Buổi cầu siêu vào Tết Thanh Minh vốn dĩ Thái phu nhân đã sớm lên kế
hoạch xong xuôi, khi chủ trì chùa Long Phúc phái tiểu sa di tiến đến
kinh sợ thông báo, nói là Triệu Vương Thế tử đã sai người thông tri
trong chùa hôm đó sẽ mời Tần Vương Thế tử và Lạc Xuyên Quận vương đến
rừng bia khắc họa theo bút tích thư pháp của tiền nhân, Thái phu nhân
tức khắc nhíu mày thật sâu.
Sau hai lần va chạm xảy ra lúc
trước, Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông hẳn là không dám lại làm
xằng làm bậy, thế nhưng 'không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất'. Khổ nỗi
trong nhà đều đã dự bị sẵn sàng, nếu thật sự bởi vì người phủ Tần Vương
xuất hiện liền né xa ba thước, ngược lại có vẻ như nhà mình chột dạ mang thù. Nghĩ đến đây, Thái phu nhân phân phó tiểu sa di trở về báo cho chủ trì chùa Long Phúc hết thảy đều tiến hành như cũ. Khi tiểu sa di đi
rồi, Thái phu nhân bèn kêu Sở mụ mụ: “Ngươi tự mình đưa tin cho Công
chúa Gia Hưng, thỉnh Công chúa hôm đó cùng đi đến chùa. Rồi sai người
đưa tin cho Thục phi nương nương trong cung, nếu Tri Vương điện hạ có
thể rút chút thì giờ, làm phiền hẹn với đám người của Triệu Vương Thế tử đi rừng bia. Tri Vương là thúc thúc, những tiểu bối kia chắc hẳn sẽ
không cự tuyệt điện hạ đến xem náo nhiệt.”
Một phen an bài của
Thái phu nhân hơi có chút 'hưng sư động chúng', nhưng hai vị 'Kim chi
ngọc diệp' này, một là tôn tức nhi, một là ngoại tôn nhi, bình thường
Thái phu nhân ít có phiền toái bọn họ, lần này có mời cùng đi thì cũng
hoàn toàn không đường đột. Buổi tối hôm đó, cả hai đều hồi âm, Công chúa Gia Hưng và Tri Vương Trần Dung đều vui vẻ đáp ứng.
Đầu tháng
tư vào tiết Thanh Minh năm nay đúng lúc là một ngày nắng đẹp. Trong ngày này bá tánh rộn ràng đi tảo mộ tổ tiên hoặc ở nhà dự bị cống phẩm tế
bái; đối với nhà quan lại, phần mộ tổ tiên hơn phân nửa không ở kinh
thành, cùng lắm chỉ xa xa tế bái một phen. Nhà quan to hiển quý thậm chí lấy danh nghĩa lập đàn làm phép để đưa toàn gia đến chùa chiền ngoài
thành trụ một hai ngày, coi như nhân dịp du lịch giải sầu. Vào tiết
Thanh Minh năm nay, phủ Võ Ninh Hầu bày ra ngựa xe đại kiệu đi về hướng
chùa Long Phúc vẫn chưa gây ra ánh mắt kinh dị nào, chỉ có mười mấy đứa
trẻ con vui đùa chạy đuổi theo đoàn ngựa xe mênh mông cuồn cuộn, người
qua đường trên phố cũng dừng chân một chút xem náo nhiệt mà thôi.
Đương kim Hoàng đế không thích bày ra tư thế xa hoa, vì thế lần này nhân mã
của phủ Võ Ninh Hầu đi theo tuy nhiều, nhưng xe kiệu lại không hào hoa
xa xỉ. Nếu Thái phu nhân cùng đi, vậy không thể chỉ dùng danh nghĩa làm
lễ cầu siêu cho Cố phu nhân mà phải là làm lễ cầu siêu cho Thiểm Quốc
công Cố Trường Hưng và vong phu Hầu gia Cố Ung. Đã thế thì mời bất kỳ ai đi theo đều danh chính ngôn thuận.
Thái phu nhân ngồi trên xe
kiệu bốn người nâng, Vương phu nhân được Công chúa Gia Hưng dốc hết sức
kiên trì mời mọc bèn ngồi chung phượng kiệu đẹp đẽ quý giá, Cố Trừ và Cố Ngọc đi chung một xe, Chương Hàm Trương Kỳ một xe. Hai chiếc xe đều có
mui bằng vải dầu vàng sậm giản dị tự nhiên, còn các nha hoàn bà tử thì
ngồi ba chiếc xe mui vải dầu đen. Cố Trấn Cố Minh đích thân dẫn theo ba
mươi gia đinh đi bảo hộ, để lại Cố Tuyền giữ nhà. Đoàn người mênh mông
cuồn cuộn trong chốc lát đã ra khỏi phố Uy Vũ.
Khi đoàn người
tới chùa Long Phúc, chủ trì Giác Tuệ sớm khoác áo cà sa mang theo chúng
tăng lữ chờ ngoài cửa nghênh đón. Đi theo mọi người vào chùa hành lễ,
chủ trì cho các tăng nhân lui hết, đích thân đi theo bên cạnh. Đợi bái
Phật xong một vòng, chủ trì dẫn người đến tĩnh thất phía sau ngồi xuống, tự mình tiếp nhận khay trà do tiểu sa di đưa đến trao trà tận tay cho
mọi người, tươi cười thân thiết nói: “Lễ cầu siêu đã chuẩn bị sẵn sàng,
quý thí chủ muốn bắt đầu chưa?”
“Vậy làm phiền đại sư.” Thái phu nhân hơi gật đầu.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bà tử thông báo: “Nhị cô lão gia tới.”
Nghĩ đến Trương Xương Ung dù sao cũng là tế tử, hơn nữa hiện giờ lại kết
giao được với Đại Lý Tự Thiếu khanh Cảnh Khoan, có mục đích gì cũng còn
đáng giá thương thảo, Thái phu nhân hơi trầm ngâm rồi phân phó: “Mời Phò mã và Tứ thiếu gia đi tiếp đãi hắn.”
Sau khi bà tử tuân mệnh
rời đi, chủ trì cười lên tiếng: “Nghe nói Nhị cô lão gia của tôn phủ
cũng được triệu hồi kinh thành, đủ có thể thấy Cố thị nhất môn trung
liệt, Thánh sủng càng ngày càng tăng.”
“Thừa đại sư cát ngôn. Ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm. Tuy nhiên, để có thể được toàn gia an ổn thái bình, xác thật đều nhờ Hoàng Thượng chiếu cố.” Thái phu nhân
chấp tay hành lễ, lúc này mới trầm ngâm hỏi chủ trì, “Chẳng lẽ vài vị
hậu duệ quý tộc chưa đến, cho nên đại sư có chút giờ rảnh đón tiếp chúng ta tại nơi này?”
“Lão nạp vốn dĩ muốn bồi, nhưng Tri Vương điện hạ nói không cần, lão nạp lưu lại chỗ đó cũng vướng bận nên đơn giản
tránh đi. Trước khi rời khỏi lão nạp còn thấy các vị ấy đang chăm chú
khắc họa mẫu chữ, nhìn dáng vẻ hứng thú bừng bừng, một chốc một lát sợ
sẽ không rời đi.” Chủ trì nói tới đây bèn lẳng lặng liếc nhanh qua
Trương Kỳ và Chương Hàm trước đây đã gặp, thấy sắc mặt hai vị cô nương
đều trầm tĩnh ngồi uống trà, chủ trì bèn bổ sung một câu, “Lạc Xuyên
Quận vương tuy có chút không kiên nhẫn, nhưng hôm nay đồng hành với Tần
Vương Thế tử và Triệu Vương Thế tử là hai vị huynh trưởng cùng thế hệ,
ngoài ra còn có Tri Vương điện hạ là hoàng thúc, đương nhiên không dễ
dàng chuồn mất.”
Triệu Vương Thế tử và Tần Vương Thế tử có lẽ
quản không được Trần Thiện Thông, nhưng Tri Vương Trần Dung dù sao cũng
là trưởng bối!
Sắc mặt Thái phu nhân hơi dãn ra, nhìn về phía
các tôn nữ và ngoại tôn nữ, ngẫm lại mấy đứa nhỏ ngày thường rất ít khi
rời nhà, hôm nay thôi thì hãy để Vương phu nhân dẫn theo bọn nhỏ ra
ngoài giải sầu. Thái phu nhân đang dự định mở miệng thì bên ngoài đột
nhiên lại truyền đến tiếng thông báo của bà tử.
“Thái phu nhân
Nhị phu nhân, Long Bình Hầu phu nhân, An Quốc Công Thế tử phu nhân, Thái Bình Hầu Thế tử phu nhân, Đại Lý Tự Thiếu khanh Cảnh gia thái thái mang theo các tiểu thư trong nhà đến chùa Long Phúc dâng hương, nghe nói
ngài và Công chúa Gia Hưng cũng ở chỗ này nên kết bạn tới thỉnh an.”
Nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Thấy Thái phu nhân ngạc nhiên ngẩn người, Chương Hàm cũng nhịn không được
nhướng mày. Cảnh Khoan phu nhân đến xem náo nhiệt còn có chút lý do,
nhưng còn ba vị kia thì thật sự cổ quái. Đặc biệt là nàng đã từng gặp
qua Thái Bình Hầu Thế tử phu nhân tiểu Vi thị ở phủ Tần Vương, lúc ấy
thiếu chút nữa mạnh mẽ kéo nàng đến gặp đám thiên kim tiểu thư xem náo
nhiệt. Đang thắc mắc thì nàng đột nhiên thoáng nhìn thấy Cố Ngọc nãy giờ vẫn luôn vô cùng cao hứng khinh miệt bĩu môi, lập tức minh bạch nguyên
do bên trong.
Cho dù Thái phu nhân lúc ban đầu không nói rõ,
nhưng chuyến đi làm lễ cầu siêu này vốn dĩ chỉ có nàng và Trương Kỳ, sau đó diễn tiến thành trên dưới Cố gia đồng thời xuất động, ngay cả Trương Kỳ cũng có cảm giác không thích hợp huống chi là nàng. Chương Hàm đối
với Sở mụ mụ Lại mụ mụ xưa nay lễ kính ba phần nên cho được họ nói nhỏ
cho biết, Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu “nhân dịp” tiết Thanh Minh hôm nay mời Tần Vương Thế tử và Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông
đến rừng bia của chùa Long Phúc tập viết theo mẫu chữ. Lúc mới đến đây
nàng còn chưa rõ trong hồ lô của Trần Thiện Chiêu chứa thứ gì, nhưng lúc này không khỏi đã có chút suy đoán.
Một đoàn phu nhân và các tiểu thư kia, mười phần thì có tám chín phần không phải đến đây để thăm người Cố gia!
Thái phu nhân lúc ban đầu bị kinh ngạc cũng nhíu mày, sau đó khẽ cười nói:
“Ta chỉ là một lão bà tử, nào dám chịu lễ của bọn họ, cùng lắm là nhờ
dính vào hào quang của Công chúa mà thôi. Lão Nhị tức phụ, con mang Trừ
nhi Ngọc nhi ra ngoài nghênh tiếp đi.”
Vương phu nhân dẫn theo
Cố Trừ Cố Ngọc ra ngoài nghênh đón, Công chúa Gia Hưng cười nhạo một
tiếng: “Lão tổ tông, ngài thật là tốt tính, nếu là con thì đã trực tiếp
nói mệt mỏi không hơi đâu mà gặp! Thật là bực mình, bọn họ nào phải muốn đến thăm chúng ta, một đám dường như đã hẹn nhau vội vàng chạy tới chỗ
này, rõ ràng chỉ muốn lân la ở rừng bia bên kia mà thôi. Đợi lát nữa con cần phải chống mắt nhìn, nếu con cứ câu lấy bọn họ không buông, để xem
bọn họ phản ứng ra sao?”
Thái phu nhân thấy Công chúa Gia Hưng
oán trách trước mặt Chương Hàm và Trương Kỳ, biết trưởng tôn tức nhi đều coi hai đứa bé trở thành người một nhà, lập tức cười nói: “Thập nhị
nương, con lại định giở trò nữa rồi! Bọn họ muốn tính toán gì thì mặc kệ bọn họ, chúng ta cứ giả như không biết là được, tội gì phải giáp mặt
vạch ra? Cứ coi như xem khỉ diễn trò, sau này thành đề tài cho những
buổi trà dư tửu hậu.”
Trong miệng thì nói làm như không biết,
nhưng Chương Hàm chỉ cần nghe Thái phu nhân mỉa mai một câu "xem khỉ
diễn trò" liền biết vị lão phu nhân này rất là bất mãn với một màn hôm
nay. Bỗng nhiên nàng không nhịn được thầm nghĩ, nếu Thái phu nhân biết
Trần Thiện Chiêu cố tình muốn mời Tần Vương Thế tử và Lạc Xuyên Quận
vương Trần Thiện Thông tới rừng bia tập viết theo mẫu chữ, sau đó lại dụ tới một Tri Vương Trần Dung không cần mời cũng đến, coi bộ ông tướng
kia cũng đã lên kế hoạch cho một màn sắp tới này, khi đó chỉ sợ Thái phu nhân sẽ không dùng miệng lưỡi còn coi như nhẹ nhàng như vậy để nói
chuyện.
Trương Kỳ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng tâm lý rốt
cuộc vẫn có chút thấp thỏm: “Lão tổ tông ý muốn nói, chuyện hôm nay sẽ
không liên lụy đến chúng ta?”
Thái phu nhân nghe hỏi vậy nhìn về phía Trương Kỳ và Chương Hàm, nói một cách thâm trầm: “Các con đến kinh thành đã vài tháng, sự tình cứ kéo đến ùn ùn không dứt, hiếm khi có
được lần này các con đứng ngoài sân khấu kịch còn người khác thì lên sân khấu diễn, vậy cứ thoải mái mà xem náo nhiệt.”
Chương Hàm cười
đáp vâng một tiếng, không bao lâu đã thấy Vương phu nhân cùng Cố Trừ Cố
Ngọc đưa đoàn người tiến vào. Đi đầu tiên là một vị phụ nhân tuổi chừng
năm mươi, tuy đã tỉ mỉ trang điểm nhưng nhìn vẫn rất già nua, tóc mai
bạc trắng hơn phân nửa. Phía sau phụ nhân là một thiếu nữ dung mạo thanh tú, nhưng trong ánh mắt phảng phất lộ ra vài phần đau khổ, chắc hẳn là
Long Bình Hầu phu nhân và trưởng nữ Trương Như. Nhờ Cố phu nhân lúc xưa
bắt nàng học gia cảnh của một số thế gia trong kinh, Chương Hàm nhớ ngay đến lời đồn về hai mẫu nữ này.
Long Bình Hầu Trương Luật cũng
là công thần theo Hoàng đế ra chiến trường giành về giang sơn, nhưng bởi vì trời sinh tính tình tàn bạo háo sắc giết người như ma, cho nên sau
khi lập quốc Hoàng đế không trọng dụng ông ta nữa. Vị này thật ra cũng
biết thân biết phận, ở nhà vui vẻ nhàn rỗi làm phú ông, năm đó đánh giặc bắt cướp về cả hai mươi mỹ nhân để hưởng thụ, mãi đến hơn năm mươi mà
vẫn thu mua nữ tử trẻ tuổi về nhà. Long Bình Hầu phu nhân trời sinh tính tình yếu đuối, cũng mặc kệ không quản nổi đám mỹ thiếp, kết quả là đến
nay một nhi tử cũng không có, chỉ được một đích nữ.
Vì lý do này mà Trương Luật không trách thị thiếp tranh sủng, ngược lại rất bất mãn
với thê tử, nhận nuôi một chất nhi của nhà huynh trưởng để thừa tự, đối
với nhi tử nối dòng này nói gì nghe nấy mà không hề để ý đến thân sinh
thê nữ. Hai năm trước Trương Luật bệnh liệt giường, thậm chí còn không
nói ra lời, Long Bình Hầu phu nhân lại là người không có thủ đoạn, ngay
cả quyền chủ mẫu trong nhà đều bị nhi tử nối dòng và thân sinh phụ mẫu
của hắn đoạt mất.
Cho nên, mặc dù Long Bình Hầu phu nhân cũng là đứng đầu cáo mệnh nhưng ở trước mặt Thái phu nhân lại đặc biệt cung
kính có lễ, thậm chí dường như không thấy bộ dáng uể oải không hứng thú
của Công chúa Gia Hưng, đẩy nữ nhi tiến lên hành lễ với Thái phu nhân và Công chúa Gia Hưng rồi đưa đẩy: “Không phải con sớm nói muốn cầu Công
chúa một bức vẽ trên quạt hay sao?”
Không đợi Trương Như lúng ta lúng túng mở miệng, Công chúa Gia Hưng cười như không cười nói: “Ta lấy đâu ra được bức vẽ trên quạt? Ta nào phải tài nữ như Nhị tỷ tỷ của
mình, có đặt bút xuống cũng sẽ vẽ ra một bức tệ đến nỗi không dám lấy ra bêu xấu!”
Bị nghẹn họng, Trương Như càng không biết nên mở
miệng thế nào. Đang nói chuyện thì Thái Bình Hầu Thế tử phu nhân tiểu Vi thị và An Quốc Công Thế tử phu nhân cầm tay nhau vào phòng. Không giống An Quốc Công Thế tử phu nhân mang theo hai nữ nhi, tiểu Vi thị chỉ tới
một mình, nghe vậy cười phụ họa: “Công chúa đây là khiêm tốn mà thôi, ai không biết vài nét bút của ngài cũng đã đủ cảnh sắc đậm nhạt. Nếu cầu
được bức vẽ trên quạt của ngài mang theo vào các buổi tụ hội của thiên
kim khuê các thì thật có thể diện lắm đấy.”