Trong một
ngày, sự tình phát sinh ở chùa Long Phúc truyền tới tai các văn võ đại
thần, truyền tới tai các phu nhân tiểu thư nội trạch, thậm chí truyền
tới tai các phi tần cung nhân thái giám ở hậu cung, tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ như trên. Tuy nhiên, khi sự tình truyền đến Đông
Noãn các trong Càn Thanh Cung, Hoàng đế nghe xong lại chỉ nheo mắt, sau
đó nhàn nhạt trả lời ba chữ, “Đã biết rồi.”
Tới bẩm báo chuyện
này chính là người thân tín nhất bên cạnh Hoàng đế, Đại Tổng quản thái
giám Lý Trung của Càn Thanh Cung. Người cũng như tên, ông ta vô cùng
trung thành, toàn tâm toàn ý hướng về Hoàng đế. Ông ta đã từng phụng
mệnh đứng bên người Cố Thục Phi quang minh chính đại nghe Trương Kỳ và
Chương Hàm đàm luận về Trương Xương Ung; đã từng đại biểu cho Thiên Tử
chí cao vô thượng đi vào thiên lao không thấy ánh mặt trời, cùng với
Đằng Xuân khi đó vẫn là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, mắt thấy những nhân vật
hiển hách nhất thời uống rượu độc; càng đã từng đem tài phú tích lũy
suốt mười mấy hai mươi năm của các nhà huân quý đó biến thành quyển sách ghi chép tỉ mỉ từng mục.
Đối mặt với ba chữ vô cùng đơn giản
của Hoàng đế, Lý Trung đột nhiên hoảng sợ. Nhưng ông ta biết rõ tính
tình của Hoàng đế nên cũng không dám nói thêm gì, dập đầu xong liền tính hô an cáo lui. Lời nói còn chưa kịp xuất khẩu, Lý Trung bỗng nghe trên
cao truyền đến câu hỏi: “Thiện Chiêu hiện giờ hồi Vương phủ chưa? Thái Y Viện phái đến Thái y nào?”
Lý Trung sửng sốt, ngay sau đó liền
cúi đầu đáp: “Triệu Vương Thế tử được Công chúa Gia Hưng sai người dùng
phượng kiệu đưa về phủ Triệu Vương, Công chúa Gia Hưng cũng phái người
đi thỉnh Thái y, khi Thế tử vừa đến Vương phủ thì Thôi Viện phán của
Thái Y Viện đã chờ sẵn. Nô tài hỏi qua Thôi Viện phán, nói là Thế tử lúc đó vô ý đập phải đầu, tĩnh tâm an dưỡng mấy ngày sẽ không có gì quan
trọng. Khi khai phương thuốc nô tài cũng xem qua, là phương thuốc lưu
thông máu ứ và bổ sung nguyên khí.”
“Ừ.” Hoàng đế gật đầu rồi đứng dậy ngay, “Đi dự bị một chút, trẫm đến phủ Triệu Vương xem hắn.”
Đương kim Thiên Tử không phải người yêu thích cải trang vi hành. Sau khi đăng cơ, cho dù là những lão thần năm đó kề vai chiến đấu giành thiên hạ
cũng hiếm khi có ai được nghênh đón Thánh giá tới phủ đệ. Người duy nhất ngoại lệ là Hàn Quốc công sớm nhất lấy một châu quy hàng rồi đi theo
làm tùy tùng đánh hạ giang sơn, sau đó vào triều làm một Tể tướng văn võ song toàn, khi về hưu Hoàng đế đã từng cải trang đến phủ buồn bã uống
rượu một hồi. Nhưng sau khi phủ Hàn Quốc công tan thành mây khói, loại
chuyện xưa này đã sớm không ai dám đề ra. Ngược lại nhóm long tử phượng
tôn tuy được ưu đãi hơn một chút, thế nhưng Hoàng đế chỉ thường xuyên
lặng yên đến Văn Hoa Điện xem bọn họ học hành, còn chuyện tự mình đi đến Vương phủ thì chưa bao giờ từng có tiền lệ.
Vì thế, Lý Trung
tuy không dám làm trái liên thanh đáp ứng, sau khi ra ngoài lại không
khỏi khó xử vô cùng. Cải trang vi hành phải mang theo bao nhiêu Cấm quân hộ vệ? Có nên thông tri Ứng Thiên phủ nha dẹp đường hay không? Có cần
báo trước cho phủ Triệu Vương một tiếng? Rối rắm đi tới đi lui một hồi,
cuối cùng Lý Trung đành phải căng da đầu quay lại đi xin chỉ thị của
Hoàng đế. Mặc dù Lý Trung bị kinh hồn táng đảm với ý chỉ cho phép mang
năm mươi vệ sĩ đi theo mà thôi, lại còn không được kinh động phủ Triệu
Vương, thế nhưng không thể kháng chỉ bèn đi thu xếp.
Vào ủng hộ nhà bà còm ở w@t.t.p@d nhe
Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu mang bộ dáng thê thảm như vậy về phủ, lại phải để Công chúa Gia Hưng phái người dùng phượng kiệu đưa đến tận nơi, thậm chí ngay cả Viện phán của Thái Y Viện đích thân chờ ở cửa, cho nên trên dưới phủ Triệu Vương bị một trận 'binh hoang mã loạn người ngã
ngựa đổ'. Mặc dù Triệu Vương và Triệu Vương Phi đều không phải người
trách móc hạ nhân nặng nề, nhưng nếu lỡ Trần Thiện Chiêu có mệnh hệ gì,
bọn họ ai có thể thoát được đây chứ? Đan ma ma tự mình canh giữ bên cạnh Trần Thiện Chiêu, mãi đến khi Thái Y Viện chẩn trị xong, bà lại đi kiểm tra người lấy thuốc sắc dược, rồi ra bên ngoài truyền đạt phân phó của
Trần Thiện Chiêu cho mấy quản sự, giải quyết mọi việc xong xuôi bà mới
vội vàng quay lại.
“Thế tử gia, ngài muốn hù chết lão nô hay sao?”
Mặc dù chỉ một câu như vậy nhưng Trần Thiện Chiêu biết tính tình của Đan ma ma, oán trách một câu như thế đã là cực hạn, cho nên khóe miệng cong
lên hơi mỉm cười trấn an: “Không có việc gì đâu, ma ma còn không biết ta sao? Đại nạn không chết tất sẽ được phúc cuối đời, từ nhỏ đến lớn có
chuyện gì mà ta không đụng phải, kết quả chẳng phải luôn bình an hay
sao? Chỉ là cái trán bị u một cục không quá đẹp mà thôi.”
“Nói
gì vậy, sáu đường kinh mạch quan trọng toàn tụ trên phần đầu, bị thương
ngoài da không quan trọng, nhưng nếu kinh mạch có gì tổn thương, ngài
muốn Điện hạ và Vương phi vì thế thương tâm áy náy cả đời hay sao?”
“Được được, ta nhận sai rồi còn không được sao?” Trần Thiện Chiêu vội vàng
thay một bộ dáng thành khẩn, ngoan ngoãn nói, “Lúc ấy bất ngờ quá nên
thật sự không nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa ta cũng không dự đoán được
chính mình vô dụng đến thế... Ôi chao, ta có chút mệt mỏi, trước tiên
nằm nghỉ một hồi! Ma ma cũng dọn một cái ghế xếp đến bên giường ngả lưng một chút, có ma ma bồi bên cạnh ta nhất định có thể ngủ ngon.”
Thấy Trần Thiện Chiêu quả nhiên nói nằm liền nằm, nói nhắm mắt liền nhắm
mắt, nói ngủ liền ngủ, Đan ma ma vốn còn muốn khuyên nhủ nhắc nhở thêm
vài câu, ngay lúc này chỉ có thể từ bỏ. Bà bó tay đành phải kéo chăn đắp lại đàng hoàng cho Trần Thiện Chiêu, lại kéo đến một chiếc ghế mây đặt
cạnh bên giường. Mặc dù hạ nhân bên ngoài đều lo sợ không yên cho tình
hình của Trần Thiện Chiêu, bà vốn nên ra ngoài thông báo mọi người một
tiếng, nhưng Trần Thiện Chiêu đã phân phó bà bồi bên cạnh, đương nhiên
bà sẽ tuyệt đối không làm trái. Đan ma ma cầm một chiếc vớ đã làm được
một nửa ngả lưng trên ghế mây tiếp tục tỉ mỉ may, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc mắt trông chừng Trần Thiện Chiêu, ánh mắt từ ái tràn đầy quan
tâm. Nhìn Trần Thiện Chiêu trong lúc ngủ mơ khóe miệng khẽ nhếch lên nở
nụ cười, Đan ma ma bỗng dưng cảm thấy vô cùng an tâm.
Trong
không khí yên tĩnh an bình như vậy, động tác may vá của Đan ma ma dần
dần chậm lại, đầu không khỏi dần dần gà gật, cơn buồn ngủ kéo tới nên dĩ nhiên không phát giác bên ngoài so với trong phòng càng thêm yên lặng
hơn. Cho đến khi thình lình cảm giác bên cạnh có một trận gió cọ qua,
Đan ma ma mới vừa ngủ gật lại bừng tỉnh, nhưng đang định lên tiếng hỏi
ai thì bà khủng hoảng phát hiện một bàn tay đột nhiên bịt chặt miệng
mình. Đan ma ma quá sức kinh hãi giãy giụa vài cái, ngay sau đó thấy rõ
một lão nhân đang đi đến trước giường, hai bên là hai nội thị mặc đồng
phục cổ tròn thêu hoa hướng dương khoanh tay hầu sát phía sau.
Chẳng lẽ là...
Thấy Đan ma ma ngừng giãy giụa, Lý Trung phía sau rốt cuộc thở phào một hơi, lúc này mới nhỏ giọng thì thầm: “Ta biết ngươi là người đắc lực nhất
bên cạnh Thế tử gia, trước mắt hãy an tĩnh chút, Hoàng Thượng đến thăm
Thế tử!”
Chính mình suy đoán thế nhưng đã được chứng thật, Đan
ma ma ngây ra như phỗng. Bà không cần nghĩ cũng biết đây là trường hợp
hi hữu hiếm có cỡ nào, là ân sủng đến cỡ nào, trong lòng bỗng dưng có
trăm mối cảm xúc trào dâng. Bà vừa đau lòng cho Thế tử mà mình coi như
bảo bối gặp kiếp nạn như vậy, nhưng lại vừa mừng rỡ vì tấm lòng nhân hậu của Thế tử đã khiến ngay cả Thiên Tử cũng cảm động. Khi thấy Hoàng đế
ngồi xuống trên đầu giường trầm tư ngắm nhìn Trần Thiện Chiêu, Đan ma ma càng nhịn không được gắt gao xoắn lấy đôi tay.
“Ngươi đứa nhỏ
này, làm việc gì cũng luôn ra ngoài dự đoán của mọi người...” Hoàng đế
nhẹ nhàng trách móc một câu, thấy tôn tử bọc chăn nằm trên giường ngủ
ngon lành không chút nào để ý tới mình, ngài không khỏi bật cười một
tiếng: “Loại thời điểm này còn có thể ngủ được, thật đúng là một thằng
ngốc! Không phải con thích sách lắm sao? Vào cung trẫm sẽ cho con đến
kho Cổ kim thông tập mà chọn, con nhìn trúng quyển nào trẫm đều thưởng
cho con!”
Đan ma ma từng nghe Trần Thiện Chiêu đề cập qua, tất
cả sách trong kho Cổ kim thông tập đều được Hoàng gia rất trân quý,
không ít sách hiếm thậm chí thế gian chỉ có một bổn mà thôi. Mặc dù với
thân phận Triệu Vương Thế tử, Trần Thiện Chiêu cùng lắm chỉ có thể đi
đến đó lật xem rồi sao chép, lần này Hoàng đế ban thưởng như vậy có thể
nói là rất lớn. Nhưng nhìn Thế tử nhà mình vẫn ngủ say sưa cái gì cũng
không biết, thậm chí còn trở mình, mặt hướng thẳng về phía Hoàng đế,
biểu cảm phảng phất như đang mơ một giấc mộng đẹp hiếm có, Đan ma ma
thật suýt không nhịn được muốn xông tới lay tỉnh Trần Thiện Chiêu.
Hiện giờ Hoàng đế chỉ như một vị tổ phụ yêu thương tôn tử, nếu Thế tử tỉnh đậy, có lẽ nói cái gì Hoàng đế đều sẽ đáp ứng!
Tuy nhiên, Đan ma ma vô cùng thất vọng Trần Thiện Chiêu chẳng có chút xíu
dấu hiệu nào muốn tỉnh lại, mà Hoàng đế cũng chỉ ngồi trên đầu giường
một chút nữa lại đột nhiên đứng dậy, trầm ngâm đi tới trước mặt bà. Đan
ma ma cảm thấy bàn tay vẫn luôn bịt miệng mình đột nhiên buông ra, theo
sát bà liền nghe được Hoàng đế nhỏ giọng dặn dò.
“Mấy ngày này
chăm sóc Thế tử cẩn thận, phải đốc thúc hắn ăn nhiều ngủ nhiều ít đọc
sách... à không, phải là không được để hắn đọc sách. Nhàn rỗi thì thà
rằng đỡ hắn đi dạo trong hoa viên nhiều một chút để giải sầu, miễn cho
phí công bắt hắn tĩnh dưỡng! Từ trước mỗi khi Văn Hoa Điện được nghỉ là
hắn lập tức ngâm mình trong thư phòng, lần này tuyệt đối không được!”
“Vâng, nô tỳ tuân chỉ.”
Thấy Đan ma ma cuống quít muốn quỳ xuống, Hoàng đế liền xua xua tay, sau đó
lại quay đầu liếc mắt nhìn tôn tử trên giường một cái. Đúng lúc này,
Hoàng đế bắt gặp Trần Thiện Chiêu giơ tay nhẹ nhàng gãi gãi cằm, trong
miệng đột nhiên lẩm bẩm, “Thư trung tự hữu hoàng kim ốc; Thư trung tự
hữu thiên chung túc; Thư trung tự hữu nhan như ngọc; lời của cổ nhân
không thể khinh...”
Vốn tưởng rằng sẽ nghe được nói mớ gì đó,
nhưng ai ngờ chỉ là một câu Trần Thiện Chiêu thường xuyên treo ở bên
miệng, Hoàng đế sửng sốt xong không khỏi chán nản, thấy Đan ma ma cũng
là một bộ dáng ngượng ngùng, ngài nhịn không được bật cười: “Cái con mọt sách này!”
Thấy Hoàng đế chắp tay sau lưng mang theo người rời
đi, Đan ma ma không khỏi nhìn chằm chằm lão thái giám vừa mới ra tay bịt miệng mình một hồi lâu rồi bước nhanh đi đến trước giường, thấy Trần
Thiện Chiêu vẫn hít thở đều đều vững vàng vẫn không có dấu hiệu tỉnh
lại, bà nhịn không được thầm hung hăng oán trách người canh giữ bên
ngoài một chập, [Thiên Tử đã tới, vậy mà cũng không biết báo cái tin,
người chết hết rồi à?]
Đăng tại wattpad do bà còm biên tập
Hoàng đế lặng yên bước lên xe ngựa không thu hút lắm đậu trước phủ Triệu
Vương, thấy suốt con đường không có bóng dáng một người, ngài không khỏi liếc mắt một cái về hướng Lý Trung đang đứng một bên. Lý Trung lập tức
lúng ta lúng túng giải thích: “Hoàng Thượng, không phải nô tài kháng
chỉ, thật sự là Thiên Tử giá lâm không thể coi thường. Con đường trước
cửa ngày thường tới lui quá nhiều người quá phức tạp, nếu lỡ xảy ra
chuyện gì thì nô tài có chết ngàn lần cũng không thể chuộc tội.”
“Thôi!” Hoàng đế ngồi trên xe ngựa xua tay, chờ đến khi Lý Trung cũng theo lên
ngồi quỳ khom lưng hầu ở một bên, xe ngựa đi được một quãng thì ngài bèn mở miệng hỏi, “Đúng rồi, nghe nói thằng bé ngốc này ở chùa Long Phúc bị dưỡng ngoại tôn nữ của Võ Ninh Hầu Thái phu nhân đổ ập xuống một trận
răn dạy?”
“Đúng thế ạ.” Lý Trung thật cẩn thận gật đầu, không dám đáp thêm một chữ.
“Trước đó Lễ Bộ đưa ra danh sách tuyển phi thật sự vớ vẩn, ngươi đi truyền
lời, loại chuyện này nếu làm không tốt, trẫm đâu cần Lễ Bộ làm gì! Trước đây Thục phi Huệ phi Kính phi nghĩ ra danh sách sơ tuyển, cho dù có nho nhỏ tư tâm nhưng ít nhất về cơ bản không thái quá như bọn Lễ Bộ! Đều là thân sinh nhi tôn của trẫm, bọn chúng muốn 'loạn điểm uyên ương' hay
sao?”
Lời này của Hoàng đế không đầu không đuôi, nhưng Lý Trung
sửng sốt một lát liền bừng tỉnh ngộ ra, lập tức cúi đầu thưa vâng. Trộm
thấy ánh mắt Hoàng đế nhìn chăm chú vào màn xe đằng trước, tia mắt sắc
bén dường như muốn xuyên thấu một tầng mành dày, Lý Trung không khỏi âm
thầm thở dài một hơi.
Lễ Bộ Thượng thư và hai vị Thị lang chỉ sợ phải xui xẻo làm người đứng ra trả lời về tai nạn kia! Ai bảo Triệu
Vương Thế tử vốn được Thánh sủng, trải qua tai nạn này lại khiến Hoàng
đế càng thêm đối đãi với ánh mắt khác? Hoàng đế cho tới bây giờ chưa
từng 'hưng sư động chúng' như thế để đi thăm bất kỳ hoàng tử hoàng tôn
nào!