Mạt Thế Chi Nếm Thử Vị Của Anh
Tác giả: Tùy Tiện
"Sắp tới chưa vậy?"
Mặc dù Thẩm Lăng có thể bưng theo Dương Tư Tri một lần chạy đến đó, nhưng ngặt nổi
cậu không biết đường, hơn nữa Dương Tư Tri cũng không cho cậu bưng. Cho
nên, hai người hiện tại cũng không đi được bao xa.
"Sắp."
Dương Tư Tri chả buồn nhìn Thẩm Lăng. Suốt đoạn đường cứ đi được vài bước
Thẩm Lăng lại hỏi đến chưa, y sắp bị cậu phiền chết rồi.
Khoảng
nửa tiếng sau, hai người dừng lại trước một khu dân cư nhỏ. Nói là khu
dân cư cũng không đúng, bởi vì ở đây rất ít nhà, hơn nữa căn nào căn nấy nhỏ xíu, xập xệ, nhìn giống một ngôi làng hơn.
"Ở đây à?"
Thẩm Lăng trợn mắt nhìn. Ít nhiều gì, cậu cũng từng nghe qua Dương Tư Tri là ca sĩ rất nổi tiếng trước mạt thế, không thể nào lại để ba mẹ mình ở
một nơi... Nghèo nàn như thế này. Cho dù đây là mạt thế, nhưng cậu còn
kì thị ở lại luôn ấy.
Dương Tư Tri cũng hiểu Thẩm Lăng nghĩ gì,
không vội trả lời, chỉ nhanh chân đi vào bên trong. Mặc dù trong lòng y
phần nào đã có đáp án, nhưng vẫn phải đến xem.
Thẩm Lăng theo
chân Dương Tư Tri đi sâu vào trong. Ngôi làng này nhìn qua nhìn lại cũng chỉ khoảng hai mươi căn nhà, cái được nhất cùng lắm chỉ xây bằng gạch,
trán xi măng sơ qua, còn lại đều được dựng bằng gỗ, lợp lá. Mỗi căn nhà
đều dựng một cái chuồng nuôi hoặc trồng cây ăn quả, có lẽ là hình thức
tự cung tự cấp đi. Dưới đất toàn là máu, nhưng hình như đã rất lâu rồi,
cho nên máu đã khô và sẫm lại. Chỉ cần nhìn hoàn cảnh hiện tại, cũng
không khó để đoán ở đây đã xảy ra chuyện gì. Chỉ sợ ba mẹ Dương Tư
Tri...
Đến cuối ngôi làng, Dương Tư Tri mới dừng lại. Xung quanh ngôi làng được bao quanh bởi hàng rào gỗ, mà nơi Dương Tư Tri dừng lại
là một ngôi nhà bằng gạch, trông khá hơn những căn phía trước một ít. Có điều, còn chưa đi vào trong, Thẩm Lăng đã nhìn thấy vết máu lớn loang
lổ trước sân nhà, hơn nữa còn có hai ba ngón tay bị cắn đứt rơi xung
quanh. Thật sự rất kinh dị!
Thẩm Lăng nhìn Dương Tư Tri, muốn
nói lại thôi. Dương Tư Tri từ lúc đến đây vẫn luôn nhìn vết máu kia,
không biết đang suy nghĩ gì. Mãi một lúc sau, y mới ngẩng đầu, tiếp tục
đi vào trong. Căn nhà khá nhỏ, bên vách tường phía tay phải có một chiếc giường gỗ lớn, trên đó cũng nhuộm một tầng máu lớn. Ở giữa là bàn trà,
ghế đều đã ngã nghiêng, chỉ cần liếc mắt qua một lần có thể thấy toàn bộ căn nhà. Không có ai cả. Chỉ toàn máu là máu.
Dương Tư Tri yên lặng nhìn kĩ một lần, sau đó vuốt ve bàn trà giữa nhà, kéo một chiếc ghế từ dưới đất lên, ngồi xuống.
"Tư Tri... Có lẽ ba mẹ anh đã chạy trốn được. Chỉ là không ở đây thôi."
Thẩm Lăng biết bây giờ an ủi cũng chẳng có ích gì, nhiều khi còn khiến Dương Tư Tri nhen nhóm hy vọng, để rồi càng thêm thất vọng mà thôi. Nhưng cậu không muốn nhìn thấy một Dương Tư Tri lúc nào cũng lạnh lùng, cao ngạo
lại suy sụp như bây giờ.
Nhưng câu nói của Thẩm Lăng không được
đáp lại. Hai con tang thi, một ngồi một đứng, mãi cho đến khi màn đêm
buông xuống. Lúc này, Thẩm Lăng đột nhiên nghe thấy Dương Tư Tri lên
tiếng.
"Đi.. Thôi."
Dương Tư Tri ra khỏi ngôi nhà nhỏ, cũng chẳng nhìn lại, cứ như thế rời khỏi nơi mà mình sinh ra.
- ---
Vì Thẩm Lăng và Dương Tư Tri đã theo kế hoạch đến tìm ba mẹ Dương Tư Tri,
nhưng lại không thấy ai, cho nên bây giờ hai người lại tiếp tục lang
thang không mục đích.
Nhà của Dương Tư Tri ở Ba Vĩ thuộc tỉnh
Man Sơn, sát với Hoả Biên. Có điều hai người là tang thi, tốc độ không
hề chậm, cho dù chỉ đi thẳng cũng có tốc độ ngang bằng một chiếc xe hơi
bình thường. Nhưng để tránh gặp phải các đoàn đội, cho nên hai người
không lựa chọn đường lớn, mà đi ven sườn núi hoặc lối tắt. Vốn nghĩ sẽ
không gặp hoặc ít chạm mặt các đội ngũ, không ngờ trong lúc Thẩm Lăng sơ ý lại bị bắt gặp. Hơn nữa, còn là người quen.
"Là người đó."
Thiếu niên có dị năng tốc độ đã chặn đường bọn họ ở toà nhà cũ vội vã kêu
lên, sau đó nhanh như chớp đuổi theo Thẩm Lăng. Vốn dĩ Thẩm Lăng có thể
chạy đi, nhưng dị năng của cậu không phải hệ tốc độ, cùng lắm chỉ có thể chạy ngang thiếu niên nọ, hơn nữa tốc độ của Dương Tư Tri chậm hơn cậu, nếu tách ra sẽ có nguy hiểm. Vì vậy, không được bao lâu, hai người đã
bị thiếu niên đuổi kịp.
Thẩm Lăng kéo thấp mũ áo hoodie, đây là
đồ mà cậu ra ngoài kiếm cho hai người, nhằm che khuất đôi mắt dị dạng.
Bao tay và quần áo rất dễ tìm, nhưng lens thì không, cho nên hai người
chỉ có thể dùng mũ áo che lại.
"Làm phiền tránh ra."
Thẩm Lăng hạ thấp giọng nói.
"Không được. Lần này tôi sẽ không để hai người chạy nữa đâu. Mau giao đồ ra!"
Thiếu niên vô cùng kiên quyết, hơn nữa còn đứng yên dang hai tay ra.
"Tôi không hiểu tại sao cậu lại muốn cản đường tôi. Tôi và cậu không quen không biết và tôi cũng không làm gì cậu."
Đây là điều mà Thẩm Lăng vẫn luôn thắc mắc. Rõ ràng lần trước là lần đầu
tiên bọn họ gặp nhau, tại sao thiếu niên này năm lần bảy lượt cứ cản
đường cậu?
Thiếu niên nọ còn chưa kịp lên tiếng, phía sau đã có
một vài người lái xe đến. Theo Thẩm Lăng cảm nhận, có khoảng 5 người.
Cậu quay sang nhìn Dương Tư Tri, âm thầm ra hiệu, cánh tay phòng bị để
bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra dị năng.
Bọn họ không muốn
chạm mặt con người là bởi vì thân phận của cậu bây giờ là tang thi. Cho
dù cậu không muốn giết họ, thì họ cũng muốn giết cậu. Không phải ai cũng giống Cố Bắc Thần, chấp nhận mang theo tang thi bên người. Hôm nay là
do cậu ham chơi nên cứ chạy bên ngoài, nếu theo Dương Tư Tri thì bây giờ hai người đã kiếm một nơi ở lại. Hơn nữa, cậu không muốn giết người,
một lần đó đã để lại bóng ma trong lòng cậu. Tuy không nói ra, nhưng mỗi ngày cậu đều nhớ đến gương mặt hoảng hốt của Trần Hạo. Bây giờ hai
người đang bị bao vây, nếu để bọn họ biết cả hai là tang thi, nhất định
sẽ phải chiến đấu. Hỏi tại sao cậu không đưa Dương Tư Tri vào không gian sau đó chạy trốn à? Bởi vì sau trận chiến với tang thi cấp 3 kia, đột
nhiên cậu không thể đưa Dương Tư Tri vào không gian nữa, chỉ duy nhất
Dương Tư Tri là không thể. Điều này vô cùng kỳ lạ.
"Tôi sẽ cố
gắng dùng một lần Vùng băng giữ chân bọn họ, nhân cơ hội anh hãy chạy về phía Tây, kiếm một nơi ở lại, sau đó tôi sẽ đuổi theo."
Thẩm Lăng thấp giọng nói với Dương Tư Tri.
Dương Tư Tri nhíu mày, muốn phản bác. Bởi vì tình trạng của Thẩm Lăng y cũng
rõ phần nào, hình như cậu đang bị thương, thường xuyên đau đầu, có vẻ là tinh hạch trong đầu bị gì đó, cho nên dị năng bị hạn chế. Không đưa
được y vào không gian là một ví dụ. Hơn nữa, Thẩm Lăng cũng từng nói
Vùng băng tiêu tốn rất nhiều dị năng. Lần trước chỉ dùng một lần đã gần
như kiệt sức. Nếu như sử dụng, chỉ sợ khó bỏ chạy. Có điều, y ở lại cũng chỉ kéo chân Thẩm Lăng, thời đại có sức mạnh mới có quyền lên tiếng này thật sự buồn cười.
Cho nên, Dương Tư Tri gật đầu xem như đồng ý.
Bước chân sau lưng càng ngày càng gần, có vẻ người đó nghĩ cậu sẽ không
chạy, cho nên khá thong thả. Đây cũng là cơ hội cho Thẩm Lăng. Khi người đó cách cậu khoảng một mét, Thẩm Lăng giậm mạnh chân phải, bắt đầu từ
phần đất dưới chân cậu, lớp băng lạnh lẽo bắt đầu lan ra chóng mặt, mà
Dương Tư Tri bắt được tín hiệu cũng đã chạy đi.
Thiếu niên nọ và người ở sau lưng Thẩm Lăng, còn cả chiếc xe có người ở trong bị Vùng băng khoá lại không thể di chuyển.
"Cái... Cái quỷ gì vậy?"
Thiếu niên vô cùng kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy dị năng hệ băng có thể dùng được như vầy.
Không khác gì thiếu niên, năm người sau lưng Thẩm Lăng cũng kinh ngạc không
thôi. Cũng may bốn người kia ở trên xe, cho nên chỉ có phần bánh xe bị
băng giam lại, bọn họ nhanh chân nhảy xuống xe, lớp băng lạnh lẽo thấm
vào da thịt khiến ai cũng rùng mình.
- ---
Sau khi Thẩm
Lăng thi triển Vùng băng, đầu cậu không ngoài dự đoán bắt đầu đau đớn
tột độ. Theo như cậu nghĩ, có lẽ tinh hạch trong đầu cậu đã nứt ra, cho
nên lúc chiến đấu với tang thi cấp 3, cậu mới nghe được tiếng răng rắc.
Cậu còn nghĩ bản thân có thể nhân cơ hội chạy theo Dương Tư Tri, không
ngờ ngay cả sức di chuyển cũng không có, thậm chí suýt chút nữa đã hôn
mê.
Thẩm Lăng biết bản thân có lẽ không chạy thoát được nữa rồi. Tất cả là do cậu ngu ngốc, ỷ vào bản thân là tang thi, ỷ vào bản thân
có dị năng, ỷ vào suy nghĩ có thể chạy trốn. Bây giờ thì hay rồi. Cậu
biết dị năng của bản thân rất mạnh, có thể nói là mạnh hơn bất kì ai cậu từng gặp qua. Giống như thiếu niên nọ, chỉ cần cậu chỉ tay một cái, cậu ta có thể chết ngay lập tức. Nhưng cậu không làm thế, bởi vì cậu có lí
trí, một con tang thi có lí trí, một con tang thi không muốn giết người. Buồn cười làm sao.
"Thẩm Hạo, có sao không?"
Râu quai
nón đã xuống xe, nhanh chóng chạy đến chỗ Thẩm Hy. Thẩm Hy bị giam lại
trong lớp băng, cố gắng dùng dị năng hệ hoả của mình để phá, ai ngờ còn
làm quần bị cháy, mà lớp băng chỉ tan ra một xíu. Chỉ cần nhìn cũng
biết, dị năng của người phía trước mạnh hơn hắn bao nhiêu. Có điều, khi
Thẩm Hy nhìn người nọ, đáng lẽ ra cậu ta đã chạy đi rồi chứ, nhưng không hiểu sao chỉ đứng yên chỗ cũ, một tay ôm đầu.
"Anh Hy, giúp em với."
Thiếu niên mếu máo nói. Chân cậu ra sắp bị băng đông lạnh rồi.
Râu quai nón thấy hai người khó có thể thoát ra, hơn nữa chiếc xe của bọn
họ cũng không tránh khỏi, cho nên đành đi đến chỗ Thẩm Lăng.
"Xin hỏi, cậu có thể...."
Còn chưa kịp nói hết câu, vô số băng tiễn đột ngột lao xuống chỗ râu quai
nón, hắn ta giật mình né tránh, có điều sau hai ba lần cũng nhận ra băng tiễn không có ý muốn làm hại mình.
"Cậu đừng hiểu lầm, bọn tôi
không có ý xấu. Chẳng qua, căn cứ Hoà Bình có hai dị năng giả cầm theo
cơ mật chạy trốn, cho nên lúc trước gặp phải hai cậu chúng tôi mới ngăn
lại. Vốn là định thương lượng lấy lại tài liệu, không ngờ hai người lại
bỏ chạy, cho nên chúng tôi mới nghĩ hai người là họ. Nếu đã là hiểu lầm, cho chúng tôi xin lỗi."
Bề ngoài của râu quai nón trông rất
giống đại ca xã hội đen, nhưng giọng nói của hắn vô cùng ôn hoà, nếu
không nhìn mặt, còn tưởng là một thư sinh nho nhã.
Thấy Thẩm Lăng không lên tiếng, râu quai nón nghĩ cậu còn tức giận, cho nên giọng nói càng thêm nhẹ nhàng.
"Không biết cậu có thể hủy dị năng không? Xe và đồng đội của tôi đều bị giam
lại. Tôi xin hứa sẽ không làm gì cậu. Đây là hiểu lầm thôi."
Vốn dĩ bọn họ còn cho rằng đã bắt được hai người ăn cắp cơ mật, trùng hợp
là trong số họ có người cũng mang dị năng hệ băng, cho nên càng chắc
chắn Thẩm Lăng và Dương Tư Tri là hai người đó. Đến khi nãy bọn họ mới
nhận ra mình đã lầm lẫn, bởi vì người còn lại có dị năng hệ mộc, hơn nữa không có tốc độ nhanh như Dương Tư Tri. Hiểu lầm này, có vẻ hơi nghiêm
trọng, chỉ hy vọng Thẩm Lăng không để ý. Cơ mật mà hai người kia lấy,
thật sự rất quan trọng.
Thẩm Lăng nhíu nhíu mày, hiện tại cậu đã gần như kiệt sức, hủy dị năng cũng không phải không thể, nhưng cậu sẽ
không chạy đi được.
Râu quai nón thấy Thẩm Lăng lần nữa không
đáp lại, có chút bực bội. Nhưng họ vốn là người sai trước, không thể
không nói lý mà chất vấn Thẩm Lăng. Hắn đang định đi đến chỗ Thẩm Lăng
đàm phán thêm lần nữa, phía sau đã có người lên tiếng.
"Cần gì phải lằng nhằng vậy, nếu cậu ta không làm thì ép cậu ta làm."
Người nói là một thanh niên tóc đỏ, nhìn qua rất sành điệu, cho dù mạt thế
nhưng trên người cậu ta là các loại dây xích treo lủng lẳng.
Râu quai nón nhíu mày, không muốn phản ứng thanh niên tóc đỏ mấy, đang định đến chỗ Thẩm Lăng, lớp băng dưới chân không báo trước đột nhiên tan vỡ. Còn tưởng là do Thẩm Lăng hoá giải, không ngờ cậu đã nghiêng ngã, giống như sắp ngất.
Thật sự bây giờ Thẩm Lăng không chống đỡ được
nữa, cậu đã đến giới hạn. Chỉ một chiêu mà đã kiệt sức, hay cho một tang thi. Sợ rằng đám người này sau khi phát hiện ra thân phận của cậu sẽ
lập tức giết chết, xui xẻo hơn có thể bị đem đến phòng thí nghiệm. Cậu
có nghe qua, có một vài nhà khoa học thí nghiệm trên cơ thể tang thi, mà cậu là một con tang thi có ký ức, còn gì hấp dẫn hơn.
Điều duy
nhất cậu tiếc nuối, có lẽ là Cố Bắc Thần. Không có giây phút nào cậu
ngừng nhớ đến anh. Một Cố Bắc Thần dùng mọi cách dỗ dành cậu, một Cố Bắc Thần dùng cả sinh mạng cứu cậu. Thật tiếc! Cậu rất muốn gặp lại Cố Bắc
Thần, nhưng bây giờ có lẽ không còn cơ hội nữa rồi.
Thẩm Lăng
lung lay thân mình, theo đà ngã xuống đất. Có điều, cơ thể không phải
ngã trên mặt đất cứng cáp, mà lại dựa vào một người.
"Cẩn thận! Cậu có sao không?"
Cùng lúc Thẩm Lăng ngã xuống, Thẩm Hạo phía sau cũng nhận ra, cho nên nhanh
chóng chạy đến đỡ lấy. Có lẽ là do cơ thể ngã về sau, cho nên mũ áo
hoodie cũng theo đó rơi ra, lộ rõ gương mặt tái xanh và đôi mắt dị dạng
của Thẩm Lăng. Đồng thời, có hai giọng nói vang lên.
"Tiểu Lăng?"
"Tang thi?"
Thẩm Hy là người đầu tiên thấy rõ gương mặt của Thẩm Lăng, ngoài bất ngờ ra, trong lòng hắn chỉ có cảm giác kinh hỉ tột độ. Em trai của hắn, em trai thất lạc từ trước mạt thế của hắn vẫn còn sống! Hắn vốn dĩ cho rằng
Thẩm Lăng đã bị Từ Ôn hãm hại, nếu còn sống cũng lành ít dữ nhiều. Nhưng bây giờ, em trai của hắn an an ổn ổn ở trong tay hắn, đây là may mắn cỡ nào chứ.
"Thiếu gia cẩn thận, đó là tang thi."
Cô gái
lần trước vội vàng chạy đến, lo lắng nhìn Thẩm Hạo. Có điều, khi nhìn
thấy diện mạo của Thẩm Lăng, cô ta cũng ngạc nhiên không kém.
"Tiểu... Tiểu thiếu gia?"
Một tiếng này của cô gái đã khiến đám người còn lại chú ý. Bọn họ cũng bắt
đầu nhìn Thẩm Lăng, không khác mấy với cô gái, bọn họ đều kinh ngạc.
Ở đây đều là bạn bè hoặc thuộc hạ của Thẩm Hy, đương nhiên ai cũng biết
Thẩm Lăng. Hơn nữa, tình trạng của cậu bọn họ đã nghe Thẩm Hy kể qua.
Cha Thẩm phái không ít người tìm kiếm tung tích của cậu, có điều khi đến Chi Minh, đã chậm một tuần, bởi vì nơi đó bị chính phủ oanh tạc. Có
điều cũng không dập tắt hoàn toàn ý muốn tìm kiếm cậu của cha Thẩm và
Thẩm Hy. Nhưng theo thời gian, bọn họ càng thêm chết lặng. Sợ Thẩm Lăng
lành ít dữ nhiều. Bây giờ, cậu hoàn hảo đứng trước mặt họ, làm sao có
thể không kinh ngạc.
Thẩm Lăng vẫn chưa ngất đi, cho nên đối
thoại của bọn họ cậu nghe rõ ràng. Người này biết cậu, hơn nữa còn gọi
tên của cậu rất thân mật. Nhưng cậu không biết đây là ai. Trước khi Thẩm Lăng hỏi rõ, tiếng răng rắc trong đầu lần nữa vang lên, đau đớn tột độ
kéo đến, khiến Thẩm Lăng kêu một tiếng, sau đó hôn mê.
"Tiểu Lăng? Tiểu Lăng?"
Thẩm Hy thấy Thẩm Lăng đột nhiên ngất đi, lo lắng lay lay cậu. Nhận ra tình thế không ổn, hắn nhanh chân bế cậu lên, trở về xe.
"Mau quay về căn cứ, tìm Phương Uyển."