Mạt Thế Chi Nếm Thử Vị Của Anh
Tác giả: Tùy Tiện
Đã ba ngày kể từ khi Thẩm Lăng rời khỏi đội ngũ của Cố Bắc Thần. Hiện tại, cậu đang ở trong một nơi vô cùng
vắng vẻ, xung quanh chẳng có lấy một ngôi nhà, lan man bất định với kế
hoạch tương lai.
"Đàn em, chúng ta đi đâu tiếp đây?"
Thẩm Lăng đá đá viên đá dưới chân, bỉu môi chán nản hỏi Dương Tư Tri.
"A a a." Không biết!
"Tui cũng không biết. Mấy con tang thi ở đây ít quá à, chúng ta sắp hết đồ ăn rồi."
Sau khi không còn nhìn thấy Cố Bắc Thần nữa, Thẩm Lăng đã gần như suy sụp,
cậu không biết tiếp theo sẽ làm gì, không biết phải đi đâu, không biết
về sau như thế nào. Thẩm Lăng cứ yên lặng tựa vào một gốc cây ven đường, co người thành một cục. Chẳng biết qua bao lâu, cũng chẳng biết bản
thân đang ở nơi nào, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, mãi cho đến
khi đầu đau đến chết lặng, Thẩm Lăng mới đột nhiên nhớ đến Dương Tư Tri
vẫn còn bị bản thân nhốt trong không gian. Cậu lập tức thả y ra, khác
với mọi lần, lúc này Dương Tư Tri rất bình thường, không hề mất không
chế.
Thẩm Lăng ngẩng mặt lên nhìn Dương Tư Tri, cảm giác khó
chịu khắp người chợt lớn hơn bao giờ hết, giống như một người đang lênh
đênh mơ hồ gặp được một người để chia sẻ.
"Đàn em, tui không còn được gặp Bắc Thần nữa rồi."
Thanh âm của Thẩm Lăng rất nhẹ, giống như đang thì thào, cũng giống như đang nỉ non.
Dương Tư Tri không trả lời, chỉ yên lặng nhìn Thẩm Lăng. Y quan sát hoàn cảnh xung quanh, lại nhìn vết máu khắp người Thẩm Lăng, trong lòng như hiểu
ra điều gì, nhưng lại không lên tiếng. Hiện tại Thẩm Lăng cần một người
chia sẻ hơn là một người phán xét hay tò mò.
"Đàn em, Bắc Thần
rất tốt. Nhưng tui lại không giúp được gì cho anh ấy. Anh ấy giúp tui
rất nhiều, anh ấy bảo vệ tui, tìm đồ ăn giúp tui, còn xoa đầu tui nữa.
Nhưng mà đàn em à, tui không được gặp anh ấy nữa rồi."
Lời nói
của Thẩm Lăng vô cùng lộn xộn, Dương Tư Tri phải để ý rất kĩ mới có thể
hiểu được. Nói tóm gọn lại thì, Thẩm Lăng bị một con tang thi khống chế, trong lúc không có ý thức đã giết một đội viên, sau đó Cố Bắc Thần vì
cứu Thẩm Lăng mà bị thương nặng suýt chết, nhưng cũng may được dị năng
của Tiêu Tử Thiên chữa trị, tiếp theo có người chỉ trích Thẩm Lăng, vì
không muốn Cố Bắc Thần bị liên lụy nên Thẩm Lăng rời đi.
Một con tang thi không thể có nước mắt, nhưng Thẩm Lăng có cảm giác từng tế bào trên người đang kêu gào thống khổ. Cậu cứ nỉ non với Dương Tư Tri như
vậy, từng chút từng chút bày tỏ cảm xúc bấy lâu nay, mãi cho đến khi đầu đau không chịu được, mới rên rỉ ngưng lại. Thẩm Lăng không biết tại sao con tang thi kia đã chết, nhưng bản thân vẫn còn đau đầu không ngừng.
"A a a." Tôi đói rồi!
Dương Tư Tri ngồi xổm bên cạnh Thẩm Lăng, nghiêng đầu sang nhìn cậu. Có lẽ
cũng nhận ra Thẩm Lăng vẫn chưa ăn gì, cho nên mới nói ra.
Thẩm
Lăng gật gật đầu, lấy tinh hạch ra chia cho mỗi người một viên. Sau khi
viên tinh hạch trôi tuột vào trong, Thẩm Lăng nhận ra cơn đau có chút
dịu đi, mặc dù chỉ trong một vài giây ngắn ngủi, nhưng cậu cũng đoán
được tinh hạch có thể giúp cơn đau giảm đi. Nhưng cậu không thể dùng quá nhiều, bởi vì số lượng còn lại khá ít, hơn nữa Dương Tư Tri cũng cần
ăn, để sau này kiếm thêm rồi hẳn tính. Dù sau thì, đã đau đến chết lặng
rồi, cũng phải quen thôi.
Sau khi hai người ngồi thêm một lúc,
Dương Tư Tri chắc chắn Thẩm Lăng phần nào đã ổn định cảm xúc, liền bắt
đầu nói về kế hoạch tiếp theo. Không thể cứ mãi ngồi ở đây, hai người
cần phải có mục tiêu xác định. Thế là bọn họ nhất trí đi tìm một tấm bản đồ, dù sao cả hai là tang thi, không thể để con người phát hiện ra, nếu không sẽ nguy hiểm vô cùng. Trước hết cứ tìm một chỗ an toàn, vắng vẻ
một chút, tốt nhất có thể lẩn tránh con người trong một đoạn thời gian.
Còn tiếp theo làm gì tính sau.
Cho nên Thẩm Lăng và Dương Tư Tri đã đi được ba ngày, mục tiêu - không xác định, đích đến - không xác
định, cứ như vậy mà đi một đường thẳng, đói thì ngồi ăn tinh hạch, gặp
tang thi thì kiếm thêm tinh hạch.
Trước đó, qua lời Dương Tư Tri kể, Thẩm Lăng đã biết được tại sao y lại có được ký ức. Theo như Dương
Tư Tri phân tích, cơn mưa hôm đó có vẻ khiến tang thi tiến hoá, bởi vì
lúc y ở trong không gian, mặc dù không thể cử động, rơi vào trạng thái
ngưng đọng, nhưng lúc có được ý thức y nhận ra một lực lượng kì lạ xâm
nhập vào cơ thể, từng chút một tu bổ cho mình. Nếu đoán không lầm, có lẽ đó là tinh hạch của Thẩm Lăng.
"Đằng kia có một toà nhà!"
Thẩm Lăng chỉ về một phía, Dương Tư Tri theo hướng của cậu nhìn lại, quả
nhiên thấy được một toà nhà hai tầng. Có vẻ như trước mạt thế vẫn đang
trong quá trình xây dựng, cho nên nhìn qua vô cùng bừa bộn, xi măng trát không đều, có chỗ còn chưa được làm xong, lộ ra từng viên gạch đỏ. Xung quanh đây không có căn nhà nào, có vẻ đây là do ai đó muốn kiếm chỗ
thanh tịnh nghỉ dưỡng.
"A a aa." Có vẻ chúng ta có thể ở lại đây.
Thẩm Lăng sáng mắt nhìn Dương Tư Tri. Bọn họ đã đi rất lâu rồi, bây giờ có một chỗ nghỉ chân thật sự rất tốt.
Suốt chặng đường, đa phần là Thẩm Lăng hỏi ý Dương Tư Tri, được y gật đầu
mới làm. Cũng không biết trong hai người ai mới là đàn em nữa.
Hai người đi vào bên trong, quả nhiên trước sảnh là vật liệu xây dựng đặt
lung tung dưới đất, hơn nữa còn có một vài vết máu đã khô. Nếu đoán
không lầm, có lẽ khi mạt thế đến, những người công nhân ở đây vẫn đang
làm việc. Đúng là số trời khó đoán.
Toà nhà rất rộng rãi, bởi vì tầng trệt chất rất nhiều thứ linh tinh, cho nên hai người quyết định
lên lầu. Bên trên thoáng mát hơn một chút, ít nhất dưới chân không có
thứ nào cản đường. Hơn nữa, vì vẫn chưa hoàn thành, cho nên chủ yếu chỉ
xây nền nhà, một mặt tường đã gắn cửa sổ, ba phía còn lại trống trơn,
như vậy có thể quan sát bên ngoài để tiện đường chạy đi.
Sau khi sắp xếp mọi thứ, Thẩm Lăng và Dương Tư Tri xác định toà nhà này là nơi ở tạm thời của cả hai. Tại sao lại là tạm thời? Bởi vì bọn họ không chắc
chắn có ai phát hiện ra không, hơn nữa Dương Tư Tri từng ngỏ ý muốn tìm
người thân, là tìm chứ không phải gặp. Y chỉ muốn xác định bọn họ có an
toàn hay không thôi, còn với thân phận hiện tại, y không muốn để bọn họ
biết. Ngoài ra, nghe được Dương Tư Tri muốn tìm người thân, Thẩm Lăng
cũng muốn. Mặc dù cậu không nhớ bản thân là ai, nhưng biết đâu một ngày
nào đó cậu sẽ nhớ ra thì sao?
"Đàn em... Tư Tri, xung quanh đây không có tang thi, cho nên tui đi tìm đây, tinh hạch sắp hết rồi."
Bởi vì Dương Tư Tri không cho Thẩm Lăng gọi mình là đàn em, cho nên cậu liền ủy ủy khuất khuất gọi tên của y.
Hai người ở lại đây cũng đã được năm ngày, số tang thi mà họ thấy cũng chỉ
đếm trên đầu ngón tay, tinh hạch lại ít đi mỗi ngày. Nếu không kiếm
thêm, bọn họ sẽ chết đói mất. Bởi vì Thẩm Lăng có dị năng, còn Dương Tư
Tri thì không, cho nên cậu phụ trách đi kiếm. Cậu cũng không dùng uy áp
để giết tang thi, mà là dùng dị năng, một phần là muốn để bản thân thuần thục hơn, phần còn lại là muốn trở nên mạnh mẽ. Nếu mạnh hơn, sẽ không
bị điều khiển nữa, sẽ có thể tự bảo vệ bản thân, bảo vệ người bên cạnh.
Một tháng sau.
"Ngày.... Mai sẽ lên... Đường."
Dương Tư Tri chậm rãi nói.
"Tư Tri, tui thấy cậu thà a a a còn hơn bây giờ. Ít nhất không mất nhiều thời gian cho một câu."
Thẩm Lăng chép chép miệng.
Một tháng qua, Dương Tư Tri đã có thể nói chuyện. Có lẽ là do tinh hạch
giúp tang thi tiến hoá, hơn nữa bọn họ lại thường xuyên hấp thu, không
tiến hoá mới là lạ. Điều phiền muộn duy nhất là, không chỉ có bọn họ
tiến hoá, hiện tại đã gần như không thấy được tang thi sơ cấp, tinh hạch hình tròn dần thay thế bằng tinh hạch hình tam giác. Hơn nữa, Thẩm Lăng còn bắt gặp một vài tang thi có dị năng. Ban đầu cậu còn bất ngờ, lóng
ngóng chiến đấu, về sau dị năng hệ băng ngày càng thành thạo, lâu ngày
còn thức tỉnh kĩ năng mới.
Trong một lần chiến đấu với một con
tang thi hệ tốc độ, Thẩm Lăng suýt chút nữa đã để nó chạy thoát, lúc đó
lớp đất dưới chân cậu đột nhiên bắt đầu đóng băng, nhanh như chớp đã lan rộng ra, sau đó khoá chặt chân tang thi xuống đất. Sau này Thẩm Lăng
gọi kĩ năng này là Vùng băng, có điều kĩ năng này tốn rất nhiều dị năng, lần đó bắt được tang thi kia, suýt chút nữa đã đau đầu đến ngất. Ngoài
ra, dị năng không gian của cậu cũng mạnh mẽ hơn, không gian cũng rộng ra một chút, nhưng các kĩ năng hiện tại cậu thức tỉnh cũng chỉ có hai cái, một là thu phóng đồ vật hai là dịch chuyển không gian. Kĩ năng thứ hai
là thứ mà cậu dùng để cứu đám Cố Bắc Thần khi trước, đến hiện tại cũng
chưa dám dùng lần nữa, bởi vì mỗi lần cậu có ý định dùng, dù chỉ là dịch chuyển một tinh hạch nhỏ xíu, cũng khiến đầu đau đớn.
Thời gian qua, Thẩm Lăng đã có thể phân biệt được cấp bậc tang thi. Tang thi có
tinh hạch tròn là sơ cấp, tam giác là cấp 1, hình vuông là cấp 2, đến
hiện tại cũng không có tang thi nào có hình dạng tinh hạch giống con
tang thi lần trước, hình ngũ giác. Thẩm Lăng cũng đã thử cấp bậc của
mình, cậu có thể điều khiển tang thi cấp 2, như vậy cấp có thể đang ở
cấp 3 hoặc hơn.
"Vậy trước tiên chúng ta đến thị trấn Ba Vĩ. Tui hong có biết đường đâu nha."
Hai người đã quyết định sẽ đến tìm người thân của Dương Tư Tri. Cũng may
nhà của y ở gần Hoả Biên, nếu tránh những nơi đông người, ít nhất sẽ mất 3 ngày để đến đó. Mà thị trấn Ba Vĩ là đích đến, sau đó bọn họ sẽ tìm
kiếm nơi ở tiếp theo, thuận tiện điều tra thân phận của Thẩm Lăng.
"Ừm."
Lúc này, một tiếng uỳnh vang lên. Thẩm Lăng và Dương Tư Tri đều cảnh giác đứng dậy.
"Có mùi con người. Khá đông."
Thẩm Lăng nhíu mi nói. Cậu trốn sau một tấm ván được dựng ở giữa, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nơi đó bốc lên một ngọn khói nhỏ, một vài cây cối ngã xuống. Bởi vì giác
quan của Thẩm Lăng rất tốt, cho nên cậu có thể nghe rõ ràng tiếng đánh
nhau của từ bên đó phát ra.
"Có vẻ như ở đó có một nhóm người đang chiến đấu."
Dương Tư Tri gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nơi này từ trước đến giờ chưa từng có người đến, hôm nay tại sao lại xảy ra chuyện này. Nhưng trước hết hai người bọn họ cần phải trốn đi, nếu đám
người kia đến đây nhìn thấy được họ, sẽ không hay.
"Đi."
Thẩm Lăng cũng không chần chờ lâu, vội vã kéo theo Dương Tư Tri xuống lầu,
theo hướng ngược lại chạy đi. Có điều, khi hai người vừa đến được tầng
trệt, một vật thể màu đen đột nhiên bay đến, xuyên qua tường nhà đi
thẳng đến chỗ họ. Nhưng có lẽ do lực cản của bức tường, vật đó lao xuống đất, nằm cách hai người Thẩm Lăng không xa.
"Hộc."
Thẩm Lăng hoảng hốt nhìn vật đó, đúng hơn là nhìn người đàn ông đang nằm
dưới đất. Toàn thân anh ta đều là máu, hiện tại vẫn đang không ngừng học máu, nhiễm đỏ nền nhà.
"Là người. Hình như bị thương rất nặng, làm sao đây?"
Sự xuất hiện đột ngột của người này khiến kế hoạch rời đi của cả hai bị chậm trễ.
"Mau đi."
Dương Tư Tri cảm giác không ổn, nếu người này ở đây, không lâu nữa đồng đội của hắn cũng sẽ đến. Lúc đó....
Thẩm Lăng gật đầu, cắn răng nhìn người đàn ông một lần nữa, bước chân xoay
chuyển. Nhưng cậu chỉ đi được đến cửa sau, một hoả cầu dùng tốc độ kinh
người bay đến sau lưng Dương Tư Tri. Thẩm Lăng cảm nhận được nguy hiểm,
trong chớp mắt kéo Dương Tư Tri ra sau lưng, khủy tay tạo một lớp khiên
băng, hoả cầu chạm vào khiên băng lập tức bốc hơi. Sau khi đã ngăn được
đòn tấn công, Thẩm Lăng cũng không chần chừ nữa, xoay người chạy.
"Đợi đã!"
Mặc kệ giọng nói ở sau lưng, Thẩm Lăng nhíu chặt mày chạy đi. Không ngờ kế
đó, một bóng đen bám theo sau lưng cậu, chưa đến vài giây đã vượt qua
chặn đường hai người. Người đang ngăn cản họ là một thiếu niên, cậu ta
mặc một bộ đồng phục thể dục, có vẻ là của một ngôi trường nào đó, hai
tay cậu ta dang ra, vẻ mặt hung dữ nhìn hai người Thẩm Lăng.
"Tránh ra!"
Thẩm Lăng kéo thấp mũ áo, che lại hai mắt đỏ ngầu của mình, đè thấp âm thanh nói.
"Hai người không được đi!"
Thiếu niên nọ không quan tâm đến lời nói của Thẩm Lăng, vẫn kiên trì đứng chắn trước mặt họ.
"Nếu cậu không tránh ra, đừng trách tôi động thủ."
Nếu còn dây dưa với thiếu niên này, sớm muộn gì đám người kia cũng sẽ đuổi
đến. Thẩm Lăng vội giơ tay lên, vô số băng tiễn lơ lửng trên không, chỉ
cần vẫy tay một cái có thể đâm xuyên người thiếu niên nọ.
"Xin hãy dừng tay."
Lúc này, một giọng nam đột nhiên vang lên. Thẩm Lăng thấy tình thế không
ổn, vội vã điều khiển băng tiễn tấn công thiếu niên, nhưng cũng không
thật sự đánh trúng cậu. Sau đó, nhân lúc thiếu niên hoảng loạn, kéo
Dương Tư Tri đi mất.
Thấy hai người đã đi xa, người đàn ông vừa
mới đến có chút bất ngờ. Thiếu niên nọ nhận ra mình không bị làm sao,
định bụng đuổi theo hai người Thẩm Lăng lần nữa. Nhưng đã bị giọng nói
của người đàn ông nọ ngăn lại.
"Không cần đâu, bọn họ đi xa rồi."
Người đang nói là một người đàn ông anh tuấn, anh ta mặc chiếc áo sơ mi đen,
hai cúc áo đầu mở ra, tay áo được kéo lên cao, cánh tay rắn chắc có vài
vết thương đang rỉ máu, phía dưới là chiếc quần thun bó cũng màu đen ôm
lấy đôi chân dài thẳng tắp, nhìn qua vô cùng quyến rũ. Người đàn ông
nhíu mày nhìn phương hướng hai người Thẩm Lăng rời đi, trong lòng dâng
lên cảm xúc kì lạ.
"Anh Hạo, sao lại không để em đuổi theo, với tốc độ của em chắc chắn có thể đuổi kịp."
Thiếu niên nọ phủi phủi vụn băng bám trên áo, chu môi nói với người đàn ông kia.
"Dị năng của người đó mạnh hơn tôi."
"Sao có thể?"
Thiếu niên nọ nghe vậy kinh ngạc. Dị năng của anh Hạo nhà cậu ta đã là cấp 2
trung kì, là dị năng giả mạnh nhất trong căn cứ, làm sao người khi nãy
có thể mạnh hơn được?
Lúc này, một cô gái đi đến chỗ hai người.
"Thiếu gia, tang thi đã được giải quyết hết, còn Ngu Ưng... Có lẽ không qua khỏi."
Cô gái thở dài nói.
Người đàn ông kia gật đầu. Nheo mắt nhìn phía trước một lần nữa, mới xoay lưng theo sau cô gái kia.
Thẩm Lăng và Dương Tư Tri đã chạy một quãng khá xa, nhận ra không có ai đuổi theo mới dừng lại.
"Sao bọn họ lại ngăn cản chúng ta."
Thẩm Lăng vô cùng khó hiểu. Rõ ràng cậu và đàn em không có làm gì họ, nhưng
thiếu niên kia lại chặn đường không cho họ đi. Chưa kể đến hoả cầu khi
nãy, nếu cậu không phản ứng nhanh, Dương Tư Tri đã bị thiêu trụi phần
lưng rồi.
"Không biết... Nữa."
Dương Tư Tri cũng khó
hiểu như Thẩm Lăng. Nhưng họ đã không đuổi theo nữa là được rồi. Sức
nóng khi nãy mém nữa đã hù chết Dương Tư Tri y, may mà Thẩm Lăng phản
ứng kịp.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Hai người không thể quay lại toà nhà kia được, xung quanh đây lại chỉ có đất đá và cây, vậy họ phải ở đâu a?
"Ba... Vĩ."
Vốn dĩ dự định của hai người là ngày mai mới lên đường, nhưng hiện tại đã
xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ cũng chỉ có thể đi trước kế hoạch, dù sao cũng không ảnh hưởng gì.
"Nhưng mà tui hong biết đường đâu."
Dương Tư Tri trợn mắt, bất đắc dĩ chỉ tay về một hướng. Thẩm Lăng vội vã gật đầu, kéo Dương Tư Tri đi mất.
- ---
Ở toà nhà khi nãy, có 8 người yên lặng ngồi dưới đất, vẻ mặt u ám nhìn
cái xác dưới chân. Trên người bọn họ đều là vết thương lớn nhỏ, nhưng
chỉ có duy nhất Ngu Ưng chết, tâm trạng ai cũng không được vui vẻ.
"Nếu có Phương tiểu thư ở đây thì tốt rồi, cậu ấy có lẽ sẽ không chết."
Một người đàn ông râu quai nón nhẹ giọng nói.
Phương tiểu thư trong miệng hắn là dị năng giả hệ trị liệu duy nhất trong căn
cứ, có thể ngăn vết thương lớn, mặc dù không phải cải tử hồi sinh, nhưng có thể cứu được người đang bị thương nặng. Bọn họ cũng định để Mộc Phi, cũng là thiếu niên có dị năng tốc độ khi nãy đưa người về căn cứ, nhưng cậu ta sức lực yếu, không thể đỡ Ngu Ưng, cho nên chỉ có thể nhìn đồng
đội từ từ rời đi.
Cô gái khi nãy vuốt mắt Ngu Ưng, để hắn có thể nhắm mắt mà đi, sau đó hai đội viên khác đỡ hắn dậy, đem chôn cất.
"Thẩm Hạo, có nhìn rõ hai người khi nãy là ai không?"
Râu quai nón lên tiếng.
"Không, bọn họ che khuất mặt, hơn nữa tốc độ và dị năng rất mạnh."
Thẩm Hạo nhíu mi nói. Nhắc đến hai người Thẩm Lăng, anh ta lại cảm thấy khó chịu, một cảm giác không biết tên cứ xuất hiện.
"Mau quay về căn cứ, chúng ta phải đàm phán nhanh chóng, trở lại thủ đô càng sớm càng tốt."
Thẩm Hạo đứng dậy, xoay đầu nhìn về phía sau một cái, mới dẫn theo đội ngũ đi mất.