Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 428: Anh uống thuốc chưa?


trướctiếp

Hả?

Nghe người đàn ông vạm vỡ trước mặt dùng ngôn từ chính nghĩa trang nghiêm nói xong những lời này, Hồ Nhất Tuyền dùng ánh mắt nhìn kẻ si ngốc nhìn hắn, cảm thấy có phải đầu óc hắn có vấn đề hay chứa đầy bùn nhão?!

Làm sao hắn có thể sống trong tận thế cho đến bây giờ?

Cái gì gọi là bán lại?

Cái gì gọi là mai một?!

Cũng quá tự cho là đúng rồi!

Tuy cô thấy Ôn Dao quả thật là một cô bé không có lực tấn công gì, nhưng trải qua thời gian tận thế một năm này, cô cũng không dám coi thường bất kỳ người nào.

Cô cũng không phải chưa từng đứa trẻ tuổi còn nhỏ có thực lực mạnh, cô không cho rằng ở đây vào thời khắc trọng yếu thế này, Hoa quốc sẽ mang theo một cô bé không có bất kỳ tác dụng nào.

Cho dù cô bé thật sự cái gì cũng không hiểu cái gì cũng không biết, nhưng có thể xuất hiện ở chỗ này, bên người còn có dị thú có cấp bậc không thấp, cũng đủ nói rõ thân phận của cô bé này.

Đây cũng là vì sao cô lại dùng lý do hai cô bé đi với nhau không an toàn để đi theo cùng, cô chỉ nắm chặt cơ hội mà thôi!

Hồ Nhất Tuyền cũng không dựa theo lời đối phương nói truyền đạt cho Ôn Dao, mà hai tay khoanh ngực, từ trên xuống dưới đánh giá hắn một phen, sau đó hỏi: "Ý của anh là... Cho anh không tính là mai một hả?"

"Đương nhiên cũng không phải..." Pearson lắc đầu xoa xoa đôi bàn tay.

Hắn dĩ nhiên cũng muốn có, có điều hắn nghĩ đến sau này, mặc dù cảm thấy thực lực của mình không tệ, nhưng vẫn kém một chút. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy thích hợp nhất cho hội trưởng của bọn hắn!

"Hội trưởng của chúng ta rất lợi hại, là cường giả duy nhất cấp năm của cả Liên Minh Châu Âu Liên Bang EU, tôi cảm thấy chỉ có hội trưởng của chúng ta mới xứng đôi với nó!"

Nhìn dáng vẻ sùng bái của đối phương, Hồ Nhất Tuyền cảm thấy mình có khả năng gặp phải kẻ có đầu óc không được thanh tỉnh cho lắm.

"Cho dù dị thú này thật sự thay đổi chủ nhân, vậy cũng không đến phiên các người? Hoa quốc chúng ta không có người sao? Anh hai à, hôm nay anh đi ra ngoài đã uống thuốc chưa?"

"À?"

Pearson gãi gãi đầu tóc lộn xộn, vẻ mặt mờ mịt.

Uống thuốc cái gì? Bây giờ dược phẩm là vật tư khan hiếm mà, không phải người bình thường có thể uống được đâu!

"Tôi uống không nổi thuốc, chúng tôi có bệnh đều tự vượt qua cả, có điều tôi đã thật lâu không sinh bệnh rồi."



"Phốc phốc!"

Tô Tây nhịn không được cười ra tiếng, người này đến để gây cười sao, cái gì gọi là có bệnh đều tự vượt qua!

Hồ Nhất Tuyền ngoéo... khóe miệng một cái, cố gắng để nét mặt của mình nghiêm túc lên: "À, tôi đây có thể hiểu anh rồi."

Bởi vì không uống thuốc a!

"Cô hiểu?" Pearson lộ ra vẻ mặt kinh hỉ: "Nói đúng rồi, cô nói với cô bé này, người có sức mạnh cường đại mới có thể nắm giữ lực lượng cường đại trong tay!"

Ôn Dao cảm thấy mình được thêm kiến thức, Ôn Dao có thể cảm giác người nói chuyện này thật lòng thật dạ, nói cách khác, trong lòng của hắn cảm thấy thật sự là như vậy!

Hồ Nhất Tuyền cảm thấy không cách nào nói chuyện được với tên gia hỏa đầu óc đầy bùn nhão này được nữa, cô quay đầu nhìn về phía Ôn Dao: "Chúng ta đổi chỗ đi."

Mắt thấy các cô phải đi, Pearson tiến lên một bước muốn ngăn cản, lại bị đồng bạn bên cạnh kéo lại.

"Pearson, đừng quên lời Belinda đã nói!"

Wood có chút đau đầu, đầu tên Pearson này toàn là cơ bắp, đã nhận thức chuyện gì sẽ không dễ dàng thay đổi, mà vô cùng sùng bái hội trưởng của bọn hắn.

Ngày đó bọn hắn nhìn thấy cô bé này đi theo chân chính phủ Hoa quốc đến đây, đã khuyên nhủ hắn từ bỏ đi.

Đáng tiếc, căn bản tên này không nghe!

Lúc hắn đi theo đến đây đã được dặn dò qua, tuyệt đối không để tên này làm ra chuyện khác người gì!

Nghe đến tên Belinda, Pearson thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn dừng bước.

Lập tức Ôn Dao các cô đã đi một khoảng cách, dị biến đột nhiên nổi lên!

Vô số con bọ cánh cứng lam màu xanh lá bay ra từ trong bụi cỏ, bao vây các cô lại, ùn ùn kéo đến!

Những con bọ cánh cứng kia hình thể không lớn, không xê xích bao nhiêu với bọ cánh cứng bình thường, thân thể hiện lên hình tròn, phần lưng chắp lên, phần bụng cùng các chi đều có màu đen, vỏ giáp xác bên ngoài bóng loáng mang theo ánh huỳnh quang lam màu xanh lá.

"Móa, những con côn trùng này không phải vẫn luôn ở rừng cây bên kia hay sao? Lúc nào chạy đến đây rồi hả? Còn có, vì sao tấn công chúng ta?"

Hồ Nhất Tuyền ngăn ở trước mặt Ôn Dao và Tô Tây, toàn bộ trái tim nhấc cao.

Gặp phải những sinh vật biến dị khác còn dễ nói, nhưng côn trùng biến dị này vừa nhỏ tốc độ lại nhanh còn thêm vô cùng cứng rắn, cô chỉ là dị năng giả cường hóa thân thể cũng chỉ bó tay chịu trói mà thôi!



Hồ Nhất Tuyền quay đầu nhìn về phía Đại Hoàng, dị thú này có lẽ có chút thủ đoạn nhỉ?

Nhưng làm cô không nghĩ đến chính là, mắt thấy sắp bị tấn công đến nơi, dị thú này lại tuyệt không sốt ruột, càng không có bất kỳ ý định chiến đấu nào.

Đây là chuyện gì xảy ra?

Còn chưa chờ cô hiểu rõ chuyện gì xảy ra, sau lưng đã truyền đến tiếng hô to: "Đừng sợ! Tôi tới cứu các người!"

Nhìn lại, chính là người đàn ông vạm vỡ trước đó không biết lấy ra từ chỗ nào chiếc chùy lớn bằng kim loại, múa đến hổ hổ sanh uy, hô to lao về phía các cô, mà thiếu niên đi theo sau hắn lại chỉ đứng xa xa phía sau nhìn xem.

Pearson giơ cao chùy lớn, mạnh mẽ đánh đến bầy bọ cánh cứng rậm rạp chằng chịt, bọ cánh cứng va chạm vào chùy lớn, ào ào bị đánh rơi xuống bãi cỏ, Ôn Dao có thể nghe rõ ràng tiếng vang thanh thúy của cả hai khi chạm vào nhau.

Một phần bọ cánh cứng quay đầu bắt đầu công kích Pearson, mà đa phần bọ cánh cứng tiếp tục bay về phía Ôn Dao các cô.

Trên làn da Pearson bắt đầu xuất hiện thứ màu vàng như lân giáp, đây là một loại kỹ năng của hệ thổ.

Thiên phú dị năng của Pearson cũng không tốt lắm, cho nên hắn đổi lối tắt khác, đem dị năng bám trên làn da của mình, chế tạo ra lân giáp cứng rắn, sau đó lợi dụng ưu thế trời sinh sức lực lớn ra sức tấn công kẻ địch, có đôi khi còn có thể dùng dị năng bám vào chùy lớn phát động thế công càng thêm mãnh liệt.

Bên này Pearson vừa đánh vừa xông lên phía trước, bên kia bọ cánh cứng đã bay đến trước mặt Ôn Dao các cô.

"Làm sao các cô còn bất động vậy chứ!"

Hồ Nhất Tuyền có chút tuyệt vọng, đừng thấy lũ côn trùng này nhỏ, thế nhưng chúng có thể cắn nát làn da tiến vào trong cơ thể đấy! Nếu như trị liệu trễ quả thật chính là chết người!

Hai người này không phải sợ đến choáng váng rồi chứ? Dị thú này cũng không động đậy, làm cái gì đây!

Tô Tây nhìn về phía Ôn Dao, không phải cô không muốn động, chẳng qua tin tưởng Ôn Dao, tin tưởng vào thứ mình "Xem" được mà thôi...

Ôn Dao ngẩng đầu nhìn bầy côn trùng khí thế hung hăng, bình tĩnh lấy ra một cái chai dạng phun sương, dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người khác giơ lên, nhẹ nhàng đè xuống vòi phun, một trận hơi nước nhỏ vụn phun ra, gió nhẹ không biết từ nơi nào thổi lên, nhẹ nhàng bay về bầy côn trùng.

Hồ Nhất Tuyền nhíu mày, cái này là cái gì vậy? Mùi thật kỳ quái, có chút giống mùi trứng gà thúi.

Mà càng khiến cô giật mình hơn, từ những hơi nước khuếch tán kia... bầy bọ cánh cứng cứ như bị hù dọa bắn đầu bay loạn bốn phía, tránh né vị trí hơi nước.

Ôn Dao lại phun hai cái về bốn phía, sau đó thỏa mãn cất cái chai vào trong không gian.

Ừm, xem ra dùng rất tốt, còn lại giữ lại về sau dùng, sau khi trở về làm nhiều thêm một chút, hoặc đem cách điều chế nói cho mình biết cũng được...

Những hơi nước kia do Đại Hoàng cố ý phóng thích gió khuếch tán ra ngoài, khiến bầy bọ cánh cứng kia tránh không kịp, rất nhanh, trước mặt các cô xuất hiện một khu vực chân không khá rộng, những con bọ cánh cứng kia bao vây chung quanh căn bản không dám tiến lên phía trước.

trướctiếp