót, vừa tức vừa hận, suy nghĩ vài biện pháp muốn làm
Hoàng Thượng hồi tâm chuyển ý mà có thể giữ giá được cho bản thân, nàng
do dự mãi, vẫn không thể làm mấy thứ lộ liễu như tiểu thường ở, tiểu đáp ứng hay làm được.
Không qua bao lâu, có tiếng gió truyền đến, thúc phụ bị cách chức và giáng tước vị!
Tin này như sét đánh giữa trời quang, Bình tần ngã ngồi ở trên giường, sắc mặt đại biến, tâm loạn như ma.
Sau khi Nội Vụ Phủ bị rửa sạch, nhân thủ khi xưa của Nhân Hiếu Hoàng Hậu
không còn lại mấy người, người Bình tần có thể dựa vào chỉ có tai mắt mà Tác Ngạch Đồ bố trí ở trong cung. Thúc phụ là chỗ dựa lớn nhất của
nàng, hiện giờ chỗ dựa đổ, nàng coi như là đi trên băng mỏng, không nơi
nương tựa......
Nàng cắn chặt môi, cắn đến mức bật máu, theo bản năng mà nghĩ tới thái tử ở Dục Khánh Cung, đôi mắt lập tức sáng ngời,
rồi lại ảm đạm xuống.
Thúc phụ gặp nạn, không phải Thái Tử gia
cũng gặp khó khăn sao? Không có nhà ngoại hỗ trợ, tình cảnh của Thái Tử
gia y đúc nàng còn gì.
Không biết được thái tử có muốn thân cận
với nàng hay không, nàng suy nghĩ mãi, sau đó cắn chặt răng, chuẩn bị
thêu một bức lên mặt quạt để thử một lần.
Vừa mới chuẩn bị kim chỉ, ai ngờ đêm đó lại truyền ra tin Hoàng Thượng đem Cửu a ca giao cho thái tử!
Bình tần quả thực không thể tin được những thứ chính mình vừa nghe.
Hoàng Thượng bị váng đầu hả?
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Việc học của Thái Tử gia bận rộn, sao có thời giờ chăm sóc thứ đệ? Đề nghị
hoang đường cỡ đó mà Nghi phi cũng không thèm ngăn cản sao!
Bình tần nhịn không được mà phập phồng ngực, nhịn không được muốn chạy tới
can ngăn, thậm chí muốn cầu tình cho thúc phụ...... nhưng rồi lý trí lại ngăn trở nàng.
Nàng cũng bất chấp mặt mũi, làm việc mất mặt
nhất từ trước đến nay —— dùng số tiền lớn để hỏi tiểu thái giám ở Càn
Thanh Cung về lộ trình của Hoàng Thượng.
Tuy chỉ là sơ sơ, nhưng cũng đủ.
Những ngày này thời tiết giá lạnh, nhưng hôm nay lại se se mát mát, khiến
Khang Hi nổi lên hứng thú, sau khi bãi triều liền đến Ngự Hoa Viên ngắm
mai.
Đột nhiên một thân ảnh trắng thuần mộc mạc đập vào mi mắt,
hắn dừng một chút, giương mắt nhìn lên, Bình tần thướt tha lả lướt thỉnh an hắn, đôi mắt hàm chứa nhè nhẹ tình ý, dịu dàng thanh lệ đến nói
không nên lời.
Rõ ràng là đã vào đông, mà nàng lại mặc vải sa
mỏng te như cánh ve, trang phục dưới ánh mặt trời óng ánh, trông chói
mắt cực kỳ.
Khang Hi thấy Bình tần lộ ra thần sắc kinh hỉ, hắn
nhăn mày, lạnh lùng nói: "Trời lạnh khiến đầu óc ngươi bị đông hỏng luôn rồi hả? Mặc đồ không đàng hoàng thì đừng có mà ra khỏi cửa!"