Trần Ngọc Hà chưa thấy người đã nghe tiếng. Cô vừa chạy vào phòng liền hét lên với Trương Lập Á
- Tao không mơ chứ? Tao với mày đã trở về rồi ư? Hãy tán tao một cái và nói tao không mơ đi!!
Bốp_
- Ui da con khốn, mày tán tao thiệt hả...?
- Mày yêu cầu mà!
Trần Ngọc Hà tính chửi thêm nhưng lại thấy thái độ trầm tư, ủ rũ khác với
ngày thường của Trương Lập Á cô liền nhịn xuống cơn mắng chửi, nói
- Mày sao vậy Á Á?? Còn vì giấc mơ kia mà buồn sao?
- Mơ???
Trương Lập Á mở to mắt nhìn Trần Ngọc Hà, cô nói
- Mày nghĩ tao với mày có thể mơ chung một giấc mơ tường tận đến vậy sao? Mày nghĩ Lan tỷ với mày làm chuyện xx đó cũng là mơ sao? Và mày nghĩ
cái chết của Lan tỷ mày cũng chỉ là mơ thôi sao?
Trương Lập Á từng bước ép sát Trần Ngọc Hà khiến cô hoảng loạn lắc đầu
- Đừng đừng nói nữa... Xin mày, hãy để tao nghĩ nó là một giấc mơ, còn hơn... . truyện đam mỹ
Trần Ngọc Hà rơi nước mắt, Trương Lập Á nắm lấy bả vai cô lay mạnh
- Tao không thể cho nó là giấc mơ được. Mọi thứ là thực tế, tất cả đều là thật! Mày kêu tao có thể quên thế nào đây? Mày nói đi... tao phải quên
thế nào đây???
Trương Lập Á khụy xuống khóc thành tiếng. Đã mấy
ngày nay ở một mình cô không khóc nhưng bây giờ khi nhìn thấy Trần Ngọc
Hà thì mọi việc cứ thế hiện lên trong đầu cô. Bóng dáng Hoàng Tử San cứ
quanh quẩn bên cô mỗi khi đêm về. Đã bốn ngày nay cô không ngủ, không
thể ngủ... vì bao nhiêu suy nghĩ cứ mãi hiện diện trong trí óc cô
- Tiểu Á... Đừng như vậy mà, mày nghĩ chứng kiến Lan nhi chết trước mặt
tao, tao không đau lòng sao? Nhưng tao phải làm gì? Mày phải làm gì?
Chúng ta nên làm gì được đây? Chẳng lẽ mọi chuyện đã đến nước này mày
còn muốn quay trở lại cái game ảo kia sao? Quay lại để nhận lấy đau khổ
cùng sự dối trá sao? Hoàng Tử San... Nàng ấy đã thay đổi rồi, đã không
còn là cô nương khờ khạo và ngây thơ mày từng yêu nữa rồi!!!
- Hà Hà... Tao vẫn thấy mọi chuyện còn gút mắt chưa thể tháo. Tao vẫn luôn cảm thấy như thế, tao muốn quay lại ngôi mộ kia!
- Mày đừng phát điên nữa tiểu Á... Chấm dứt đi, hãy để nỗi đau từ từ tiên tan. Tiểu Á à... dù mày có quay lại đó cũng không làm được gì đâu!!
- Mày nói thì dễ, bỏ qua sao?? Nỗi đau của mày chính là nhìn Lan tỷ chết
đi. Mặc dù tỷ ấy có lừa dối mày nhưng ít nhất tỷ ấy không có tuyệt tình
với mày, và đến cuối cũng tỷ ấy vẫn là yêu mày... Còn tao....?? Tao
không thể đối mặt được vì tao không tin và chấp nhận sự thật này!!
- Không tin thì sao? Sao tao nói mãi mày không hiểu? Bây giờ có tìm hiểu
thì mày cũng có thể quay lại vào game sao? Thậm chí mày còn không biết
chủ mưu đằng sau cái game này là ai và có mục đích gì, thử hỏi mày tìm
hiểu điều gì?
- Mày không giúp tao cũng được, tự tao sẽ đi!!!
- Mày rảnh nên thường xuyên lên internet đọc tin tức đi tiểu Á à...!
- Ý mày là sao???
Trần Ngọc Hà lấy chiếc điện thoại di động mà cô đã mượn của mẹ mình để xem
tin tức cho đỡ buồn chán chờ ngày xuất viện, cô ấn mở gì đó rồi đưa cho
Trương Lập Á
- Đáng lẽ tao tính nói với mày nhưng có lẽ mày nên xem tận mắt sẽ tin hơn!
Trương Lập Á nhận lấy điện thoại trong tay Trần Ngọc Hà rồi nhìn vào tiêu đề hiện lên trước mắt
NÓNG... NGÔI MỘ CỔ KỲ LẠ MÀ CÁC NHÀ KHẢO CỔ ĐANG NGHIÊN CỨU TRONG VÒNG MỘT ĐÊM LIỀN BIẾN MẤT KHÔNG THẤY TÂM HƠI... CHO TỚI TẬN BÂY GIỜ VẪN CHƯA MỘT NHÀ KHOA HỌC NÀO GIẢI MÃ ĐƯỢC ĐIỀU NÀY!!
-Đây là...
Trương Lập Á đưa mắt nhìn Trần Ngọc Hà, cô trầm tư hỏi
- Là vào ngày chúng ta bị tai nạn! Nó đồng thời cũng biến mất!!
Trần Ngọc Hà ưu tư nói, Trương Lập Á không thể tin lắc đầu
- Không thể nào!! Sao lại như vậy??
- Tao cũng không biết! Chuyện này quá mức kỳ lạ, vượt xa mọi tưởng tượng
của chúng ta!! Trừ phi mày có thể tìm ra kẻ đứng sau mọi chuyện, nhưng
thế giới bao la rộng lớn mày đi đâu mà tìm? Tiểu Á à... hãy bỏ cuộc đi,
hãy chấp nhận mọi chuyện là sự thật đi! Mày còn có gia đình... Có cha,
có mẹ còn cả em trai của mày... Họ đều đang đợi mày về!! Đây mới là đời
sống thực tại của mày!!
- Vậy cái chết của Lan tỷ, mày có thể quên sao? Cả đời sẽ không nhớ đến tỷ ấy sao??
Trần Ngọc Hà trầm mặt, cô đau khổ nói
- Sẽ không... Nhưng tao vẫn sẽ tiếp tục sống... Vì Lan nhi, vì chính bản
thân tao và vì gia đình tao. Tao chắc chắn Lan nhi sẽ không muốn nhìn
thấy tao vì nàng mà đau khổ đến chết!
Trương Lập Á cũng thôi
không nói gì nữa, chợt một vệt sáng xanh yếu ớt lóe lên trong túi áo của Trần Ngọc Hà. Cô móc ra một viên đá nhỏ nói
- Khi tao với mày
cùng rơi xuống vách núi, tao đã ngậm chặt nó trong miệng không buông và
khi tao tỉnh dậy nó vẫn cứ ghế nằm yên trong miệng tao, xém tí nữa khiến tao tắc thở rồi
- Đây là viên đá mà thái tử thủy vương quốc tặng cho Lan tỷ?
- Phải!!
- Ừ...
- Thôi mày nghỉ ngơi đi, có lẽ tuần sau chúng ta sẽ xuất viện về nước!!
- Ừm...
VIỆT NAM
BIỆT THỰ CAO CẤP PHÚ MỸ HƯNG_Q7
Trương Lập Á vẫn thu mình trong phòng suốt một tháng qua. Sau khi cô về nhà
thì cha con cô cũng đã làm hòa. Ông hứa sau này sẽ không ngăn cấm cô nữa kể cả xu hướng tính dục của cô. Trương Lập Á biết qua vụ tai nạn kia
thì cha cô cũng sợ một lần nữa mất đi cô nên ông mới chịu hòa hoãn như
vậy. Cô bật khóc và quỳ xuống cầu xin ông tha thứ cho sự bất hiếu mấy
năm qua của cô.
Sau khi hay tin cô đã tỉnh và quay trở về nước,
báo chí liền thay nhau kéo tới nhà tìm cô nhưng đều bị bảo vệ ngăn lại.
Một năm mấy qua cô hôn mê, giới giải trí cũng dần quên lãng đi cô, nhưng dù sao sức ảnh hưởng của cô vẫn còn rất lớn nên cánh nhà báo mới tìm
đến đây. Cô cũng không thèm để ý và cũng không muốn tiếp ai trong
showbiz bởi vì bây giờ có cho cô cả một núi tiền cô cũng không còn tâm
trạng để trở về như xưa.
- Tiểu Á...
Mẹ cô gõ cửa bước
vào, bà lo lắng nhìn con gái mình hơn một tháng nay cứ ngây ngốc nhốt
mình trong phòng. Bà thở dài vì nghĩ chắc cô vẫn còn bị ảnh hưởng sau vụ tai nạn ấy. Cũng phải thôi... Hôn mê hơn một năm trời khi tỉnh lại cũng khó tránh khỏi bỡ ngỡ.
- Tiểu Á.. Có người muốn gặp con!
- Con không muốn gặp ai, mẹ... con rất mệt!
- Là cha nuôi con!
- Cha nuôi?
- Ừ...
- Vậy mẹ kêu ông ấy vào đi!
Trương Lập Á làm gì thì làm nhưng vẫn là luôn kính trọng người cha nuôi này.
Ông là người đã nâng đỡ cô khi cô mới chân ướt chân ráo tiến vào showbiz cho nên đối với ông, cô luôn có một sự tôn trọng nhất định!
- Bella...!!
Trương Lập Á thoáng chút sững sờ, vì lâu rồi chưa ai gọi biệt danh của cô. Cô mỉm cười
- Cha nuôi...
Mạnh Đại Hùng trầm ngâm ngồi xuống ghế sofa, Trương Lập Á cũng ngồi xuống
đối diện ông. Vẻ mặt của Mạnh Đại Hùng rất lạ, ông ta không giống như là một người đến thăm bệnh mà là đến vì một nguyên do gì đó sâu xa...
Trương Lập Á cũng trầm ngâm suy nghĩ... Bây giờ cô mới để ý thấy cái tên Mạnh
Đại Hùng này của cha nuôi cô rất giống với cái tên của tiên vương_ Mạnh
Hùng Dũng. Cô bật cười xua tan mọi ý nghĩ trong đầu... Cha nuôi thì liên quan gì!!
Mạnh Đại Hùng dường như cũng đang suy tư gì đó, Trương Lập Á cũng không phiền ông cho đến khi ông mở miệng
- Con khỏe hơn rồi chứ?
- Con còn ngồi đây nói chuyện với cha chứng tỏ con khỏe hơn nhiều rồi!!
- Vậy thì tốt... Ta cũng không vòng vo nữa. Hôm nay ta đến đây là có hai chuyện muốn cầu xin con!
- Cha nuôi, có gì cha cứ nói... Giúp được con sẽ giúp sao lại nói là cầu xin?
- Vì chuyện này ta biết con sẽ khó chấp nhận và thậm chí là hận ta!
- Hận ư? Làm gì đến nổi. Chẳng lẽ... Cha bỏ rơi con đi nâng đỡ người khác làm đại minh tinh rồi... Haha chuyện đó cha khỏi lo, con cũng không
muốn quay trở về showbiz đâu!
- Không... Đều ta sắp nói đây có lẽ là một cú shock khá lớn đối với con!!
Trương Lập Á cảm thấy được sự nghiêm túc trong lời nói của Mạnh Đại Hùng nên không còn cười nữa mà nghiêm túc lắng nghe...
- Điều cầu xin thứ nhất.. Xin con hãy tha thứ cho ta. Điều cầu xin thứ hai... Xin con hãy cứu lấy con gái ta!!
Trương Lập Á hết sức kinh ngạc, cô cứ tưởng mình nghe lầm nhưng không. Từng
chữ, từng chữ đều hết sức rõ ràng. Cô ngạc nhiên nói
- Tha thứ? Cha đã làm gì con mà phải cầu xin tha thứ??
- Bell... Thật ra vụ tai nạn của con, một phần do ta sai người gây ra...
Trương Lập Á như không tin vào tai mình, lắc đầu nói
- Sao có thể? Cha làm sao có thể đối với con như vậy... Haha... Không vui đâu cha, không hài hước tí nào
- Bell... Hãy nghe ta nói. Cho dù sau khi nghe xong con muốn kiện ta ta
cũng chấp nhận. Nhưng hãy nghe ta nói... Đừng ngắt ngang lời ta!
Mạnh Đại Hùng đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ông lấy hơi nói...
- Thật ra do ta ích kỉ. Ta tiếp cận và nâng đỡ con không phải vì ta tốt
mà là vì mưu tính của riêng ta. Như con đã biết con gái ruột của ta đã
qua đời vì bệnh tim nặng
- Ừ...
Trương Lập Á âm trầm lên tiếng. Mạnh Đại Hùng gật đầu nói tiếp
- Ta vì quá yêu thương con mình nên sau hai năm con gái ta mất, ta đã tìm mọi cách để hồi sinh nó.
- Cái gì? Chuyện đó thật nực cười, làm sao có thể?
- Phải... Đó là chuyện nực cười nhất thết gian nhưng ta đã làm được. Ta
đã hồi sinh nhưng chỉ hồi sinh linh hồn của con gái ta vào một thế giới
khác, không gian khác. Ta đã thuê những bộ não giỏi nhất thế giới tạo ra một lập trình game...
- Cái gì... Cha đừng nói là...
Trương Lập Á giật nảy mình hỏi lại Mạnh Đại Hùng, ông ta cũng từ tốn gật đầu
- Phải... Ta chính là người đứng đằng sau mọi chuyện! Người mà con đang muốn tìm kiếm
- Cha là hệ thống biến thái ấy!?
- Phải, là ta...!!
Trương Lập Á rụng rời tay chân, cô như không còn hít thở nổi, nói
- Tại sao? Tại sao lại làm vậy??
- Ta đã lập ra một thế giới mới, thế giới có thể nuôi dưỡng linh hồn con
gái ta. Nhưng ta lại không cách nào đưa nó quay về bên ta vì thể xác nó
đã tan thành tro cốt. Ta đành phải âm thầm tìm kiếm... Tìm những người
hạp cung và mạng, cả về thông số âm dương lại còn hợp về thể xác lẫn
linh hồn để có thể.... đưa hồn con gái ta nhập về thể xác đó!
Mạnh Đại Hùng nói xong cúi đầu giống như đang hối lỗi. Trương Lập Á đứng bật dậy nhìn Mạnh Đại Hùng không thể tin, cô lắp bắp
- Vì vậy nên ông điều tra tất cả về tôi... Ông biết tôi và con gái ông
hợp nhau nên ông muốn giam giữ linh hồn tôi trong đó thay cho con gái
ông và đưa linh hồn con gái ông chiếm dụng thể xác tôi?
- Phải...
- ÔNG...
Trương Lập Á tức giận siết chặt nắm tay. Cô không thể tin vào tai mình, người
mà cô một lòng kính trọng lại là người muốn đẩy cô vào chỗ chết chỉ vì
sự ích kỉ của bản thân!
- Ta biết con rất hận ta, con muốn đánh
muốn giết ta cũng được nhưng xin hãy để ta nói hết mọi việc, đến lúc đó
tùy con xử trí ta thế nào cũng được!
Trương Lập Á thật rất muốn
một dao đâm chết ông ta, sao ông ta lại có thể coi trọng mạng sống con
gái ông ta mà hy sinh những mạng sống khác như vậy
- Tôi là người thứ mấy hả? Người thứ mấy mà ông tìm kiếm??
- Là người duy nhất và cũng là cuối cùng!! Những người chơi trước cũng là do ta bịa ra thôi
- Tại sao?
- Tại vì con gái ta đã vì một người mà muốn buông bỏ chuyện này!
- Con gái mà ông luôn nhắc tới là...
- Như con nghĩ... Là Hoàng Tử San. Tên thiệt của nó là Mạnh Ngọc Như Ý và cũng chính là con gái ruột của ta!!!
Trương Lập Á lại té phịch xuống ghế. Đầu óc quay cuồng. Cô cố gượng thân mình hỏi
- Vậy nàng cũng biết hết kế hoạch của ông?
- Phải!!
Trương Lập Á thẩn thờ không còn nói thêm được điều gì. Mạnh Đại Hùng quay lại nhìn Trương Lập Á nói
- Ta xin lỗi, mọi chuyện không liên quan đến Như Ý.. Tất cả đều là ta bày ra. Ban đầu khi ta liên hệ với nó qua Tà Linh nó đã không chấp nhận.
Nhưng ta lại nói nếu nó không chấp nhận thì ta sẽ chết và đến với nó,
khi đó con bé mới đáp ứng ta.
- Làm sao mới đưa linh hồn nàng ra?
- Phải có một người hợp mạng không nói mà còn phải là một người chân
thành với nàng, nguyện vì nàng mà làm tất cả. Sau khi thu thập đủ năm
viên thiên thạch, Như Ý sẽ nuốt năm viên thiên thạch ấy vào người rồi tự tay giết chết kẻ thế thân kia, sau đó đợi ngày trăng máu, âm dương hợp
nhất sẽ đưa được linh hồn nàng nhập về thể xác ấy. Bởi vì lình hồn con
bé đã bị giam ở đây khá lâu nên phải nhờ vào sóng điện từ của trăng máu
trong game kết hợp *sóng từ âm của năm viên thiên thạch mới có thể đưa
được linh hồn con bé ra bên ngoài
(*Sóng từ âm là nguồn sóng
liên kết với thế giới âm ti, có thể lôi kéo hồn người nhập về thể
xác.... Lưu ý nó chỉ có trong truyện chứ không có thực ngoài đời!)
- Haha hóa ra vì vậy ông mới kêu tôi đi tìm năm viên thiên thạch ấy bằng
mọi giá nhưng tiếc thay kế hoạch lại không như cha con ông suy tính vì
chính tôi là người đã nuốt năm viên thiên thạch vào cơ thể
- Không... Mọi việc sẽ vẫn diễn ra theo kế hoạch nếu như không có một sự cố bất ngờ phát sinh
- Sự cố ấy chính là có người cũng muốn đoạt lấy năm viên thiên thạch kia nên đã phá hỏng mọi kế hoạch của cha con ông?
- Không... Nếu Như Ý muốn lấy thì từ lúc ngươi đang nói chuyện với Mộc
Quế Anh, con bé đã có thể giết ngươi để lấy rồi nhưng con bé lại không
làm theo kế hoạch mà ta đã định ra
- Haha là do nàng ta thấy vẫn chưa chơi đùa với tôi đủ thôi, nào ngờ lại phát sinh nhiều chuyện...
- Con nghĩ con bé thật sự chơi đùa con?
- Nếu không thì là gì? Nàng ta giả ngây ngốc trêu ghẹo tôi, nàng ta lạnh
lùng tàn nhẫn muốn giết chết tôi, như vậy không chơi đùa tôi thì là gì??
- Nếu con bé muốn chơi đùa con thì con đã không thể toàn thây
toàn mạng mà sống dậy và bình an như bây giờ. Nếu con bé muốn chơi đùa
con thì khi vừa lấy đủ năm viên thiên thạch con bé đã nhanh tay giết
chết con. Nếu con bé muốn chơi đùa con thì khi hai đứa làm loại chuyện
kia con bé đã không nằm yên như vậy mà diễn theo con!!
- Ông... Ông thấy hết sao?
- Ta cũng không bỉ ổi, biến thái đến mức nhìn con gái mình làm chuyện yêu với con, ta chỉ nghe thấy thôi. Mà ta là hệ thống game nên tự nhiên sẽ
biết!
Trương Lập Á cười mỉa mai
- Ông nói sao không được, cha con ông cá mè một lứa, ông kêu tôi làm sao tin?
- Có thể con không biết cũng có thể con vẫn chưa nhớ lại... Thật ra đây
không phải lần đầu con xuyên vào game mà là lần thứ hai?
- Lần thứ hai??? Vậy là ông đã muốn giết tôi hai lần... Haha phải nói là số tôi cao hay mạng tôi tốt đây?
- Ta không phủ nhận đã muốn giết con hai lần. Nhưng lần đầu lại là do ông trời cố ý sắp đặt! Cách đây hai năm trước... khi con đi leo núi với
Trần Ngọc Hà, hai đứa cũng gặp tai nạn bất đắc kì tử. Ta cũng sử dụng
sóng điện từ để thu linh hồn hai con vào game... Nhưng lần đó cũng thất
bại. Lần đó con đã phản bội lại Như Ý... Vì lần đó người con yêu là Mộc
Quế Anh. Sau đó... Như Ý đã tận tay đẩy con xuống vực với một tâm trang
cực kì thù hận con. Con đã chọn Mộc Quế Anh mà bỏ con bé, con tính cùng
Mộc Quế Anh cao chạy xa bay cho đến khi con bé tìm ra con. Con bé đã bắt con nuốt năm viên thiên thạch và đẩy con xuống vực sâu điều đó giải
thích cho việc vì sao trong hầm mộ được tìm thấy lại có bức tranh do
đích thân con vẽ cùng với chiếc đồng hồ mà ta đã tặng cho con.
Trương Lập Á sững sờ, thì ra là vậy... đó là lý do vì sao lại có bức tranh kia cùng chiếc đồng hồ tồn tại. Là do trước đây xuyên vào để lại ư?
- Nhưng ông nói đó là phiên bản mới nhất, còn mới tặng tôi đây...
- Con thật là một người không bao giờ biết lên mạng mà tìm hiểu. Ta nói
mà con cũng tin sao? Chiếc đồng hồ đó là do ta đã tặng con hai năm về
trước, sau này ta chỉ đơn giản tặng lại cho con một lần nữa thôi!! Ta
chỉ thử khơi gợi một chút ký ức trong con nhưng không thành. Như vậy vừa đúng ý ta, ta liền bắt đầu kế hoạch lần thứ hai...
...Con có tự hỏi vì sao cả hai lần con đều sống sót trở về nguyên vẹn và vì sao Như Ý cũng như San nhi lại nói rằng... nàng không còn tin vào tình yêu tồn
tại không? Vì con bé đã yêu con, yêu con từ lần trước khi con xuyên vào. Lúc trước khi con nhập về lại thể xác cũng là lúc con bé lên ngôi
vua.... Đến lúc con bé tự tử chết đi vì tình yêu dành cho con thì hệ
thống game cũng sụp đổ... Vì thế tất cả mọi thứ trong game đều xuyên ra
ngoài. Thật ra mọi đồ vật đó cũng chỉ là chiều không gian ảo đánh lừa
thị giác thôi chứ chúng không hề có thật. Mọi thứ họ thu được chỉ là đất đá mà họ lại không hay biết.... Khi ta hồi phục lại game thì Như Ý cũng đồng thời bị mất đi ký ức. Con bé đã quên đi con.... Cho đến khi con
xuyên vào và từ từ khơi gợi lại ký ức của con bé một lần nữa. Lúc đó con bé vừa yêu lại vừa hận con nhưng đến sau cùng con bé vẫn là chọn cách
yêu con thêm lần nữa.
- Không thể nào!!
- Nếu con không
tin có thể hỏi mẹ con. Họ vì không muốn con nhớ lại vụ tai nạn kia mà
hoảng sợ ảnh hưởng tâm trí con nên mới không muốn nói cho con biết!
- Không thể nào... San nhi....
- Ta thề những điều ta nói là thật. Những lời con bé nói với con trên
vách núi là đúng nhưng chỉ đúng có một phần là con bé đã không còn tin
vào tình yêu con dành cho nó. Còn những chuyện còn lại đều do con bé tự
bịa đặt ra. Con bé muốn con hận nó, muốn con sau khi rời khỏi thế giới
game có thể quên đi tất cả mọi chuyện mà sống!!!
Trương Lập Á
sững sờ, nước mắt đã rơi từ lúc nào. Cô ôm lấy trái tim mình đau đớn.... Cô còn nhớ rõ ánh mắt thê lương của nàng khi cô rớt xuống vực sâu. Thì
ra mọi chuyện là như vậy, thì ra đồ ngốc kia lại một lần nữa yêu cô mà
đánh đổi cơ hội sống lại... Đồ ngốc, San nhi... nàng chính là đồ
ngốc...!!!
Trương Lập Á ngẩng đầu cố kiềm nén giọng nói khàn đặc của mình mà hỏi Mạnh Đại Hùng
- Vậy bây giờ nàng ra sao?
- Rất nguy kịch... Có một sự việc bất ngờ thay đổi mà ta cũng không kiểm
soát được cho nên ta mới tới đây nhờ con. Như Ý là lý do mà ta tạo nên
game nên nếu lần này Như Ý lại chết đi lần nữa thì hệ thống game sẽ lại
sụp đổ hoàn toàn, tất cả sẽ không thể nào phục hồi lại thêm lần nào nữa. Khi đó linh hồn của Như Ý và tất cả những linh hồn trong đó đều sẽ vĩnh viễn tan thành mây khói!!!
- CÁI GÌ??
Trương Lập Á bật đứng dậy nhưng lại lảo đảo ngã về sau. Cô từ từ mất đi ý thức chìm vào hôn mê.