"Cái gì? Không có khả năng!" Tô Nhiễm Dao kinh ngạc nói, "Làm sao có thể trở lại quá khứ được?"
Vân Mặc Tuyên nói: "Nếu ta nói ta là người trọng sinh mà đến?"
Tô Nhiễm Dao lắc đầu, mặc kệ như thế nào, đây đều là chuyện không nên phát sinh. Cho dù có thể, ít nhất là hiện tại Vân Mặc Tuyên không nên trở
lại quá khứ, ngay từ đầu, biến số quá lớn, kết cục của mọi chuyện có khả năng sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.
"Liền cho là như thế, đối với
Linh Đồng cũng chỉ là tiên đoán, căn bản không có năng lực mà ngươi nói, ngươi trọng sinh được một lần chẳng lẽ là vì Linh Đồng sao?"
"Nếu Linh Đồng của ngươi không làm được, ta đây sẽ tự mình nghĩ biện pháp."
Vân Mặc Tuyên nhớ lại lần trọng sinh đó là lúc đang trong trận chiến với Phệ Tâm Ma. Có lẽ mình nên đến Vô Tận chi cảnh một chuyến.
Bất
luận là thật hay giả cũng phải ngăn cản Vân Mặc Tuyên. Tô Nhiễm Dao nhìn về phía Vân Mặc Tuyên, bởi vì cái chết của Bạch Nghiên khiến Vân Mặc
Tuyên thoạt nhìn bình tĩnh nhưng nội tâm lại đang rất tiêu cực, phải nên khuyên hắn như thế nào đây......
Mắt thấy Vân Mặc Tuyên sắp rời đi, Tô Nhiễm Dao vội vàng không màng nguy hiểm mà tiến lên chặn hắn lại: "Ngươi chờ một chút."
"Linh Đồng của ngươi có cách?"
"Vân Mặc Tuyên, ngươi bình tĩnh trước có được không?"
"Ta rất bình tĩnh." Thấy Tô Nhiễm Dao vẫn không có biện pháp nào, Vân Mặc Tuyên liền vòng qua người nàng ta ý muốn rời đi.
Trong lòng Tô Nhiễm Dao sốt ruột, tay kéo lấy Vân Mặc Tuyên nói: "Ngươi không thể đi."
Bị kéo lại khiến Vân Mặc Tuyên nhăn mi, trong mắt hiện lên tia sát khí,
quay đầu bóp chặt lấy cổ Tô Nhiễm Dao, sự bình tĩnh vốn có đã không thể
duy trì, cố chấp cùng điên cuồng ẩn ẩn hiện lên.
Cố Hiểu Hiểu
nghe thấy động tĩnh trong lòng liền sốt ruột, không dám vọng động, sợ Tô Nhiễm Dao lo lắng thêm cho mình, chỉ tổ thêm phiền toái.
"Không
cho ngươi đi, là vì ngươi ổn, đại lục An Lạc mới có thể yên ổn." Tô
Nhiễm Dao bắt lấy cánh tay đang siết cổ mình, trong lòng nàng rất rõ
"trở lại quá khứ" nghe có vẻ hoang đường nhưng cũng không phải không
được, nhưng bất đắc dĩ đối phương lại là Vân Mặc Tuyên, thế nên nàng mới lo lắng, nàng cần phải ngăn chặn hết thảy mọi biến số.
"Không
cần chắn đường ta, muốn ngăn cản ta thì trước tiên khiến Bạch Nghiên
sống lại đi. Tô Nhiễm Dao, ngày ấy ngươi cùng Bạch Nghiên đã nói những
gì? Có phải ngươi cũng nói như thế này, để hắn hy sinh bản thân vì đại
lục An Lạc?"
"Không phải." Tô Nhiễm Dao phủ nhận, nhưng lời Vân
Mặc Tuyên đã nhắc nhở nàng. Ngày ấy Bạch Nghiên có chuyện muốn nói, kỳ
thực là dò hỏi một số vấn đề muốn biết đáp án.
Ngày ấy ở Phiêu
Miểu Thành, Tô Nhiễm Dao và Cố Hiểu Hiểu sắp rời đi, Bạch Nghiên cố tình tránh mặt Vân Mặc Tuyên, có chuyện muốn hỏi Tô Nhiễm Dao.
"Chuyện gì?" Tô Nhiễm Dao nhìn Bạch Nghiên, nhìn biểu tình của hắn hình như đang có điều gì đó rối rắm.
"Ta muốn biết nếu ta cũng một người nữa dùng chung vòng sinh tử, như vậy khi ta chết có phải hay không người còn lại cũng....."
"Vòng sinh tử? Ngươi dùng cùng ai?" Thấy Bạch Nghiên không trả lời, Tô Nhiễm
Dao lại nói, "Theo lý thuyết, dùng chung vòng sinh tử có ý nghĩa đem hai tính mạng cột vào nhau, đồng sinh cộng tử, người còn lại không thể sống một mình được."
"Có cách nào cởi bỏ không?"
"Không có,
vòng sinh tử một khi đã đeo lên thì vô pháp cởi ra, bất quá...." Tô
Nhiễm Dao vừa nói vừa nhìn Bạch Nghiên, "Nhưng ngươi lại khác, vòng sinh tử này dùng để trói định linh hồn, thân thể mà ngươi đang tá túc vốn đã không còn linh hồn nữa, tự nhiên vòng sinh tử cũng sẽ không thể phát
huy."
"Thật sư?" Biết được công dụng của vòng sinh tử không có
tác dụng, Bạch Nghiên vui mừng, nhưng rất nhanh lại lo lắng hỏi: "Vậy
linh hồn của ta thì sao? Không phải linh hồn của ta vẫn ở trong khối
thân thế này hay sao?"
"Ngươi đã quên rồi sao, ngươi không phải
là người của thế giới này, linh hồn của ngươi chỉ là một biến số quyết
định sự tồn tại của Ma Động, hoặc nói là, đối với thế giới này mà nói
thì ngươi không tồn tại dưới dạng một cá thể."
Tô Nhiễm Dao nói
vòng vo nhưng Bạch Nghiên có thể hiểu lời nàng nói, Bạch Nghiên nghĩ tới Tàn ảnh đã nói, bọn họ chỉ là 'virus' của thế giới này. Nếu đều là
'virus' thì vòng sinh tử kia không phải là vấn đề.
"Đa tạ ngươi." Bạch Nghiên nói.
"Không có gì." Tô Nhiễm Dao đối diện cùng Bạch Nghiên, nàng vẫn giật mình mà
hỏi, "Người cùng ngươi sử dụng vòng sinh tử là Vân Mặc Tuyên, có đúng
không?"
Bạch Nghiên sửng sốt, cười không trả lời.
Tô Nhiễm Dao nhìn biểu tình của hắn liền biết được đáp án, nàng nói tiếp: "Nếu
vòng sinh tử có tác dụng đối với linh hồn của ngươi, kết cục của ngươi
sẽ chính là kết cục của hắn, vậy ngươi còn đáp ứng ta sao?"
"Nếu kết cục là như vậy, có khả năng ta......."
"Được rồi." Tô Nhiễm Dao đánh gãy lời Bạch Nghiên, "Là ta lắm miệng, ta hà
tất phải hỏi một câu phiền não như vậy, rõ ràng hiện tại đối với kết cục của đại lục An Lạc, ta nên cảm ơn ngươi mới phải, câu hỏi vừa rồi ngươi coi như chưa nghe đi."
Bạch Nghiên gật đầu nói: "Cảm ơn, vì ngừa phiền toái, chuyện này xin ngươi đừng nói cho Vân Mặc Tuyên biết."
"Ta biết."
Vòng sinh tử, vòng sinh tử, Vân Mặc Tuyên hiện tại còn sống.....Tô Nhiễm Dao đang hoảng loạn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, vội vàng nói: "Vân Mặc
Tuyên, có phải ngươi và Bạch Nghiên đã dùng vòng sinh tử?"
Vân
Mặc Tuyên một tay bóp cổ, nghe những lời Tô Nhiễm Dao vừa hỏi, hắn cũng
đã nghĩ tới, hắn và Bạch Nghiên cùng nhau dùng vòng sinh tử, có nghĩa là hai người sẽ đồng sinh cộng tử mới đúng, nếu Bạch Nghiên thực sự đã
chết, kia chính hắn cũng sẽ không còn tồn tại, nhưng hiện
tại..............
"Ngươi xem, hiện tại ngươi còn sống, đó có
nghĩa là Bạch Nghiên cũng chưa chết?" Tô Nhiễm Dao mặc kệ có phải điều
đó hay không, bởi vì linh hồn Bạch Nghiên mới dẫn tới kết quả như hiện
tại, nhưng bây giờ nàng cũng chỉ có thể ổn định Vân Mặc Tuyên trước rồi
mới tính tới chuyện khác.
"Sư tôn hắn không chết? Nhưng ta lại tận mắt nhìn thấy người biến mất trước mắt mình."
"Kia cũng không khẳng định hắn thật sự đã chết." Tô Nhiễm Dao phản bác nói,
"Phải biết rằng Bạch Nghiên không phải là người của thế giới này, có khả năng cơ duyên xảo hợp khiến hắn đã trở về thế giới thật của hắn thì
sao? Hoặc là, linh hồn của hắn đã đi tìm một ký chủ mới, có lẽ hiện tại
hắn đang ở đâu đó trên đại lục An Lạc thì sao?"
Thấy biểu tình
Vân Mặc Tuyên vẫn không đổi, Tô Nhiễm Dao nhanh chóng nói thêm mấy câu
sau, chỉ cần có thể trấn an Vân Mặc Tuyên, tạm thời cứ nói như vậy, còn
về những cái khả năng đó có thật hay không căn bản nàng cũng không biết.
Vân Mặc Tuyên tin, hắn cũng muốn bản thân mình có một lý do tin rằng Bạch
Nghiên không có chết. Hắn nhớ tới lời cuối cùng Bạch Nghiên nói trước
khi biến mất, chờ sao, sư tôn, ta tin người.
Linh Y Cốc vẫn luôn
mang một phong vị hương hoa cỏ thảo mộc nhàn nhạt, Phương Linh Nguyệt
thu thập đủ số linh thảo cần cho việc luyện chế Tụ Hồn đan, vừa vặn đi
ngang qua Khô hải, không biết tự lúc nào mà Bất Tố hoa đã trải rộng khắp nơi, từng mảng từng mảng nở rộ, chiếm lĩnh hết toàn bộ địa bàn, không
chừa cho hoa cỏ khác mọc, coi như Khô hải hiện tại chính là biển Bất Tố
hoa.
"Thật không thể hiểu nổi, trước kia ta làm thế nào lại không phát hiện ra các ngươi là đồ phá hoại như vậy! Hoa cỏ ta tỉ mỉ chăm sóc đều bị các ngươi làm thành 'phân bón' hết rồi, bị các ngươi đạp hư hết
rồi!"
Phương Linh Nguyệt tiện tay hái một gốc cây Bất Tố hoa nhẹ
vân vê trên tay thưởng thức, ngửi mùi hoa nhàn nhạt rồi lại mang theo
men say dễ khiến người ta nhớ lại quá khứ. Phương Linh Nguyệt nhìn về
phía trung tâm biển hoa xa xa, nàng không thể nào quên được, hơn một
trăm năm trước, cái người đầy máu bị Vân Mặc Tuyên ôm trong ngực, cuối
cùng hóa thành đóm sáng biến mất.
"Bạch Nghiên, đã lâu như vậy
rồi, nếu là một người bình thường thì cuộc đời cũng đã sớm hết. Tiểu mao cầu của ngươi được đệ đệ ngốc nhà ta tốn hơn phân nửa linh lực của bản
thân cứu trở về, hiện tại chỉ còn thiếu Tụ hồn đan để gom lại hồn phách, nói thì vậy nhưng cũng rất nhanh. Còn ngươi, ngươi còn muốn bao lâu nữa mới có thể trở về? Ngươi sẽ còn trở về sao?"
Một cơn gió nhẹ
nhàng thổi qua ngọn tóc Phương Linh Nguyệt, cuốn đi tiếng than thở của
nàng. Phương Linh Nguyệt nhìn thân ảnh quen thuộc đang đi tới Khô hải,
nàng yên lặng rời đi, hai ngươi đi ngang qua nhau, ai cũng không nói lời nào.
Từ sau lúc kia, không cần biết bây giờ là lúc nào, Vân Mặc
Tuyên vẫn sẽ đến Khô hải, luôn đứng mãi ở chỗ kia. Đôi khi chỉ đến nhìn
một cái rồi rời đi, có lúc thì đứng cả một ngày trời. Hắn vẫn luôn đợi,
đợi Bạch Nghiên xuất hiện.
Kỳ thật Phương Linh Nguyệt rất muốn
hỏi Vân Mặc Tuyên một câu, cứ chờ ngày qua ngày như vậy có ích sao?
Phương Lẫm Nam cứu tiểu mao cầu ít ra còn có phương pháp, còn có lý do
kiên trì. Nhưng trái lại thân thể Bạch Nghiên đã tiêu tán, thật sự đã
chết rồi, không có cách nào sống lại, chỉ một mực chờ đợi liệu có thể
chờ người chết sống lại sao? Trong lòng Phương Linh Nguyệt biết hy vọng
này quá mức xa vời.
Nhưng nàng biết, cho dù là như thế, Vân Mặc Tuyên vẫn sẽ chờ đợi.
Thời gian hơn trăm năm trôi qua, đối với đại lục An Lạc mà nói cũng không
tính là dài, bất quá cũng chỉ là ngắn ngủi như cái chớp mắt mà thôi.
Phiêu Miểu Thành vẫn là thế lực cường thịnh nhất đại lục An Lạc, hơn nữa càng 'cao lãnh' hơn so với trong quá khứ. Hiện tại thông qua việc giao hảo
với các môn phái khác càng khiến địa vị thêm củng cố tại đại lục An Lạc.
Vấn Nhai chân nhân đã không còn được gọi là Vấn Nhai chân nhân nữa rồi, từ
trên xuống dưới đều nhất trí cung kính gọi hắn là 'Chưởng môn' hoặc 'Sư
tôn'. Duy chỉ có Vân Mặc Tuyên vẫn còn gọi hắn là sư thúc mà thôi, tiểu
tử này trở về làm gia chủ Vân gia, cũng may hắn còn chưa quên Phiêu Miểu Thành, thỉnh thoảng sẽ trở về thăm.
Chỉ là.......Vấn Nhai thở
dài, nghĩ tới Bạch Nghiên. Hắn không biết khi đó việc mình làm là đúng
hay sai nữa, hắn không ngờ phương pháp giải quyết Ma Động sẽ là dùng
cách này. Nếu khi đó hắn không kéo dài thời gian của Vân Mặc Tuyên, hiện tại kết cục có phải sẽ khác không? Là vui mừng đoàn tụ hay đem đại lục
An Lạc hủy diệt?
Lựa chọn a lựa chọn, quả thực là làm khó người
ta. Việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Vấn Nhai chân nhân gọi một đệ tử đến, kêu hắn đem vòng ngọc Hoàn Hồn mang đến Mộ Vũ sơn
đưa cho Phương Lẫm Nam, cái này là do Chúc An để lại, đáng tiếc, Chúc An không cứu được người hắn muốn cứu, sau khi Chúc An chết Vấn Nhai hắn
cũng không cứu được Chúc An, đến Bạch Nghiên cũng không cứu được, bây
giờ chỉ có thể dùng để cứu tiểu mao cầu, coi như giúp Bạch Nghiên hoàn
thành di nguyện.
Trong núi Mộ Vũ, cây cối đan xen che lấp bầu
trời. Bên vách núi, Phương Lẫm Nam nhìn đệ tử Phiêu Miểu Thành đưa tới
vòng ngọc Hoàn Hồn, vòng ngọc màu xanh, bên trong hình như có nước lưu
chuyển, mát lạnh tỏa ra linh lực nhàn nhạt. Phương Lẫm Nam buông tay,
vòng ngọc trôi nổi trên không trung, hắn nhẹ nhàng dùng linh lực đem
nước trong ngọc hóa thành hơi nước cẩn thận đưa vào đoàn ánh sáng của
tiểu mao cầu.
Sau trăm năm tiếp nhận linh lực, tiểu mao cầu rốt
cục cũng có một tia hơi thở yếu ớt, hiện tại chính là thời điểm thức
tỉnh. Tụ hồn đan mà Phương Linh Nguyệt mang tới cũng đã được chuẩn bị
tốt, chỉ chờ tiểu mao cầu tỉnh lại.
Hơi nước dưới ánh sáng, bị
đoàn ánh sáng nhỏ hấp thu, ánh sáng dần dần nhạt đi, tiểu mao cầu nho
nhỏ một lần nữa xuất hiện. Trong khoảnh khắc cặp mắt đen kia mở ra đối
diện với ánh mắt Phương Lẫm Nam, tay hắn run nhưng rất ôn nhu khẽ vuốt
nhẹ tiểu mao cầu.