Phủ Võ Ninh Hầu hai lần làm lễ cầu siêu trong chùa Long Phúc thì cả hai
lần đều xảy ra nhiễu loạn. Chủ trì Giác Tuệ vốn định lần này phải làm
cho thật thoả đáng, nhưng rối loạn vẫn xảy ra cứ như bị đánh đòn cảnh
cáo. Thái phu nhân từ chùa Long Phúc về đến nhà lập tức dặn dò, sau này
nếu còn làm lễ cầu siêu thì phải từ từ lên kế hoạch thật cẩn thận, tất
cả đều chuyển qua chùa Tam Sơn, thứ nhất là khoảng cách từ Hầu phủ đến
đó cũng gần, thứ hai có thể tránh xa Phật môn không được an bình kia.
Vương phu nhân tự mình dẫn theo các tiểu thư trong nhà đưa tiễn Công chúa Gia Hưng và Cố Trấn trở về. Thấy người đã đi xa, bà đang muốn phân phó
Triệu mụ mụ tự mình đưa Cố Trừ về lại Đông phủ, không ngờ Cố Trừ đột
nhiên xua tay chặn lại Triệu mụ mụ mặt mày ân cần, mỉm cười đi lên uốn
gối hành lễ với Vương phu nhân rồi nói.
“Nhị thẩm, nương có một
việc muốn thương lượng với thẩm, giao cho cháu thay mặt hỏi ý kiến. Hiện giờ Đông phủ to như vậy mà chỉ có cháu và nương ở với nhau, nhiều viện
nhiều sân đến thế đều bỏ trống. Hơn nữa thẩm cũng biết, nếu sân viện
không có người ở thì hai ba tháng sẽ bị xuống cấp không còn gì, tu sửa
càng thêm tiêu hao. Cho nên nương muốn thương lượng với thẩm, báo cáo
lão tổ tông chuyển một ít các đệ đệ từ Tây phủ qua trụ. Ngũ đệ và các đệ đệ khác tuy nói từng người đều có công việc phải làm công khóa phải
theo, nhưng lâu lâu cũng phải về nhà. Các đệ ấy đều đã lớn cả rồi, chen
chúc trong một sân viện cũng quá chật chội.”
Vốn tưởng rằng Cố
Trừ đưa ra vấn đề này là tính toán kêu Chương Hàm và Trương Kỳ dọn qua,
hoặc là đánh chủ ý lên Cố Minh, nhưng lúc này nhắc tới lại là nhóm nhi
tử thứ xuất, Vương phu nhân nhíu mày không tiện trả lời. Vì thế bà chỉ
mỉm cười đáp ứng quay lại sẽ thương lượng với Thái phu nhân rồi nhìn
theo Triệu mụ mụ đưa Cố Trừ lên xe. Khi mang theo nữ nhi Cố Ngọc về Ninh An Các, bà đột nhiên nghe Cố Ngọc bên cạnh thầm thì, “Nương, chẳng lẽ
Đại bá mẫu muốn chọn một nhi tử thứ xuất của cha?”
Vương phu
nhân liếc nữ nhi một cái, nhàn nhạt đáp: “Đừng nói Tứ ca và Cửu đệ của
con, các ca ca và đệ đệ khác tùy tiện kéo một ai ra ngoài đều được người tấm tắc khen ngợi. Bà ấy có ý nghĩ này cũng không kỳ quái.”
“Nhưng chẳng lẽ nương không muốn để Tứ ca hoặc Cửu đệ...”
“Loại chủ ý không phóng khoáng này có Đại bá mẫu con tính toán một mình là đủ rồi.” Vương phu nhân cười nhạo một tiếng ngắt lời Cố Ngọc, ánh mắt vẫn
nhìn về phía trước, “Vấn đề tập tước không phải bà ấy muốn như thế nào
liền được như thế đấy. Vẫn chưa biết chắc chắn tước vị bị ngưng có thể
được trả về hay không, trước mắt bà ấy chỉ là tự mình tính kế mà thôi.
Trong số các ca ca và đệ đệ của con, mặc kệ là ai có phúc phận được chỗ
tốt đấy cũng coi như là phúc phận của Cố gia. Hiện tại sự tình còn chưa
có bóng dáng mà đã lo đi tranh đi đoạt, nương nhà con chưa bao giờ làm
ra chuyện ngốc như vậy.”
Nói tới đây, Vương phu nhân liền bồi
thêm một cách có ẩn ý: “Cho nên con cũng phải nhớ kỹ, Tri Vương điện hạ
cho dù có tốt bao nhiêu thì hôn sự không phải do Thục phi nương nương có thể làm chủ, cũng không phải do Lễ Bộ hiện giờ nắm quyền tuyển phi có
thể định ra, đấy là sự tình được quyết định bởi một lời của Hoàng
Thượng. Tranh đoạt vấn đề này không phải dùng sức là có thể tranh được,
kết quả chỉ rước xui xẻo vào thân mà thôi.”
“Nương, con hiểu được...”
Mặc dù nữ nhi trả lời như thế nhưng Vương phu nhân lại không cách nào xác
định rốt cuộc Cố Ngọc có nghe vào tai hay không. Cũng may nữ nhi chưa
xuất giá thì vẫn còn do chính mình quản thúc, Vương phu nhân chỉ đành
kiềm chế một tia sầu lo, mang theo nữ nhi lập tức vào hành lang của Ninh An Các, trong lòng chuẩn bị làm thế nào để bẩm báo với Thái phu nhân
vấn đề Cố Trừ đề ra.
Mời vào w,@,t,t,p,@d thăm nhà bacom2
Trương Kỳ và Chương Hàm hiện giờ đã về tới dãy phòng phía Đông của Ninh An
Các. Lúc nãy ở chùa Long Phúc, khi Triệu Vương Thế tử và Tri Vương trước sau vừa rời đi, tuy Trương Xương Ung cố gắng muốn thò qua nói mấy câu
nhưng Thái phu nhân nào có tinh thần để ý tới hắn, đáp vài câu có lệ rồi dặn dò Cố Minh tiễn khách. Lúc Trương Xương Ung gần đi cho các nàng một ánh mắt tức giận và cảnh cáo, hai người đều thấy cả nhưng lờ đi. Lúc
này không có người ngoài, Trương Kỳ nhẹ nhàng cắn môi nhận xét, “Mấy nha hoàn cha đưa tới đây hiện giờ chưa một ai được đến bên cạnh chúng ta,
hơn nữa hôm nay ông ta răn dạy muội lại bị Đại biểu ca đẩy trở về, nhất
định sẽ càng thêm ghi hận trong lòng.”
Bởi vì sự tình cứ liên
tiếp kéo tới, không ai rảnh chú ý Trần Thiện Chiêu còn tiện thể kèm theo một bức thư của Chương Phong gởi cho Chương Hàm bên trong kinh Phật.
Thái phu nhân thậm chí không hỏi một câu, chỉ có Công chúa Gia Hưng trêu ghẹo một phen, còn Chương Hàm cho tới bây giờ vẫn chưa có thời gian xem thư. Lúc này một tay nàng luồn trong tay áo bên kia nắm lấy bức thư
mỏng mà thất thần, đang nghĩ xem trong thư phụ thân sẽ nói cái gì? Lại
nghĩ đến không biết Trần Thiện Chiêu có khả năng 'treo đầu dê bán thịt
chó' hay không, dùng thư của chính chàng ta giả làm thư nhà của nàng?
Lại nghĩ đến Trần Thiện Chiêu kia gian xảo tựa quỷ, vụ bị thương đó rốt
cuộc là khổ nhục kế hay thật sự tình thế cấp bách đã không kịp nghĩ gì
khác? Mãi đến khi Trương Kỳ đẩy đẩy, nàng mới lập tức bừng tỉnh hoàn
hồn.
“Hả?”
“Có gì mà ngẩn người như vậy? Thật hiếm thấy, ta hỏi muội mấy lần mà muội vẫn ngơ ngác!” Trương Kỳ khó hiểu nhướng
mày, ngẫm nghĩ một chút lại không hỏi tiếp vấn đề, chỉ duỗi tay ấp lên
trán Chương Hàm rồi nhíu mày nói, “Hình như có chút nóng? Có khó chịu
lắm không? Hay để ta sai người bẩm báo lão tổ tông một tiếng, mời đại
phu coi thử xem sao?”
“Đừng mà, trong nhà sự tình đang rối ren,
không nên vì ta mà kinh động trên dưới, ta lên giường nằm một hồi, tỷ
dặn dò các nha hoàn đừng quấy rầy là được!”
Trương Kỳ gật đầu,
Chương Hàm liền lên giường, kéo chăn ra chui vào trong nằm xuống. Qua
một hồi lâu, nàng trở mình xoay ra bên ngoài liếc mắt một cái, thấy
trong phòng quả nhiên im ắng không có một người nào, nàng mới một lần
nữa xoay người hướng mặt vào tường, từ trong tay áo lấy ra lá thư kia,
thật cẩn thận xé rách phong bì. Thấy bên trong chỉ có một bức thư hơi
mỏng, nàng không khỏi sinh ra vài phần thất vọng, nhưng vừa mở ra nàng
liền phát hiện, khoảng trống giữa những hàng chữ viết thô to của phụ
thân, mơ hồ nhận ra có chút dấu vết cổ quái.
Vô cùng ngạc nhiên, nàng tỉ mỉ xem xong phong thư của phụ thân, thấy cùng lắm chỉ nói vài
câu vạn sự đều tốt không cần nhớ thương linh tinh mà thôi, tình hình
chiến đấu như thế nào thì một chữ cũng không đề cập tới, nàng không khỏi thở dài một hơi. Sớm biết tính tình phụ thân chính là như vậy, nàng vốn không có quá nhiều trông cậy, chỉ hy vọng phụ huynh có thể bình an trở
về, quân công gì đó trước nay nàng không nghĩ tới!
Tuy nhiên,
trong phong thư của phụ thân Trần Thiện Chiêu giở chút thủ đoạn gì thì
nàng vẫn chưa nghĩ ra, vì thế vừa vuốt ve bức thư vừa trầm ngâm, càng
nghĩ càng không cam lòng. Bỗng nhiên nàng lăn long lóc bò lên, có lẽ gây ra động tĩnh nên ngay sau đó lập tức có người vén mành lên thò đầu vào
xem xét. Nhận ra là Phương Thảo mà không phải Trương Kỳ, nàng đặt một
ngón tay lên môi ra hiệu im tiếng, sau đó vẫy tay kêu người tiến vào.
“Hàm cô nương có phân phó gì ạ?”
“Than đỏ dùng trong mùa đông có còn dư lại hay không?”
Phương Thảo nghe vậy sửng sốt, nhíu mày ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Có ạ, tuy
nhiên chỉ dùng cho lò sưởi tay, còn lại chút xíu mà thôi.”
“Một
mẩu là được rồi. Ngươi đi lấy tới đây đừng để người khác thấy. Nếu Đại
tiểu thư có hỏi, ngươi cứ nói ta còn ngủ. Đợi lát nữa ngươi canh giữ bên ngoài, ngàn vạn lần đừng cho ai tiến vào.”
Hai nha hoàn, Bích
Nhân thì bộc tuệch nhưng Phương Thảo lại nhanh trí cẩn thận. Hơn nữa
chuyện Triệu Phá Quân trước đó chỉ có Phương Thảo biết, cho nên những
việc này Chương Hàm cũng chỉ yên tâm dặn dò Phương Thảo. Thấy Phương
Thảo gật đầu liền ra cửa, nàng nôn nóng nằm xuống, chờ không lâu lắm rốt cuộc lại nghe được tiếng bước chân vào phòng.
“Hàm cô nương, đây chính là than đỏ ngài muốn.”
Chương Hàm nghe giọng Phương Thảo vội vàng xoay người, tiếp nhận mẩu than đỏ
nhìn kỹ xong bèn gật đầu chỉ chỉ ra bên ngoài. Chờ Phương Thảo rón ra
rón rén ra cửa, nàng nhanh chóng mở ra bức thư một lần nữa, cầm mẩu than đỏ nho nhỏ thật cẩn thận bôi lên chỗ trống của từng hàng chữ viết. Ngay lập tức, từng hàng chữ nhỏ mơ hồ hiện ra, còn không phải là bút tích
của Trần Thiện Chiêu hay sao?
“Khi khanh thấy được hàng chữ này, ắt cũng biết đã có một cơn bão lớn.”
Quả nhiên, vụ bị thương hôm nay chính vì ông tướng này cố ý! Chương Hàm tuy nhướng mày lên, nhưng ngẫm lại chàng ta đã tự thú nhận, trong lòng
không khỏi sinh ra vài phần khác thường. Mặc kệ Trần Thiện Chiêu làm thế nào mà ngoài sáng là một con mọt sách ngốc nghếch nhưng phía sau lớp vỏ bọc thì ngầm gian manh tựa quỷ, tuy nhiên đối với riêng nàng thì chàng
ta đã vươn tay giúp đỡ rất nhiều, thậm chí có thể coi như ân nhân của
toàn bộ Chương gia. Nàng hít một hơi thật sâu mới tiếp tục đọc tiếp.
“Tuy bão tố dễ nguôi ngoai nhưng nhân tâm lại khó an bình. Cảnh Khoan thu
mua đông đảo phó tì của những nhà có công lớn khi xưa, huấn luyện một
cách mờ ám, mục đích gì đó quả thật không nhỏ. May có khanh báo cho, ta
đã dự bị kế hoạch kế tiếp. Còn phần Trương Xương Ung, gã này có chí lớn
nhưng tài mọn, tự cho mình siêu phàm, gần đây hắn giao thiệp rộng với
đồng học cùng năm, ý đồ mưu một thực chức ở bộ viện, lại phát ngôn nhiều lời không tốt về phủ Triệu Vương. Vương và Hầu nay chia quân hai lộ
tiến công, thắng bại khó liệu, mong khanh cẩn thận chú ý động tĩnh của
Cố thị, chớ để Trương Xương Ung vươn tay vào Cố gia.”
Lời này
trình bày thực minh bạch. Bởi vì phụ mẫu huynh đệ đều đầu nhập vào phủ
Triệu Vương, hơn nữa Hoàng đế đã lập trữ quân, danh phận quân thần đã
định, đương nhiên Trương Xương Ung sẽ chán ghét phủ Triệu Vương. Mà
người khác nhìn trúng Trương Xương Ung chỉ vì hắn là tế tử của Cố gia,
muốn kéo Cố thị lên cùng một thuyền. Biện pháp tốt nhất không phải dùng
danh lợi để dụ hoặc Cố gia, rốt cuộc Thiên Tử tai thính mắt tinh không
dễ lừa gạt, dùng danh lợi mua chuộc lòng người khó có thể đột nhiên thực hiện, nếu dùng cách cưỡng bức thì có thể lợi dụng Trương Xương Ung,
người này vì công danh lợi lộc có chuyện gì mà không dám làm? Cố gia thì càng không cần phải nói, trữ quân đã lập, mặc dù không thể quang minh
chính đại tới gần Thái tử, nhưng ít nhất tuyệt đối sẽ không thiên vị
hướng về Triệu Vương. Điểm chết người chính là, Triệu Vương và Võ Ninh
Hầu Cố Trường Phong mang binh chia làm hai đường, khó tránh khỏi phân ra cao thấp. Trần Thiện Chiêu muốn nàng chớ để Trương Xương Ung vươn tay
vào Cố gia, thật là quá coi trọng khả năng của nàng!
Chương Hàm
cười khổ một tiếng, sau đó phát hiện chỗ trống cuối cùng có hai hàng chữ viết còn nhỏ hơn so với phía trên. Tập trung nhìn vào, đầu tiên là nàng bị một trận ngạc nhiên, sau đó nhớ tới chính mình vừa cho anh chàng một màn quở trách ở chùa Long Phúc, trên mặt bỗng nóng bỏng.
“Hồng
nhạn hiện giờ như chim yến trong lồng, dĩ nhiên thâm tâm không khỏi
không cam lòng. Tuy nhiên người thân ở Bắc địa vẫn luôn ngóng trông,
mong khanh tự trân trọng bản thân, không thể đột nhiên tái sinh ý niệm
liều mạng.”
Ngươi còn dám nói ta?!
Chương Hàm úp tay lên hàng chữ làm nàng nóng mặt kia, hung hăng vò bức thư thành một cục,
nhưng nắm viên giấy trong tay một hồi, nàng lại vuốt phẳng tờ thư một
lần nữa.
Rốt cuộc đây là thư nhà của phụ thân, hơn nữa, hôm nay
nàng trách cứ chàng ta không màng bản thân đã bị thương còn muốn xướng
một hồi tuồng như vậy. Thế nhưng thời điểm nàng nhắm mắt cầm dao đâm vào cổ mình, dường như không biết đau đớn mỉm cười với cứu binh trên trời
giáng xuống Trần Thiện Chiêu và đệ đệ Trần Thiện Gia, còn không phải
cũng không hề suy nghĩ phụ mẫu huynh đệ nếu biết sẽ thương tâm như thế
nào? Chim yến ăn nhờ ở đậu không thể không phụ thuộc, mà để xoay chuyển
thế cục hiểm ác, bọn họ đều bắt buộc phải lôi bản thân ra làm tiền đặt
cược! Đối với Trần Thiện Chiêu mà nói, chẳng lẽ trước khi làm ra quyết
định kia cũng vì thế cục đã tới thời khắc cực kỳ không ổn?
Nàng
đang suy nghĩ thì nghe bên ngoài truyền vào một giọng nói có chút xa lạ
nhưng lại mơ hồ có vài phần quen thuộc. Nàng gần như không cần nghĩ ngợi nhét bức thư vào trong ngực, sau đó lộ ra một bộ dạng mới vừa bừng
tỉnh.