Trong thư phòng rộng rãi, đứng trước kệ sách cao ngất dựa vào tường,
Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu tự mình leo lên thang tới ngăn tủ
cao nhất, duỗi tay rút ra một quyển ký lục trong ô vuông trên cùng. Sau
đó hắn không leo xuống, cứ đứng ngất ngưỡng trên thang mà hứng thú lật
xem ngay tại chỗ. Một hồi lâu, hắn mới khép sách lại lẩm bẩm tự nói một
câu, “Không biết bánh hạch đào tặng qua, cô nàng có hao tổn tâm huyết mà tìm thư từ gì đó ở bên trong hay không?”
Nghĩ đến khả năng cực
cao Chương Hàm sẽ lộ ra vẻ mặt thất vọng, hắn nhịn không được nở nụ
cười, chợt dựa lưng vào kệ sách vuốt ve cằm: “Hao tổn tâm huyết như vậy
để liên lạc, thật ra có chút cảm giác 'hồng nhạn truyền thư'. Một hai
lần thì thú vị, ba bốn năm sáu lần không khiến người khác sinh nghi cũng khó... Đáng tiếc nhân tuyến của phụ vương không thể vận dụng, Triệu Phá Quân lại quá lộ liễu...”
Trần Thiện Chiêu tiện tay thả lại quyển ký lục về chỗ cũ, bám vào thanh gỗ chậm rãi xuống đất, ánh mắt có chút lập loè.
Lần đó phụ thân Triệu Vương nhập kinh bị người hành thích, nhờ lộ ra một
chút manh mối có liên quan đến tử sĩ tâm phúc của Đằng Xuân khiến Hoàng
Đế giận tím mặt, lập tức phế truất Đằng Xuân, xong việc cũng không tiếp
tục tra rõ. Cẩm Y Vệ huỷ bỏ không có nghĩa Thiên Tử sẽ không còn tai mắt và tay sai, chỉ là những người này rốt cuộc mất đi tư cách hoạt động
công khai đấy thôi. Mà Triệu Vương Thế tử hắn đây lưu lại kinh thành
mang theo một mục tiêu quá lớn, lớn đến mức ám tuyến của phủ Triệu Vương chỉ có thể cách hắn rất xa.
Tỷ dụ như lý lịch và những quan hệ
của Cảnh Khoan, Trần Thiện Chiêu có thể tìm đọc trong những quyển ký lục như vừa rồi về các quan viên được nhóm ám tuyến điều tra tỉ mỉ kỹ càng
rồi viết vào sổ sách trình báo cho Vương phủ theo định kỳ mỗi năm, nhưng muốn tìm hiểu hướng đi gần nhất của người này thì phải khiến ám tuyến
xuất động. Với thân phận Triệu Vương Thế tử thì không phải là không thể, nhưng dễ dàng lưu lại nhược điểm cho người khác. Rốt cuộc Cảnh Khoan
cũng không phải đầu mối quan trọng gì, trong khi thanh danh thư ngốc của hắn phải trải qua nhiều năm khó khăn lắm mới kinh doanh được. Hiện giờ
đã biết hóa ra Cảnh Khoan mua rất nhiều nô tỳ của văn võ quan viên bị
luận tội để huấn luyện, vậy thì Thế tử hắn đây phải bắt đầu cẩn thận chú ý đến gã này rồi.
“Thế tử gia.”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm cắt ngang suy nghĩ của Trần Thiện Chiêu. Hắn cau mày lập tức hỏi: “Chuyện gì?”
“Triệu Bách hộ cầu kiến.”
“Được, cho hắn tiến vào!”
Triệu Phá Quân vào thư phòng hành lễ, Trần Thiện Chiêu quan sát hắn một cách
hứng thú rồi cười như không cười hỏi: “Triệu Bách hộ, nghe nói mấy ngày
nay ngươi thường xuyên không ở trong phủ?”
Cho dù trước đó đã
được Chương Hàm nhắc nhở một lần, nhưng quan tâm quá sẽ bị loạn, đặc
biệt khi biết Trương Xương Ung đã đến kinh thành, Triệu Phá Quân không
tự chủ được lặng lẽ đi nhìn chằm chằm nam nhân lòng lang dạ sói kia. Lúc trước khi hắn xin lệnh lưu lại kinh thành, Triệu Vương tất nhiên không
chút nào để ý liền đáp ứng, Đông An Quận vương Trần Thiện Gia lại càng
cao hứng có người võ nghệ cao cường bảo hộ huynh trưởng, ngược lại hắn
luôn lúng túng bất an khi phải đối diện với vị Triệu Vương Thế tử luôn
cười một cách "ngây thơ trong trắng" giống như hiện giờ.
Vì thế, cho dù không biết Trần Thiện Chiêu có điều tra ra được việc hắn đang
làm hay chưa, hắn vẫn cố lấy lại bình tĩnh, một năm một mười bẩm báo hết mọi hành tung của mình mấy ngày nay từ đầu chí cuối, bao gồm cả chuyện
hôm nay cải trang ở cửa sau phủ Võ Ninh Hầu để nhờ Phương Thảo đi vào
truyền lời. Tuy nhiên, hắn lại giấu nhẹm lời dặn dò của Chương Hàm do
Phương Thảo chuyển tới. Vốn tưởng rằng kế tiếp tất nhiên hắn phải nghe
vài câu chế giễu không âm không dương, hoặc là một trận răn dạy phẫn nộ
đổ ập xuống, nhưng Triệu Phá Quân không ngờ vị thượng cấp này lại cho
hắn một thời gian dài trầm mặc. Cũng không biết thấp thỏm bất an đợi bao nhiêu lâu, từ phía thượng cấp mới truyền đến một tiếng thở dài.
“Ngươi quá lỗ mãng. Không nói đến trước đó ngươi đã từng ở dưới trướng Võ Ninh Hầu nên Cố Tuyền có thể nhận ra ngươi, chỉ là trên đường phía sau Hầu
phủ xưa nay đều là đám người buôn bán quen thuộc, đột nhiên thêm vào một gương mặt xa lạ, cho dù ngươi cải trang tốt đến mấy thì ngươi cho rằng
thật sự thần không biết quỷ không hay?” Trần Thiện Chiêu khoanh tay
trước ngực, thấy Triệu Phá Quân sửng sốt ngẩng đầu lên, hắn mới trầm
ngâm cười rồi nói, “Nếu ngươi thật luyến mộ Chương cô nương đến thế, vậy thì cứ nói thẳng ra, ngươi là người của phủ Triệu Vương, ta có thể đứng ra làm chủ phái người đi cầu hôn cho ngươi.”
Lời này vừa nói
xong khiến cả khuôn mặt Triệu Phá Quân đều cương cứng. Hắn gần như theo
bản năng lớn tiếng đính chính: “Không phải như vậy, ti chức chưa từng có ý tưởng không an phận đối với Hàm muội muội, muội ấy chỉ là...” Nghĩ
đến cô bé nhóc từ nhỏ đã đuổi theo đám phá làng phá xóm bọn họ, không
những lôi đầu Chương Thịnh được coi là tiểu bá vương về nhà mà còn hùng
hổ chỉ vào mũi một đám bọn họ quát lớn, hắn lập tức ngây người, một hồi
lâu mới ấp úng nói, “Ti chức và đại ca muội ấy tình như huynh đệ, cho
nên cũng vẫn luôn coi muội ấy giống như muội muội ruột thịt...”
“À, hóa ra là muội muội!” Trần Thiện Chiêu bừng tỉnh ngộ ra gật gật đầu rồi tươi cười thân thiết nói, “Vậy xem ra ta thật sự có thể yên tâm.”
Hắn làm như không thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Phá Quân, ngoắc ngón tay ý bảo người lại gần. Đợi đến khi Triệu Phá Quân bất an tới bên
cạnh, Trần Thiện Chiêu mới trực tiếp hỏi: “Nhắc lại chuyện vừa rồi ngươi cải trang thành người bán trái cây, lúc ban đầu xuất hiện có bị ai chú ý hay không? Đến khi bị nha đầu bên người Chương cô nương quở trách chật
vật mà đi, có người nào theo dõi ngươi không?”
“Hồi bẩm Thế tử,
khi ti chức xuất hiện, người bán hàng rong ngồi kế bên và người bán bánh rán nóng đều từng hỏi qua, ti chức chỉ nói mình là người dưới quê vào
thành bán trái cây, bọn họ cũng không hỏi thêm gì. Trong miệng ti chức
có nhét bông, khi nói chuyện thanh âm cũng khác với ngày thường, hơn nữa lại giả trang cho nên hẳn là không ai nhận ra. Đến khi ti chức bị đuổi
đi, đẩy xe ra từ sau phố còn cố ý oán giận vài câu, lại thay đổi một chỗ khác rao hàng cả một buổi trưa, bán xong hết mới đẩy xe khỏi thành; cho nên đến bây giờ mới về lại phủ.”
Mới đầu Trần Thiện Chiêu nghe
Triệu Phá Quân nhét bông vào miệng rồi thay đổi thanh âm, nhịn không
được nhướng mày, đợi đến cuối cùng nghe được hắn xử lý tình huống một
cách trầm ổn như vậy, tức khắc ánh mắt sáng lên. Quan sát Triệu Phá Quân từ trên xuống dưới một hồi lâu, rốt cuộc hắn mới nở nụ cười.
“Không ngờ nhìn ngươi thô kệch vậy nhưng lại rất tinh tế. Nếu ngươi thật sự
không có chủ ý gì chỉ làm bừa đi mật báo cho người ta, vậy thì ta không
thể không tống cổ ngươi về lại bên cạnh Tam đệ, miễn cho lưu lại kinh
thành hại bản thân mà còn liên lụy đến người khác. Nhưng rốt cuộc coi
như ngươi cũng là người trầm ổn, vụ việc lần này ta sẽ bỏ qua. Tuy nhiên từ trước đến giờ ngươi đã phạm vào quy củ của Vương phủ hai lần rồi.”
Trần Thiện Chiêu đột nhiên nghiêm mặt, chậm rãi nói, “Lý do có thể thông cảm, nhưng quy củ thì phải giữ đúng, không có quy củ sao duy trì được
phép tắc. Ta phạt ngươi trở về cấm túc ba ngày, chép sách trăm trang!”
Triệu Phá Quân nghe mấy chữ phạm vào quy củ, vốn dĩ đã có chuẩn bị trong
lòng. Triệu Vương xưa nay thưởng phạt phân minh, thưởng tuy rất hậu
nhưng khi bị phạt thì quân côn đập xuống không lưu tình chút nào. Thế mà nghe được Trần Thiện Chiêu đề ra hình phạt cấm túc chép sách, hắn sững
sờ đứng ngây tại chỗ, sau một lúc lâu mới ấp úng: “Thế tử, ti chức không biết chữ nhiều lắm, ba ngày sợ chép không xong...”
“Biết chữ
không nhiều lắm vậy càng cần phải chép sách, nhờ vậy khiến ngươi học
thêm được một số từ, có thể nói một công đôi việc! Ta đâu cần ngươi nhất định phải chép xong trong vòng ba ngày, nếu chép chưa xong thì mấy ngày kế tiếp cứ liên tục chép!”
Trần Thiện Chiêu dứt khoát ngắt lời
Triệu Phá Quân, thấy người đối diện miệng há hốc to đến nỗi có thể nhét
được một quả trứng gà, hắn bèn nói một cách nghiêm túc, “Hơn nữa, ngươi
đã được phụ vương một tay đề bạt lên, không biết đọc sách viết chữ sao
được? Trong Vương phủ có sẵn vị Phí tiên sinh chuyên dạy người học chữ
đọc sách, chờ ba ngày cấm túc kết thúc, mỗi ngày ngươi hãy đến chỗ Phí
tiên sinh học tập hai canh giờ!”
Thấy Trần Thiện Chiêu không có
chút nào giống như đang nói giỡn, hơn nữa cũng không hề có nửa điểm châm chước, cho nên một Triệu Phá Quân trên chiến trường giết địch không
chớp mắt lúc này không khỏi ủ rũ cụp đuôi đáp ứng. Khi cáo lui ra khỏi
thư phòng, trong tai hắn còn văng vẳng lời Trần Thiện Chiêu phân phó:
“Hãy chép sách thật cẩn thận để tâm được tĩnh lặng, ba ngày sau quay lại ta còn có việc giao cho ngươi đi làm!”
Chờ đến khi Triệu Phá
Quân vẻ mặt phức tạp rời đi rồi, Trần Thiện Chiêu lúc này mới thở hắt ra một hơi, dựa người thật mạnh vào lưng ghế to rộng, trong đầu hiện lên
hình ảnh Triệu Phá Quân đang khổ sở trừng mắt cầm quyển sách.
Chép sách là cách Hoàng gia gia thường dùng để trừng phạt đám long tử phượng tôn, người khác đều kêu khổ không ngừng nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng. Bởi vì trong lúc bị phạt như vậy, ngồi trong căn phòng yên lặng chỉ
thỉnh thoảng nghe được thanh âm lật sách, hắn liền có thể thoát khỏi
tình trạng hỗn loạn ồn ào náo động bên ngoài mà tĩnh tâm. Đương nhiên,
người khác có thể giống hắn coi việc xử phạt trở thành hưởng thụ hay
không thì đâu liên quan gì đến chuyện của hắn.
Một trận bản tử
đập xuống dĩ nhiên mau lẹ, nhưng người bị phạt cũng phải dưỡng gần một
tháng mới lành. Trước mắt nhân thủ của hắn như trứng chọi đá, xử phạt
như vậy người khác nhận được nhưng hắn không chờ nổi! Hơn nữa, đối phó
với đám quân nhân da dày thịt thô kia thì làm sao so được với đám thị tỳ bà tử mảnh mai bị đánh đau không dậy nổi?
Từ trong tay áo, hắn
lại rút ra tờ thư Chương Hàm vừa mới gởi tới, mở ra tỉ mỉ đọc lại một
lần. Kế tiếp bèn tự tay châm mồi lửa thảy tờ giấy vào thau đồng đốt sạch sẽ. Sau khi dội một chén trà vào đám tro tàn, hắn như suy tư gì mà bấm
đốt ngón tay tính tính.
Biên tập bởi nhà bacom2 ở wattpad
Lại thêm một tháng nữa chính là lễ Vạn Thọ của tổ phụ. Nghe nói Thái Tử đã
tỉ mỉ chuẩn bị một phần thọ lễ, hơn nữa giấu giếm rất kỹ không ai biết
đó là gì, đủ có thể thấy được phần “Hiếu tâm”. Việc tuyển phi do hậu
cung đứng ra cũng đang tiến hành ráo riết, nói là muốn định ra trước lễ
Vạn Thọ. Tri Vương Trần Dung đã lặng lẽ báo cho hắn biết, nói là Hoàng
đế tổ phụ chính miệng nhắc đến mẫu thân Triệu Vương Phi yêu cầu tìm cho
hắn một cô nương giỏi giang, dòng dõi không thành vấn đề. Nhưng Trần
Dung còn lộ ra thêm một chuyện, sau khi ba vị phi đưa danh sách cho Lễ
Bộ, bước đầu Lễ Bộ đã tuyển ra ba người cho hắn, gia thế nhìn như không
hiển hách nhưng đều là gia đình hàn lâm đã từ quan thuộc dòng dõi thư
hương, hơn nữa phụ huynh đều là người chính trực cứ như 'bờ kè vách đá', không phù hợp với quan trường. Nhìn qua có vẻ như rất thích hợp với
hình tượng con mọt sách, nhưng lại không hợp khẩu vị của hắn!
Hắn thích thơ từ ca phú nhưng chưa bao giờ thích kiểu 'xuân sầu thu đau';
hắn thưởng thức người kiên định bất di nhưng hắn không tán đồng bất di
trong mọi hoàn cảnh; hắn sợ phiền toái nhưng hắn chưa bao giờ trốn tránh phiền toái!
(Xuân sầu thu đau: chỉ người con gái đa sầu đa cảm
Bất di: không di chuyển, ý chỉ người không muốn thay đổi, cứng đầu)
Hắn đã nói với mẫu thân không cần hao tổn tâm huyết cho hôn sự của hắn, đó
là vì hắn biết tổ phụ Hoàng đế tất nhiên sẽ có suy tính riêng của ngài.
Nhưng đây cũng không đồng nghĩa với việc hắn sẽ thật sự chẳng thèm quan
tâm mà để mặc một đám người nhúng tay điều khiển chung thân đại sự của
mình!
Hơn nữa, mặc dù hắn không thể liên hệ với nhóm ám tuyến
của phủ Triệu Vương, nhưng những tin tức mấu chốt nhất bọn họ vẫn sẽ đưa đến trên bàn của hắn. Tin tức về phụ thân Triệu Vương bên ngoài đưa tới lúc nào cũng tốt, thế nhưng ám tuyến lại nói hành trình của Triệu Vương ở Liêu Đông không được coi là thuận lợi, trước đó thậm chí còn trúng
tên bắn lén trên chiến trường. Trời biết một thống soái luôn được bảo vệ chặt chẽ lại không phải là đầu tàu tiên phong thì làm thế nào có thể bị thương? Nhưng phụ vương còn chưa biết tốt xấu ra sao mà đã có người hối hả tặng một phong tấu chương, muốn Lễ Bộ nhanh chóng diễn tập lễ nghi
để hắn sớm ngày thành hôn kéo dài hương hỏa!
“Người tới!”
Ngồi ở án thư viết nhanh trong chốc lát, Trần Thiện Chiêu đột nhiên hô một
tiếng, lập tức có một thư đồng tiến vào, khom người chắp tay trước ngực
hỏi: “Thế tử có gì phân phó?”
“Lúc trước ngươi đi chùa Long
Phúc, chủ trì có đề cập qua là vào dịp tết Thanh Minh, phủ Võ Ninh Hầu
sẽ làm pháp sự phải không?”
Thư đồng không biết vì sao Trần Thiện Chiêu lại hỏi vấn đề này, lập tức gật đầu: “Vâng ạ.”
“Vậy tốt, hãy đem thiệp này đến cho Tần Vương Thế tử, nói rằng ta mời huynh
ấy vào dịp tết Thanh Minh đến rừng bia của chùa Long Phúc tập viết theo
mẫu chữ. Ngoài ra, thuận tiện mời luôn Lạc Xuyên Quận vương.” Nói tới
đây, Trần Thiện Chiêu đột nhiên cầm lấy nửa thanh mực đang dùng dở từ
trên bàn, phân phó cho thư đồng, “Đem nửa thanh mực này rửa sạch, bỏ vào trong hộp cùng đưa đến cho Tần Vương Thế tử, nói là Hoàng gia gia dùng
một nửa rồi thưởng, ta dùng vài lần thấy rất tốt. Trước đó huynh ấy có
nhắc tới muốn tìm một thanh mực Huy Châu, thôi thì nửa thanh này ta liền 'mượn hoa hiến Phật' tặng huynh ấy.”
Cầm đồ Ngự tứ tạo ân tình
cũng không phải là lần đầu tiên Trần Thiện Chiêu làm, nhưng thư đồng vẫn chưa thể tập mãi thành quen. Xác định chủ tử lần này cũng không phải
nói giỡn, hắn chỉ có thể tiếp nhận thiệp và nửa thanh mực, sau đó khom
người lui xuống.
Tần Vương Thế tử thu nhân tình dĩ nhiên không
thể không tới, mà tên mập chết tiệt Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện
Thông sẽ phải vì tỏ vẻ không chột dạ mà nhất định sẽ có mặt! Đương
nhiên, phủ Võ Ninh Hầu có lẽ sẽ vì hai huynh đệ Tần Vương phủ xuất hiện
mà hủy bỏ tràng pháp sự kia, nhưng càng nhiều khả năng sẽ nhờ Tri Vương
đi theo bọn họ... Nếu mọi chuyện diễn tiến theo đúng dự đoán của hắn,
hiện giờ vừa lúc trùng hợp với thời điểm tuyển phi cho hoàng tử hoàng
tôn, ngày hôm đó chắc chắn sẽ không thiếu xuất hiện những tình huống
hoàn toàn mới, bảo đảm sẽ vô cùng náo nhiệt!