Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 391: Lời đồn


trướctiếp

"Vậy cũng do cậu có thực lực."

"Tôi tính có thực lực gì chứ, làm soa vượt qua em họ của cậu được."

"Cậu nói Ôn Minh à?"

Hạ Y Huyên nhíu mày, có chút khó hiểu, căn cứ Hoa Nam cách căn cứ Hoa Bắc xa như vậy, A Nguyệt làm sao biết Ôn Minh nhỉ?

"Ồ, cậu không biết sao?"

A Nguyệt cũng có chút kinh ngạc: "Ôn Minh rất nổi tiếng trong quân đội đấy, đoàn trưởng quân đoàn dị năng nhỏ tuổi nhất, nghe nói lập không ít công trạng, bây giờ bên trên đều lấy cậu ấy làm tấm gương ví dụ điển hình đấy, trên cơ bản không có người nào không biết cậu ấy."

Nghe xong lời này, Hạ Y Huyên cảm thấy có chút không đúng, làm sao nghe cứ như phủng sát (nâng lên rồi gϊếŧ) thế?

"Đây không phải đem Ôn Minh đặt lên trên lửa nướng sao?! Cái này muốn bao nhiêu người bất mãn cậu ấy chứ!"

Lý Nguyệt cười khúc khích, trấn an nói: "Cậu đừng quá khẩn trương như vậy, không có khoa trương như vậy đâu, bất mãn cũng có, nhưng có rất nhiều người lấy cậu làm mục tiêu hướng đến, có lợi cũng có hại. Chỉ cần cậu ấy thật sự có thực lực, những chuyện này đều không coi vào đâu."

"Đương nhiên là có thực lực rồi, cũng không nhìn xem người nhà ai!"

Hạ Y Huyên hừ một tiếng, trong giọng nói mang theo đắc ý.

"Cho nên bây giờ tất cả đều nói tư lệnh Tề thật tinh mắt, sớm đã đoạt người đến tay mình rồi."

Nghe đến tư lệnh Tề, Hạ Y Huyên nhớ tới lời Đường San San nói trước đó, cô vội vàng nhìn về phía Ôn Dao giải thích nói: "Dao Dao, em đừng nghe cô gái vừa rồi nói lung tung, bác Tề không có ý kia đâu, sẽ không loạn điểm uyên ương đâu."

"Đúng vậy, Dao Dao em đừng tin." Tề Kỳ cũng đã mở miệng, sợ Ôn Dao hiểu lầm.

Ôn Dao gật gật đầu, nhưng không tự chủ nhớ lại lời Tề lão nói với anh trai sáng hôm nay.

Lý Nguyệt mới đến không biết chuyện gì xảy ra nên tò mò hỏi: "Tin cái gì?"

Đợi đến khi nghe Hạ Y Huyên nói xong từ đầu đến cuối, vẻ mặt Lý Nguyệt có chút quái dị.

"Biểu lộ này của cậu là có ý gì thế hả? Chẳng lẽ ngay cả cậu cũng cho rằng như vậy?"



Lý Nguyệt lắc đầu: "Tôi không nghĩ như vậy, nhưng, lời này thật ra có đấy, đều nói tư lệnh Tề đã tìm được đường lui tốt cho mình, ngay cả chung thân đại sự của con gái cũng suy xét cùng một chỗ rồi."

"Không phải đâu... chị Kỳ Kỳ lớn hơn Ôn Minh bảy tám tuổi, cái này chính là trâu già gặm cỏ...... Ui ui!!!!"

Hạ Y Huyên nhìn Tề Kỳ cười đến ôn nhu yếu ớt, ủy khuất vuốt vuốt cái ót bị Tề Kỳ đánh mạnh, sửa lời nói ngay: "Tôi nói tuổi Ôn Minh còn nhỏ quá, quá ngây thơ rồi, không thích hợp."

"Ai biết lời đồn này làm sao truyền ra." Lý Nguyệt bĩu môi, biểu thị mình cũng không rõ ràng lắm: "Dù sao nói có mách có chứng đấy, có không ít người đều cho rằng như vậy, bằng không ai sẽ dốc hết toàn lực, tốn hết tâm tư bồi dưỡng một người ngoài?"

"Làm sao lại tính người ngoài?!" Hạ Y Huyên bất mãn: "Hai nhà chúng tôi quan hệ tốt lắm đấy! Không khác gì cùng một nhà!"

"Cũng không phải tôi nói, cậu đừng có dữ với tôi!"

Lý Nguyệt liếc mắt, đứng dậy nói với các cô: "Các người gọi món ăn, tôi ra đối diện mua chút rượu."

Đợi Lý Nguyệt đi ra ngoài, Hạ Y Huyên hỏi Tề Kỳ: "Chị Kỳ Kỳ, tại sao lại có lời đồn như vậy? Chị từng nghe qua chưa?"

Tề Kỳ lắc đầu, cô ít khi đi ra ngoài, rất nhiều chuyện đều nghe mẹ cô kể lại, loại lời đồn thế này cô chỉ nghe được phần đầu.

"Sao tôi cứ cảm thấy có mùi âm mưu nhỉ..."

Một tay Hạ Y Huyên vuốt cằm, vẻ mặt như có điều suy nghĩ nói.

Tề Kỳ chọc chọc trán của cô, nhìn Ôn Dao nói: "Dao Dao em yên tâm, cha chị không phải người như thế. Hơn nữa, chị không có hứng thú với mấy chàng trai nhỏ tuổi hơn chị."

"Xùy, đó là chị không tiếp xúc với Ôn Minh nhà chúng ta, tuy cậu ấy còn nhỏ tuổi, nhưng làm việc ổn trọng, tâm lý thành thục, vốn người bình thường cũng không thể so sánh được!"

"À, vậy em ủng hộ lời đồn này à?" Tề Kỳ cười nói.

Hạ Y Huyên vội lắc đầu: "Em chỉ nói lên ưu điểm của em ấy mà thôi, về phần những chuyện khác, đương nhiên phải xem chính em ấy nghĩ thế nào, em ấy cũng không phải người mặc cho người khác định đoạt."

Hai người cười cười nói nói, căn bản không chú ý đến sắc mắt Ôn Dao có chút ngưng trọng.

Lúc sáng Ôn Dao ở nhà họ Tề, quả thật đã nghe Tề lão đưa ra đề nghị muốn anh của mình lấy cháu gái ông, cũng là yêu cầu của Tề Kỳ.

Còn nói nếu Ôn Minh đồng ý, ông ấy để nhà họ Tề trợ giúp tất cả, từ từ tiếp quản căn cứ Hoa Nam, thậm chí có thể trợ giúp anh mình đi đến con đường anh ấy muốn.

Nhưng, trước khi Ôn Dao rời đi chỉ nghe anh mình từ chối, về phần phía sau xảy ra chuyện gì, Ôn Dao còn không biết.



Trở về phải hỏi anh trai mới được...

Chỉ chốc lát sau Lý Nguyệt mang theo hai bình rượu trở về, nói độ cồn thấp nhất rồi, rượu trái cây thích hợp cho các cô gái uống.

Cơm ăn đến một nửa, Hạ Y Huyên nhớ tới chuyện trước đó, không khỏi hỏi: "A Nguyệt, vừa rồi tôi nhìn thấy hình như Đường San San có chút sợ cậu á, cũng không dám phản bác lời cậu, cậu làm thế nào với cô ta thế?"

"Không có gì, chỉ là trước kia có một lần thấy một mặt chật vật của cô ta, tùy tiện cứu cô ta một lần mà thôi."

"Chật vật? Cậu xác định? Tôi thấy cô ta trôi qua rất tốt, còn cần người cứu sao? Cô ta đều có tinh lực tìm tôi gây phiền phức đây này."

Hạ Y Huyên biểu thị không tin.

Ngược lại Tề Kỳ cũng gật gật đầu, đồng ý cách nói của Lý Nguyệt: "Huyên Huyên đoạn thời gian trước em không ở đây nên không biết, thanh danh nhà họ Đường không lớn như hôm nay, ai cũng đều nói Đường lão gia tử có phải điên rồi hay không, tự tay đưa cháu gái ruột ra ngoài.

Nhưng người ta cứng rắn nói là lưỡng tình tương duyệt, hơn nữa bây giờ ai có thời gian quản xem bọn hắn làm cái khỉ gió gì, luật hôn nhân cũng bị mất, toàn bộ đều nhờ tự giác. Cho nên các cô gái nhà họ Đường trôi qua cũng không quá tốt đâu, nếu không có dị năng có giá trị lợi dụng, bằng không cũng chỉ có thể dùng làm quan hệ thông gia rồi."

"Thật buồn nôn."

"Cũng đáng sợ đấy, em biết người nhà họ Dư, nếu như không có tận thế, nói không chừng chủ tịch nhiệm kỳ sau chính là người nhà bọn họ rồi. Đáng tiếc sau đó không biết bị rút não thế nào, lại liên hiệp với mấy nhà muốn phát động chính biến, đáng tiếc đã thất bại, một bộ phận chạy đi rồi."

Ặc, Ôn Dao nhớ đến trước kia dường như đã từng nghe qua Tề Cảnh Huy nói vài câu với anh trai, hình như chuyện này có quan hệ với Ôn Trác, mục đích chính yếu nhất là vì tập quyền.

"Gần đây tôi đang cùng người nhà bàn bạc xem có nên đi đến những trụ sở khác hay không."

Lý Nguyệt uống một ngụm rượu trái cây trong ly của mình, có chút buồn rầu nói ra tâm sự của mình.

"Vì sao? Căn cứ Hoa Bắc không phải rất tốt sao? Nhà của cậu quan hệ cũng đều ở đây mà, vì sao còn muốn đến nơi khác? Cậu cho rằng bây giờ đi đến nơi khác rất thuận tiện à."

"Cậu không hiểu." Lý Nguyệt một lần nữa rót cho mình một ly rượu, từ từ nhấp một miếng, sau đó giải thích nói: "Trong căn cứ Hoa Bắc quá phức tạp, lão thủ trưởng từng người lại từng người, trong quân khu đều chia thành mấy phái, căn cứ Hoa Nam có lẽ không phải như thế?"

Hạ Y Huyên lắc đầu, căn cứ Hoa Nam căn bản một mình bác Tề làm chủ định đoạt. Nghe nói trước kia cũng có phản đối, nhưng trời cao hoàng đế xa, lại là thời kỳ đặc thù, đều bị bác Tề đè xuống.

Tuy quân đội cũng có những bè phái khác nhau, còn có người cùng quân hàm với bác Tề, nhưng đều nghe lời bác Tề đấy.

"Cho nên ah, tôi nghĩ tư lệnh căn cứ có mối quan hệ tốt với nhà tôi, tính đi tính lại, hình như căn cứ Hoa Nam cũng không tệ lắm."

trướctiếp