Đến hành lang ngoài Ninh An Các, Chương Hàm nghe được câu cảm thán kinh ngạc của Cố Ngọc cũng không định tỏ ý kiến. Tuy nhiên, thấy Trương Kỳ quan tâm đưa mắt nhìn mình,
nàng mới nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cũng vì lúc xưa không có việc gì làm
nên đọc được một ít trong sách cổ. Cách điều chế hương liệu trước đây
đưa cho Tam tỷ tỷ cũng là nhờ đọc sách cổ tìm ra. Không thể nói tinh
thông, chỉ là đọc sách xem nhiều, rảnh rỗi nên mới ghi chép xuống để sau này có dịp thì dùng.”
Cố Ngọc vốn còn muốn đuổi theo hỏi tiếp
nhưng Vương phu nhân đưa mắt ra hiệu, cô nàng chỉ có thể lặng lẽ lui
quân đánh mất ý niệm dò hỏi tới cùng. Chờ về tới chính phòng Ninh An
Các, Thái phu nhân tìm cớ nói muốn ngủ trưa nên không giữ mọi người
trong phòng.
Chương Hàm và Trương Kỳ trở lại dãy phòng phía Đông. Trước tiên Chương Hàm sai người lấy tới chén sứ để dưỡng đóa Ngọc lan
và đóa Ngu mỹ nhân, sau đó cùng Trương Kỳ đi thay ra bộ xiêm y gặp
khách, chỉ mặc bộ y phục trong nhà, chợt cảm thấy cả người rã rời.
Lúc ở trong cung dùng cơm trưa, hơn phân nửa lực chú ý của Trương Kỳ đều
dùng lưu tâm người khác, lúc này không khỏi có chút đói bụng. May mà mấy nha hoàn đều lanh lợi, sớm để phần bánh hoa hồng trong phòng. Trương Kỳ lấy một cái, lập tức đẩy cái đĩa đến trước mặt Chương Hàm, chu môi phân phó các nha hoàn lui xuống, sau đó mới nhịn không được tò mò hỏi: “Muội thật sự tinh thông dược lý?”
“Tỷ cho rằng ta là thần tiên hay
sao? Ta làm gì có nhiều khả năng như vậy, mấy câu đó đều là bịa chuyện
thôi!” Chương Hàm tự biết mình không thể nào giống Trần Thiện Chiêu ở
bất cứ nơi nào cũng có thể ăn uống hăng say, lúc này cũng cảm thấy đói,
cầm bánh hoa hồng chỉ cần cắn ba miếng là vào hết trong bụng, xong xuôi
mới phủi phủi vụn bánh trên tay khẽ cười nói, “Ta chỉ vì lúc trước đã
từng nghe Tống mụ mụ nói chuyện với người khác, bảo là Ngu mỹ nhân nhìn
xinh đẹp nhưng lại có độc, nếu không biết thì cứ lầm đó là một bông hoa
diễm lệ. Hoặc có những loại trái cây, nếu không biết ăn lầm thì có thể
toi mạng.”
“Tống mụ mụ nói sao?”
Ở trong cảm nhận của
Trương Kỳ, Tống mụ mụ là đại biểu của câu 'Độc như rắn rết', nghe đến
tên mụ ta suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, lập tức tin tưởng không nghi
ngờ. Nhưng cho dù tin lời giải thích của Chương Hàm, cô nàng vẫn không
thể hiểu được vì sao Chương Hàm lại phải chọn đóa Ngu mỹ nhân. Thấy
Chương Hàm không có ý muốn giải thích, Trương Kỳ chỉ có thể kiềm chế
nghi vấn trong lòng, nghe Chương Hàm lừa gạt mấy câu bèn không tình
nguyện lên giường nằm xuống ngủ thiếp đi. Còn Chương Hàm dọn dẹp xong
cũng nằm xuống bên cạnh Trương Kỳ, đôi mắt trước sau vẫn mở to.
Nhiều năm vẫn luôn ăn nhờ ở đậu, nàng không khỏi rất mẫn cảm đối với ánh mắt
người khác đánh giá mình. Thái Tử Phi Phương thị tuy kêu tất cả tỷ muội
Cố gia đều lựa hoa, nhưng đôi mắt vẫn hướng lên người nàng đánh giá. Cho đến thời điểm này, nàng thật không muốn lại bị người ta tính kế bất cứ
điều gì, đặc biệt là hôn sự -- nghĩ đến chuyện biết Ngu mỹ nhân được
dùng làm thuốc cũng không phải điều gì bí ẩn, chỉ cần Phương thị kiêng
kỵ nàng hiểu dược lý, đến lúc đó tình cảnh hôm nay sẽ truyền tới trong
tai người khác, có lẽ người nào đó định tính kế nàng sẽ vì vậy mà cũng
có vài phần kiêng kỵ.
Tinh thông dược lý đối với người trong hoàng gia không phải là thanh danh tốt gì!
Đăng tại Wattpad, Bà Còm biên tập
Đông Cung tọa ngự ở phía Đông Nam của hoàng cung, trước đó đã nhiều năm
không có chủ nhân, chỉ có tiền nhiệm Thái Tử Phi Ngô thị và hai vị Quận
chúa vẫn ở tạm. Nhưng hiện giờ nếu Trữ vị đã có tân chủ nhân, Ngô thị
chỉ đành mang theo hai nữ nhi dọn ra khỏi tòa nhà huy hoàng tráng lệ về
lại phủ Quận chúa cư trú, trả lại Đông Cung cho chủ nhân mới. Việc dọn
nhà này mất hết nửa tháng, trong thời gian nửa tháng này, Thái Tử trước
đó là Ngụy Vương vẫn luôn ở tại phủ Ngụy Vương, mãi đến mấy ngày trước
đây mới chính thức nhập chủ Đông Cung.
Thái Tử đang ngồi trong
thư phòng đọc sách thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân, lập tức buông
xuống quyển sách. Chỉ chốc lát sau, Thái Tử Phi Phương thị tự mình bưng
một khay sơn mài nhỏ chậm rãi đi đến, mỉm cười đặt chung sứ trắng trên
khay lên án thư rồi dịu dàng nói: “Điện hạ, thiếp thân ở Quỳnh Uyển gặp
được người Cố gia.”
“Ồ?”
Thấy Thái Tử nhướng mày, Thái Tử
Phi Phương thị liền đem vụ ban hoa một năm một mười thuật lại từ đầu chí cuối, nhưng lại bỏ qua câu trả lời của Chương Hàm sau khi chọn đóa Ngu
mỹ nhân. Phương thị kể xong liền cười nhận xét: “Đã nghe nhiều người nói phủ Uy Ninh Hầu không còn như xưa, hôm nay tận mắt chứng kiến diễn xuất của hai cô nương đích xuất và thứ xuất đủ có thể thấy lời đồn đãi không sai. Tiểu thư phủ Võ Ninh Hầu nhìn qua tuy có chút kiêu ngạo nhưng là
người biết chừng mực. Ngoại chất nữ ruột thịt của Võ Ninh Hầu Trương cô
nương có chút rụt rè tầm thường, còn vị Chương cô nương kia...”
Nói tới đây, Phương thị cố ý ngừng lại một chút, nhìn vẻ mặt trượng
phu nghiễm nhiên càng thêm lưu ý hơn so với các cô nương khác mình vừa
nhắc đến, Phương thị cảm thấy trong lòng có chút lên men, nhưng lập tức
mỉm cười nói tiếp: “... ngôn hành cử chỉ hào phóng khéo léo, trách không được có thể khiến Thục phi nương nương Huệ phi Kính phi đều thích, lại
hợp ý Triệu Vương Phi và Công chúa Gia Hưng. Chẳng qua thiếp cũng vừa
mới biết hóa ra nàng ta còn thông hiểu dược lý.”
Lúc này Phương
thị mới thuật lại câu trả lời của Chương Hàm sau khi chọn đóa Ngu mỹ
nhân một chữ không sót, quả nhiên thấy trượng phu luôn kín đáo và thâm
trầm nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa xoa huyệt Thái Dương bên phải, hồi lâu
mới trầm ngâm nói: “Vốn dĩ ta cảm thấy đây là một cô nương thông minh,
hiện giờ xem ra có lẽ cô nương này còn thông minh hơn so với ta tưởng
tượng... Thôi, chuyện này dừng ở đây, phụ hoàng vẫn còn sức khỏe dồi
dào, ta sẽ không giống Nhị ca Tam ca cứ mãi lo hiển lộ 'hùng tài đại
lược', chỉ cần làm tròn bổn phận của ta là đủ rồi. Ngày mai là chính thọ của Thục phi nương nương, nàng đưa qua tòa bình phong bằng ngọc làm lễ
vật đi. Một bình phong ngọc lớn như vậy, lại khắc lên phong cảnh thiên
nhiên, quý thì dĩ nhiên rất quý. Thứ tốt như thế mà để ở Đông Cung thì
cũng phải giấu trong nhà kho mà thôi, còn không bằng tặng người khác bày ở bên ngoài.”
Mặc dù trượng phu chưa từng nói rõ nhưng Phương
thị biết ngay, tâm tư trước đây đã từng nhen nhóm hẳn là hiện tại đã từ
bỏ. Chờ đến khi trượng phu dùng xong một chung chè nấm tuyết kia, Phương thị lại tự mình mang khay ra ngoài, trong lòng cứ thế mà thở phào nhẹ
nhõm một hơi, vẻ mặt nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Ngay cả Vũ Hà đại cung nữ
tâm phúc đang đứng ngoài cửa đón cũng nhìn ra chủ tử đang cao hứng, tiếp nhận khay chung sứ rồi cười nói: “Thái Tử Phi, ngày nào ngài cũng tự
mình xuống bếp nấu đồ bổ cho Thái Tử điện hạ, trách không được hiện giờ
Thái Tử điện hạ ăn đồ do Quang Lộc Tự Ngự Thiện Phòng đưa tới đều cảm
thấy hụt hẫng.”
“Ba hoa.” Phương thị trách cứ một câu, thấy Vũ Hà vội vàng cúi đầu bưng khay đi, lúc này mới vẫy tay gọi tới Huệ nhi trẻ
tuổi hơn một chút, nhàn nhạt phân phó: “Thái Tử điện hạ nói, đem bình
phong ngọc trong nhà kho ra lau chùi rồi đưa tới Trường Ninh Cung.”
Huệ nhi chần chờ: “Nhưng đây là của hồi môn năm xưa của thái thái, vẫn luôn luyến tiếc lấy ra chưng, mãi đến khi Thái Tử điện hạ nhập chủ Đông Cung mới đưa cho ngài chưng bày để giữ thể diện.”
“Ta nói đưa liền
đưa!” Phương thị lập tức nghiêm mặt, thấy Huệ nhi cuống quít quỳ xuống
đáp ứng, lúc này mới nhẹ nhàng nói một cách bâng quơ, “Ý tốt của mẫu
thân ta biết, năm xưa ngay cả mẫu thân cũng không dám bày ra, hiện giờ
tuy ta là Thái Tử Phi, nhưng cũng đâu thể vừa vào Đông Cung thì ngôn
hành cử chỉ liền khác xưa một trời một vực. Hãy lấy ra lau chùi cho sạch sẽ, ngày mai cùng đưa đến Trường Ninh Cung với các thọ lễ khác!”
Cho dù tiếng nói chuyện bên ngoài không lớn, nhưng Thái Tử ngồi trong phòng tay cầm quyển sách vẫn nghe được rành mạch. Mãi đến khi thanh âm dần
dần nhỏ đi, bỗng nhiên không gian liền an tĩnh lại, lúc này hắn mới
buông xuống quyển sách, trầm tư nhìn chằm chằm vào một điểm cố định mà
thất thần. So sánh với các vị vương phi của đám huynh đệ, sự hiền huệ
của Phương thị đại khái cũng là số một số hai, theo lý hắn không có quá
nhiều chỗ có thể bắt bẻ, nhưng thật ra chỉ cần một điểm nào đó rất nhỏ
là sẽ phân ra cao thấp ngay.
Khi mẫu hậu còn trên đời vẫn luôn
cực kỳ tán thưởng Triệu Vương Phi, bởi vậy tất cả các vương phi trong
tôn thất đều học theo Triệu Vương Phi, nhưng để học được lại không dễ
chút nào... phải nói vị Thái Tử Phi này của hắn đã thực cố gắng lắm
rồi.
Được biên tập bởi Bà Còm ở Wattpad
Đánh một giấc ngủ
trưa sau khi từ trong cung trở về, Trương Kỳ phá lệ ngủ rất ngon, ngay
cả Chương Hàm lúc ban đầu không hề buồn ngủ, nhưng sau đó cũng dần dần
nhắm mắt lại thiếp đi. Mãi đến khi bên ngoài truyền vào một trận ồn ào
thì hai tỷ muội mới bừng tỉnh, Trương Kỳ thậm chí còn giật nảy mình
chống giường ngồi dậy, ngay lập tức lay vai Chương Hàm.
“Có phải cha tới hay không?”
Chương Hàm vẫn còn ngái ngủ cũng bị câu hỏi này của Trương Kỳ xua mất. Nàng
dụi mắt ngồi dậy, nghiêng tai lắng nghe một lát, truyền vào tai là tiếng khóc lóc sướt mướt của nữ tử càng lúc càng lớn, Chương Hàm liền hướng
ra bên ngoài kêu: “Phương Thảo, Bích Nhân!”
Phương Thảo mau chóng vào phòng. Thấy Chương Hàm và Trương Kỳ đều ngồi dậy, Trương Kỳ còn gắt gao túm chặt cánh tay Chương Hàm, Phương Thảo vội vàng nhún gối nói:
“Đại tiểu thư, Hàm cô nương, không có việc gì đâu ạ, bên ngoài là Lý di
nương trong Đông phủ gây náo loạn muốn gặp Thái phu nhân! Nghe nói Thái
phu nhân ra lệnh bắt Nhị tiểu thư Đông phủ cũng về quê, Lý di nương liền náo động tới tận nơi này.”
Nghe vậy, Chương Hàm nhịn không được
nhíu chặt mày: “Cho dù như thế, người bên ngoài đều chết cả rồi à, cứ để mặc cho ả ta một đường náo loạn tới Ninh An Các?”
Phương Thảo
nhớ tới lúc trước Cố Chấn còn mơ ước qua Chương Hàm, tức khắc bĩu môi:
“Còn có thể thế nào, đương nhiên là lấy ra bộ dáng đòi chết đòi sống,
đem cả chủy thủ tới đây kề vào cổ dọa tự tử. Mọi người đều cố kỵ Lý di
nương thật muốn tìm chết, cho nên đương nhiên không dám ngăn lại. Lúc
này bên ngoài ầm ĩ tới tận trời, nghe nói khó khăn lắm mới chặn được Lý
di nương ngoài hành lang. Thái phu nhân tức giận đến mức ngực đau, đã
vậy Nhị phu nhân lại về thăm mẫu gia, lúc này Lại mụ mụ và Sở mụ mụ đều ở hành lang bên ngoài!”
Đòi chết đòi sống?
Chương Hàm cười
lạnh lùng, nhưng ngay sau đó trong lòng nảy lên ý tưởng. Nghe nói Anh
Thảo và Ninh Hương đều ở bên ngoài xem náo nhiệt, nàng sai Phương Thảo
ra ngoài canh chừng, tự mình sang bên cạnh mang tới xiêm y, lại tự mình
mặc vào cho Trương Kỳ. Trương Kỳ thấy thế có chút bất an vội vàng nói:
“Hãy để ta tự mình mặc được mà, hoặc là kêu các nha hoàn tiến vào...”
“Không, tỷ nghe ta nói!” Chương Hàm cầm tay Trương Kỳ thật chặt, nói từng câu
từng chữ, “Lão tổ tông đang tức giận đến không thể lộ diện, Nhị cữu mẫu
lại không ở đây, nghĩ đến tính tình của Tam tỷ tỷ thì gặp chuyện không
liên quan đến mình cũng chưa chắc sẽ ra mặt, cho dù có ra cũng chưa chắc đánh bại được người đàn bà đanh đá như vậy. Lúc này, tỷ đang ở ngay tại Ninh An Các, theo lý nên đi ra ngoài chặn lại!”
“Ta...” Trương Kỳ sửng sốt cuống quít lắc đầu, “Ta... ta chỉ sợ không được...”
“Vì sao không được? Cha tỷ sắp sửa vào kinh, mà hiện tại tuy tỷ đã đứng
vững vàng gót chân ở Cố gia, nhưng tỷ đừng quên, chuyện của tỷ và Tứ
biểu ca đến bây giờ còn chưa có cách gì công khai! Tứ biểu ca là đích
nhi tử của Nhị cữu mẫu, cũng được Thái phu nhân rất coi trọng, cưới thê
tử nếu không nói phải xem gia thế danh vọng, nhưng ít ra thê tử đến thời khắc mấu chốt không thể luống cuống tay chân!”
Một phen nói
thẳng thừng khiến Trương Kỳ ngây ngẩn cả người, sau đó liền cắn chặt
môi, dùng lực mạnh đến nỗi muốn cắn môi bật máu. Chương Hàm biết cô nàng đã động tâm, bèn buông tay đè lên hai vai Trương Kỳ trịnh trọng nói:
“Không cần sợ hãi, tỷ chỉ cần xem chính mình trở thành ngoại tôn nữ nhi
được lão tổ tông thương yêu nhất, lấy ra khí thế phải có! Những gì nên
nói hiện tại ta sẽ dạy tỷ, chỉ cần tỷ chiếu theo lời ta mà hành động,
nhất định có thể dẹp yên được trường hợp này!”