Tiếng gió réo vi vu đầy bi thảm nói thay nỗi lòng
những người nơi đây. Hai người trong số họ cứ thế mà ra đi nhưng nỗi đau đớn ấy lại không bằng nỗi tuyệt vọng của Trương Lập Á ngay lúc này.
- San nhi...
- Hoàng Tử San? Đâu chứ?
Mạnh Hùng Dũng nhìn quanh hỏi nhưng Trương Lập Á cũng không hề đáp trả hắn
chỉ chằm chằm nhìn hắc y nhân trước mắt. Mạnh Hùng Dũng ngơ ngác nói
- Ngươi đừng nói nàng chính là Hoàng Tử San?
- Ta có thể không nhìn rõ được mặt nàng nhưng mùi hương tỏa ra trên cơ
thể nàng khi nàng ôm lấy ta rời đi thì không thể nào nhầm lẫn được, bởi
vì trên cơ thể nàng lúc nào cũng có một mùi thơm rất đặc biệt, ta nói có đúng không?
Trần Ngọc Hà cũng như không tin vào tai mình lên tiếng
- Chít chít chít [ Mày có nhầm lẫn không tiểu Á, nàng mà là Hoàng Tử San
ngốc nghếch kia sao? Nàng ta võ công rất thâm hậu còn Hoàng Tử San lại
ngốc, sao có thể?? ]
- Tao cũng đang rất muốn biết nguyên nhân thật sự!
Trương Lập Á vẫn một mực nhìn Hoàng Tử San đang đứng quay lưng về hướng cô.
Nàng chậm rãi quay đầu lại, điều đầu tiên đập vào mắt nàng chính là ánh
mắt tuyệt vọng nhưng lại có chút mong chờ của Trương Lập Á đang nhìn
nàng. Nàng chậm rãi nói
- Trương cô nương nói rất đúng!! Ta chính là tam công chúa của Kim quốc_Hoàng Tử San!
- KHÔNG THỂ NÀO!
Cả Trần Ngọc Hà cùng Mạnh Hùng Dũng đều la lên chỉ có Trương Lập Á là vẫn
còn nhìn nàng mà cười mỉa mai, cô cười cho sự ngu ngốc của cô bấy lâu
nay! Nhưng cô vẫn hy vọng, hy vọng Hoàng Tử San còn có thể cho cô một
lời giải thích
Hoàng tử San từ từ tháo bỏ mặt nạ, trên trời Tà
Linh vẫn đang bay lượn xung quanh họ. Gió lại nổi lên thổi bay mái tóc
đen dài của nàng. Gương mặt nàng không còn hiển thị sự ngốc nghếch
thường ngày nữa mà thay vào đó là một gương mặt hết sức tuyệt mỹ nhưng
lại máu lạnh đến đáng sợ. Trương Lập Á hỏi
- Giờ nàng đã chịu rủ bỏ lớp mặt nạ mà nàng đã đeo trên mình bấy lâu nay?
- Nói đúng hơn là mười mấy năm nay!
- Tại sao? Mục đích thật sự của nàng là gì?
- Ngai vàng!!
- Ngai vàng? Haha chỉ có vậy thôi sao? Quyền lực đối với nàng quan trọng
đến thế hay sao? Quan trọng tới mức khiến nàng hết lần này đến lần khác
lừa gạt trái tim ta??
- Trái tim ngươi? Ngươi yêu ta sao?
Hoàng tử San nhìn thẳng vào mắt Trương Lập Á, ánh mắt không vương một chút ấm áp nào khiến trái tim cô lạnh giá. Cô gật đầu
- Phải... Ta đã yêu nàng từ lâu!
- Yêu...? Hahaha trên đời này làm gì có tình yêu? Yêu có khiến ngươi tồn
tại được sao? Yêu có khiến ngươi nắm được quyền lực tối cao sao??
- Thì ra đối với nàng hai chữ "quyền lực" còn cao hơn hết thảy và ta chỉ là một trong những con tốt của nàng!!
Trương Lập Á lẳng lặng rơi lệ, trái tim cô giờ đây tan thành từng mảnh. Đau
đến khó chịu.. Hoàng Tử San nét mặt vẫn vô cùng bình thản
- Phải, ngươi chỉ là một trong những con tốt giúp ta leo lên ngai vàng mà thôi!
- Vậy tất cả mọi chuyện trước giờ đều do nàng gây ra? Đều do một tay nàng và Lan tỷ sắp đặt... Những cuộc mưu sát cũng là do nàng dựng lên?
Hoàng Tử San như đang suy tư gì đó rồi cũng gật đầu
- Phải! Đều do một tay ta sắp xếp!!
- Ngay cả đổ lỗi cho Hoàng Hậu cũng do nàng!
- Đúng! Là do ta sai khiến Dương Ngọc Lan làm ngươi tin Hoàng hậu chính
là kẻ chủ mưu. Dẹp đi một thành phần chướng mắt thì đường lên ngai vàng
của ta càng vững mạnh, không phải ư?
- Hoàng thượng hết lòng yêu thương nàng, vì sao ngay cả hắn ta nàng cũng gạt? Sau này nàng đối mặt với hắn ta thế nào?
- Haha sẽ không có sau này! Hắn đã chết!
- Chết?
Trương Lập Á thất kinh loạng choạng ngã về sau. Mạnh Hùng Dũng đi đến đỡ lấy cô tức giận quát vào mặt Hoàng Tử San
- Ngươi có còn là con người không? Ngay cả cha ruột của ngươi mà ngươi cũng giết? Ta liều với ngươi...
- Đừng
Trương Lập Á cố ngăn Mạnh Hùng Dũng nhưng hắn đã điên tiết lao về phía nàng,
kết quả bị một chưởng đánh lui về sau đến mức quỵ xuống đất
- Muốn chết cũng không cần sớm vậy... Các ngươi rồi cũng sẽ phải chết chỉ là sớm hay muộn!
- Chít chít chít [ Nàng ta thật sự không phải là con người nữa rồi, tiểu
Á... uổng công bấy lâu nay mày tốt với nàng, yêu thương nàng, thì ra mày đặt sai trái tim rồi. Lan nhi cũng vì nàng ta mà chết, nàng ta là một
con quái vật không tim gan! ]
- Phải ta chính là quái vật, như các ngươi nghĩ!
- Nàng nghe hiểu sao? Nàng hiểu Hà Hà nói gì sao?
Trương Lập Á trợn to mắt hỏi nhưng Hoàng Tử San chỉ nhẹ vuốt tóc nói
- Chuyện đó không quan trọng, quan trọng hãy giao năm viên thiên thạch ra đây, ta sẽ cho các ngươi chết được nhẹ nhàng hơn!
- Muốn ta giao cũng được nhưng hãy trả lời thật lòng cho ta biết. Bao
ngày qua bên nhau nàng thật không có một chút rung động nào đối với ta
sao? Kể cả việc..
- Kể cả việc lên giường với ngươi?? Cùng ngươi ân ái?... Haha ta và ngươi đều là nữ nhân, chịu thiệt một chút để ngươi ra sức vì ta thì có là gì?
- Vậy còn ta? Nàng chưa từng yêu ta?
- Yêu? Ta đã nói trên đời này làm gì có tình yêu? Nó chỉ là thứ rác rưởi trong mắt ta!!
- Vì sao nàng lại trở nên máu lạnh như vậy?
- Vì sao ư? Vừa chào đời mẫu thân ta đã mất, lại còn chính người cha tôn
kính của ta hại chết... Xung quanh ta lại toàn những kẻ mang tâm cơ ác
lang. Bọn chúng vì đố kị nên rắp tâm bày mưu hại ta. Ta đã hết lần này
đến lần khác suýt chút nữa thì mất mạng nhưng kẻ làm cha kia lại hết lần này đến lần khác buông tha cho bọn chúng với lý do... chúng cũng mang
dòng máu hoàng tộc. Còn ta thì sao? Không thể nương tựa vào ai được nữa
ta chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Ta phải trở nên mạnh mẽ và máu
lạnh, lúc đó ta mới trả thù cho mẫu thân và giết chết kẻ làm cha vô tâm
kia, dẹp hết mọi trở ngại... đường hoàng bước lên ngai vàng. Lúc đó sẽ
không còn ai ngăn ta hay hãm hại được ta. Sẽ không còn một ai! Bất cứ ai chống lại ta, ta đều sẽ loại bỏ kể cả ngươi!
Trương Lập Á đau thắt lòng, cô ôm ngực ngã khụy xuống. Mắt cô đã mờ đi, thân thể cô đang nóng đến cực hạng, chẳng lẽ...
- Dù nàng có thế nào ta cũng vẫn muốn nói ba chữ "Ta yêu nàng".... nếu
nàng muốn lấy năm viên thiên thạch thì hãy giết ta đi, bởi vì ta đã nuốt chúng vào trong bụng!
Hoàng tử San vẫn rất bình tĩnh, nàng cười to
- Hahaha... được nếu ngươi đã muốn chết như vậy, ta cũng thành toàn cho ngươi!!
Nàng đưa tay bắt lấy Trương Lập Á cùng Trần Ngọc Hà, Mạnh Hùng Dũng ôm ngực đứng lên nói
- Mau thả họ ra, ngươi đúng là ác quỷ không tim. Tại sao ngươi lại đối xử với họ như vậy?
- Thật ồn ào
Hoàng Tử San lại phất tay khiến Mạnh Hùng Dũng văng vào thân cây phía sau, ngất xỉu
- Nàng muốn giết ta cũng được nhưng đừng làm hại Hà Hà và Mạnh Hùng Dũng, họ không có lỗi...
Trương Lập Á thở yếu ớt, năm viên thiên thạch kia dường như đang đốt cháy tim
gan cô cộng thêm sự thật đau lòng như vậy. Cô chỉ muốn nhắm mắt mà ngủ
một giấc thật dài, dài đến mức như qua một kiếp người!
- Hôm nay, ai cũng phải chết! Trương Lập Á, là do ngươi tự chuốc lấy cũng đừng trách ta!
Hoàng Tử San rút cây trâm bạc trên đầu ra đâm vào ngực Trương Lập Á. Máu của
cô văng đầy trên mặt nàng. Nàng vẫn lạnh lùng cười đến tàn nhẫn
- Vĩnh biệt... Á Á....
Hoàng tử San đẩy Trương Lập Á cùng Trần Ngọc Hà trong tay cô xuống vực sâu
kia, Trương Lập Á nhìn lên chỉ thấy bóng dáng cô quạnh của Hoàng tử San
ngày một rời xa... rời xa cô vĩnh viễn. Mắt cô nhòa đi và rơi vào trạng
thái bất tỉnh.
Trên trời sấm sét nổi lên. Một tiếng nói vang vọng khắp vách núi cao
- TẠI SAO CON LẠI LÀM NHƯ VẬY? NHƯ Ý??
- Á Á...
Bóng dáng Hoàng Tử San đứng ở nơi xa. Nàng đưa tay đón lấy Trương Lập Á, cô
cũng đưa tay với lấy tay nàng nhưng không... Bóng dáng nàng đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó trước mắt cô là một màu trắng xóa. Cô đã chết
thật sao? Hồn phi phách tán sao? Tính ra cái chết cũng thật nhẹ nhàng!!!
TÍCH TÍCH TÍCH_
- Bệnh nhân đang có dấu hiệu tỉnh, mau thông báo với người nhà!
Những tiếng nói vang lên bên tai Trương Lập Á. Cô từ từ mở mắt ra... Đây là....
Cô muốn ngồi dậy nhưng tay chân cô đã tê cứng không thể nào nhúc nhích.
Khoảng nữa tiếng sau, cánh cửa bệnh viện bỗng bật mở. Người bước vào
chính là... Mẹ cô!
- Mẹ...
Trương Lập Á mấp máy môi, nhưng phát ra toàn là những âm thanh khò khè. Bà Trương bật khóc nức nở ôm lấy cô
- Tiểu Á, con tỉnh rồi, tốt quá! Lạy trời lạy phật... Thật tốt quá!!
- Mẹ... Nước!
- Được được!!
Bà Trương đỡ cô dậy rồi đưa nước cho cô. Uống xong cô mới lấy lại được ký ức cùng tiếng nói của mình
- Tại sao con...?
Bà Trương khóc thút thít nói
- Con đó... Đi du lịch với Hà Hà thế nào mà lại bị tai nạn, con hôn mê đã hơn một năm mấy nay rồi!
- Một năm mấy?
Vậy tất cả không phải mơ, cô đã nhập hồn về lại xác, nhưng sao lại như
vậy?.. Không lẽ tên biến thái kia thương xót cô nên mới cho cô nhập về
thể xác sao?
- Vậy còn Hà Hà..??
Hà Hà nó nằm phòng bên
cạnh, cũng có bà Trần lo cho nó rồi nhưng nó vẫn chưa tỉnh! Hy vọng phép màu cũng đến với con bé giống như con. Ba con đã rất lo lắng, sức khỏe
ông yếu đi ngày một trông thấy. Hồi lúc ông ấy bị đột quỵ, tuy đã kịp
cứu nhưng lại liệt nữa người nên đi lại không tiện chỉ có ta là bay qua
đây để chăm sóc con!
- Mẹ... con bất hiếu, hại ba mẹ lo lắng cho con!
Trương Lập Á nhẹ giọng nói, bà Trương vuốt tóc cô, mỉm cười
- Không sao, chỉ cần sau này con chịu dọn về nhà là được rồi! Ba con tuy
ngoài mặt nói từ con nhưng thật ra ông ta vẫn luôn âm thầm quan tâm và
yêu thương con. Cho nên...
- Con hiểu rồi, con sẽ làm theo lời mẹ!
- Chắc con đói rồi, để mẹ đi mua cháo cho con ăn, cả năm nay chỉ toàn truyền nước. Con gầy đi rất nhiều rồi!
- Cám ơn mẹ
Trương Lập Á thật ra cũng không có tâm trạng để ăn lắm nhưng cô lại muốn yên
tĩnh một chút để bình ổn sóng gió ở trong lòng. Nếu mọi chuyện chỉ là
một giấc mơ thì đã tốt nhưng cô lại biết đây không phải là mơ, vì nỗi
đau trong lòng cô đến bây giờ vẫn tồn tại mãnh liệt như vậy!
Tại sao? Tại sao mọi chuyện thành ra thế này? Cô vẫn không thể tin được
người cô yêu và luôn sủng trong lòng bàn tay lại chính là người đành
đoạn đẩy cô xuống vách núi. Tại sao nàng lại nhẫn tâm đến vậy? Bao nhiêu ngày qua ở bên nhau nàng ấy thật sự là chưa từng yêu cô sao? "Haha...
Trương Lập Á, chuyện đã đến nước này mà mày vẫn cố chấp níu kéo một chút niềm tin sao?"
Trương Lập Á thở dài, cô gác tay lên trán suy nghĩ...
Điều đầu tiên là.... Nên lếch đi đánh răng đã ngủ một năm mấy nay có thể tưởng tượng ra được miệng cô bốc mùi thế nào rồi!
Nghĩ vậy cô đành cố gắng nhích từng bước đến phòng tolet.. Cũng may là có để đầy đủ đồ dùng cá nhân nếu không thì không biết đào đâu ra mà dùng.
Sau khi ăn uống xong xuôi mẹ cô mới mời bác sĩ đến khám cho cô, bác sĩ nói
nếu cô tỉnh lại thì đã qua được cơn nguy kịch rồi nên không có gì phải
lo lắng cả... chỉ là phần não vẫn còn thương tổn không ít nên đừng suy
nghĩ nhiều. Mẹ cô cũng không làm phiền cô nữa, sau khi bác sĩ thăm khám
xong thì bà cũng đã quay trở về khách sạn để nghỉ ngơi chỉ còn lại một
mình cô vẫn nằm đó mà suy nghĩ
Còn vô số điểm lấn cấn trong câu
chuyện này mà cô vẫn chưa thể giải thích được ví dụ như ở trong bảo tàng kia có một bức tranh chính tay cô vẽ tặng cho nàng bên dưới còn có chữ
ký của cô vậy tại sao khi cô xuyên không lại không có tình tiết này hay
là đã có điều gì đó xảy ra?... và tại sao sau khi San nhi lên ngôi vua
rồi đến lúc mất đi thì mọi thứ lại có thể lọt ra khỏi đời thật như vậy
chuyện này thật ra là như thế nào?
Nằm được một chút thì cô
xuống giường quyết định đi sang phòng bệnh của Trần Ngọc Hà để xem xét
tình trạng của cô ấy ra sao... khi vừa lết được tới phòng Trần Ngọc Hà
cô cũng nghe thấy những tiếng hét vui mừng từ bên trong truyền ra, cô
biết là Trần Ngọc Hà cũng đã tỉnh nên có phần hơi yên tâm nhưng giây
phút này cô cũng không tiện quấy rầy gia đình người khác sum vầy cho nên đành phải lết trở về phòng mình.
Cô cứ ngồi thẫn thờ như vậy
cho đến đêm, cô vẫn giữ nguyên tư thế. Cô cứ suy nghĩ mãi, suy nghĩ mãi
không ra được mọi việc khiến cô đau cả đầu. Người đã tạo ra game này là
ai?... nếu muốn biết hết sự thật chỉ còn cách là đi tìm người đó nhưng
mà tên biến thái kia thật ra là ai mới được?? Cung cách nói chuyện của
hắn có chút gì đó vô cùng quen thuộc, chỉ là giọng nói đã bị hắn điều
chỉnh nhưng kiểu cách nói chuyện vẫn quen vô cùng!! Cô chắc chắn người
này có quen biết cô nếu không cũng sẽ không lựa chọn cô mà đưa vào trong game.... vậy kẻ đứng đằng sau mọi chuyện thực ra là ai và mục đích của
hắn tạo ra cái game này để làm gì và tại sao San Nhi lại nghe hiểu được
tiếng Việt, ngôn ngữ mà Trần Ngọc Hà đã dùng để giao tiếp với cô chẳng
lẽ khi còn sống nàng ta cũng là người Việt lai Hoa giống như cô và Trần
Ngọc Hà sao? Và bây giờ mọi chuyện trong game đã diễn tiến đến mức
nào??... không lẽ nàng ta thực sự là dẹp hết mọi trở ngại và đường đường chính chính lên ngai vàng hưởng thụ cả một đời về sau, còn cô thì chỉ
như một ký ức xẹt ngang qua đầu nàng, một thứ công cụ gì đó đã bị nàng
bỏ rơi!
Cô tự cười chính bản thân mình, không ngờ cả một đời
sống vô tư tự tại mà nay lại vô tình lọt vào cái bẫy của tình yêu, một
cái bẫy hoàn hảo mà đến bây giờ cô vẫn không thể nào dứt ra khỏi. Trong
đầu cô vẫn còn vang lên hình bóng của nàng, giọng nói và tiếng cười của
nàng. Những lúc nàng gọi cô là Á Á nghe thật ngọt ngào và ôn nhu nhưng
đằng sau đó là một sự lãnh khóc đến không ngờ!! Chính nàng tự tay đẩy cô xuống vách núi, điều đó còn nghi ngờ gì nữa sao?
Sau khi mẹ cô
mang thức ăn khuya tới cô cũng không buồn ăn, mẹ cô dỗ dành lắm cô mới
ăn được một chút rồi lại than mệt... mẹ cô đành phải đi về để cô nghỉ
ngơi, cô chỉ muốn ngồi một mình như vậy... chỉ khi có một mình cô mới có thể suy ngẫm lại mọi chuyện vừa xảy ra, nó cứ mờ mờ ảo ảo ám ảnh lấy
tâm trí cô. Cô vẫn không chấp nhận được sự thật, vẫn không chấp nhận
được kết quả này!!! Tại sao cô lại lọt ra được khỏi game?... cái tên kia thật là có lòng thương xót cô đến vậy không?
Hoàng Tử San là
máu lạnh đến mức nào? Đến mức tận tay đẩy cô ngã xuống vực sâu mà không
rơi một giọt nước mắt hay không một tia áy náy nào ư? "Trong lòng nàng
thật ra ta chỉ là một con rối mặt nàng điều khiển và chơi đùa? Tại sao
lại nhẫn tâm như vậy đối với ta... Hoàng Tử San?"