Úc Hòe đá văng cửa phòng, ném cậu lên giường. Đầu Từ Dĩ Niên choáng
váng, mùi cỏ bà la trong không khí càng lúc càng nồng, cậu mơ màng cảm
giác có người túm lấy cổ tay cậu.
Ngón tay của Úc Hòe chậm rãi
vuốt ve gò má của Từ Dĩ Niên. Bị ánh mắt mang tính xâm lược khủng khiếp
của hắn nhìn chằm chằm, bản năng bảo vệ bản thân khiến Từ Dĩ Niên nhịn
không được mà run nhè nhẹ, tay cậu suýt nữa phóng điện.
Nghĩ đến tình trạng hiện giờ của hắn, Từ Dĩ Niên ép mình không được nhúc nhích.
Đùa gì chứ, đây chính là Úc Hòe của bốn năm trước, nếu không muốn mất tay gãy chân thì nói cái gì cũng phải nhịn.
Hai tay cậu bị Úc Hòe áp lên đỉnh đầu. Linh thể lớn bằng lòng bàn tay lặng
lẽ xuất hiện, Từ Dĩ Niên vô tình trông thấy nó, nghi ngờ không hiểu tại
sao lúc này Úc Hòe lại phải triệu hồi linh thể. Rất nhanh sau đó, kim
loại đầu giường biến thành xiềng xích vững chắc lạnh như băng.
Lúc Úc Hòe buông tay, kim loại lạnh ngắt quấn lấy cậu, thậm chí Từ Dĩ Niên
còn không kịp làm gì thì hai cổ tay đã bị khóa chặt lại, cố định vào đầu giường.
... Làm cái gì vậy?!
Từ Dĩ Niên kinh ngạc vô
cùng, đầu óc hỗn loạn cũng tỉnh táo hơn không ít. Yêu tộc đè lên người
cậu rất vừa lòng với dáng vẻ này của cậu, cúi người hôn lên hai má và
đôi môi cậu, vừa mạnh vừa hung dữ giống như muốn cướp đoạt hô hấp của
cậu. Từ Dĩ Niên nhanh chóng choáng đầu lần nữa, chưa được bao lâu liền
không chịu nổi.
"Em sẽ không chạy đâu." Giữa lúc hôn môi, Từ Dĩ Niên né tránh hắn, khốn khổ nói: "Anh không cần trói em."
"Thế sao?" Úc Hòe cười lạnh hỏi lại, một tay túm lấy gáy cậu, "Thế em trốn cái gì?"
Chẳng đợi Từ Dĩ Niên mở miệng, Úc Hòe đã vùi đầu vào gáy cậu, cắn một phát lên cổ cậu.
Răng nhọn phá da thịt, từng giọt máu tươi trào ra. Từ Dĩ Niên đau đến mức
giật mình, lông mi bất giác run lên. Ngay cả như vậy thì cậu vẫn không
hề chống cự. Có vẻ mùi máu tươi đã làm yêu tộc hưng phấn hơn, dường như
nhận thấy cậu đang phối hợp, ngón tay nắm sau gáy cậu dần dần buông
lỏng, Úc Hòe nâng mặt cậu lên, hơi thở đượm mùi máu hôn cậu một cái.
Từ Dĩ Niên nếm được vị máu trong miệng hắn, ma xui quỷ khiến thế nào mà hầu kết của cậu khẽ chuyển động.
Cái cổ bị thương nóng rực lên, hoa văn của chú song sinh như cành hoa lan
ra từ vết thương, chú văn màu lam trên nền da trắng trông đẹp đẽ lạ
thường. . Ra chương nhanh nhất tại _ Tг Цмtгuуen. ME _
Úc Hòe nhìn thấy dáng vẻ bị mình đánh dấu của cậu, ngón tay tùy ý vuốt ve chú văn yêu dị: "Như thế này trái lại không tệ."
Cùng với giọng nói của hắn, ngón tay thon dài dần dần vuốt xuống dưới.
Chú song sinh có tác dụng rất nhanh, sau khi mùi hương khiến thần trí người ta mơ màng biến mất, tất cả giác quan của cậu đều trở nên nhạy bén khác thường. Từ Dĩ Niên mở to hai mắt, tuy cậu đã kiềm nén lắm rồi nhưng hai tay vẫn không nhịn nổi mà khẽ vùng vẫy, xiềng xích trói buộc cậu liên
tiếp vang lên âm thanh trong trẻo.
...
Rầm!
Lưỡi hái máu có hình thù dữ tợn mang theo luồng khí mạnh, sát thủ đánh lén ở hai bên đều bị ép hiện thân, cơ thể nện lên tường. Tạ Kỳ Hàn vẩy chút
thịt vụn bọt máu trên lưỡi hái, đưa tay lắc cái cổ đau xót.
Vài
phút trước có người từ trong góc tối nhảy ra đánh lén, vũ khí mọc ra từ
những đường hoa văn trên gáy đúng lúc đỡ một phát trí mạng cho y, nhưng
cũng khiến cổ y đau nhức không thôi.
Tạ Kỳ Hàn hùng hổ: "Con mẹ
nó, biết ngay là lão già đó không yên tâm mà, cao thủ của khu Đông hầu
như bị điều động tới đây hết cả."
Vừa trông thấy dòng điện phá
tan nóc nhà, Tạ Kỳ Hàn và Nam Chi xông thẳng vào trong, sát thủ ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó đồng thời hiện thân. Khác với bản lĩnh mắng chửi
người của Tạ Kỳ Hàn, Nam Chi chỉ toàn tâm toàn ý mở đường. Mặt đất mọc
ra vô số sợi dây bền chắc, một khi bò lên người sát thủ, sợi dây đó sẽ
hút khô máu thịt hóa thành chất dinh dưỡng, thi thể trông như chết cháy
của sát thủ tương phản mãnh liệt với dây leo nở hoa rực rỡ, cảnh tượng
vừa xinh đẹp vừa quỷ dị.
Làm việc với Nam Chi đã lâu như vậy
nhưng Tạ Kỳ Hàn vẫn không biết rõ thực lực của cô, chỉ biết cô là người
mà Tuyên Đàn để lại cho Úc Hòe, tuổi tác khoảng độ vài trăm. Đây là lần
đầu tiên Tạ Kỳ Hàn thấy bộ dạng giết chóc này của cô, trực giác nói cho y biết rằng tốt nhất đừng nên đối đầu với người phụ nữ này.
"Hôm nay nóng nảy thế?" Tạ Kỳ Hàn trêu chọc.
"Từ lúc Từ thiếu chủ đánh vỡ trần nhà đến giờ đã nửa tiếng, theo lý thuyết
thì bọn họ sớm nên ra ngoài rồi mới đúng." Nam Chi không đáp lại lời
trêu đùa của y, "Có thể ông chủ đang gặp nguy hiểm."
Tạ Kỳ Hàn
vốn dĩ không cho rằng lão nham yêu kia có thể làm Úc Hòe bị thương, nghe thấy vậy liền thay đổi sắc mặt, cầm lưỡi hái xông vào trong: "Đệt mợ!
Sao cô không nói sớm!"
Để đối phó Úc Hòe, nham yêu không chỉ gọi cao thủ khu Đông tới mà còn điều động cả lính đánh thuê của khu khác.
Tạ Kỳ Hàn và Nam Chi giết thẳng một mạch tới phòng khách, toàn thân hai
người đẫm máu, thấy gai thép đâm đầy cửa, Tạ Kỳ Hàn không nghĩ ngợi gì
liền chém phá cửa phòng, cảnh tượng đột nhiên đập vào mắt khiến bọn họ
đều ngẩn người.
Thế mà nham yêu lại bị gai thép đóng đinh lên
cửa! Một đao kia của Tạ Kỳ Hàn không chỉ mở cửa phòng mà còn chặt vỡ đầu của thi thể. Tạ Kỳ Hàn lau máu vẩy lên mặt đi, lại phát hiện trong
phòng khách không có bóng dáng của Úc Hòe và Từ Dĩ Niên, chỉ còn một
tiểu yêu với hình hài của một đứa trẻ.
Yêu quái đồng tử đôi thấy bọn họ liền tái mặt, nhìn chằm chằm thi thể của nham yêu. Sợi dây mọc
ra từ mặt đất cố định hai chân gã lại, Nam Chi lớn tiếng hỏi: "Cậu là
ai? Vì sao lại ở đây?"
Dường như yêu quái bị hỏang sợ, đứng yên
một chỗ như bị ngu. Ngoài mặt thì gã sững sờ nhìn hai người bọn họ xông
vào, thực tế trong lòng thì trời rung đất lở.
Thi thể của nham
yêu bị đóng đinh trên cửa phòng, bây giờ cơ thể của gã chỉ khoảng ba bốn tuổi rưỡi, căn bản không thể nào mạnh mẽ phá cửa rời đi, chỉ có thể ở
lại phòng khách chờ cứu viện, chẳng ngờ người tới lại là hai yêu quái
không thuộc khu Đông này. Do năng lực hồi tưởng thời gian nên bề ngoài
của gã thường phải biến đổi về những giai đoạn tuổi tác khác nhau, ứng
phó với những tình huống đột ngột xảy ra này cũng coi như có kinh
nghiệm. Lúc này yêu quái quyết định vào vai một đứa bé thật sự, bắt đầu
khóc òa lên.
Tiếng khóc của gã vừa tha thiết vừa thê thảm, Tạ Kỳ Hàn ghét ồn ào, không hề thấy đồng cảm: "Giết nó? Chắc cũng là đứa bé
của khu Đông đấy."
Yêu quái càng khóc càng thảm thiết, thậm chí
còn nấc cả lên. Nam Chi đăm chiêu nhìn gã một cái rồi dùng dây bịt kín
miệng gã, treo gã lên giữa không trung: "Dẫn theo trước đã, nói không
chừng có tác dụng."
Lầu một không có bóng dáng của Úc Hòe, Tạ Kỳ Hàn và Nam Chi lên lầu hai. Cửa phòng đóng chặt văng vẳng tiếng động,
Nam Chi dừng chân, Tạ Kỳ Hàn và cô liếc nhìn nhau, dùng sức đá văng cửa
phòng ra.
Bên trong phòng mờ mờ tối, tấm rèm nửa che nửa hở, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào trở thành nguồn sáng duy nhất. Yêu tộc trên giường đột nhiên quay đầu lại, nửa khuôn mặt của hắn chìm vào bóng tối, vốn nên nhìn không rõ, ánh mắt lạnh như băng dường như đang động đậy
tựa mãnh thú bị xâm phạm lãnh địa, giây tiếp theo sẽ xé rách người đột
nhập thành từng mảnh da thịt lẫn lộn.
Tạ Kỳ Hàn ngơ ngác chớp
mắt một cái, lông tóc dựng đứng, trong lúc nóng vội y liền cụp mắt
xuống, vô tình thoáng liếc thấy một đôi tay trắng nõn thon gầy bị khóa
vào đầu giường.
Rầm!
Cửa phòng trước mắt đóng sầm lại,
Tạ Kỳ Hàn bị âm thanh này làm cho tỉnh người, phát hiện ra lưng mình đã
bất giác toát mồ hôi lạnh, lòng còn sợ hãi nói: "Lão đại sao... kết hợp
giữa làm việc và nghỉ ngơi à?"
Nam Chi không tiếp lời, nhíu mày
chăm chú nhìn cửa phòng đóng chặt. Tạ Kỳ Hàn nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, càng nghĩ càng thấy sai sai.
Y và Úc Hòe quen biết nhiều năm,
chứng kiến những thay đổi trong mấy năm gần đây của đối phương. Tuy bên
ngoài bảo Úc Hòe tùy ý xằng bậy nhưng so với ngày trước thì hắn đã bớt
bớt lại lắm rồi. Với thân phận hiện giờ của Úc Hòe, đương nhiên sẽ không phải tùy tiện giống như hồi còn ở Mai Cốt tràng, nhưng vừa rồi...
Khí chất như thể con dao sắc bén ấy trái lại càng giống Úc Hòe của trước kia.
"Hắn bị cái gì kích thích à?" Tạ Kỳ Hàn lẩm bẩm, "Sao lại đẩy hắn quay về trạng thái sát thần ngày xưa vậy?"
Nghe xong lời của Tạ Kỳ Hàn, Nam Chi bỗng nhiên hiểu ra điều gì, sợi dây
thao túng xách yêu quái nhỏ tới cởi trói. Yêu quái nén khóc muốn nổ
tung, Nam Chi dịu dàng cười nói: "Cậu dám khóc một tiếng thì tôi liền
rút lưỡi của cậu."
Nước mắt của yêu quái viền quanh hốc mắt, cảm thấy Nam Chi không phải đang nói đùa nên gã nuốt tiếng khóc ngược trở
lại. Nam Chi tiếp tục hỏi: "Năng lực của cậu là gì, có phải liên quan
tới thời gian không?"
Lúc này phòng khách lại xuất hiện một đứa
bé ba bốn tuổi thì không hợp lý lắm, nghĩ đến cử chỉ không được tự nhiên của gã, Nam Chi phỏng đoán rằng tuổi thật của gã rất có thể đã vượt qua dáng vẻ bề ngoài.
Miệng của gã bị dây bò lên, tát một phát bên ngoài! Sự đau đớn xé da thịt
khiến yêu quái điên cuồng giãy dụa, mặt Nam Chi vẫn giữ nguyên nụ cười:
"Không nói thật thì đầu lưỡi cũng bị rút đi giống như vậy."
Tạ Kỳ Hàn nheo mắt, nghĩ bụng đúng là phụ nữ không dễ chọc.
"... Tôi nói, tôi nói! Hồi tưởng thời gian! Năng lực của tôi là hồi tưởng
thời gian!" Yêu quái nhân lúc sợi dây buông ra mà kêu la oai oái, lưỡi
rướm máu, sợ Nam Chi thật sự nhổ lưỡi của mình, tốc độ nói chuyện của gã hấp tấp: "Thời gian của tôi và hắn cùng nhau đảo ngược, trí nhớ và năng lực của hắn trở về bốn năm trước, nếu tôi chết thì hắn vĩnh viễn sẽ
không trở lại như cũ được."
Chẳng trách.
Suy đoán trong
lòng đã được chứng thực, Tạ Kỳ Hàn chép miệng, khinh thường thủ đoạn của nham yêu: "Không giết được lão đại liền giở trò bỉ ổi khiến người ta
ghê tởm. Bao lâu nữa mới có thể biến trở về?"
Sau khi bị đe dọa, yêu quái hỏi gì đáp nấy: "Tôi không biết! Nhanh thì một tuần, chậm nhất không quá một tháng."
"Không chờ nổi." Nam Chi chẳng hề thoải mái như Tạ Kỳ Hàn, "Từ thiếu chủ sẽ xảy ra chuyện."
Tạ Kỳ Hàn nhớ tới cảnh tượng mà mình vội vã nhìn thoáng qua, dần dần nhíu
mày lại. Nếu y không nhầm thì cổ tay của Từ Dĩ Niên có một vệt đỏ, hẳn
là đã bị giày vò hồi lâu.
Úc Hòe của bốn năm trước... hơi ngang tàn.
Tạ Kỳ Hàn suy nghĩ nửa ngày, đánh giá đúng trọng tâm: "Hẳn là không chết được."
Đối với yêu quái trong Mai Cốt tràng mà nói thì không có gì quan trọng hơn
tính mạng, chỉ cần còn một chút hơi thở thì chuyện lớn bằng trời cũng
chẳng hề gì.
Nam Chi có thể hiểu được ý của y nhưng vẫn lắc đầu
như cũ: "Ngộ nhỡ Từ thiếu chủ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc ông chủ
tỉnh lại thì phải làm sao bây giờ?"
Tạ Kỳ Hàn yên lặng giây lát: "Thấy lão đại như vậy, bây giờ đi vào cản hắn thì hắn giết chết ngay.
Cô đánh thắng được hắn của bốn năm trước không?"
Tạ Kỳ Hàn rất biết thân biết phận, "Tôi nói trước nhé, tôi không thể."
Nam Chi nhìn chằm chằm yêu quái đang run rẩy, yêu quái thấy ánh mắt của cô
liền miễn cưỡng mỉm cười. Khóe môi của gã vừa cong lên thì nụ cười bỗng
nhiên cứng đờ.
Gã cúi đầu, khó tin nhìn sợi dây xuyên qua tim
mình. Hình ảnh cuối cùng trước khi chết là một nữ yêu từ trên cao nhìn
xuống, nét mặt thoáng chút khinh miệt.
"... Cô giết nó làm gì?" Tạ Kỳ Hàn sững người.
"Đại đa số năng lực thuộc loại thời gian thì chỉ cần giết chết người thi
thuật là có thể giải trừ, hẳn là gã chưa nói thật." Nam Chi nói qua loa.
Như là để ứng với những lời này của cô, yêu quái đã chết dần
dần lộ ra hình hài vốn có, biến trở về bộ dạng của người đàn ông trung
niên cao gầy. Sau khi hồi tưởng thời gian bị giải trừ, người trong phòng dường như không thể khống chế nổi, yêu lực mạnh mẽ che trời lấp đất dồn nén lại, da đầu Tạ Kỳ Hàn run lên, cơ thể căng cứng, sau đó y nhanh
chóng thả lỏng, nhịn không được giơ ngón cái với Nam Chi.
Úc Hòe của hiện tại đã trở lại.
...
Ánh Mặt Trời chiếu lên lớp đá xanh đen, cả tòa nhà tràn ngập mùi máu nồng
đậm. Bầu không khí trong phòng lại hoàn toàn trái ngược, mờ ám vô cùng.
Úc Hòe cụp mắt nhìn bộ dạng hoảng hốt của người trong lòng, tầm mắt lướt
qua một lượt từ hoa văn yêu dị ở cổ của Từ Dĩ Niên cho đến cổ tay bị
xiềng xích trói buộc, hắn khẽ nhíu mày.
Bốn năm qua đi, sở thích của hắn vẫn vậy.
Sau khi giải trừ hồi tưởng thời gian, những cảnh tượng vừa rồi ùa vào trong đầu, chẳng biết bởi vì áy náy hay vì cái gì khác, đối mặt với hắn của
bốn năm trước, Từ Dĩ Niên lại phối hợp một cách bất ngờ. Đoạn ký ức này
không chỉ đem đến càng nhiều mãnh liệt, thôi thúc hắn nuốt cái người này vào trong bụng mà còn khiến hắn hơi ghen tuông.
Chỉ do dự giây lát, hắn liền tiếp tục động tác trong tay.
Dù sao cũng đều là hắn, nếu Từ Dĩ Niên tự nguyện thì cũng không tính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Giữa lúc mông lung, Từ Dĩ Niên mơ hồ cảm giác được yêu tộc đang ôm cậu tạm
dừng động tác, sau đó tiếp tục hôn lên cổ cậu. Dường như Úc Hòe có chỗ
nào khác khác nhưng cậu nhất thời không nói rõ được.
Cậu nhanh chóng mất đi hoàn toàn năng lực suy nghĩ.
Đầu ngón tay không ngừng phóng điện, Từ Dĩ Niên cảm giác như đầu cậu bắn
pháo hoa, cả người đều mê man. Ngay cả khi Úc Hòe cắn cổ cậu, cậu cũng
không có phản ứng gì.
Thấy vẻ mặt thần trí không rõ của cậu, Úc Hòe nhẹ giọng trêu đùa: "Có thoải mái không?"