Cố Thập Thất? Yến Trì nhìn gương mặt quen thuộc kia, xác định người này
đúng là Cố Thập Thất. Nhưng mà bây giờ trên mặt Cố Thập Thất tràn đầy vẻ dữ tợn, toàn thân được bao bọc bởi quỷ khí, trong đầu Yến Trì bỗng nhảy ra hai chữ “đoạt xác”.
Ánh mắt y nhìn về hướng người vừa phóng
ra kiếm khí, chính là Giang An Lan mà y đang tìm. Trong tất cả các đệ tử ở đây chỉ có mỗi mình Giang An Lan còn đứng được, góc áo cậu dính vài
vết máu, nhìn sơ qua cũng thấy cậu đã có chút kiệt sức, trên trán đầy mồ hôi, nhưng cậu vẫn đứng thẳng ở đó cầm kiếm chỉa về phía Ô Chiến.
Yến Trì nhìn xung quanh cậu, không thấy Ngọc Cảnh, Ngọc Phong và Ngọc Dao không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Xích Dương Tông?” Ô Chiến cũng nhìn về phía Giang An Lan, hắn là quỷ tu, chỉ cần ở trong phạm vi của lò luyện hồn thì hắn gần như vô địch nhưng mà
sát khí tỏa ra từ thanh kiếm trên tay Giang An Lan lại làm hắn hơi e sợ. Ô Chiến lại nhìn chằm chằm vào mặt Giang An Lan một lúc lâu, “Ngươi có
quan hệ gì với Giang Hiển Chiêm của Xích Dương Tông?”
“Thứ quái
vật như ngươi không được phép gọi tên của cha ta.” Giang An Lan nhìn
thẳng Ô Chiến, tình huống này đã chỉ rõ rằng kẻ này chính là tên quỷ tu
đã bị cha cậu giết chết.
“Quả nhiên ngươi là con của hắn.” Khuôn
mặt của Ô Chiến trở nên dữ tợn hơn, nhớ lại chuyện cũ làm hắn càng thêm
điên cuồng, “Năm đó Giang Hiển Chiêm thừa dịp ta bị thương nặng sau khi
chịu lôi kiếp đã đánh nát linh hồn ta, làm ta phải chịu nỗi đau xé hồn,
nếu không phải lúc đó ta nhanh trí giấu đi một mảnh linh hồn thì chắc
chắn giờ này ta đã hồn phi phách tán rồi. Huyết hải thâm thù, cha thiếu
nợ thì con trả, hôm nay ta phải ném ngươi vào lò luyện thì ta mới hả
dạ.”
Vừa nói xong, Ô Chiến đã lao qua bắt lấy hai vai Giang An
Lan, rốt cuộc thì thực lực của cả hai cách nhau quá xa, lại đang ở trong lò luyện hồn, Giang An Lan chỉ với tu vi của Nguyên Anh kỳ căn bản
không thể nào né tránh. Cậu lùi nhanh về phía sau, cầm kiếm lên chắn
ngang trước ngực.
Hắc Kiểu cảm nhận được nguy hiểm đã hiện thân
lao về phía Ô Chiến. Sát khí của hung kiếm thượng cổ làm Ô Chiến vội
ngừng công kích, lui nhanh về sau.
Ô chiến vừa mới nhập vào thân
thể của Cố Thập Thất, bây giờ linh hồn và thân thể còn chưa dung hợp
hoàn toàn. Bị sát khí của Hắc Kiểu chạm vào làm cả cơ thể đều khó chịu.
“Kiếm linh đáng chết này, đáng lẽ ta không nên tha cho ngươi.” Ô Chiến nhìn
Hắc Kiểu nói, “Nhưng mà nếu dựa vào kiếm linh này thì không thể ngăn cản ta được đâu.”
“Ở trong lò luyện hồn của ta thì ta là người mạnh
nhất. Ta muốn ai chết thì kẻ đó chắc chắn phải chết!” Nói xong Ô Chiến
trừng lớn hai mắt, lại tấn công Giang An Lan lần nữa. Nhưng mà lần này,
hắn lại không thành công, một thanh đao lao thẳng về phía đầu của hắn,
nếu không phải tính cảnh giác của Ô Chiến cao, hắn vội nghiêng người, để tránh thanh đao đánh vào đầu mình, cuối cùng thanh đao chém trúng vai
hắn.
“Ai nữa vậy!” Ô Chiến lại bị ngăn cản một lần nữa, còn bị
thương, bây giờ hắn đang cực kì tức giận. Hắn nhìn về phía mà thanh đao
bay tới, lọt vào mắt chính là thân thể mà hắn thèm đã lâu.
“Là
ngươi! Thật là đi mòn gót giày tìm không thấy, bây giờ không tìm thì
ngươi lại tự đến đây!” Ô Chiến nhìn thấy Yến Trì, lửa giận vừa rồi đã
được dập một nửa. Hắn nhìn Yến Trì bằng ánh mắt tràn ngập khát vọng,
tham lam, thậm chí có chút hưng phấn mừng như điên, “Trước kia ta ra
lệnh cho Cố Phán Tình lừa ngươi đến đây nhưng không thành công, ngươi
suốt ngày ở Xích Dương Tông, ta cũng không cơ hội ra tay, không ngờ bây
giờ ngươi lại chui đầu vô lưới. Ha ha ha ha ——”
Ô Chiến vui sướng ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười làm chấn động màng nhĩ của các đệ tử đang nằm la liệt dưới đất, một số đệ tử bị thương nặng đã trực tiếp
ngất xỉu.
“A Trì!” Giang An Lan nhìn thấy Yến Trì liền lập tức
chạy đến trước mặt y. Cậu nhìn Yến Trì từ trên xuống dưới, sợ nhìn thấy
một vết thương nào trên người y. Mà các chủ của Thiên Cơ Các đang ở kế
bên lại bị cậu lơ mất, giống như hắn không tồn tại vậy.
Yến Trì
giương mắt nhìn Giang An Lan. Ánh mắt cậu nhìn y vẫn giống như trước
đây, nhưng mà vì chuyện xảy ra lúc trước mà trong mắt cậu có thêm cả sự
cẩn thận.
“Giang An Lan, tránh ra.”Yến Trì thay đổi xưng hô đã
làm cho mắt Giang An Lan tối lại, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nghe lời
xích ra một chút, bất quá cậu vẫn cẩn thận chắn trước người Yến Trì, nếu như Ô Chiến có tấn công bất ngờ thì vẫn còn cậu đỡ cho y.
Yến
Trì không nhìn Giang An Lan, y duỗi tay ra để đón thanh đao vốn đang cắm trên người Ô Chiến bay lại. Y nhìn về phía Ô Chiến, hỏi, “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Có ý gì sao?” Tâm trạng Ô Chiến đang tốt nên hắn
quyết định nói nhiều một chút, dù sao thì tất cả mọi người ở đây cũng
không thoát được, hắn cũng không quan tâm lắm nếu nói thêm vài câu với
Yến Trì. Ánh mắt tham lam của hắn lướt khắp người Yến Trì, “Khi gặp Cố
Phán Tình ta chỉ còn một mảnh linh hồn. À chính là mẹ của ngươi đó.”
“Hình như nàng gặp chút trở ngại trong việc tu luyện, nhiều năm rồi vẫn không tiến bộ, tuổi thọ của nàng sắp tận nên nàng đã tới cầu xin ta, nàng nói nàng có một đứa con trai ở Phàm Nhân Giới, nó có Thượng Dương thân thể. Nàng đồng ý tặng Thượng Dương thân thể của con trai nàng cho ta để đổi
lấy luyện hồn châu tăng tu vi, giữ mãi tuổi xuân.” Ô chiến nói rất chậm, hắn muốn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Yến Trì. Nhưng thật đáng tiếc, Yến
Trì không giống như khi thấy Cố Phán Tình xuất hiện ở Xích Dương Tông,
giờ đây y rất bình tĩnh, giống như những gì Ô Chiến nói chẳng liên quan
gì đến y.
“Tuy rằng ngươi có Thượng Dương thân thể và Thiên Linh
căn, nhưng mà mới đầu ta cũng không định nhập vào thân thể của ngươi
đâu. Ta đồng ý với điều kiện của mẹ ngươi là muốn kiếm thêm mấy linh hồn để tạo ra luyện hồn châu thôi.” Nói đến đây, Ô Chiến dừng một chút, sau đó ánh mắt hắn trở nên đầy tham lam, “Nhưng từ lần đầu tiên thấy ngươi ở cái đại hội Tân Tú gì đó ta đã biết ta phải có được ngươi, lần đó đã
cho ta một hồi ức không thể nào quên, lúc đó ta còn bất cẩn làm đổ lò
luyện hồn thả ra một số âm hồn đó.”
“Ta chưa bao giờ thấy ai có
nhiều công đức như ngươi. Người nhận được công đức này từ lúc sinh ra đã được trời cao yêu thương. Ta dùng sinh hồn để tu luyện, tội lỗi chồng
chất, mỗi lần lôi kiếp giáng xuống là mỗi lần nhận trừng phạt của Thiên
Đạo, tu vi càng cao, lôi kiếp càng tàn nhẫn. Nếu là ta có thể đoạt xác
ngươi, để ta hưởng hết mọi công đức của ngươi thì từ đây về sau ta sợ gì lôi kiếp nữa.” Ánh mắt Ô Chiến nhìn Yến Trì cực kỳ nóng bỏng, có Thượng Dương thân thể, Thiên Linh căn, lại có tràn đầy công đức, đúng là những gì hắn cần. Đây là thân thể sinh ra để dành cho hắn.
Nghe được
những gì Ô Chiến nói, Thiên Thu Tử có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn
Yến Trì ở bên cạnh, chuyện công đức thì hắn biết. Mỗi lần ai đó làm việc tốt, việc thiện sẽ có được chút công đức. Phải là người ngày nài cũng
làm việc tốt mới có được lượng công đức mà Ô Chiến nói. “Không ngờ nha,
nhìn ngươi vậy mà cũng làm việc tốt à?”
Làm việc tốt? Yến Trì
nghĩ tới việc đời trước y bị gọi là đại ma đầu, đời này lại bị gọi là
tên đạo lữ nhu nhược, y với cái thứ gọi là công đức này căn bản là không liên quan gì đến nhau. Y nhìn sang phía Giang An Lan, người này ở đời
trước hành hiệp trượng nghĩa, trảm yêu trừ ma ở khắp nơi, công đức vô
lượng thì phải nói đến cậu ấy chứ.
Bỗng nhiên Yến Trì nhớ lại một câu nói của Thiên Thu Tử, hình như y đã hiểu công đức trên người y từ
đâu ra rồi, ngoại trừ người này, còn có ai có thể cam tâm tình nguyện
đem hết mọi thứ đưa cho y được nữa chứ.
“Ngươi để Cố Phán Tình
đến tìm ta là vì chuyện này?” Yến Trì thu hồi suy nghĩ đáng bay xa lại, y lại nhìn về phía Ô Chiến,trong mắt toàn vẻ lạnh nhạt, khí thế toàn thân mạnh mẽ giống như thanh đao y đang cầm trên tay vậy.
“Ta không
ngờ ngươi lại có thể ra tay tàn nhẫn với mẹ ruột của mình như vậy. Tiểu
tử ngươi rất giống ta hồi trẻ, ta càng ngày càng thích ngươi.” Ô Chiến
nhìn Yến Trì nhịn không được liếm liếm môi, “Ngươi làm ta thích như vậy, ta sẽ để cho ngươi gặp lại mẹ của mình.”
Ô Chiến nói xong, thả
ra một người quần áo tả tơi, người đó không còn vẻ lộng lẫy giống hồi lễ Hợp Tịch, cũng không còn vẻ đẹp của đệ nhất mỹ nhân của Tu Chân giới.
Tóc tai nàng hỗn loạn, thậm chí tinh thần có chút điên cuồng.
“Tha ta đi, ta không muốn chết, tha ta đi. Chắc chắn ta sẽ mang Yến Trì về
cho ngươi, tha ta a a a ——” Cố Phán Tình vừa được thả ra đã ôm đầu mình
la hét ầm ĩ, khi nàng nhìn thấy Ô Chiến liền vội vàng ôm lấy chân hắn,
không quan tâm đến hình tượng mà khóc lóc xin tha.
Yến Trì nghe
Cố Phán Tình nói, đáy mắt không có một tia gợn sóng. Hai đời rồi, người
phụ nữ này đã không thể gây ảnh hưởng gì đến y nữa rồi. Người như vậy,
từ lâu y đã không xem người đó là mẹ, có lẽ việc y được sinh ra đã là
sai lầm rồi.
“Cố tiểu thư! Ngươi có còn nhớ A Trì là con trai
ruột của ngươi không vậy!” Giang An Lan nhìn qua có vẻ đau khổ hơn Yến
Trì rất nhiều, cậu nhăn mày, vừa nhìn qua đã biết đây chính là điềm báo
cho một cơn lửa giận sắp đến.
Cố Phán Tình nghe thấy giọng Giang
An Lan mới nhận ra ở đây còn có người khác. Nàng buông chân Ô Chiến ra,
nhìn về phía Giang An Lan, sau đó lại nhìn về phía người có gương mặt
rất giống nàng. Một lúc lâu sau, giống như nàng đã dùng hết mọi sự kiên
nhẫn của cuộc đời mình, những suy nghĩ trong nội tâm đã khiến nàng bùng
nổ.
“Ta muốn sống thì có gì sai chứ!” Cố Phán Tình mở to hai mắt
nhìn Yến Trì và Giang An Lan, “Ta chính là lục tiểu thư của Cố gia, tuy
là con vợ lẽ nhưng mà cũng coi như là lá ngọc cành vàng.”
“Ta gặp được Yến Đông Triết ở Phàm Nhân Giới, lúc đầu hắn đối xử với ta rất
tốt, nhưng từ khi có ngươi, Yến Đông Triết liền nạp hết người này đến
người khác vào phủ. Ngày mà ta sinh ngươi hắn còn đang bận ân ái cùng
một ả nô tỳ khác kìa. Ta tưởng rằng khi ta sinh được con trai hắn sẽ hồi tâm chuyển ý. Nhưng mà khi kiểm tra thì ngươi lại chỉ là một kẻ phế
linh căn! Căn bản không lọt nổi vào mắt Yến Đông Triết.”
“Những ngày ân ái của ta và hắn đã biết mất bởi vì sự có mặt của ngươi!”