Một âm thanh trầm thấp đột ngột vang lên, khiến thái tử cả kinh suýt nữa nhảy dựng.
Ngay sau đó, một thân ảnh vàng rực đập vào mắt hắn, này còn không phải là
người hắn vừa thuận miệng nhắc tới, là Hoàng A Mã sao!
Thái tử: "......"
Tốc độ này đúng là khiến hắn phải líu lưỡi a.
Biểu tình Khang Hi phức tạp, nội tâm cũng tràn đầy phức tạp, vốn hắn tưởng
người khóc thét chính là Bảo Thành, không nghĩ tới trong đây còn có tiểu Ngũ.
Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng huynh đệ yêu thương nhau,
khiến hắn thấy rất vui mừng, có chút kiêu ngạo từ đáy lòng lan tới, âm
thầm nghĩ, thái tử đúng là kiên cường, không vì tác động bên ngoài mà
nản chí, rất có tố chất của trữ quân.
Dận Kỳ cũng đáng được biểu dương, tuổi còn nhỏ mà đã chăm học hướng thiện, Hoàng Mẫu phi dạy tốt, Tú Tú dạy tốt a!
Nhưng mà, lời nói kia của thái tử, nếu ngẫm lại một chút, sao nghe như lừa người?
Dận Kỳ nước mắt lưng tròng nắm chặt cây bút nắn nót viết, nghe âm thanh của hắn thì đôi mắt đen sáng bừng, như là tìm thấy cứu tinh, ủy ủy khuất
khuất mà hô lên Hoàng A Mã, lắp bắp khóc lóc kể lể: "Hoàng A Mã, ta
không muốn học viết chữ...... luyện lực cánh tay thật khó......"
Khang Hi cân nhắc một lát, sau đó cũng thấy buồn cười.
Hắn xua xua tay, để cho mấy người Lương Cửu công công cách xa một chút,
ngay sau đó tiến lên một bước, nhướng mày hỏi: "Chữ nào mà muốn viết to
đến mức kín tờ giấy?"
Thái tử có dự cảm bị lật thuyền trong
mương, tiếp theo, Dận Kỳ liền dâng lên một cuốn tập viết, nâng niu như
hiến vật quý, ngón tay nhỏ mũm mĩm chỉ vào chữ " đại " to lớn trông rất
hoành tráng, bĩu môi, "Nhị ca nói, chữ viết không chỉ cần phải đẹp, mà
còn phải sinh động có khí thế. Viết chữ ' đại ' mà không to kín cả trang giấy, thì đó không phải chữ ' đại '!"
Nói xong, hắn lại chỉ chỉ vào chữ "tiểu" bé tí như con kiến ở trong góc "Phải đối lập rõ ràng như này! Vậy mới có thể rèn luyện lực cánh tay. Nhưng mà viết chữ thật là
khó......"
Thái tử lặng lẽ lùi bước chân, hơi có chút nghiến răng nghiến lợi, tên đệ đệ này.
Âm thanh nức nở lại vang lên, chợt nghĩ tới cuộc sống sau này thật bi
thảm, Dận Kỳ khụt khịt đến cái mũi đỏ bừng, "Chữ viết mới chia lớn, nhỏ
mà đã đáng sợ như vậy, sau này còn có phẩm chất dài rồi lại ngắn, vậy
phải làm sao bây giờ?"
Khang Hi nghe chút liền hiểu tình hình.
Khóe miệng hắn co giật một chút, mắt liếc nhìn thái tử đang núp qua một bên, làm bộ không có việc gì.
Có ai luyện chữ mà luyện như này không hả? Sao hắn lại không hiểu chứ?
Hừm, thái tử còn nhỏ nhưng đã biết chọc người khác, Hoàng Đế không có ý kiến gì, thậm chí còn nhẹ nhàng thở ra —— nếu hắn mặt ủ mày chau, hốc mắt đỏ bừng, cái đó mới lo lắng đâu.
Nhưng chọc đệ đệ cũng có mức độ
thôi chứ. Tiểu Ngũ bướng bỉnh, giáo huấn một chút là đủ rồi, nhìn xem,
chọc đứa nhỏ này sợ tới mức thảm rồi!
Tuy nói việc phạt luyện
chữ cũng không coi là phạt, nhưng hắn chỉ gần 6 tuổi, vậy mà bị lừa gạt
một hồi, cánh tay nhỏ bé phải viết bao nhiêu là chữ.
Khang Hi đột nhiên thấy đau lòng.
Hắn không nỡ mắng Bảo Thành hắn thương yêu nhất, chỉ liếc nhẹ nhi tử, rồi sau đó xoa xoa Dận Kỳ, nhẹ dỗ một hồi.
"Nhị ca ngươi bắt ngươi viết tổng cộng mấy trang?"
"Sáu trang."
"...... Hôm nay bao nhiêu trang?"
"Hai, hai trang."
Khang Hi trầm mặc.
Chỉ nghe Ngũ nhi tử ngoan ngoãn lau nước mắt, vô cùng mong đợi mà hỏi hắn:
"Hoàng A Mã, nhi tử có thể trốn học giống Nhị ca không? Sang năm, nhi tử cũng không muốn đọc sách."
Nghe vậy, thái tử lập tức cúi đầu, bả vai run run, cố gắng nén không để mình cười ra tiếng.
Khang Hi: "......"
Mấy cụm từ "Trốn học" "Không muốn đọc sách" vô cùng rõ ràng chui vào ống
phổi của Hoàng Đế. Hắn hít sâu một hơi, tự nhủ với chính mình, tiểu Ngũ
là do Tú Tú sinh, vừa nãy tiểu Ngũ cũng mới khóc, da thịt cũng không dày không béo như Đại a ca, đánh không được, mắng không xong.
Khang Hi suýt nữa bị chọc cho cười, suy nghĩ nữa ngày mới trầm mặt nói: "Ngươi rất thành thật."
Mấy người ca ca của hắn, ai mà không liều mạng đọc sách, liều mạng học võ,
sợ bị tuột lại phía sau? Chỉ có Dận Kỳ, thật là, thật là......
Mới có sáu trang chữ ' đại ' mà thôi a!
Dận Kỳ không khóc nữa, hắn cũng không có chút ngượng ngùng nào, vô cùng tự
nhiên nhận lấy lời ' khen ' đó, âm thanh lí nhí mà "Vâng" một cái, khuôn mặt đỏ bừng, "Đa tạ Hoàng A Mã khích lệ, nương cũng nói ta như vậy."
Khang Hi xoa xoa huyệt Thái Dương, mặt cứng đờ, ngăn chặn cảm xúc muốn đánh
nhi tử, vô cùng chậm rãi mà nói: "Không thể trốn học, cũng không thể
không đọc sách. Trẫm không cho!"
Sao khắp cung này, đứa nào cũng khiến trẫm phải sốt ruột thế hả!!
Chuyện chân tướng Dận Tộ trúng độc, hay là chuyện thái tử bị vu hãm, tất cả
đều bị Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Đế hạ lệnh cấm, một chút tiếng gió
cũng không để lộ ra.
Về việc lần đó Ô tần đến Từ Ninh Cung, ngay lúc mọi người đang tự đưa ra rất nhiều suy đoán, thì Thái Hoàng Thái
Hậu bỗng nhiên ban vài đạo ý chỉ, khiến chấn kinh toàn bộ Tử Cấm Thành.
Ô tần Ô Nhã thị mắc phải bệnh điên, trị lâu không dứt, dời từ Vĩnh Hòa
Cung đến Tây viện của Cảnh Kỳ Các Tây để tu dưỡng; Ngũ cách cách Mạt Nhã Kỳ được sửa đổi ngọc điệp*, trở thành hài tử của Đoan tần, ngay trong
ngày liền chuyển đến chính điện của Cảnh Dương Cung.
*ngọc điệp: gia phả của hoàng thất
Cảnh Kỳ Các nằm trong Ninh Thọ Cung, trước nay hẻo lánh ít dấu chân người,
trang trí rất cổ xưa, không khác lãnh cung nhiều lắm. Một hòn đá làm cả
hồ dậy sóng, vừa bị điên, vừa mất hài tử, Ô tần qua đó ở coi như là bị
biếm vào lãnh cung còn gì, cả đời này đều sẽ không lật người lên được?!
Nàng rốt cuộc đã làm ra chuyện gì mà lại rơi vào kết cục như thế?
Dưới sự thổn thức đó, ai cũng muốn tra bằng được sáng hôm qua đã phát sinh
chuyện gì, nhưng trừ người đứng sau là Hoàng Quý Phi và người được ' đặc cách' là Vân Tú, thì ai cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Thấy vẫn chưa liên lụy đến Duyên Hi Cung, Huệ phi cảm thấy may mắn, thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi lại trầm mặt xuống.
Quân cờ Ô Nhã thị này coi như hoàn toàn phế đi rồi, nàng lao tâm lao lực tổ
chức đầy tháng cho Mạt Nhã Kỳ, ai dè thành giúp người làm áo cưới.
Nàng hận cực, nhưng chuyện này cũng không quan trọng. Quan trọng là Dận Thì
lại bị Hoàng Thượng phạt quỳ lần nữa, Huệ phi lo cho nhi tử đến sứt đầu
mẻ trán, nào còn tinh lực nghĩ chuyện khác?
Vinh phi nghe được việc này, ánh mắt lóe lóe, sau đó cho cung nhân lui đi.
Tuy trong lòng có rất nhiều suy đoán, nhưng nàng cũng không thể xác định
được việc này và việc Vinh Quận Vương trúng độc có liên hệ hay không.
Nhớ lại cảnh mà đại cung nữ thấy được hồi mấy tháng trước, Vinh phi véo véo chính mình, đi vài vòng ở Chung Túy Cung, nhẹ thở ra một hơi. Hiện tại
chưa phải thời cơ thích hợp, tương lai vẫn còn dài......
Tại
Thừa Càn Cung, Hoàng Quý Phi cũng đã sớm đoán ra được ý chỉ của Thái
Hoàng Thái Hậu. Nhưng đến khi nghe được không có ý chỉ quan trọng nhất
mà nàng muốn nghe, nàng vẫn thất vọng rồi cười nhạt, sau đó khụ lên:
"Thân thể ta đã rách nát đến tận mức này, vậy mà Lão Tổ Tông và Hoàng
Thượng vẫn đề phòng như vậy."
Mạt Nhã Kỳ được sửa lại ngọc điệp, còn Dận Chân lại không, nhưng mà Hoàng Quý Phi cũng không gấp.
Theo tin tức của người con rể làm quản sự của Chân ma ma báo lại, thì người
trong tộc đã thuyết phục a mã và nương, bọn họ có ý...... muốn đưa Nhị
muội tiến cung.
Hoàng Quý Phi nàng đã không còn có ích cho gia
tộc, dĩ nhiên sẽ bị nhẫn tâm vứt bỏ. Đồng Giai thị thì cần một a ca mang huyết mạch của gia tộc, nàng không thể sinh, nhưng Nhị muội có thể!
Bọn họ có thể được như ý nguyện chắc?
Toàn là vọng tưởng.
Hoàng Quý Phi cười lạnh, người trong tộc hồ đồ, ngay cả a mã cũng hồ đồ, hắn lại muốn đánh cuộc một phen cùng những người đó.
Bọn họ còn chưa nhận ra bản chất bạc tình của Hoàng Thượng sao, cho rằng bộ dáng kia của Nhị muội lớn thêm chút nữa là có thể thuận lợi được sủng
ái, tiện đà sinh a ca hả?
Thật là nực cười!
Hoàng Quý
Phi không muốn ngăn cản, cũng sẽ không ngăn cản. Gia tộc bỏ nàng như bỏ
chiếc giày rách, thì sao nàng không thể lợi dụng gia tộc?
Rất nhanh...... Tứ a ca sẽ chỉ có thể là hài tử của nàng thôi.
Nghe ý chỉ xong, Đoan tần cảm giác như có chiếc bánh từ trên trời rớt xuống, khiến cả người mê man!
Thâm cung tịch mịch không phải là lời nói đùa, vậy nên dù là phi tần hay
tiểu chủ, ai cũng đều hy vọng có thể sinh được một hài tử, có một đứa
con tự mình chăm nom. Người ta thường nói nửa đời trước dựa vào sủng ái, nửa đời sau dựa vào con nối dõi, ai lại muốn rơi vào kết cục sống cô
độc cả đời?
Mẫu bằng tử quý, ai mà không ham.
Những
người trong tần vị, trừ Thành tần, còn có Ô tần vừa bị chuyển sang Cảnh
Kỳ Các, thì còn có Đoan tần lúc trước sinh được một tiểu cách cách,
nhưng vì quá yếu nên sống chưa đến một tuổi liền chết yểu.
Bởi
vì tuổi đã lớn, lại không có sủng ái, nên Đoan tần cũng không phải không có ý niệm nhận nuôi hài tử. Nhưng mà nhìn từ trên xuống, thì chỉ có
Thất a ca và Bát a ca là thích hợp, nhưng Thất a ca có tật, mẹ đẻ ngày
xưa dù chỉ là trắc phi nhưng thấy Hoàng Thượng cũng không có ý muốn giao cho nàng nuôi nấng, giờ lại lên đến tần vị thì càng không.
Bát a ca thích hợp nhất thì đã đưa cho Huệ phi, còn Cửu a ca và Thập a ca, nàng làm gì có tư cách?
Còn mấy vị cách cách, Nhị cách cách thì do Vinh phi sinh ra, Tam cách cách
thì do Bố quý nhân sinh ra. Nhưng do Bố quý nhân quá đần, ỉ ôi khóc lóc
với Hoàng Thượng, cho nên Tam cách cách không có dưỡng mẫu, từ nhỏ liền ở tại Nam Tam Sở.
Tứ cách cách thì do Lặc quý nhân sinh, nhưng đã được nuôi dưới gối của Nghi phi...... còn Ngũ cách cách, Ô tần có đủ tư cách nuôi nấng, dù nàng có thèm đến đỏ mắt cũng không có tác dụng gì.
Nhiều năm qua, Đoan tần cũng đã tắt ngúm tâm tư nuôi hài tử, một lòng hướng Phật, ngày ngày cầu phúc cho nữ nhi chết yểu.
Lần trước, Hi tần khuyến khích nàng cùng đến Từ Ninh Cung để cáo trạng Nghi phi độc sủng, Đoan tần do dự mãi, cuối cùng từ chối.
Nếu nàng
trẻ lại mấy tuổi, có khi nàng đã động tâm. Nhưng bây giờ nàng không con
không sủng, cho dù chặt đứt được thánh quyến của Nghi phi thì có thể làm được gì?
Dù sao Hoàng Thượng cũng sẽ không tới Cảnh Dương Cung của nàng.
Sau đó thấy được bốn tần đi cáo trạng trở về gặp tai họa, Đoan tần nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng thấy vạn phần may mắn.
Dạo này đúng thật là rối loạn, không bao lâu sau Huệ phi cũng ngã một cái
đau, Đoan tần càng thêm kiên định không nhúng tay gì cả, tự mình quản lý địa bàn của mình là được.
Ai ngờ ngoài dự đoán, nàng đột nhiên có hài tử ruột của chính mình!
Lại còn không phải là dưỡng mẫu của Ngũ cách cách, mà là sinh mẫu. Ngọc
điệp cũng đã được sửa, dấu vết Ô Nhã thị là sinh mẫu đã bị hủy, từ bây
giờ nàng sẽ có thể nghe thấy tiếng gọi "Nương" vô cùng êm tai, ngọt
ngào, mang theo sự ỷ lại của Mạt Nhã Kỳ.
Đoan tần nhận lấy tã lót, vô cùng sung sướng mà khóc, khóc đến lớp trang điểm trôi cả ra.
Nàng nói năng lộn xộn: "Tiểu cách cách thân thể yếu đuối, các ngươi đều phải cực kỳ cẩn thận cho ta...... thu thập tốt chỗ ở của bổn cung, dùng làm
khuê phòng cho cách cách...... lấy mấy chiếc rương trong phòng đưa đến
bên cạnh trắc điện đi!"
Các cung nhân vội vàng dạ vâng, ai cũng vui vẻ ra mặt.
Cảnh Dương Cung đã lâu không có náo nhiệt như vậy, người đến người đi, cảnh
tượng vô cùng vô cẻ. Không bao lâu, có An tần dẫn đầu, sau đó là Kính
tần, Hi tần, Bình tần bốn người dắt tay nhau mà đến, đưa lên lễ vật và
lời nói chúc mừng, tỏ ra cực kỳ hâm mộ.
Trong đó, Bình tần là
bĩnh thường nhất, vì nàng còn trẻ, nên vẫn sẽ có hài tử; Ba tần còn lại
thì khó mà bình tĩnh, ngoài mặt nói nói cười cười, kỳ thật bên trong là
hàng loạt đôi mắt hình viên đạn, vừa ghen ghét, vừa hối hận, vừa không
cam lòng.
Mặc dù chỉ là cách cách, nhưng các nàng cũng rất khát
vọng. Huống chi, Mạt Nhã Kỳ đã được sửa ngọc điệp, từ bây giờ là hài tử
chân chính của Đoan tần, không phải là con nuôi!
Đổng thị có tài đức gì chứ, do nàng không có nhúng tay vào chuyện cáo trạng thôi sao?!
Tại Dực Khôn Cung.
Quý Phi nhấp ngụm trà nóng, hướng Vân Tú cười nói: "...... Cũng nhờ nàng
biết nên bo bo giữ mình, không có xen vào việc cáo trạng."
Lễ
đầy tháng của Thập a ca vừa được tổ chức 5 ngày trước, Quý Phi ẩn thân
hồi lâu lại lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, thần thái sáng láng,
nét mặt toả sáng, đẫy đà hơn chút so với lúc mới vào cung, khôi phục vô
cùng khoẻ mạnh.
Lúc này Hoàng Quý Phi không được tôn vinh, Huệ
phi thì phải cúi đầu khiêm tốn, cho nên có thể nói Nữu Cỗ Lộc Quý Phi
chính là người duy nhất nắm quyền. Có lẽ do nhận thức được điểm này, nên Vinh phi cũng không còn bày ra thái độ ngáng đường như lúc làm với Huệ
phi nữa, mà nàng tỏ ra rất hiểu chuyện biết điều, làm tốt bổn phận hỗ
trợ xử lý.
Vân Tú rất vui vì bản thân có thể lười nhác, dạo này
càng không muốn đi ra cửa, Quý Phi bất đắc dĩ, chỉ còn cách tự mình đem
mấy quyển sổ sách đến để "trị chứng làm biếng của nàng".
Hai
người cười đùa một hồi, đề tài liền bay xa. Nhắc tới Đoan tần, Vân Tú
trở nên đứng đắn, ôn nhu nói: "Hình như ta đã xem nhẹ độ chán ghét của
Hoàng Thượng dành cho Ô Nhã thị rồi......" đến mức sửa luôn ngọc điệp
của Ngũ cách cách, còn lấy lại Vĩnh Hòa Cung.
Hiện giờ, quỹ đạo
hiện thực và trong mộng ngày càng xa, Đức phi sẽ không còn là thái hậu,
coi như mục đích ban đầu của nàng cũng đã đạt được. Cùng lúc đó, nàng
nhẹ nhàng mà thở dài, trong thâm cung này, có gì thú vị mà cứ đấu tới
đấu lui chứ?
Buồn bã tới mau, đi cũng mau, Vân Tú hơi hơi mỉm cười, có người muốn đấu, thì nàng đương nhiên sẽ phụng bồi.
Quý Phi không mừng lắm với kết cục của Ô tần, nàng có chút tiếc nuối: "Vốn
là một nước cờ tuyệt hảo để kiềm chế Huệ phi, hiện tại lại không dùng
được."
"Ngươi tính toán kỹ thật nha. Ta thấy, để nàng không còn
khả năng ra tay nữa, chẳng phải càng tốt hơn sao?" Vân Tú che miệng mà
cười, đang muốn hỏi thăm Thập a ca, thì đại cung nữ bên người Quý Phi
vội vã xốc mành tiến vào, hành lễ, thấp giọng nói: "Chủ tử, Nghi phi
nương nương, triều đình xảy ra chuyện lớn......"
Biểu tình Quý Phi khẽ biến: "Nói."
Vân Tú đặt chung trà xuống, lên tiếng hỏi: "Chẳng lẽ là Tác Ngạch Đồ xảy ra chuyện?"
"Ngài nói đúng ạ, đúng là Tác đại nhân." Đại cung nữ thở hổn hển một hơi,
nói, "Hoàng Thượng triệu tập các đại thần thảo luận chính sự, lấy tội
danh ' hành vi không hợp, tự cao kiêu căng ' mà cách chức Tác đại nhân,
hạ từ Nhất đẳng công xuống Nhất đẳng bá, phạt 5 năm bổng lộc, còn bãi
luôn mấy chức quan của Hách Xá Lí Tâm Dụ và Hách Xá Lí Pháp Bảo......"
Tâm Dụ, Pháp Bảo đều là đệ ruột của Tác Ngạch Đồ, tất cả đều bị Khang Hi lấy tội danh "lười nhác" mà phạt.
Nghe vậy, sắc mặt Quý Phi hết sức ngưng trọng. Nàng trầm ngâm một lúc lâu, nhắm mắt, nói: "Thời thế muốn thay đổi rồi."
Vậy thì không phải sau này Minh Châu sẽ quyền uy áp đảo, một tay che trời sao?
Mới chèn ép xong Huệ phi, vậy mà giờ lại có chuyện để lo nữa rồi.
Vân Tú nhẹ nhàng lắc đầu, cười một cái, trấn an nàng nói: "Không đổi được
đâu. Mọi thứ đều có cái để cân bằng, ngươi cứ thong thả chờ xem là được. Còn Huệ phi...... nàng sẽ bị gậy ông đập lưng ông thôi!"