Đợi Từ Dĩ Niên hoàn hồn thì Úc Hòe đã sửa sang lại quần áo như chưa hề
có chuyện gì xảy ra. Tuy hắn không mở miệng nhưng Từ Dĩ Niên cũng biết
năng lực hồi tưởng thời gian đã được giải trừ.
Tỉnh lại khỏi tình trạng hỗn loạn này, Từ Dĩ Niên mới nhận ra Úc Hòe của hiện tại khác xa ngày xưa.
Vóc dáng dường như cao lên một ít, dáng người rắn chắc hơn. Tuy khuôn mặt
không thay đổi nhưng khí chất lại kém nhiều, người kia vừa nhìn là biết
không dễ chọc, người này thì ít nhất trông hình người dạng chó.
Đang khi Từ Dĩ Niên suy nghĩ miên man thì đột nhiên Úc Hòe nhìn sang cậu.
Hai mắt đối nhau, Từ Dĩ Niên thấy hắn áo mũ sạch sẽ, nhận ra bây giờ mình
không chỉ thảm hại mà hai tay còn bị khóa ở đầu giường, khuôn mặt tức
khắc liền khô nóng. Đặc biệt là khi Úc Hòe dời tầm mắt, Từ Dĩ Niên xấu
hổ vô cùng, lý trí căng thẳng bị đứt gãy.
Cảm xúc lên xuống phập phồng làm hai tay cậu phóng ra dòng điện sáng ngời, phá vỡ cái khóa
đang trói cổ tay cậu, khóa kim loại rơi lạch cạch xuống đất. Úc Hòe ngắm nhìn tất cả phản ứng của cậu, làm như khen ngợi: "Không tồi, còn tự mở
khóa được."
Từ Dĩ Niên nghẹn họng, lúc này Úc Hòe ném một bộ
quần áo mới đến ý bảo cậu thay. Quần áo ban đầu của cậu đã bị xé gần
hết. Từ Dĩ Niên cầm lấy áo sơ mi sạch sẽ mềm mại và quần dài, trong lòng bắt đầu nói thầm.
Úc Hòe hồi phục từ lúc nào?
Nhìn thái độ tự nhiên này, Úc Hòe đã khác hẳn với hắn lúc nãy... Sẽ không quên
sạch mọi chuyện đấy chứ? Chuẩn bị làm như chưa có gì xảy ra?
Tuy trong lòng quay cuồng nhưng cậu cũng không thể mở miệng hỏi. Đang lúc
xoắn xuýt, Úc Hòe liếc mắt nhìn cậu một cái, nhíu mày hỏi: "Còn không
đứng dậy thay quần áo, em định qua đêm ở đây luôn à?"
Từ Dĩ Niên bị gọi hồn, đáp lại theo bản năng: "Biết rồi."
Úc Hòe không nhìn cậu nữa, lập tức ra khỏi phòng. Nghe thấy tiếng đóng
cửa, Từ Dĩ Niên càng chắc chắn rằng hắn đã quên chuyện này rồi. Vừa nghĩ như vậy, Từ Dĩ Niên bỗng nhiên thoải mái hơn không ít.
Quên cũng tốt, không thì mẹ nó ngại muốn xỉu.
Nghĩ lại thì cứ thấy sai sai ở đâu.
Tại sao ông mày phải xấu hổ? Mình bị sờ soạng một lượt còn chẳng phải là để ổn định hắn hay sao, fuck!
Chờ Từ Dĩ Niên thay quần áo xong, cảnh tượng lúc mở cửa ra làm cậu ngẩn
người. Mấy yêu quái bị dây trói cách đó không xa da thịt lẫn lộn, không
nhận ra hình người. Từ Dĩ Niên cứ tưởng mấy việc như tra tấn hẳn là do
Tạ Kỳ Hàn làm, không ngờ người ra tay lại là Nam Chi bình thường dịu
dàng nền nã.
Tạ Kỳ Hàn nghe tiếng động liền quay qua, trông thấy vết cắn trên cổ cậu và chú song sinh gần như bao trùm hơn một nửa cái
cổ liền tặc lưỡi.
Nổi bật như vậy, quả thực chính là tuyên bố chủ quyền một cách lộ liễu.
Tuy Tạ Kỳ Hàn không biết cuối cùng hai người bọn họ đã làm đến bước nào rồi nhưng y cũng không có can đảm nói đùa trước mặt Úc Hòe. Cùng với những
tiếng thở phù phù và trái tim bị sợi dây xuyên qua tóe máu, rõ ràng Nam
Chi đã kết thúc tính mạng của mấy yêu quái kia một cách gọn ghẽ.
"Trưởng khu Đông mời Lam vào Mai Cốt tràng để xem mệnh, hứa hẹn rằng xong việc
sẽ cho y rất nhiều đá tủy xanh và ngọc dịch chuyển để rời đi, nhưng sau
khi xem mệnh xong thì gã không cho thầy tướng số ấy cái gì, trái lại còn đuổi Lam đi." Cô tóm tắt tin tức mới nhận được, "Trong đó có hai người
thấy Lam đi sang khu Tây."
"Lão ta nói không giữ lời." Tạ Kỳ Hàn sờ cằm. Úc Hòe thản nhiên nói: "Không trùng hợp đến vậy đâu, hẳn là có
người đã cố ý để nham yêu đưa Lam vào Mai Cốt tràng, hoặc là tự Lam muốn vào để trốn."
Tạ Kỳ Hàn không hiểu câu sau nhưng Từ Dĩ Niên lại hiểu ý của hắn.
Mệnh của cậu và Úc Hòe xung khắc là do một tay Lam phán định, cũng chỉ mình y mới có thể nhìn ra được loại khác thường hiếm thấy này. Nếu quả thật có vấn đề thì người đáng nghi nhất là Lam.
"Đáng tiếc lão ta chết
quá sớm, không hỏi ra được cái gì. Haiz, gã chết như thế nào vậy?" Tạ Kỳ Hàn tò mò hỏi một câu, Từ Dĩ Niên tóm lấy cơ hội, làm một động tác cắt
cổ: "Ông chủ Úc của vài năm trước 'rắc rắc' lão ta một phát."
Úc Hòe không nói gì, chỉ nhìn cậu.
Từ Dĩ Niên bị hắn lợi dụng, sống lưng bất giác thẳng tắp. Từ trước đến nay toàn là Úc Hòe dạy dỗ cậu, chẳng ngờ đời này cậu còn có thể lật kèo, Từ Dĩ Niên nói liên mồm: "Quá kích động, em sẽ chẳng tùy tiện giết chết
người ta lúc mà chưa tra hỏi rõ ràng đâu, anh chướng mắt lão thì đánh
một phát là được rồi! Đánh bữa này còn để dành bữa khác chứ——"
"Từ Dĩ Niên."
"Dạ?"
"Nói nhiều như vậy không đau miệng à?"
Từ Dĩ Niên không khỏi liếm môi mình, không chỉ bị rách da mà còn sưng đỏ.
Nghĩ đến khắp nơi trên người mình toàn là vết như chó cắn thế này, mấy
chỗ ẩn ẩn đau, thậm chí còn bị hắn đánh mông, Từ Dĩ Niên vò đã mẻ lại
sứt, mặc kệ bây giờ Úc Hòe có giận cậu hay không: "Đừng nói mấy lời vô
dụng ấy nữa, kích động thì nhận đi, cũng chẳng mất mặt lắm đâu."
Tạ Kỳ Hàn khiếp sợ nhìn Từ Dĩ Niên. Rõ ràng mấy hôm trước Từ Dĩ Niên đều
tỏ ra không dám đối đầu trực tiếp với Úc Hòe, chẳng ngờ hôm nay đột
nhiên trở nên mạnh bạo như vậy.
Nam Chi tập mãi thành quen, mỉm cười lau máu tươi trên tay.
Xem ra hai người sắp hết làm mình làm mẩy rồi?
Úc Hòe không đáp lại lời khiêu khích của Từ Dĩ Niên, thay đổi đề tài: "Khu Tây nói đêm nay bắt đầu bầu chọn trưởng khu."
Tạ Kỳ Hàn nhớ tới chuyện này, thay đổi sắc mặt: "Phiền phức rồi, rất có
thể thầy tướng số kia không biết chuyện, nói không chừng sẽ chết trong
đó."
Từ Dĩ Niên nghe thấy một danh từ xa lạ, theo thói quen mà
thay thế nó vào cách thức lựa chọn của thế giới bên ngoài: "Mai Cốt
tràng của các anh không phải chỉ biết chém giết à, còn có thể bỏ phiếu
để chọn?"
"Không phải giống như cậu nghĩ." Tạ Kỳ Hàn giải thích, "Chọn lựa trưởng khu của Mai Cốt tràng tương đương với việc nuôi cổ
trùng."
Yêu quái bằng lòng tham gia chọn lựa sẽ ở trong một phạm vi tương ứng, vừa đến giờ thì khu Tây sẽ mọc lên kết giới cấm ra vào,
đám yêu quái chém giết lẫn nhau, một ngày sau kết giới bao trùm khắp khu vực ấy sẽ tự động mở ra. Nếu chỉ còn lại một người cuối cùng thì người
đó sẽ nhậm chức trưởng khu Tây mới; nếu không còn lại người nào hoặc còn lại nhiều hơn một người thì màn lựa chọn này coi như hủy bỏ.
Lam có thể vào khu Tây, cũng có thể tới nơi khác. Trở lại điểm tình báo của biệt thự, mọi người thương lượng xong liền quyết định chia nhau ra hành động. Úc Hòe đã có kinh nghiệm và Tạ Kỳ Hàn tiến vào kết giới khu Tây;
Từ Dĩ Niên, Nam Chi và yêu quái của điểm tình báo tới ba khu còn lại tìm kiếm manh mối.
Sáng sớm hôm sau, Từ Dĩ Niên ngáp ngắn ngáp dài
xuống lầu. Cậu lười biếng ngồi trên bàn ăn, đang định lấy cái giỏ đựng
bánh mì thì Nghê Âm bên cạnh cười nói: "Sao trông cưng không lo lắng gì
vậy?"
Từ Dĩ Niên cắn một miếng bánh mì, ậm ờ hỏi: "Lo lắng cái gì cơ?"
"Lão đại đó! Hắn và Tạ Kỳ Hàn muốn vào khu Tây, mấy vạn yêu quái mới có một
người sống sót. Đến lúc ấy kết giới vừa mở ra, mùi máu nồng nặc, bọn chị ở trong biệt thự còn ngửi thấy." Nghê Âm nói sinh động như thật, cũng
không biết là cảm thấy nguy hiểm thật hay đang trêu chọc Từ Dĩ Niên.
"Dù sao thì người sống sót chắc chắn là anh ấy." Từ Dĩ Niên không để ý chút nào, "Úc Hòe giỏi như vậy, chẳng bằng tôi tự lo cho chính mình trước,
ngay cả đường ở Mai Cốt tràng tôi cũng chẳng biết."
Nghê Âm bị cậu làm bật cười, "Em thành thật quá rồi đấy, không được, lão đại của bọn chị thích kiểu hồn nhiên ngây thơ cơ."
Từ Dĩ Niên nghe thấy từ mấu chốt, phản bác nói: "Rõ ràng anh ấy thích..."
"Tôi thích cái gì?" Sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, chẳng biết Úc Hòe đã đến đây từ lúc nào, không nhanh không chậm bảo: "Em nói
xem."
Từ Dĩ Niên cảm giác như mình bị một cánh tay vô hình bóp
vào gáy, cậu nghẹn ba giây, nắm chặt bánh mì ăn dở xông đến chỗ đồng đội mới của mình: "Làm việc thôi, làm việc thôi, đã mấy giờ rồi, Nam Chi
Nam Chi? Chúng ta đi thôi!"
Nhìn thấy dáng vẻ chạy trối chết của cậu, Nghê Âm chống hai má, vô cùng thích thú: "Bé trai loài người đều
đáng yêu như vậy sao?"
Vốn tưởng Úc Hòe sẽ không đáp lại lời cảm thán của cô, chẳng ngờ hắn lại cười cười: "Cô nghĩ nhiều rồi, chỉ có
mỗi bé này là đáng yêu vô cùng thôi."
...
Theo lời phỏng đoán của Úc Hòe, người không am hiểu đánh nhau như Lam tối đa có thể
tới những nơi như là chợ, dùng cách xem mệnh cho người ta để kiếm sống.
Nhóm của Từ Dĩ Niên và Nam Chi tới chợ khu Bắc trước để tìm kiếm manh
mối.
Nói là chợ, thật ra chỉ là một điểm mua bán lớn hơn một
chút, không có quy hoạch chính thức nào. Đá tủy xanh là đồng tiền mạnh
nhất ở chợ, nếu không có thì chỉ đành lấy vật đổi vật, thậm chí còn có
thể dùng đầu người mà chủ sạp yêu cầu để đổi chác.
Trong chợ có
mười thứ thì đến tám thứ đã bị cục trừ yêu ra lệnh cấm. Từ Dĩ Niên thấy
vũ khí đủ loại kiểu dáng, thậm chí có cái cậu chưa từng nhìn thấy. Có
cửa hàng dùng hai phiến xương ức rất lớn để làm cửa, xuyên qua kẽ hở
giữa khung xương có thể trông thấy cửa hàng đó bày biện trái tim của
người cá ngâm trong quả cầu thủy tinh. Hiệu thuốc bên cạnh chất đầy các
loại thuốc quái lạ hiếm thấy, lúc phát hiện thế mà nơi này lại bán cả
thuốc nước thời gian, Từ Dĩ Niên giật mình một cái, tạm thời chỉ dám
đứng nhìn vật ấy từ xa.
Lần đầu tiên đến một nơi như thế này, Từ Dĩ Niên xem lóa cả mắt. Bỗng nhiên có một nữ yêu cao gầy nóng bỏng chắn trước mặt cậu, quần áo mỏng manh gần như không che được vóc người quyến rũ, "Lần đầu đến chợ sao? Trông cậu lạ mặt quá."
Từ Dĩ Niên sửng sốt, nữ yêu mỉm cười vươn tay như muốn kéo cánh tay cậu: "Nếu vậy thì giảm giá cho cậu nhé."
Lúc này Từ Dĩ Niên mới phát hiện xung quanh có không ít nữ yêu áo quần mỏng tanh, tầm mắt của các cô như có như không hướng về chỗ cậu.
Nơi này hình như gọi là... làng chơi?
Từ Dĩ Niên nói một câu xin lỗi rồi vội vàng rời đi. Nữ yêu không ngờ phản
ứng đầu tiên của loài người có diện mạo xinh đẹp này lại là chạy trốn,
cô kinh ngạc lớn tiếng: "Này! Chớ đi, không lấy tiền của cậu được chứ?"
Nam Chi chứng kiến hết thảy mọi chuyện, cô đuổi theo Từ Dĩ Niên, rời khỏi
chỗ đó rồi liền cười nói: "Nữ yêu ở Mai Cốt tràng rất thích kiểu diện
mạo như ngài."
Từ Dĩ Niên sờ mũi, tò mò hỏi: "Thế Úc Hòe thì sao? Hắn đi ngang qua làng chơi cũng sẽ được đối xử như vậy à?"
Vốn tưởng là sẽ nhận được một câu trả lời khẳng định, nhưng Nam Chi lại lắc đầu.
"Nghe Tạ Kỳ Hàn nói là không ai dám đến chặn đường hắn." Cô hạ giọng như đang nói thầm, "Hắn trông có vẻ rất dữ."
"Ồ, thế à." Từ Dĩ Niên giả vờ giả vịt đáp lại, khóe môi không kiềm nén nổi
mà cong lên. Nhóm yêu quái cách đó không xa đang bàn tán mồm năm miệng
mười, cậu trông thấy một hàng dài người sôi nổi.
"Đằng trước còn muốn xem bao lâu nữa? Nhanh lên tí được không?"
"Hôm nay đại sư sắp xem cho một trăm người rồi, chưa ăn miếng cơm nào, quá chuyên nghiệp!"
"Thật sự lợi hại như vậy? Một lần một viên đá tủy xanh không phải là rẻ."
"Thiêng lắm! Ngay cả ba ngày trước tôi giết người cũng biết, còn nói chính xác là tôi giết một hồ yêu nữa."
Từ Dĩ Niên nghe thấy từ khóa, cậu nhìn về phía đầu hàng, nơi đó có một
thanh niên tóc bạc đang nở nụ cười chào hàng, hai mắt y quấn một lớp
băng vải thật dày, bình tĩnh cầm tay yêu quái: "Vị khách này, mệnh của
cậu là đêm trắng, trong số mệnh có ánh lửa bập bùng bốn phía, sắp tới có lẽ sẽ gặp tai ương liên quan đến lửa."
Hình như Lam đã nói trúng tâm sự của người kia, gã nhất thời căng thẳng: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lam mỉm cười chỉ điểm: "Tìm một yêu quái có năng lực liên quan đến nước để kết duyên, xem xem có thể dung hòa được hay không."
Yêu quái tỏ vẻ đã hiểu, gã đặt một viên đá tủy xanh rực rỡ sáng loáng xuống rồi đứng dậy rời đi. Yêu quái tiếp theo đặt mông ngồi xuống ghế trước
mặt Lam, khuôn mặt cục mịch tỏ vẻ hồi hộp: "Đại sư, khi nào tôi mới có
thể trở nên mạnh hơn?"
"Chờ một chút không phải vội, tôi xem
xem... Mệnh của anh là mệnh ban ngày hiếm thấy, theo lý mà nói thì nên
quang minh lỗi lạc cả đời, là mệnh tốt."
Yêu quái dần lộ vẻ vui mừng, Lam bất ngờ nói: "Nhưng người tốt ở Mai Cốt tràng thì thường không được sống lâu."
Trán yêu quái nổi đầy gân xanh, đang định lật bàn chửi người thì Lam lại nói thêm: "Xem ra sớm muộn gì anh cũng sẽ rời khỏi Mai Cốt tràng."
Mọi người đều biết, chỉ có trưởng khu hoặc là yêu quái năng lực mạnh mẽ mới lấy được ngọc dịch chuyển để rời khỏi Mai Cốt tràng. Yêu quái vui mừng
quá đỗi, bỏ qua việc Lam hỏi một đằng trả lời một nẻo, để lại một viên
đá tủy xanh liền vui vẻ rạo rực đứng lên.
Từ Dĩ Niên chần chờ nói: "Đôi mắt của y...?"
Trời sinh thầy tướng số có mắt âm dương, nếu đôi mắt tràn đầy ánh sáng ấy bị thương thì có bản lĩnh bằng trời cũng không thể tiếp tục nhìn thấy luân hồi nữa. Cách một lớp băng vải thật dày, theo lý mà nói thì Lam chẳng
có cách nào để xem được mệnh.
Nam Chi tập trung nhìn nụ cười của Lam chăm chú, ánh sáng đủ sắc chuyển động trong mắt cô giống như ráng
chiều thay đổi, đây là biểu hiện của mắt âm dương được mở ra. Thấy một
tầng sương mù không ngừng cuồn cuộn quanh thân Lam, Nam Chi đột nhiên
trợn trừng mắt, hiếm thấy cô có vẻ mặt kinh ngạc đến cực hạn như vậy.
Mặc dù người bình thường không thể trông thấy sương mù dày đặc trên người
Lam nhưng cũng có vị khách phát hiện bất thường: "Đại sư, hình như ngài
trở nên trong suốt hơn một chút?"
Cánh tay của Lam trắng nõn
nhìn xuyên qua được, ngay cả mạch máu cũng hiển hiện rõ ràng, "Anh không cần bận tâm, đây là hiện tượng bình thường thôi. Vẫn là nên xem mệnh
của anh trước đi."
"Mắt của y mù rồi, hẳn là đang tiêu hao tuổi
thọ để xem mệnh." Nam Chi nhìn Lam chằm chằm, "Sương mù dày đặc quấn
quanh thân y, đó là do tuổi thọ của y hóa thành, sương mù càng dày thì
tuổi thọ càng ít."
Từ Dĩ Niên quay sang: "Sao..."
"Người của khu Đông không dám giết y, dứt khoát móc mắt y xuống, để y tự sinh
tự diệt ở Mai Cốt tràng." Nam Chi dừng một chút, "Hẳn là y không muốn
sống nữa rồi nên mới có thể dùng cách xem mệnh cực đoan đến vậy."
Từ Dĩ Niên nắm chặt tay, khó nén lửa giận bốc lên trong lòng. Nam Chi phân tích: "Trưởng khu Đông và Lam vốn không quen nhau, không nhất thiết
phải phí sức đối phó với y, xem ra chắc chắn có người cố ý muốn giam y ở Mai Cốt tràng."
Mặt Trời lặn về hướng tây, người xếp hàng ít
dần. Một vị khách cuối cùng ngồi xuống trước mặt Lam, người nọ yên lặng
không nói gì. Lam mỉm cười: "Mời đưa tay cho tôi."
Mười ngón giao nhau, Lam chậm rãi tăng thêm sức mạnh, nhẹ giọng nói: "Từ thiếu chủ, không ngờ có thể gặp được cậu ở nơi này."
Mắt Từ Dĩ Niên lóe lên, khẽ hỏi: "Sao ngài biết là tôi?"
"Mệnh hung thuần túy như vậy, trừ cậu ra thì không tìm được người thứ hai."
Khác với cậu, thái độ của Lam bình tĩnh hơn nhiều. Từ Dĩ Niên thật sự
nhịn không được: "Ngài như thế nào mà...? Vì sao lại đến Mai Cốt tràng?"
"Không biết cậu đã nghe nói chưa, mệnh của đứa bé nhà trưởng
khu Đông vô cùng đặc biệt, có thầy tướng số nào mà không muốn xem đâu?"
Vẻ mặt của Từ Dĩ Niên hơi thay đổi, không thể hiểu nổi: "Chỉ vì vậy?"
"Được rồi, còn một lý do khác." Lam thẳng thắn, "Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Bọn họ cho tôi nhiều tiền lắm."
"..."
"Lúc còn sống tôi không dùng hết được đống đá này, nhưng tôi có một giấc mơ
đó là chết trong đống tiền." Lam xòe tay ra, ý bảo Từ Dĩ Niên trả thù
lao, "Một viên đá tủy xanh, cảm ơn."
Cho dù bầu không khí nặng
nề khác thường, Từ Dĩ Niên cũng không nói nên lời trong vài giây, cậu
đang định bỏ tiền thì bỗng nhiên Lam nắm chặt tay cậu: "Từ thiếu chủ,
hình như không đúng...?"
Từ Dĩ Niên giật mình, Lam túm tay cậu
mạnh kinh người, thậm chí cánh tay nửa trong suốt bắt đầu run rẩy. Từ Dĩ Niên muốn nói chuyện, lúc này Nam Chi đè vai cậu lại, ý bảo cậu đừng cử động.
Dường như tuổi thọ của Lam đang bị tiêu hao rất nhanh,
hai gò má như bạch ngọc không ngừng đổ mồ hôi, thậm chí băng gạc quấn
quanh mắt bắt đầu thấm máu, lần đầu tiên Từ Dĩ Niên trải qua một cuộc
xem mệnh dài như vậy. Thân thể của Lam càng ngày càng trong suốt, Từ Dĩ
Niên đã sắp không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, cậu thật sự nhịn không được, đang định hỏi đối phương có ổn không thì Lam dần
dần buông tay cậu ra.
Cảm xúc lên xuống kịch liệt khiến sắc mặt
của thầy tướng số tái nhợt khác thường, y mặc kệ mồ hôi và máu trên mặt
mình, chết lặng mà hỗn loạn lặp lại: "Lầm rồi, số mệnh của cậu lầm
rồi... Tại sao lại như vậy? Vì sao bây giờ tôi mới phát hiện ra?"
Từ Dĩ Niên nhìn y bị đả kích quá lớn, túm y lại: "Ngài bình tĩnh một chút! Rốt cuộc làm sao vậy?"
Lam như bị lời này của cậu làm cho hoàn hồn, y lau mồ hôi trên mặt, cố gắng ổn định cảm xúc. Lúc mở miệng, giọng của y nghiêm túc chưa từng có.
"Từ thiếu chủ, núi xác biển máu trong mệnh của cậu giống như một thủ thuật
che mắt, vững vàng trùm kín lên mệnh vốn có của cậu. Nếu không phải bây
giờ tôi... tôi dùng tuổi thọ để xem mệnh cho cậu, có lẽ vĩnh viễn cũng
sẽ không phát hiện ra số mệnh thật sự của cậu."
Lam tạm dừng một lát, trầm giọng: "Mệnh của cậu bị người ta thay đổi rồi."
Từ Dĩ Niên bị tin tức bất ngờ này làm cho chấn động, cậu nhìn Lam một cách khó tin, giọng nói khàn cả đi: "Ngài nói cái gì? Đổi mệnh?"
Dù dùng hết mọi cách nhưng hơn mười năm qua mệnh của cậu chưa từng thay đổi, mà Lam lại bảo...
Lam gật đầu, nhìn dáng vẻ của cậu, y có chút không đành lòng: "Cậu phải
gánh mệnh cho người khác, người nọ dùng cấm thuật để hoán đổi mệnh của
cậu và mệnh của gã."
Nói cách khác, bản thân cậu không phải mệnh hung.
Đầu ngón tay của Từ Dĩ Niên bùng nổ ánh chớp, tay cậu nắm chặt rồi lại
buông ra, cậu ép bản thân kiềm nén cảm xúc lại, "Đổi mệnh rồi, tôi sẽ
biến thành người vô cùng gian ác, lạm sát kẻ vô tội sao?"
"Không phải như vậy." Lam lắc đầu, "Rất nhiều người đều hiểu sai, mệnh là
mệnh, số mệnh là số mệnh, đây là hai chuyện khác nhau."
"Số mệnh không phải vận mệnh, mà là lời tiên đoán của thầy tướng số về vận mệnh. Vận mệnh đã định, nhưng lời tiên đoán thì có thể thay đổi, rất lâu về
trước tôi đã nói với cậu rằng mệnh của cậu sẽ không quyết định tương lai của cậu, bởi vì số mệnh chỉ là lời thầy tướng số dự báo về vận mệnh
thôi."
"Cho dù người kia đánh tráo mệnh của hai người cho nhau,
nhưng mệnh thật của cậu là gì thì không có cách nào thay đổi được, thứ
có thể thay đổi là một phần mà thầy tướng số chúng tôi nhìn thấy—— Chính là số mệnh."
Tuy rằng bị đổi thành mệnh hung nhưng mệnh thật sự của Từ Dĩ Niên sẽ không bị ảnh hưởng gì, chỉ là sẽ bị che giấu dưới lớp vỏ bọc của mệnh hung, khiến thầy tướng số không thể nhìn thấy sự thật.
Ngay cả Lam cũng gần như tiêu hao hết toàn bộ tuổi thọ mới nhận ra sự khác thường.
"Cấm thuật ngăn trở, tôi không có cách nào nhìn thấy mệnh thật của cậu.
Nhưng rất có thể cậu chính là mệnh ban ngày tươi sáng rực rỡ mới có thể
khiến người ta không tiếc trả một cái giá đắt để đổi mệnh với cậu."
"Nhưng gã sao có thể...!" Từ Dĩ Niên bị kích thích quá lớn, để ý thấy thân thể càng lúc càng trong suốt của Lam, cậu gấp gáp đến độ nói năng lộn xộn.
Lam ý bảo cậu trước tiên khoan hãy nói: "Đừng gấp, nghe tôi nói."
"Người đó chắc chắn là đã hoàn toàn mất trí rồi. Muốn đổi mệnh thì phải dùng
đôi mắt của thầy tướng số làm vật dẫn để thi triển một loại cấm thuật ít người biết, người nọ vì đổi mệnh mà không tiếc giết chết thầy tướng số, lấy đi ánh mắt của người đó."
Từ Dĩ Niên khó tin: "Nhưng giết thầy tướng số..." sẽ giảm tuổi thọ.
Cơ thể của Lam gần như sắp tiêu tan, y nói nhanh hơn: "Từ thiếu chủ, nếu
cậu muốn cởi bỏ mệnh hung đang bao trùm lên mệnh của cậu thì phải tìm
được người thi thuật rồi giết gã. Tương tự như vậy, mệnh thuộc về cậu
đang bao trùm lên gã cũng sẽ đồng thời biến mất."
Theo giọng nói càng ngày càng mơ hồ, Lam dần dần biến thành bụi mù. Từ Dĩ Niên vươn tay muốn bắt lấy y: "Lam...?!"
"Rất xin lỗi." Lời nói của thầy tướng số vang lên cùng gió. Có áy náy, cũng
có thương tiếc của người bên trên với kẻ vai dưới, "Không thể nhìn thấy
mệnh của cậu sớm hơn một chút, để cậu phải vất vả, nếu tôi kịp thời phát hiện được——"
Giọng nói của Lam đột nhiên cứng đờ.
"... Không đúng, mệnh của cậu và Úc Hòe không thể nào tương khắc với nhau!... Sai rồi, tôi tính sai rồi...!"
Dường như Lam muốn liều mạng nói cho cậu cái gì, nhưng chút âm thanh cuối
cùng hoàn toàn biến mất. Từ Dĩ Niên ngẩn người một lát, "Không thể nào
tương khắc là sao?"
Không ai đáp lại câu hỏi của cậu, Từ Dĩ Niên bối rối nói: "Lam??"
Nam Chi hiểu ra trước, "Từ thiếu chủ, người nọ hoán đổi mệnh với cậu, điều
đó có nghĩa là cậu nhất định không phải mệnh hung, bất kể là mệnh ban
ngày hay mệnh đêm trắng thì cũng không thể nào tương khắc với mệnh của
ông chủ"
Vẻ mặt của Từ Dĩ Niên cứng đờ.
Chỉ có mệnh hung và mệnh đêm trắng mới có khả năng tương khắc. Từ đầu đến cuối mệnh của
cậu và Úc Hòe chưa từng đối nghịch với nhau, Úc Hòe trở thành như vậy...
[Úc Hòe biến thành như vậy đều do cậu làm hại.]
[Ác giả ác báo, sát nghiệt mà cậu tạo nên đều do hắn gánh.]
Những giọng nói kia máy móc lặp lại không ngừng, giống như một sự khống chế
đã ăn sâu bén rễ. Não Từ Dĩ Niên đau đớn, cậu càng nghĩ càng đau hơn.
Cơn đau dữ dội như lấy búa đập đầu, nhồi nhét vào đó một ý nghĩ không
thuộc về cậu.
Trong lúc hoảng hốt, Từ Dĩ Niên nhớ đến cái đêm
tốt nghiệp mà cậu và Úc Hòe ra về trong không vui, còn có vô số đêm năm
năm trước, cậu cũng thỉnh thoảng thấy đau đầu, cậu cứ tưởng là vì cảm
xúc của mình thay đổi, nhưng bây giờ xem ra...
"Á——" Từ Dĩ Niên
đau khổ vô cùng, cậu ôm đầu ngồi thụp xuống đất, cả người run rẩy, ánh
chớp không thể khống chế nổi mà phóng ra khỏi đầu ngón tay. Nam Chi muốn chạm vào người cậu: "Từ thiếu chủ!"
Giọng nói trong đầu cậu
càng lúc càng lớn, lặp đi lặp lại không ngừng muốn khống chế suy nghĩ
cậu một lần nữa. Từ Dĩ Niên không thể chịu được nổi, cậu nện một phát
thật mạnh lên mặt đất, sấm sét đột nhiên nổ tung khiến mặt đất nứt toang ra, "Đủ rồi! Câm miệng cho tôi!"
Dường như không quá cam lòng,
giọng nói máy móc vẫn quấn quýt lấy cậu như vong hồn, Từ Dĩ Niên lại đấm lên mặt đất lần nữa, tiếng sấm rền trời khiến tất cả hỗn loạn, cuối
cùng âm thanh ấy biến thành hư ảo.
Cùng lúc đó, trong đầu cậu có cái gì được thả lỏng, cấm chế tinh thần vẫn luôn khống chế cậu hoàn toàn vỡ vụn.
Từ Dĩ Niên lau cái trán mướt mồ hôi, dần dần tỉnh lại. Thấy ánh mắt Nam
Chi nhìn mình, cậu cố gắng bình tĩnh: "Tôi bị khống chế tinh thần...
Người đó ép buộc dạy dỗ tôi rằng mệnh của tôi và Úc Hòe tương khắc, thế
nên nhiều năm qua tôi chưa từng nghi ngờ tính chính xác của chuyện ấy."
"Rất có thể Lam cũng bị khống chế tinh thần, mệnh lệnh hẳn là cùng loại với
tôi." Từ Dĩ Niên thì thào, "Hơn nữa mệnh của tôi bị bao phủ rồi, vốn dĩ
Lam không phát hiện ra là y đã tính sai..."
Mặt Nam Chi đổi sắc, Từ Dĩ Niên đang định đứng dậy.
Rầm——!
Tiếng nổ rung trời vọng lại từ đằng xa, thậm chí sóng âm mãnh liệt còn khiến
lỗ tai của vài yêu quái nhỏ xung quanh chảy máu, mấy giây sau, vô số yêu quái nhao nhao bàn tán.
"Chuyện gì thế?"
"Xảy ra cái gì rồi?"
"Nổ tung!!!"
Từ Dĩ Niên nhìn về phía phát ra âm thanh, mặt cắt không còn giọt máu.