Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 613: Lui lại


trướctiếp

Ôn Dao đã tập trung vào vật sống trên không trung, Ôn Dao phát hiện những con kiến tuyết này nhiều hoặc ít đều có năng lực có thể khống chế gió tuyết, chỉ có điều những con kiến tuyết bình thường kia năng lực vô cùng nhỏ bé, mà đám khống chế trận bão tuyết này càng trốn trên không trung.

Những con kiến tuyết kia cũng không khó tìm, chỉ có điều lúc ấy trong căn cứ cũng chưa từng nghe qua có thú biến dị nào có thể khống chế bão tuyết tự nhiên như thế, các sản phẩm khoa học kỹ thuật như chiến cơ dễ dàng bị ảnh hưởng bởi thời tiết, cho nên bão tuyết rơi xuống suốt một ngày cũng không cách nào ngừng lại.

Ôn Dao rất nhanh phát hiện mục tiêu, nhưng...

Đây chỉ có là hai con đại nhục trùng lớn cỡ bàn tay cũng là kiến tuyết sao?

Nhìn trên lưng đại nhục trùng cái kia có một đôi cánh trong suốt nho nhỏ, Ôn Dao cảm thấy có chút vỡ mộng, đây cùng là một chủng tộc à?

Cho dù không phải, rất rõ ràng trận bão tuyết này chính là bọn chúng quấy rối.

Đại nhục trùng lăn lộn trong gió tuyết, dường như vô cùng hưởng thụ trạng thái hiện tại, bão tuyết chung quanh nó không ngừng nhấp nhô thay đổi phương hướng.

Không bao lâu, nó cảm thấy không đúng, ngừng lăn lộn, nó nâng lên cái đầu nhỏ, phát hiện Đại Hoàng và Ôn Dao đứng cách đó không xa.

Đối với bọn Ôn Dao đột nhiên xông vào lãnh địa của mình, đại nhục trùng không cần suy nghĩ đã phát động công kích.

Vô số bông tuyết xen lẫn gió lạnh rét thấu xương đập về hướng Ôn Dao, khí thế hung hung.

Đại Hoàng khinh thường phát ra tiếng phì phì trong mũi, lấy nó làm trung tâm một vòi rồng màu xanh lập tức xuất hiện, vòi rồng xoáy tròn cao tốc dễ như trở bàn tay nghiền nát gió tuyết đang lao đến trước mặt!

Đại nhục trùng dường như bị sợ hãi, còn không tiến hành động tác phòng ngự khác đã bị vòi rồng đánh úp hất tung đi rồi, rất nhanh biến mất trước mặt Ôn Dao.

Đại Hoàng một kích thành công, đắc ý quơ quơ đầu, lại bị Ôn Dao gõ mạnh một phát.

"Đồ đần, người ta chạy thoát, còn không mau đuổi theo!"

Đại nhục trùng kia cũng không phải không có chút năng lực phản kháng nào, mà mắt thấy đánh không lại, theo thế vòi rồng đến mượn cơ hội chạy trốn luôn!

Đại Hoàng nghe xong, trong lòng tức giận, đôi cánh vẫy một cái, trực tiếp đuổi theo.



Đại nhục trùng theo thế gió lốc bay ra thật xa, lật mình trên không trung vài cái, sau đó dùng sức quạt đôi cánh nhỏ bay về phía trước, đồng thời bắt đầu phát tín hiện cho các đồng bạn khác, nói cho chúng biết có cặn bã cứng rắn đến rồi, mau chạy đi.

Đừng thấy đôi cánh kia nho nhỏ, nhưng tốc độ bay ngược lại không chậm, cộng thêm có bão tuyết yểm hộ, nó tự tin tên đại gia hỏa đằng sau tuyệt đối không đuổi kịp nó.

Thậm chí đại nhục trùng còn âm thầm đắc ý, nói không chừng đại gia hỏa đằng sau còn không biết nó đã không còn nhìn thấy được nữa.

Đại nhục trùng dương dương đắc ý còn chưa đè xuống sự vui sướng trong lòng, đã sớm thấy được Đại Hoàng và Ôn Dao đang chờ nó ở phía trước.

Đại nhục trùng thắng gấp, nhìn chằm chằm vào quái vật khổng lồ cách đó không xa có chút ngẩn người, nó liền quay đầu chạy sang một phương hướng khác!

Tại sao hai tên này xuất hiện ở đây?!

Cùng lúc đó, một lượng lớn bông tuyết xuất hiện chung quanh Ôn Dao, bông tuyết hình lục giác mang theo dao nhọn sắc bén bắn về phía Ôn Dao và Đại Hoàng.

Đại nhục trùng quay đầu lại nhìn thoáng qua, mắt thấy Ôn Dao bọn hắn đã bị vô số bông tuyết bao phủ, trong lòng vui vẻ, đôi cánh trong suốt lại tăng nhanh tần suất vỗ cánh lần nữa.

Nhưng, còn không đợi nó quay đầu trở lại, nó liền phát hiện thân thể của mình không biết từ lúc nào đã bị hai lưỡi dao gió gọn gàng cắt thanh ba bộ phận.

Gọn gàng bóng loáng, thậm chí ngay cả một giọt máu cũng không chảy ra.

Theo đại nhục trùng chết đi, bão tuyết gần đó lập tức ngừng lại, gió lốc của Đại Hoàng cũng phá vỡ toàn bộ băng tuyết bao trùm bọn họ.

Xem ra trận bão tuyết lần này ở căn cứ Hoa Nam thật không bình thường, quả nhiên là "kiệt tác" của những con đại nhục trùng này, nhưng Ôn Dao phát hiện, lực chiến đấu, phòng ngự và tốc độ của bọn chúng đều rất bình thường, hoàn toàn chỉ có tác dụng phụ trợ, nếu không phải căn cứ Hoa Nam không có phương pháp tác chiến trên không trung, cũng sẽ không để bọn chúng hung hăng càn quấy lâu như vậy.

Giải quyết một con, đằng sau càng đơn giản hơn.

Cho dù trước đó đại nhục trùng đã phát tín hiệu cho đồng bạn, nhưng Ôn Dao thả tinh thần lực ra truy tìm, rất nhanh đã tìm được tung tích của bọn nó.

Không đến nửa giờ, trận bão tuyết bao phủ gần nửa căn cứ Hoa Nam đã hoàn toàn ngừng lại, mây đen tán đi, ánh mặt trời chói mắt lộ ra từ bầu trời.

Lúc Ôn Dao chỉ huy Đại Hoàng chuẩn bị đáp xuống, tìm kiếm chỗ Kiến Chúa có khả năng ẩn thân, máy liên lạc trong tai truyền đến giọng nói của Ôn Minh: "Dao Dao, kiến tuyết rút lui rồi, bọn chúng ẩn bên trong tuyết đọng đã biến mất, em có thể tìm được hướng rút lui của bọn chúng không?"

Rút lui?



Đây là không có khả năng đánh thắng nên trực tiếp bỏ chạy à?

Ôn Dao bảo Đại Hoàng hạ thấp xuống, sau đó trải rộng tinh thần lực ra, xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp tuyết, tìm kiếm phương hướng kiến tuyết rút lui.

Không bao lâu, đôi chân mày Ôn Dao thoáng nhíu lại, Ôn Dao phát hiện mấy làn sóng kiến tuyết, nhưng phương hướng bọn chúng rút lui căn bản đều nhất trí, hoàn toàn không cách nào suy tính phương hướng tập thể bọn chúng rời khỏi.

Mắt thấy mấy làn sóng kiến tuyết sắp rời khỏi phạm vi tinh thần lực của mình, tinh thần lực Ôn Dao ngưng tụ thành thật thể, trực tiếp nghiền nát hai tốp tinh thần lực kiến tuyết.

Tinh thần lực công kích tiêu hao rất nhiều tinh thần lực so với tinh thần lực tra xét, chỉ cần lần tấn công này cũng đã tiêu hao hết một phần ba tinh thần lực của Ôn Dao, về những kiến tuyết khác Ôn Dao cũng không xen vào nữa, mặc kệ bọn chúng rất nhanh rời khỏi phạm vi dò xét của mình.

Ôn Dao tìm được Ôn Minh đang vung tay chỉ dẫn sau công tác chiến đấu, nói cho cậu biết tình huống mình phát hiện được.

"Không thống nhất phương hướng?"

"Ừm." Ôn Dao gật gật đầu.

Ôn Minh cúi đầu trầm tư, chuyện này có thể thấy được, phía sau màn kiến tuyết này nhất định có người lãnh đạo, thậm chí bọn chúng còn có phương châm tiến công trọn vẹn, biết rõ mới bắt đầu cho kiến tuyết lẻn vào căn cứ, hơn nữa cuối cùng còn rất kịp thời rút lui tự động, thậm chí còn biết rút lui theo các hướng khác nhau.

Cũng không biết, kẻ sau màn này là Kiến Chúa trong bầy kiến tuyết hay là... con người...

Ôn Dao thậm chí còn lợi dụng tinh thần lực tra xét toàn bộ căn cứ Hoa Nam một phen, ít nhất trên mặt đất cũng không tìm được tinh thần lực chấn động của Kiến Chúa. Hơn nữa tốc độ kiến tuyết rút lui rất nhanh, ít nhất Ôn Dao không phát hiện kiến tuyết lạc đàn nào khác.

Đương nhiên, nếu bọn chúng trốn trong lòng đất lại là một chuyện khác, dù sao xuyên thấu qua lòng đất cần tiêu hao tinh thần lực rất nhiều.

Kiến tuyết không hiểu thấu rút lui làm cho tất cả mọi người ở căn cứ Hoa Nam thở ra một hơi, nói thật... có đôi khi những côn trùng thật nhỏ này thậm chí uy hiếp càng lớn hơn cả Zombie. Chính vì thể tích của bọn chúng quá nhỏ, chỗ nào cũng có, mới khiến người khó lòng phòng bị.

Ôn Minh đã quyết định đi thúc thúc giục nghiên cứu tiến trình lồng năng lượng, cho dù không thể bao phủ bảo hộ toàn bộ căn cứ, tốt xấu cũng mau chóng làm người giám hộ a!

Công tác tiếp theo càng thêm rườm rà, bọn hắn phải sắp xếp cho thương binh, công tác thống kê nhân số tử vong và thân phận của bọn hắn, còn phải diệt trừ khu vực tuyết đọng này, an bài người sống sót...vv...vv...

Càng quan trọng hơn là, nước bọt của kiến tuyết có chứa độc tố, cho đến bây giờ còn chưa có phương pháp chữa trị hữu hiệu, mà lần này nhân số thương vong không ít, nếu không nhanh chóng tìm được phương pháp trị liệu, sẽ khiến dân chúng khủng hoảng, đối với việc ổn định căn cứ sẽ có ảnh hưởng không nhỏ...

trướctiếp