Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 429: Mục đích sau lưng


trướctiếp

"Cái này... Đây là cái gì!"

Hồ Nhất Tuyền mở to hai mắt, miệng mở rộng quay đầu hỏi.

"Không biết, sở nghiên cứu cầm đấy."

Đây là trước lúc xuất phát Ôn Dao sở trưởng sở nghiên cứu dị thực tặng cho Ôn Dao đấy, từ ngày sinh vật biến dị càng ngày càng nhiều, sở nghiên cứu trước đó không đủ dùng, căn cứ Hoa Bắc đã thành lập sở nghiên cứu dị năng sinh vật, phía dưới còn có mấy sở nghiên cứu nữa.

Lúc ấy Trịnh Viêm Bân phái người dẫn Ôn Dao đi tham quan mấy sở nghiên cứu đó, nhưng Ôn Dao nói một câu gợi ý cho người sở nghiên cứu dị thực, sở trưởng kia biết rõ Ôn Dao muốn đi đến đảo tư nhân, liền nới lỏng đưa chiếc bình này cho Ôn Dao.

Đây là lấy từ trên thân thể loại dị thực nào đó ra đấy, dùng cách hắn nói, tuy con người ngửi được chỉ cảm thấy khó ngửi, nhưng lại có tác dụng xua đuổi đa phần côn trùng.

Đối với bọn chúng mà nói, cái mùi này quả thật có thể so sánh với vũ khí hóa học rồi!

Hồ Nhất Tuyền trừng mắt nhìn, sở nghiên cứu ah...

Nhìn đàn côn trùng không dám tiến lên phía trước, đôi mắt Ôn Dao lơ đãng đảo qua một nơi khác của rừng cây, híp híp mắt.

Đàn côn trùng sau một hồi giằng co, sau đó dường như nhận được mệnh lệnh gì đó, tập thể bay trở về nơi rừng nhỏ của bọn chúng.

Lúc này Hồ Nhất Tuyền mới vỗ vỗ bộ ngực của mình, khó hiểu hỏi thăm: "Kỳ quái, vì sao chúng lại vô duyên vô cớ tấn công chúng ta? Chẳng lẽ có người khống chế?"

Ngay sau đó cô lại gạt bỏ suy nghĩ đó của mình: "Có lẽ không có khả năng, đến lâu như vậy chưa từng nghe nói qua chuyện này, đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

Đối với nghi vấn của Hồ Nhất Tuyền, Ôn Dao cũng chỉ lắc đầu, sau đó vỗ vỗ Đại Hoàng dưới thân, nhắc nhở nó cần phải đi.

Bên kia, Pearson vung mạnh chùy lớn, tạo thành một cơn gió lốc 720 độ không góc chết, chờ hắn đứng vững thân hình, lại phát hiện những thi thể bọ cánh cứng hoặc chết hoặc chóng mặt trên mặt đất, chung quanh một con bọ cánh cứng cũng không còn.

Càng quan trọng hơn là, mấy cô bé kia cũng không thấy nữa!

Pearson vòng vo tại chỗ hai vòng, hoàn toàn không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra!

Vẫn là Wood đứng ở đằng xa chạy đến, nói cho hắn biết chuyện vừa xảy ra.

"À? Chẳng lẽ không phải tôi đánh khiến đám côn trùng kia bỏ chạy?"

Pearson vô cùng thất vọng, vừa rồi hắn còn tưởng mình dũng mãnh phi thường dọa cho đối phương lùi lại hết rồi, còn nghĩ nếu mình cứu được các cô, các cô không phải sẽ suy nghĩ đến việc đổi con dị thú kia cho mình rồi sao?



"Không phải, chúng ta mau trở về thôi."

Wood cảm thấy tốt nhất bây giờ nên sớm trở về, báo chuyện này cho những người khác.

"Wood, mày nói có phải có người muốn hại các cô ấy hay không?"

Wood kinh ngạc nhìn về phía Pearson, đầu óc tên này được một lần linh quang chợt lóe rồi hả, hắn cũng nghĩ như vậy đấy!

Trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy, trong này nhất định có ẩn tình gì đó.

Hơn nữa vừa rồi cô bé kia phun thứ gì đó cũng rất đáng được chú ý, hiệu quả lại tốt như vậy, chỉ là không biết có phải có tác dụng với tất cả côn trùng biến dị hay không...

"Ah! Nguy rồi!"

Tiếng la của Pearson thiếu chút nữa bị phá vỡ màng nhĩ của Wood, Wood móc móc lỗ tai, khó hiểu nói: "Thì thế nào?!"

"Tao biết rồi! Nhất định có người muốn hại chết cô bé kia sau đó chiếm đoạt thú biến dị của cô ấy! Không được, tuyệt đối không thể để người khác cướp đoạt! Tao phải đi bảo vệ cô bé ấy! Lúc đó nói không chừng cô bé đó để lại con dị thú kia cho tao thì sao!"

"Này! Mày!"

Lập tức Pearson tựa như một trận gió chạy thật xa, Wood thở dài, nhìn nhìn tay chân lèo khèo của mình, nhận mệnh đuổi theo.

Đợi hai người đều đi rồi, trong bụi cây bên kia có hai người đi ra, một người da đen đầu đầy tóc quăn nhỏ, một người khác là người đàn ông da trắng sắc mặt tái nhợt.

Người da đen nhíu mày nhìn về phía hướng bọn hắn rời khỏi, không vui chất vấn: "Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vì sao đám côn trùng kia không chịu tiến lên? Chúng nó sắp lên mày lại đưa chúng trở về!"

"Hừ, không thấy con nhóc đó phun thứ gì sao? Những con côn trùng kia rất chán ghét thứ đó, làm sao cũng không chịu tiến lên. Hơn nữa thời gian tao có thể khống chế bọn chúng rất ngắn, không để chúng đi, thì sẽ rơi vào cắn ngược lại tao đó!"

Hai tay người đàn ông da trắng dùng sức đè lên huyệt Thái Dương, trừng mắt liếc nhìn người da đen.

"Hừ, đồ vô dụng!"

"Mày tự lên đi...!"

Người da đen hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp nữa, mà hỏi: "Không thăm dò ra thực lực của con chiến sủng kia, cũng không biết con nhóc kia có chỗ nào đặc biệt, làm sao bây giờ?"



"Làm sao bây giờ, đương nhiên trở về báo cáo còn tìm cách khác chứ sao!"

"Tao không hiểu, loại chiến sủng này cũng thôi đi, còn muốn điều tra con nhóc đó làm cái gì?"

Người da trắng nghiêng qua liếc nhìn người da đen: "Dùng đầu óc của mày suy nghĩ thật kỹ, mày cho rằng người Hoa quốc thành thật như vậy sao? Trên thế giới này bọn hắn là đám giảo hoạt nhất đấy! Chỉ nói đến loại tinh thạch năng lượng này, bọn hắn chắc chắn đã sớm phát hiện ra rồi, hơn nữa lấy được thành quả nghiên cứu nhất định, lúc này mới thông báo cho các nước khác.

Còn nói cái gì phát hiện chưa được bao lâu, không rõ công dụng thực tế cho lắm, cũng không hiểu rõ ràng quy luật phân bố, đều nói chuyện ma quỷ gạt người!

Lần này chúng ta nhất định phải nghĩ cách bức bách bọn chúng nói ra càng nhiều thông tin về đá năng lượng này, tốt nhất có thể bắt bọn hắn hứa hẹn một ít gì đó trước mặt tất cả các nước!"

"Bây giờ cũng đã tận thế rồi, còn có thể dùng cách rập khuôn đó hay sao? Thông tin đều không tiện, quả thật cứ như kẻ điếc, cái gì cũng không biết."

"Hoa quốc kia không phải luôn tự nói chính mình là một nước bao dung cở mởi giúp người làm việc vui sao, nguyện ý làm bạn tốt với tất cả các nước khác? Đối với yêu cầu "Bạn tốt cùng một chỗ tiến lên, cùng nhau vượt qua tận thế" sẽ không đồng ý à?"

Người da đen nghi hoặc nhìn thoáng qua người đàn ông da trắng: "Làm sao mày biết nhiều như thế? Tao chưa từng nghe nói qua."

"Tao có đầu óc!"

"Mày!"

"Về phần con nhóc kia, bên trên tin rằng Hoa quốc không có khả năng mang một con nhóc bình thường đến, con nhóc đó nhất định có chỗ đặc thù gì đó. Cho đến bây giờ chúng ta chỉ đoán chừng tình huống Hoa quốc, ít nhất phải biết rõ bây giờ đa phần người của bọn hắn đạt đến trình độ nào rồi.

Dù sao, chúng ta tin tưởng một ngày nào đó tận thế sẽ chấm dút, chuyện tương lai phải tính trước!"

Cuối cùng Pearson vẫn không đuổi theo Ôn Dao các cô, mà Ôn Dao cùng Tô Tây dưới sự hướng dẫn của Hồ Nhất Tuyền đã đi dạo nửa vòng hải đảo.

Trên đường đi người âm thầm quan sát Ôn Dao các cô rất nhiều, ngoại trừ Đại Hoàng gây sự chú ý, Tô Tây có dị năng biết trước cũng là tiêu điểm của mọi người.

Dù sao đêm qua nngười nghe Helen nói không ít, thêm một buổi tối lên men, bây giờ có lẽ mọi người đều đã biết hết rồi.

Có điều cũng không có người tiến lên bắt chuyện, ngay cả trên đường các cô gặp vài đồng đội trước kia của Tô Tây, bọn hắn cũng chỉ nhìn một cái đã đi, hoàn toàn không có ý định gây phiền toái.

Trên đường đi Ôn Dao còn trông thấy đều có sinh vật biến dị đi theo bên người nhiều người, có báo, sói, rắn.... còn có thực vật biến dị chưa từng thấy qua, thậm chí còn có côn trùng biến dị kỳ kỳ quái quái bò lên trên người.

Hơn nữa Ôn Dao phát hiện người nơi này hơn phân nửa là cấp bốn, cấp ba ngược lại ít hơn cấp bốn, nhưng lại phát hiện một dị năng giả nữ có làn da màu rám nắng.

Xem ra đến nơi này đều là tinh anh của các nước, dù sao phải xuyên biển sâu đến nơi này cũng không phải một chuyện dễ dàng.

trướctiếp