Cố Phán Tình giống như đang phát tiết, khóc lóc kể lể đến khàn cả giọng. Nàng thở phì phò, ngực không ngừng phập phồng, sau đó lại dùng cả tay
và chân để bò về phía Yến Trì, nàng muốn bắt lấy góc áo của y nhưng đã
bị Giang An Lan ngăn lại, không cho nàng tới gần Yến Trì.
“Tiểu
Trì, mẹ không muốn chết! Mẹ còn muốn sống, con giúp mẹ với, con đồng ý
cho hắn thân thể này được không? Khi còn nhỏ con thương mẹ lắm mà?” Ánh
mắt Cố Phán Tình nhìn Yến Trì tràn đầy khát vọng, hy vọng y mềm lòng, hy vọng y đồng ý cứu nàng.
“Đương nhiên là ta thương ngươi rồi.”
Mặt Yến Trì nhìn không rõ vui buồn, đôi mắt đen của y cực kỳ trầm tĩnh,
thâm thúy, giống như nhớ lại một ký ức rất lâu về trước, “Ta từng tiêu
diệt toàn bộ Yến phủ vì ngươi. Những bà vợ bé đã từng hại ngươi ta đã
thay ngươi rạch mặt các nàng, sau đó băm xác ra đem cho chó ăn. Toàn bộ
tay chân của Yến Đông Triết đều bị ta băm nát, sau đó dùng lửa để thiêu
đến khi không còn chút thịt thừa nào. Mấy người anh chị em khác cũng
không thoát được, ta đã để họ chôn cùng ngươi. Ta vì ngươi mà tiêu diệt
toàn bộ Yến phủ, xem như như trả lại công ơn sinh thành của ngươi.”
Yến Trì nhìn xuống Cố Phán Tình đang quỳ rạp trên mặt đất, “Sau này ta và
ngươi không liên quan gì với nhau nữa, ngươi sống hay chết cũng không
quan hệ gì đến ta.” Đời trước y đã vì Cố Phán Tình làm rất nhiều thứ, có trả thù cho bản thân minh nhưng hơn cả là vì nàng. Y có thể vô tình vô
nghĩa, không màng tất cả, nhưng mẹ của y lại là giới hạn cuối cùng mà
không ai có thể chạm đến được.
Y nhớ khi còn nhỏ mẹ đối xử với y rất tốt, cũng đã từng nói rằng muốn y sống thật tốt. Vì câu nói này, y
vẫn luôn cố gắng sống sót. Cố Phán Tình muốn sống, đời trước y cũng muốn sống vậy.
Cố Phán Tình ngây ngẩn cả người, nàng không ngờ rằng
Yến Trì sẽ nói như vậy, càng không ngờ Yến Trì đã làm nhiều việc vì nàng như vậy. Trong chốc lát tiếng khóc kêu cũng đã ngừng lại, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chẳng còn âm thanh nào khác.
Kể cả Giang An Lan
cũng ngơ cả người, lúc cậu nghe được những gì Yến Trì nói với Cố Phán
Tình đã quay đầu lại nhìn về phía y, trong mắt có vẻ kinh ngạc rất rõ
ràng. Sau khi kinh ngạc thì chỉ còn lại sự đau lòng, cậu không biết nên
nói cái gì chỉ có thể lẩm bẩm: “A Trì……”
“Đúng là rất tàn nhẫn
nha, ta rất thích ngươi đó.” Ô Chiến nghe Yến Trì nói xong, nhịn không
được phải vỗ tay khen hay. Hắn thích nhất là nhìn người ta giết hại lẫn
nhau, những người có mối quan hệ sâu sắc mà tương tàn lẫn nhau thì hắn
càng thích. Hắn muốn nhìn linh hồn của họ bị vấy bẩn, khi đó linh hồn đó sẽ tỏa ra một mùi hương cực kỳ quyến rũ.
Vốn dĩ Ô Chiến cho
rằng để Yến Trì nhìn thấy Cố Phán Tình thì y sẽ biết được mẹ của y đã
vứt bỏ y thế nào, y nhất định sẽ mất hết lí trí mà phát điên, lúc đó hắn sẽ nhìn thấy linh hồn run rẩy của y. Ở lễ hợp tịch, linh hồn của y đã
gần như sa đọa, tỏa ra một mùi hương hết sức quyến rũ làm hắn xém chút
nữa đã bại lộ thân phận trước mặt mọi người. Nhưng mà vở kịch mẹ con
đoạn tuyệt quan hệ này cũng làm hắn khá hài lòng.
Tiếng nói của Ô Chiến làm mọi người chú ý đến hắn. Hắn duỗi tay ra, Cố Phán Tình đã bị
kéo đến trước mặt hắn. Ô Chiến nắm tóc nàng, bắt nàng ngẩng mặt lên,
“Đến đây, nhìn cho rõ con trai ngoan của ngươi kìa. Nhưng mà ngươi yên
tâm, chút nữa thôi ta sẽ đưa y xuống dưới đoàn tụ với ngươi.”
Ô
chiến nói xong lại nâng một cái tay khác lên đặt ở trước cái trán của Cố Phán Tình, bắt đầu rút sinh hồn của nàng ra. Nỗi đau rút hồn làm Cố
Phán Tình kêu la thảm thiết.
“A ——” Cố Phán Tình điên cuồng giãy giụa, bỗng nhiên đôi mắt nàng nhìn về phía Yến Trì, môi giật giật,
giống như muốn nói gì đó sau đó giống như tuyệt vọng mà nhắm hai mắt
lại.
“Không đúng, Cố Phán Tình muốn tự bạo!” Thiên Thu Tử bỗng
thấy khác thường, nhận ra Cố Phán Tình có gì đó không đúng. Đan điền của nàng bắt đầu phát sáng cả người cũng phồng to ra thậm chí trên mặt cũng bắt đầu xuất hiện vết rạn.
Ô Chiến phát hiện Cố Phán Tình muốn
tự bạo, hắn đang định buông tay ra ai ngờ Cố Phán Tình giống như biết
được hắn định làm gì. Nàng nhanh chóng bắt lấy tay của Ô Chiến sau đó bổ nhào lên người hắn: “Tuy rằng tu vi của ngươi đã được trùng tu đến Hóa
Thần kỳ, nhưng vì không có thân thể phù hợp mà thân thể của Thập Thất
chỉ ở Nguyên Anh kỳ, cho nên căn bản ngươi chỉ có thể phát huy thực lực ở mức Nguyên Anh kỳ mà thôi. Ngươi chết chung với ta đi!”
“Con
đàn bà điên này! Buông tay ra!” Ô Chiến không thể nào ngờ Cố Phán Tình
bỗng nhiên không sợ chết, lại còn muốn đồng quy vu tận với hắn. Đúng như lời nàng nói, bây giờ với thân thể này hắn chỉ ở Nguyên Anh kỳ, căn bản không thể ngăn cản Cố Phán Tình tự bạo, nếu như không tránh kịp thì
thân thể này nhất định sẽ không còn, không còn thân thể thì linh hồn hắn chắc chắn sẽ bị hút vào lò luyện.
Cố Phán Tình đẩy nhanh quá trình tự bạo, gần như cả thân thể đều xuất hiện các vết rách.
Nghe được lời nói của Thiên Thu Tử, Giang An Lan lập tức dùng thân thể mình
che chở cho Yến Trì, cậu dùng toàn bộ linh lực để bảo vệ Yến Trì đang
đứng sau. Nhưng dù sao Cố Phán Tình cũng là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ,
chuyện tu sĩ Nguyên Anh kỳ tự bạo căn bản không phải thứ mà Giang An Lan có thể chống lại được.
Ngay giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, Yến Trì kéo Giang An Lan qua, giơ tay lên thả ra một lồng bảo vệ bằng
linh lực, nó bao bọc hai người lại chặn hết các sóng xung kích từ vụ nổ.
“Đùng ——” một tiếng, sương khói mù mịt, chỗ Cố Phán Tình quỳ
lúc đầu đã xuất hiện một cái hố to. Các đệ tử vốn đang nằm xung quanh
cũng bị vụ nổ này hất đi khắp nơi.
“Ta nói ngươi nghe nè Yến
Trì, ngươi đúng là không thèm nhớ đến một người có chân cẳng gặp vấn đề
như ta sao, dù gì cũng phải xếp ta vô chỗ người cần bảo vệ một chút chứ? Mọi người đứng gần như vậy! Dù gì cũng phải nhắc ta một câu chứ.” Pháp
bảo trong tay Thiên Thu Tử tỏa ra từng tia sáng mỏng manh sau đó liền
hóa thành bột phấn. Thế là một cái pháp bảo thượng phẩm đã đi đời nhà
ma.
Hắn lại nhìn qua chỗ Yến Trì và Giang An Lan, vì có lồng
linh lực của Yến Trì nên hai người này căn bản chẳng bị sao cả đến cả
tóc còn không bị rối kia kìa. Yến Trì thu tay lại, điều hòa hơi thở một
chút thì khôi phục như bình thường. Vì y có tu vi Đại Thừa kỳ nên y
chẳng e ngại gì khi một tu sĩ Nguyên Anh kỳ tự bạo cả. Nhưng vì phải vận dụng sức mạnh của Đại Thừa kỳ nên thân thể có chút không thoải mái, khi nào về phải ăn cả một mâm linh quả để bù lại mới được.
“A Trì
có sao không? Có chỗ nào không khỏe không.” Nhìn Yến Trì có thể nhẹ
nhàng chặn lại sóng xung kích từ vụ nổ do một tu sĩ Nguyên Anh kỳ tự bạo thì Giang An Lan đã biết chắc chắn là Yến Trì đã sử dụng khối năng
lượng kia. Mỗi lần sử dụng nó đều làm cho cơ thể Yến Trì cực kì mệt mỏi, cậu lo lắng nhìn Yến Trì, trong mắt tràn đầy sợ hãi và tự trách.
“Lan Lan không nghĩ đến lúc về phải giải thích với các tông môn khác như thế nào à, mấy đệ tử này chết sạch hết rồi kìa?” Yến Trì nhìn Giang An Lan
một cái.
“Những cái đó đều không quan trọng, ta chỉ để ý đến A
Trì thôi.” Giang An Lan trả lời rất nhanh, căn bản không cần suy xét
buột miệng liền thốt ra.
“Được rồi, hai người đừng có ở đó mà
nói chuyện yêu đương nữa! Bây giờ nghĩ cách làm sao để ra ngoài đi!”
Thiên Thu Tử trợn trắng mắt liếc lên trời, sau đó bắt đầu tính toán, “Có một tin không vui, bởi vì Cố Phán Tình tự bạo, thân thể của Ô Chiến
cũng bị nổ thành tro bụi rồi. Không có thân thể thì linh hồn của Ô Chiến đã bị lò luyện hồn hấp thu, đây vốn là lò để luyện ra Luyện Hồn Châu
nhưng bây giờ linh hồn của Ô Chiến lại chiếm lấy nó hay nói cách khác là linh hồn của hắn đã hóa thành một bộ phận của lò luyện hồn.”
“Vậy có nghĩa là?” Yến Trì quay sang hỏi Thiên Thu Tử.
“Có nghĩa là, nếu như Ô Chiến chết một cách bình thường thì lò luyện hồn
này sẽ biến thành vật vô chủ, chúng ta có thể được thả ra ngoài. Nhưng
mà bây giờ linh hồn của Ô Chiến đã hóa thành một bộ phận của lò luyện
hồn giống như khí linh vậy đó. Nguyện vọng mạnh mẽ nhất của hắn là không muốn thả chúng ta ra ngoài, cho nên bây giờ chúng ta vẫn bị nhốt ở đây
không ra được.” Thiên Thu Tử buông tay, “Lúc trước ta đã nói với ngươi
rồi đó, không thể nào phá vỡ lò luyện hồn từ bên trong, cho dù có là
ngươi cũng không được! Người bên ngoài muốn cứu chúng ta mà không tìm
được bản thể của lò luyện hồn cũng không thể đánh vỡ nó.”
“Và
tin không tốt nhất chính là chúng ta chỉ còn lại không tới ba ngày, nếu
trong vòng ba ngày mà không ra ngoài được thì chúng ta sẽ bị nó luyện
hóa.” Thiên Thu Tử giải thích rất tỉ mỉ nhưng mặt hắn cũng không có vẻ
gì lo lắng lắm.
“Ta có cách để đi ra ngoài.” Giang An Lan vẫn luôn im lặng từ nãy giờ bỗng nhiên mở miệng nói.
Yến Trì và Thiên Thu Tử nghe xong đều quay sang nhìn chờ Giang An Lan nói
tiếp. Giang An Lan lấy ra một cái phù triện đưa cho Yến Trì.
“A
Trì, cái này là phù dịch chuyển, có thể giúp người ta dịch chuyển ra
ngoài.” Giang An Lan giải thích, “Trước đó Ngọc Cảnh sư huynh đã đỡ cho
ta một chiêu nên bị thương nặng, ta đã để Ngọc Phong sư huynh và Ngọc
Dao sư tỷ dùng phù dịch chuyển đưa huynh ấy ra ngoài trị thương. Lát nữa A Trì hãy dùng nó để rời khỏi nơi này, đừng ở lạu đây rất nguy hiểm. “
“Ta nhớ cha chỉ cho Lan Lan bốn cái phù dịch chuyển thôi mà.” Yến Trì nhìn
phù triện trong tay, hơi nheo mắt lại, “Ta dùng phù dịch chuyển rời đi,
vậy còn Lan Lan thì sao?”
“Ta……” Giang An Lan đang định nói,
bỗng nhiên có tiếng sấm từ trên trời truyền đến. Ở bên trong lò luyện
hồn, không thể thấy được hoàn cảnh ở bên ngoài nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự khủng bố của tia sét kia.
Dường như ngay lập tức, Yến
Trì đã biết Giang An Lan định làm gì. Thần thức y đảo qua người Giang An Lan phát hiện linh lực của cậu đang cực kì hỗn loạn giống như muốn phun trào ra ngoài vậy, “Lan Lan muốn cưỡng chế tăng tu vi sao?”
“Vừa rồi ta sợ không ngăn được lần tự bạo của Nguyên Anh kỳ nên đã ăn đan
dược mà Tôn trưởng lão cho ta.” Giang An Lan thấy Yến Trì nhăn mày, biết rằng cậu lại chọc giận y nữa rồi, trong lòng cậu có chút kinh hoảng.
Nhưng mà bây giờ không phải lúc nói đến chuyện này, cậu có chút sốt ruột nhìn Yến Trì, “A Trì mau chạy ra ngoài đi, mây điện sắp hình thành
rồi.”
“Giang An Lan, có phải ta đã dặn mỗi lần độ kiếp thì không được phép bất cẩn không?” Yến Trì nhìn Giang An Lan, người này rất dễ
dàng chọc giận y, cơn giận đã làm cho Xích Dương Thánh Hỏa ở giữa trán y càng thêm tỏa sáng. Y đã biết Giang An Lan giúp y sửa mệnh nên mỗi lần
lôi kiếp của cậu chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều so với người khác. Nếu không chuẩn bị cẩn thận thì mất mạng như chơi.
“Ta biết chứ nhưng ta không lo được nhiều như vậy, dù liều cái mạng này ta cũng muốn bảo vệ A Trì an toàn.” Giang An Lan nhìn Yến Trì, từ sau lễ hợp tịch
lần đó, đã rất lâu rồi bọn họ chưa được gặp mặt nhau. Có trời mới biết
cậu nhớ y đến mức nào, bây giờ không biết tại sao y cũng vào lò luyện
hồn cùng bị nhốt ở đây với cậu. Ở đây ai cũng có thể chết nhưng cái
người mà cậu đã chăm sóc mấy chục năm này thập chí còn định chăm sóc cả
đời thì tuyệt đối không thể chết! “A Trì, ta biết A Trì giận ta nhưng mà bây giờ A Trì đi trước đi sau đó ta sẽ về Xích Dương Phong xin lỗi A
Trì nha. Đến lúc đó A Trì muốn làm gì ta cũng được!”
Yến Trì đối mặt với ánh mắt sốt ruột của Giang An Lan, bỗng nhiên cười một cái, sau đó trở tay đem phù dịch chuyển trong tay dán lên người Thiên Thu Tử vẫn đang im lặng nãy giờ. Một chùm sáng trắng hiện lên, Thiên Thu Tử liền
biến mất tại chỗ.
Yến Trì chợt nghĩ hình như chùm sáng trắng vừa rồi hơi quen. Trong trí nhớ của y thì nó khá giống với chùm sáng trắng
mà y đã thấy ở kiếp trước, hình như Yến Trì đã hiểu ra gì đó.