Trải qua trăm ngàn đêm dài đăng đẳng mới có thể nhìn thấy ánh sáng của
bình minh. Huyết nhục từng chút từng chút một được đúc lại, trái tim một lần nữa lại được thỏa thích đập mãnh liệt, đầu ngón tay lạnh lẽo cuối
cùng được được máu tưới ấm.
Thân thể được đắp nặn cảm giác như
đắm chìm trong nước sâu, tuy vẫn có cảm giác nhưng lại không thể cử
động, thể xác phiêu phiêu trôi dạt, lúc có ý thức lúc thì rơi vào hôn
mê, cả người giống như bị đưa vào khoảng không, hết thảy mọi vật đều
không chân thật.
Bạch Nghiên cảm thấy hắn đang mơ một giấc mộng
rất dài, hắn mơ thấy hắc ám vô tận, mơ thấy một dãy u lam bát ngát, mơ
thấy mình một thân bạch y nhìn thân ảnh huyền y đang đợi dưới tàng cây
Ly Ly hoa.
Sau đó, hình ảnh dần dần biến mất, hắc ám vừa chuyển
tiếp đến là biểu tình Vân Mặc Tuyên nhìn thấy hắn chết. Đáy mắt kia
không nói gì nhưng lại khiến tim hắn đau nhói, nhớ lại hình ảnh hắn gạt
Vân Mặc Tuyên đưa kiếm cho hắn.
Tàn ảnh kia đã từng đề cập qua,
cho dù thành công, thì vấn đề đắp nặn một thân thể mới đòi hỏi tốn một
khoảng thời gian dài không xác định. Một năm, một trăm năm, một ngàn năm hay thậm chí là một vạn năm......ngắn ngủi trong nháy mắt hay tốn một
khoảng thời gian dài, đáp án này không ai biết rõ, chỉ có thể để Bạch
Nghiên tự mình nghiệm chứng.
Mà điều này cũng có nghĩa là để có
được thân thể hoàn chỉnh, Bạch Nghiên cần phải một mình chịu đựng sự cô
độc trong hắc ám không biết điểm cuối.
Đồng thời, phía bên ngoài kia, còn có một người cũng giống như Bạch Nghiên, một mình chờ đợi ái nhân không biết lúc nào trở về.
"Ngươi vẫn muốn tiếp tục chờ sao?"
Đã 300 trăm năm trôi qua, Phương Linh Nguyệt đi đến bên cạnh Vân Mặc
Tuyên, đây là lần đầu tiên nàng mở miệng hỏi hắn sau ngần ấy năm. Tuy
đối với người bình thường tại đại lục An Lạc, 300 trăm năm là cả một đời người, nhưng đối với linh tu có linh lực cao cường như bọn họ thì 300
trăm bất quá cũng chỉ là một vòng luân hồi linh lực mà thôi.
"Hắn đã đáp ứng ta, hắn sẽ trở về."
Vân Mặc Tuyên nhìn Bất Tố hoa xung quanh, lời này của hắn không biết là
đang trả lời Phương Linh Nguyệt hay là đang tự nói cho mình nghe.
Phương Linh Nguyệt thở dài, yên lặng rời đi không quấy rầy hắn nữa. Chờ Phương Linh Nguyệt từ Khô hải đi ra, liếc mắt một cái liền thấy Phương Lẫm Nam mang theo tiểu mao cầu trở về.
"Hắn vẫn còn ở bên trong, không
bằng các ngươi từ từ rồi hẵng vào." Phương Linh Nguyệt nói những lời này là cho tiểu mao cầu nghe, xem vẻ mặt vừa rồi của Vân Mặc Tuyên vẫn
giống như trước, một mình lẳng lặng chờ đợi.
Phương Lẫm Nam và
tiểu mao cầu liếc nhìn nhau, Phương Linh Nguyệt đi tới bên họ, nói:
"Tiểu mao cầu, ngươi cũng tin rằng Bạch Nghiên sẽ trở về sao?"
"Ngươi nói khi đó Bạch Nghiên biến thành đóm sáng biến mất, cái biến mất chỉ
là thân xác kia thôi, Tô Nhiễm Dao đã nói Nghiên Nghiên không phải là
người của thế giới này, hắn nhất định vẫn còn sống, chỉ là tạm thời rời
đi mà thôi."
Tiểu mao cầu hiện tại không còn dùng bộ dáng tiểu
mao cầu tròn tròn nữa, thường thì nó sẽ duy trì hình dáng con người. Nó
và Phương Lẫm Nam hoặc có thể gọi là Mạch Tri đã cởi bỏ thù hận hiểu
lầm, nhưng trước khi Bạch Nghiên trở về, nó không muốn dùng bộ dáng tiểu mao cầu tròn tròn kia xuất hiện nữa.
Khi tiểu mao cầu vừa sống
lại, hay tin Bạch Nghiên chết, cả một quảng thời gian dài nó vẫn không
nguyện ý tin rằng đó là sự thật. Mà chính nó đã một lần chết đi sống
lại, vậy thì làm sao Bạch Nghiên có thể chết được.
Bạch Nghiên
ngốc, học người xưa làm đấng cứu thế làm gì không biết, không phải ngươi đã nói là chỉ thích làm người lười biếng nhàn nhã hay sao, không phải
ngươi muốn thoái ẩn giang hồ hay sao. Kết quả ta còn chưa tỉnh ngươi
liền không nói không rằng chạy đi làm cái đấng cứu thế chết tiệt kia.
Khi đó ngươi cầu xin ta đừng chết, vậy hiện tại ta cũng cầu xin ngươi,
Nghiên Nghiên, nếu ngươi có thể nghe thấy thì nhanh trở về đi, tiểu mao
cầu hay trộm Tụ Linh đan của ngươi hiện tại rất nhớ ngươi.
Phương Lẫm Nam nhìn tiểu mao cầu bên cạnh lặng lẽ lau cặp mắt đỏ au, không nói gì khác, chỉ trầm mặc nhẹ nhàng nắm lấy tay nó.
Thiên Thiển Sơn.
Duyên Duyên hoa nở rồi lại tàn, cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn, hoa nở đỏ cả một ngọn núi, không giống như màu đỏ của Bất Tố hoa, nhưng tóm lại là rất rực rỡ. Mỗi khi hoa nở, cả một ngọn núi đỏ rực như lửa chiếu sáng cả một vùng trời, đợi hoa tàn lại theo một cảnh đẹp khác.
Cố Hiểu Hiểu nói, trên thế giới này nàng thích loại hoa này nhất. Tuy rằng hoa rất nhanh tàn nhưng khi nở lại rất rực rỡ, ngay cả khi tàn cũng
không cách nào rời mắt được. Cảnh đỏ rực kia như phản chiếu vào nội tâm
của mỗi người, không đợi hình bóng ấy biến mất, mùa hoa mới lại bắt đầu
nở.
Là chia ly nhưng cũng là tương phùng.
"Hiểu Hiểu, ta
không biết vì sao, đã nhiều ngày nay Linh Đồng cho một cảm giác rất kỳ
quái, luôn hiện lên ký ức của Thánh Nữ tiền nhiệm, hình ảnh rời rạc
không rõ ràng." Tô Nhiễm Dao chạm vào nụ hoa vừa mới chớm nở, có như vậy mới có thể bừng tỉnh trong chớp mắt, thời gian qua nàng luôn có cảm
giác không chân thật.
"Ngươi nhìn thấy cái gì?"
Cố Hiểu
Hiểu đi tới bên cạnh Tô Nhiễm Dao, còn chưa đi được hai bước, liền bị Tô Nhiễm Dao dìu tới bên dưới tàng cây. Đôi mắt của nàng vẫn không tốt, Tô Nhiễm Dao vẫn luôn áy náy, còn nàng thì đã quen rồi, sớm đã không còn
để ý tới. Tô Nhiễm Dao từ bỏ việc trùng kiến Tế Linh Đàn, nàng vẫn để
lại phiến phế tích kia như nhắc nhở sự an bình bên ngoài đại lục An Lạc
là dùng những gì đến để đánh đổi.
Tô Nhiễm Dao và Cố Hiểu Hiểu
cùng nhau ở lại Thiên Thiển Sơn, nơi này có lẽ là nơi tốt nhất để các
nàng dừng chân cư ngụ. Cố Hiểu Hiểu không có khuyên nàng trở về trùng
kiến Tế Linh Đàn, chỉ là ăn ý cảm thấy như hiện tại đã là rất tốt rồi.
"Ta đã cố gắng nhìn, nhưng mỗi khi ta ngưng thần muốn nhìn rõ thì hình ảnh
kia lại biến mất, ta cũng không biết rõ đó rốt cuộc là ký ức gì."
"Là như vậy sao..." Cố Hiểu Hiểu duỗi tay xoa nhẹ lên thân cây, nàng có thể cảm giác sự khô ráp gập ghềnh như những suy nghĩ trong lòng lúc này của Tô Nhiễm Dao. Cố Hiểu Hiểu không muốn Tô Nhiễm Dao cứ nghĩ mãi về nhưng điều không vui đó, nàng quay đầu đổi đề tài, "A Dao, tính tính thời
gian thì lúc này Duyên Duyên hoa cũng sắp nở đi?"
"Ân, nụ hoa mới đã nhú, không bao lâu nữa thì Thiên Thiển Sơn sẽ lại được phủ một mảnh lửa đỏ cháy rực rỡ."
"Thật tốt." Cố Hiểu Hiểu cười nói, rất nhanh nàng liền nhớ tới cái gì đó, "Từ khi đại lục An Lạc được bình an, cũng đã được 300 trăm rồi a..."
Tô Nhiễm Dao rũ mi mắt, nàng nhớ tới Bạch Nghiên, "Ân, thời gian trôi qua
thực nhanh. Ta nghe nói Vân Mặc Tuyên vẫn đang chờ Bạch Nghiên trở về.
Những lời ta khuyên nhủ hắn năm đó, ngay cả chính ta cũng không biết có
thật hay không, nhưng hắn vẫn cứ chờ đợi như vậy, đến ta cũng sắp tin
rồi. Chỉ là không biết sẽ còn tiếp tục chờ trong bao lâu."
"A
Dao, nếu chỉ là theo cảm giác mà nói, ta cũng cảm thấy Bạch Nghiên vẫn
còn sống." Cố Hiểu Hiểu nói, "Tuy rằng đơn thuần đó chỉ là cảm giác,
nhưng ta nghe nói tiểu mao cầu kia cũng đã sống lại."
"Sí Vụ ít
nhiều gì cũng là hung thú, Ngự Linh Châu có tác dụng với bản thể của nó, còn Bạch Nghiên hắn......" Lời Tô Nhiễm Dao nói còn chưa dứt, những
hình ảnh hỗn loạn lại hiện lên trước mắt, nhanh đến nỗi nàng không thấy
rõ bất cứ thứ gì, cuối cùng chỉ có thể thấy một màn u lam trong suốt.
"Ly Ly hoa....."
"Cái gì? A Dao, ngươi làm sao vậy?"
Tô Nhiễm Dao che đầu, Linh Đồng đột nhiên hiện ra điều dị thường, chẳng lẽ là điềm báo đại lục An Lạc sắp phát sinh chuyện gì sao? Tại sao chứ? Ly Ly hoa đã biến mất cùng với Phù Ly, thế nào bây giờ Linh Đồng lại cho
nàng thấy, chẳng lẽ Ly Uyên lại muốn xuất hiện sao?
Làm sao có
thể?! Bạch Nghiên đã biến mất, 'Vực sâu' hay Ma Động cũng đều không có
xuất hiện. Tô Nhiễm Dao ngưng thần, rót linh lực vào Linh Đồng, hình ảnh vừa rồi dừng ở một cây Ly Ly hoa, bên dưới tàng cây chính là một thân
ảnh bạch y. Thân ảnh này khiến Tô Nhiễm Dao có một cảm giác rất quen
thuộc, tuy rằng nàng không biết người này, nhưng.....
Linh Đồng - "Đôi Mắt" của đại lục An Lạc lại đối với người này có điểm bất an, bất
quá rất nhanh liền biến mất, bị Linh Đồng ảnh hưởng, Tô Nhiễm Dao cũng
có cảm giác tương tự.
Cảm giác bất an chỉ ngắn ngủi trong nháy
mắt, thân ảnh xa lạ này cũng nằm trong muôn vàn sinh linh của đại lục An Lạc nên sẽ không có gì ảnh hưởng lớn.
"Ta không có việc gì." Tô Nhiễm Dao nói với Cố Hiểu Hiểu, "Có thể là do ta thật sự mệt mỏi rồi."
Ly Ly hoa, thân ảnh bạch y, xuất hiện trong Linh Đồng vốn là điều kỳ quái, nhưng nếu Linh Đồng đã biểu hiện đó là thứ 'an toàn' thì nàng cũng
không có đi truy cứu sâu.
"Chúng ta trở về thôi."
"Ân."
Cố Hiểu Hiểu duỗi tay nhẹ nắm lấy tay Tô Nhiễm Dao, như vậy là đã tốt lắm rồi.
Khô hải.
Vân Mặc Tuyên một mình đứng giữa biển Bất Tố hoa đỏ chói, hồi tưởng lại ký
ức lần đầu tiên cùng Bạch Nghiên tại chỗ này, khi đó đã sớm có cảm giác
quen thuộc, ẩn ẩn được gợi lên. Hắn hẳn là đã sớm nhận ra Bạch Nghiên,
từ ánh mắt lần đầu tiên gặp nhau, khi nhìn thấy ấn ký màu đỏ, hắn đã
từng nói, thân xác da mặt có thể thiên biến vạn hóa nhưng duy chỉ có
linh hồn là sẽ không thể nào sai được.
Hắn nói với Bạch Nghiên kỳ hạn là ba năm, mà bây giờ đã qua 300 năm. Khi hắn đứng trong biển hoa
này, lại cảm thấy 300 năm kia cũng cùng kỳ hạn 3 năm cũng không có gì
khác nhau.
Cái này cũng không tính là đợi lâu, chỉ 300 năm mà thôi, vẫn còn nhiều năm tháng sau này của bọn họ.
Gió nhẹ mang theo mùi hương của Bất Tố hoa thổi thoang thoảng, phiêu đãng
trong không khí mùi men say, Vân Mặc Tuyên nhắm mắt lại, lần này chờ đợi này chính là 'gông xiền' bị lây dính hồi ức bụi gai đen quấn quanh.
Hắn là Vân Mặc Tuyên và cũng là Ly Uyên chi chủ. Kiếp này hắn là thiện,
kiếp trước là ác, duy chỉ có Bạch Nghiên trước sau vẫn là Bạch Nghiên,
vẫn luôn là sư tôn của hắn.
Hiện tại hắn như biến trở về thành Ly Uyên chi chủ như kiếp trước, ở trong rừng Ly Ly hoa tượng trưng cho sự
chia ly, làm một người cô độc trầm mặc chời đợi, từng mảng u lam trong
suốt kia như nước biển dần nhấn chìm hắn.
Mà khi hắn mở mắt ra,
nước biển đã thối lui để lại phía trước chính là thân ảnh bạch y, xa lạ
nhưng lại rất quen thuộc. Đồng dạng cũng là bạch y, tên cũng gọi là Bạch Nghiên, cũng chính là sư tôn của hắn.
Vân Mặc Tuyên cảm giác
trong nháy mắt đó, nhưng bụi gai quấn quanh hắn đều đã biến mất, một
bông Ly Ly hoa đột nhiên rơi xuống, cánh hoa tan rã rơi rụng đầy đất.
Mà hắn lại không quan tâm những cánh hoa đang rơi như đổ mưa, nhìn chằm
chằm thân ảnh bạch y nọ, nhìn đôi mắt thanh triệt như bầu trời sao không nhiễm bụi trần.
"Sư tôn."
Người nọ nghe thấy tiếng hắn
gọi, ngẩng đầu cười vọng lại, trong cặp mắt kia rực rỡ như bầu trời đêm
đầy sao, như lần đầu gặp nhau, hắn được chứng kiến cặp mắt đẹp nhất trên thế gian này.