Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 392: Lôi đài


trướctiếp

Nghe Lý Nguyệt có ý định đi căn cứ Hoa Nam, Hạ Y Huyên cười trêu chọc nói: "Căn cứ Hoa Nam rất tốt, tôi có thể nhờ Ôn Minh chiếu cố cậu đấy."

"Cám ơn trước rồi, chỉ là cách nghĩ, muốn áp dụng cụ thể còn cần một thời gian ngắn nữa."

Trong quá trình ăn cơm, Hạ Y Huyên từ trong miệng Lý Nguyệt mới hiểu ra, bởi vì thời tiết càng ngày càng rét lạnh, căn cứ vốn đã không có bao nhiêu đoàn dị năng đi ra ngoài làm nhiệm vụ, tất cả mọi người đều đợi trong căn cứ, căn cứ cảm thấy đây là tai họa ngầm thật lớn đến rồi.

Binh lực căn cứ tuần tra tăng lên gấp đôi, đồng thời lại xây dựng lôi đài ngay trên bãi đất trống, cung cấp cho đám dị năng giả không có chuyện gì làm tiêu hao tinh lực dư thừa, đồng thời cũng có thể trao đổi với nhau, tăng thêm trình độ của chính mình.

"Hiện tại chỗ lôi đài còn mở sòng bạc, mỗi ngày có không ít người tham dự đâu, náo nhiệt kia căn bản khiến người ta không thể tưởng tượng bây giờ là tận thế. Các người muốn xem có thể đi đến lôi đài phố Trường An phía tây, lôi đài kia lớn nhất trong căn cứ đấy, hơn nữa thực lực người đi lên tỷ thí cũng khá mạnh.

Quan trọng nhất là, mảnh đất kia là phạm vi anh hai Huyên Huyên quản lý đấy, các người có thể đi nhìn xem."

"Anh em tôi quản cái này à?"

Hạ Y Huyên vừa trở về, còn không rõ ràng lắm Hạ Diệc Thần cụ thể làm gì trong quân đội.

Lúc cô đi đến căn cứ Hoa Nam, Hạ Diệc Thần cũng vừa lúc bị cha cậu ném vào quân doanh.

"Cậu không biết à?!" Lý Nguyệt có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đến cô ấy vừa trở về, có thể còn chưa nghe người nhà nói, vì vậy giải thích cặn kẽ:

"Trước kia anh hai cậu không phải làm bá chủ một phương ở thủ đô sao, bây giờ trong quân đội cũng nhiều hơn không ít các đơn vị liên quan, bởi vì nhẹ không được nặng không được, cũng không biết sắp xếp ở đâu, liền nhanh trí ném xuống tay anh hai cậu, sau đó để bọn hắn phụ trách một phần công tác an phòng (trật tự, phòng thủ).

Khoan hãy nói, đám nhị thế tổ kia đều rất nghe lời anh hai cậu đấy, bây giờ làm việc ở dưới tay anh hậu cậu cũng có hình có dạng lắm, bọn hắn quản lý khu kia cơ bản cũng không có đường rẽ gì quá lơn.

Dù sao, thực lực bọn hắn cũng không kém, ai cũng dám đánh. Hơn nữa ah..."

Lý Nguyệt để sát vào Hạ Y Huyên, nhỏ giọng nói ra: "Hơn nữa nghe nói đánh bạc dưới lôi đài quan trọng là anh hai của cậu đề nghị đấy, bây giờ bên dưới đang truyền nhà cái lớn nhất chính là anh hai cậu."

Mặt Hạ Y Huyên đen thui, anh hai cô thật có khả năng làm ra việc này lắm!

Phải biết, trước kia anh hai cô ở nhà chuyên gây sự thị phi, mỗi ngày chọc chú hai tức giận đến nỗi muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con.

Bây giờ lại còn dựng sòng bạc, thật không sợ chú hai đánh gãy chân của anh ấy à?!

Có điều, có lẽ anh hai cô dám làm, chắc hẳn đã có sự đồng ý của người lớn rồi, bằng không cô không tin chuyện A Nguyệt cũng biết mà người trong nhà lại không hay biết.

Nói như vậy, cô cảm thấy như thế nào cũng phải đi xem.



Hỏi ý kiến Ôn Dao các cô, quyết định ăn cơm xong liền đi đến phố Trường An Phố xem lôi đài náo nhiệt thế nào.

Cơm trưa qua đi, vì Lý Nguyệt còn có những chuyện khác phải đi xử lý trước, Tề Kỳ lái xe chở các cô chạy đến phố Trường An.

Lôi đài thiết lập gần phố Trường An, là một đài cao khoảng 80cm, diện tích hình vuông khoảng 60 mét.

Chung quanh lôi đài đã tiến hành thanh lý, trên cơ bản đều là đất bằng, cách lôi đài 3m cấm người đứng, dùng nhánh cây và nhánh dây vòng lại thành hàng rào.

Lúc này chung quanh lôi đài đã vây quanh đám người xem cuộc chiến, âm thành hò hét cổ vũ cùng trầm trồ khen ngợi không ngừng vang lên, thậm chí ở tít mãi bên ngoài cũng có người bán hàng rong bán ít đồ ăn vặt.

Không ít người ở nơi xa xa đặt một chiếc bàn nhỏ, có một người đàn ông làn da ngăm đen, dáng người nhỏ gầy cầm một chiếc loa cũ cất tiếng nói to:

"Đặt cược đi đặt cược đi... trận tiếp theo có Tô Tả người thắng năm trận liên tiếp dị năng giả hệ băng cấp bốn sơ kỳ đối chiến với Cổ Phong danh bất kiến dị năng giả hệ hóa cấp bốn sơ kỳ, băng quyết đấu với hỏa, ai mới là người thắng cuộc sau cùng?! Tỷ lệ đặt cược 1:3, đi ngang qua ngàn vạn lần đừng bỏ qua!"

Không ít người ùa lên, cướp đặt cược, đương nhiên, đặt nhiều nhất vẫn là Tô Tả thắng liền năm trận kia.

Tràng cảnh náo nhiệt này thật khiến Hạ Y Huyên mở rộng tầm mắt, tuy căn cứ Hoa Nam cũng có không ít lôi đài, nhưng chuyện đánh bạc này cũng không nhiều.

Tề Kỳ cũng sợ hãi thán phục không thôi, cô không thường đi ra ngoài thật không biết thì ra trong căn cứ còn có chuyện như vậy.

Người quá nhiều, Ôn Dao các cô đến muộn căn bản không chen vào nổi.

"Ai, sớm biết như vậy mang theo Đại Hoàng rồi!"

Hạ Y Huyên cực kỳ hối hận, nếu có Đại Hoàng đến, gầm lên giận dữ, nhất định sẽ làm cho ra một con đường đấy!

Có điều, không có Đại Hoàng cũng không sao, các cô còn có anh hai mà!

Hạ Y Huyên kiểng chân nhìn quanh bốn phía, rất nhanh tìm được một người từng gặp qua.

Đàm Hán lười biếng tựa vào cây đại thụ, quân trang mặc trên người hắn lộ ra một cỗ hương vị phóng đãng không bị trói buộc, hiển nhiên là một binh sĩ càn quấy.

Hắn ngáp một cái, tiếp tục nhìn chằm chằm vào đám người, trong lòng nghĩ làm sao người thay ca còn chưa đến, hắn còn chưa ăn cơm đây này!

Trong lòng đang mắng chửi chiến hữu thay ca, đột nhiên vai phải bị người vỗ hai cái.

Trong lòng Đàm Hán vui vẻ: rốt cuộc người thay ca đến rồi!



Thế nhưng quay đầu nhìn lại, căn bản không phải chiến hữu thay ca mà hắn tâm tâm niệm niệm, mà là một cô gái tướng mạo có vài phần quen thuộc.

Nhìn bộ dáng Đàm Hán ngây người, Hạ Y Huyên đưa tay phải quơ quơ trước mặt hắn: "Này, Đàm Hán, anh không phải không biết tôi chứ!"

Đàm Hán bị gọi tên, đầu óc trong một giây đều trống rỗng, có điều hắn rất nhanh đã hồi thần lại.

Khó trách cảm thấy có vài phần quen thuộc, người này không phải có vài phần tương tự với Hà Diệc Thần sao, có lẽ chính là em gái của cậu ta rồi.

"Ơ, đây không phải Hạ gia đại tiểu thư sao, đã lâu không gặp, nghe nói khoảng thời gian trước cô đi căn cứ Hoa Nam sao? Trở về từ lúc nào thế?"

"Hôm qua vừa trở về đấy, anh hai của tôi đâu rồi?"

"Cậu ta dẫn người đi tuần tra gần đây rồi, một lúc nữa sẽ trở lại, dù sao ở đây nhiều dị năng giả như vậy, phải trông suốt mới được."

Thấy vẻ mặt Hạ Y Huyên có chút thất vọng, Đàm Hán tò mò hỏi: "Cô tìm anh cô có chuyện gì à?"

"Mấy người chúng ta muốn vào xem tỷ thí trên lôi đài, nhưng người nhiều quá, không chen vào được, muốn tìm anh ấy xem có những vị trí khác hay không."

Lúc này Đàm Hán mới chú ý đến đằng sau Hạ Y Huyên còn có mấy người đi theo.

"Tôi còn tưởng rằng chuyện gì, chỉ việc này à? Đơn giản! Không cần làm phiền đội trưởng, tôi dẫn mọi người đi qua!"

"Thật sự? Thật tốt quá! Không chậm trễ chuyện của anh chứ?"

"Cái này sao..." Đàm Hán liếc nhìn chung quanh, chỉ vào một phương hướng cười nói: "Vốn đang phải đợi đấy, nhưng người thay ca tôi đã đến rồi, giao ca xong tôi liền dẫn mọi người đi qua."

Hạ Y Huyên bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra vừa rồi anh đang canh gác à, nhưng mà, tư thế này của anh cũng quá không tiêu chuẩn đi à nha, không sợ bị anh tôi phạt ah."

Vừa rồi bộ dáng Đàm Hán chênh lệch quá xa với binh sĩ canh gác bình thường rồi, xương cốt kia thiếu chút nữa co quắp xuống luôn rồi.

"Tôi không phải nhân dịp anh hai của cô không ở đây trộm lười tí sao, bình thường tôi không phải như thế."

Đàm Hán hếch thân eo, biểu thị mình bình thường tuyệt đối không phải cái dạng này đấy.

Hạ Y Huyên cười khúc khích: "Ai quản anh chứ, coi như trái tim anh bị anh tôi bắt lấy đi, anh dẫn chúng tôi đi tìm vị trí, tôi sẽ làm như không nhìn thấy gì cả."

"Đúng vậy!"

trướctiếp