Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 666: Cá sấu biến dị (2)


trướctiếp

Ngay từ đầu bọn hắn nhìn thấy mấy lần Ôn Dao ra đòn tấn công đều không có chút tác dụng gì, lúc đó bọn hắn có chút nóng vội, đợi đến khi chứng kiến Ôn Dao và Đại Hoàng đều bị đám cá sấu kia bao vây, thiếu chút nữa bọn hắn đã xông lên phía trước rồi!

Nhưng vừa nghĩ đến con cọp kia mọc cánh còn biết bay, bọn hắn lại kiềm chế xúc động, tiếp tục nhìn chằm chằm tình huống bên kia.

Sau đó, bọn hắn lại thấy một màn khiến người khiếp sợ kia, vừa rồi nửa chút cũng không thể phá vỡ thế phòng ngự của đám cá sấu biến dị, lúc này bọn chúng lại loạn thành một đoàn, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, làm cho người nghe cảm thấy đinh tai nhức óc.

Tuy bọn hắn không biết đối phương làm cái gì, nhưng bóng đèn nhỏ lóe lên trước đó đã tắt cả rồi, có lẽ làm cho đám cá sấu biến dị thành mù lòa cả rồi?

Cá sấu biến dị quay cuồng một hồi, sau đó cả đám bắt đầu bò vào trong nước, chúng biết mình đã đụng phải thiết bản rồi, muốn vội vàng trốn vào trong nước.

Nhưng mới bò đến một nửa, một trận hàn khí lan qua, có mấy con cá sấu vừa rơi xuống nước một nữa cảm giác như đụng phải cái gì đó, sau đó lập tức nửa thân thể trong nước bị hàn băng bao trùm!

Hàn khí lan tràn, từ nửa thân thể cá sấu, dần dần đông cứng cả thân hình cá sấu, dường như thành từng tòa điêu khắc tinh xảo bằng băng.

Không biết lúc nào, một vòng trăng lưỡi liềm dần dần lộ ra, ánh trăng từ tầng mây lộ ra khe hở, chiếu ánh sáng thanh thanh lãnh lãnh xuống một vùng này.

Tòa điêu khắc bằng băng dưới ánh trăng phản chiếu ra ánh hào quang như hòa, giống như một tác phẩm nghệ thuật được tỉ mỉ chế tác thành.

Đám cá sấu biến dị còn chưa kịp vào nước dường như cảm nhận được cái gì, chúng dừng bước, không tiến lên nữa, mà có chút bối rồi đảo quanh bốn phía, muốn trốn đến nơi khác.

Một luồng uy lực uy hiếp khổng lồ mạnh mẽ áp xuống người đám cá sấu biến dị, như một ngọn núi lớn khiến bọn chúng thở dốc cũng không thở nổi.

Đám cá sấu biến dị nằm rạp trên mặt đất, lạnh run, trong lòng hoảng sợ vạn phần.

Nhánh sông không biết lúc nào đã bị kết thành băng, tầng băng lan tràn ngàn mét, đông cứng toàn bộ vùng sông nước nơi này.

Bên trên tầng băng có một con rắn trắng cực lớn, lân phiến màu trắng bạc chiếu rọi dưới ánh trăng cộng thêm tầng băng dưới thân nó càng khiến nó chói mắt thêm, đồng tử màu vàng một mảnh âm lãnh, đôi mắt nhìn về phía đám cá sấu biến dị mang theo ý đồ không tốt nồng đậm.

Ôn Dao mượn ánh trăng phát hiện trên người Tiểu Tiểu có một ít miệng vết thương, hẳn là trước đó không chú ý bị cắn bị thương, Ôn Dao cũng biết đám cá sấu biến dị kia hợp lực mà cắn uy lực thế nào, Tiểu Tiểu không bị cắt đứt thân thể cũng không dễ dàng, khó trách phát hỏa lớn như vậy, tuyệt chiêu đều đã xuất ra, không có "Băng Phong Thiên Lý" thì cũng đã đóng băng "ngàn mét" rồi.

Nhìn rắn trắng đột nhiên xuất hiện kia, cả đoàn người đều ngây ngốc rồi.

Con rắn trắng biến dị khổng lồ này từ đâu xuất hiện vậy?!

Nhìn vẻ ngoài còn rất lợi hại, chẳng lẽ là vũ khí bí mật của những người kia?!



Mắt thấy con rắn trắng bơi về phía Ôn Dao, đội trưởng sực tỉnh, hắn vừa gào về phía Ôn Dao, vừa vọt tới: "Coi chừng! Mau tránh ra!"

Không đợi hắn vọt đến trước mặt Ôn Dao, liền nhìn thấy đuôi dài con rắn trắng khổng lồ kia hất lên, một con cá sấu biến dị bị đánh bay, ở giữa không trung lăn lộn vài cái, sau đó đập mạnh vào cây đại thụ mới ngừng lại được.

Đội trưởng trợn mắt há hốc mồm, đây là chuyển hướng gì vậy? Chẳng lẽ con rắn trắng này cùng một nhóm với bọn hắn?

Không đợi hắn làm rõ ý nghĩ của mình, liền nhìn thấy bóng đen cực lớn nay tới đỉnh đầu của mình, hắn vội vàng ngồi xổm người xuống, bóng đen bay vút qua đỉnh đầu hắn, phát ra tiếng vang cực lớn sau lưng hắn.

Nhìn lại, lại là một con cá sấu biến dị bị đánh bay...

Nhìn Tiểu Tiểu lấy đám cá sấu biến dị phát tiết, Ôn Dao cũng không ngăn cản, mừng rỡ lười biếng, ngồi ở trên lưng Đại Hoàng nhìn Tiểu Tiểu đánh bay cá sấu.

Đại Hoàng hừ lạnh một tiếng, trong cổ họng phát ra âm thanh hầm hừ khinh thường.

Lại cướp biểu hiện!

Nhưng không sau, xuất hiện trước chỉ là một đám tay chân và tiểu đệ, n1o gánh vác trách nhiệm chở chủ nhân, không so đo cùng tên tay chân!

Nhìn Tiểu Tiểu đánh bay vui đến quên cả trời đất, Mạn Mạn đang ẩn giấu trong túi áo ngụy trang của Ôn Dao cũng nhịn không được quơ quơ dây leo của chính mình, giống như rất muốn gia nhập trò chơi này.

Ôn Dao rủ mắt xuống nhìn Mạn Mạn rục rịch, đưa tay lấy nó ra, sau đó ném xuống!

Sau đó đội trưởng liền nhìn thấy sau con rắn trắng khổng lồ, là một cây dị thực bắt đầu tăng trưởng rất nhanh, thẳng đến khi vươn cao hơn mười thước mới ngừng lại, sau đó huy động mười hai nhánh dây leo của chính mình bắt đầu gia nhập trò chơi "Đánh bay cá sấu".

Đội trưởng chết lặng, hắn sững sờ, ngẩn người sững sờ nhìn chằm chằm vào hai sinh vật biến dị đột nhiên xuất hiện này, hoài nghi có phải bản thân xuất hiện ảo giác hay không, bằng không làm sao lại nhìn thấy một màn "đáng sợ"như vậy?

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, đội viên của hắn đã đuổi theo đến, nhưng tiếng bước chân từ từ dừng hẳn lại, dường như cũng bị một màn trước mắt hù dọa.

Đã qua thật lâu, một giọng nói run run vang lên: "Đội... Đội trưởng, đó là cái gì?!"

Đội trưởng chậm rãi lắc đầu, nếu hắn biết chuyện gì xảy ra hắn còn sửng sờ đứng ở chỗ này sao?!

Sau lưng vang lên vài âm thanh nuốt nước miếng, tên còn lại tiếp tục mở miệng: "Không... không phải chúng... chúng ta xuất hiện ảo giác chứ..."



À, một người xuất hiện ảo giác còn có khả năng, mười người đều xuất hiện ảo giác như nhau, chuyện này có thể sao!?

Bên dưới ánh trăng, cả đám bóng đen cực lớn bị đánh bay tới bay lui giữa không trung, Trường Phong đứng bên trên một bức tường đổ nát cách đó không xa trông Tiểu Tiểu và Mạn Mạn chơi vui đến quên cả trời đất mà thèm thuồng, cũng muốn gia nhập trong đó.

Nhưng nó cúi đầu nhìn nhìn thân thể khá nhỏ bé của mình, giang hai đôi cánh của mình ra xem xét, phát hiện mình không có khả năng đánh bay cá sấu lớn như vậy, lập tức trở nên đưa đám.

Nhưng rất nhanh nó đã khôi phục sức sống trước kia, hai mắt sáng lóng lánh đấy, dường như đã hạ quyết định trọng yếu gì đấy.

Trở về nhất định phải ăn nhiều!

Nhanh lớn lên, phải lớn được như Tiểu Tiểu và Mạn Mạn!

Trường Phong lại nhìn thoáng qua Đại Hoàng.

Ừm, ít nhất cũng phải lớn như vậy!

Vốn cá sấu trên bờ đã không còn mấy con, lập tức bị Tiểu Tiểu và Mạn Mạn đánh bay cả.

Ôn Dao lại để Đại Hoàng đáp xuống, sau đó nhìn chung quanh một vòng, từ từ nói với Tiểu Tiểu và Mạn Mạn: "Nhặt về."

Đây chính là Ôn Dao muốn mang về đấy, đều đã đánh bay làm sao có thể mang đi?

Một thú một thực rụt rụt thân thể, ngoan ngoãn đi tìm cá sấu bị chính mình đánh bay, mà lúc này đội trưởng cũng kịp phản ứng, hóa ra hai gia hỏa này cũng là sủng vật của cô bé kia?

Nghĩ đến trước đó Ôn Dao làm ra bậc thang băng, xem ra nước biến thành băng là do con rắn biến dị hệ băng này làm ra đấy.

Ôn Dao đi đến bức tượng cá sấu biến dị bị đông thành băng nhìn nhìn, sau đó thả ra tinh thần lực, xác định ở mấy vị trí băng thấp, tinh thần lực liền hóa thành lưỡi dao, phân cắt cá sấu ra mấy phần, sau đó đem chúng bỏ vào trong không gian.

Lúc này đội trưởng cũng mang theo mấy người khác đi đến, vẻ mặt hắn đầy sùng bái nhìn Ôn Dao, muốn biểu đạt tâm tình kích động của mình, lại bởi vì không am hiểu nhiều tiếng anh nên không biết nên mở miệng thế nào, chỉ có thể gấp đến độ đỏ bừng cả mặt.

Trên thế giới này làm sao lại có một người lợi hại như vậy?!

Lại còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành!

Sau này cô bé nhất định sẽ lợi hại lắm đây!

trướctiếp