Cứ chậm rãi đi dọc theo con đường dài về hướng Đông thì gặp Cảnh Minh Môn, lại đi tiếp một đường vòng quanh bức tường của Càn Thanh Cung và
Khôn Ninh Cung, đi ngang qua Quỳnh Uyển rồi tiếp tục đi một đoạn nữa sẽ
thấy Huyền Vũ Môn để ra khỏi nội cung. Đoạn đường này rất ít khi gặp phi tần, đa số đều là cung nhân và thái giám, xa xa nhìn thấy đoàn người Cố gia liền lui về phía sau hay nép sang bên đường hoặc dứt khoát trốn mất không thấy bóng dáng.
Bởi thế Chương Hàm không cần lo hai
nàng nói chuyện bị lọt vào tai người khác. Nghe Trương Kỳ thấu hiểu tâm
sự của mình, nàng không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, đợi đến khi nghe câu hỏi ngốc nghếch cuối cùng kia, Chương Hàm không nhịn được bật cười ra
tiếng: "Khờ quá! Nếu tính theo thân phận thì so với Tri Vương điện hạ do Thục phi nương nương sở sinh, Triệu Vương Thế tử đã thấp đi một đời.
Hơn nữa, làm vương phi không cần sáng nào cũng phải dậy sớm thỉnh an bà
mẫu, trong nội trạch của vương phủ tất cả đều do vương phi làm chủ. Còn
nếu là thế tử phi, trên đầu đè nặng công bà, tương lai chín phần mười
còn phải chung sống với các trục lý, làm sao được tự tại như vương phi?
Huống chi, Tri Vương lại là biểu huynh, các nàng càng không sợ có ai
tranh sủng với mình . . . Đương nhiên, cho dù người nhà chúng ta không
muốn nhảy vào, nhưng tỷ không nghe Triệu Vương Thế tử nói à, mặc dù bị
coi là con mọt sách mà cũng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm đấy.”
Trương Kỳ rốt cục bị Chương Hàm chọc cho vui vẻ, quên mất đây là đang ở trong
cung, tựa đầu vào vai Chương Hàm nói: "Đúng vậy, trong mắt các nàng chỉ
là con mọt sách, nhưng đặt ở bên ngoài cũng thành miếng bánh thơm phức.
Phải rồi, hôm nay xem Tri Vương điện hạ và Triệu Vương Thế tử đấu võ
miệng thật đúng là thú vị, lần trước ở phủ Lục An Hầu, lúc hai người bọn họ xuất hiện ngược lại rất có khí thế . . ."
Biết hiện giờ
nhắc đến phủ Lục An Hầu là phạm vào cấm kỵ, Trương Kỳ nhanh chóng nuốt
xuống nửa đoạn phía sau rồi mới trầm tư nói tiếp: "Lần đó trước mặt Chỉ
Huy Sứ Cẩm Y Vệ Đằng Xuân, Triệu Vương Thế tử thật sự oai phong vô cùng, nhưng bình thường hóa ra lại hoạt bát như vậy.”
Hoạt bát? Ông tướng kia rất giỏi giả vờ thì đúng hơn! Ngay cả Hoàng đế cũng bị cho
vào tròng, tài nghệ diễn xuất quả thực là hạng nhất!
Nghĩ đến
bộ dạng con mọt sách của Trần Thiện Chiêu, nghĩ đến chàng ta ở trước
tiệm vàng bạc Phúc Sinh gọi mình là biểu muội, nghĩ đến trong ngôi nhà
nhỏ ở ngõ Xa Nhi không chút kiêng dè nói muốn trao đổi tin tức, Chương
Hàm cũng không biết anh chàng này rốt cuộc có bao nhiêu khuôn mặt. Nhưng ngay lúc này, nàng lại không thể không nhún nhường hừ nhẹ một tiếng.
"Lần đó Tri Vương điện hạ vì quan tâm quá nên bị loạn, về phần Triệu Vương
Thế tử rõ ràng là phát tác tính tình. Tỷ không nghe nói y tùy tiện đi
cầu tình thay Lục An Hầu Thái phu nhân và ấu tử Vương Quảng, kết quả quỳ nửa ngày ở Càn Thanh Cung, sau đó bị một trận khiển trách, còn bị phạt
cấm túc sao chép sách? Khi đó Đằng Xuân đang khí thế bừng bừng, thế mà y dám trực diện đối đầu như vậy, không phải xuẩn ngốc thì là cái gì?”
Nói đến đây, Chương Hàm không thể không sửng sốt, trong lòng đột nhiên hiểu được vì sao Trần Thiện Chiêu đụng phải loại chuyện này lại dám tự mình
đứng ra. Mọi người đều cảm thấy, với thân phận hậu duệ quý tộc kim chi
ngọc diệp cao quý, gặp phải chuyện như vậy thì cho dù muốn 'quạt gió
thổi lửa' cũng sẽ đứng sau lưng sai sử người khác, phủi sạch mọi liên
quan tới mình. Thế mà Trần Thiện Chiêu mượn danh tiếng thư ngốc của
mình, lại không để ý tới trước sau, liều lĩnh lần lượt "rút thăm" hai
lần, đột ngột kéo được Đằng Xuân đang ngồi ngay ngắn xuống ngựa, nhưng
chàng ta thì lông tóc chẳng hề hấn gì, vậy mà có thể gọi là ngốc hay
sao?
"Muội muội, muội muội?"
Tư tưởng của Chương Hàm lập tức bị cắt đứt, thấy Trương Kỳ tò mò nhìn mình, nàng không khỏi
đằng hắng một tiếng rồi lấp liếm: "Không có việc gì, chỉ là đột nhiên
nhớ tới cha và Đại ca . . ."
Trương Kỳ không có chút hoài nghi nào, mở miệng an ủi: "Không có việc gì, cát nhân tự có thiên tướng, cha và Đại ca muội nhiều năm như vậy đều chịu đựng được, hiện giờ vừa được
vinh thăng lại chuyển sang đội hộ vệ của Triệu Vương, tất nhiên sẽ lập
chiến công bình an trở về, muội hãy yên tâm! À, ta nghe nói ăn chay có
thể cầu Bồ Tát phù hộ độ trì những người mình đang quan tâm lo lắng,
chúng ta quay về liền xin phép lão tổ tông . . . Ừm, cứ nói là mẫu thân
báo mộng cho chúng ta, kế tiếp chúng ta sẽ cùng nhau ăn chay . . ."
Nghe Trương Kỳ ngây thơ nói như vậy, Chương Hàm mặc dù muốn cười khổ nhưng
có thể thấy được Trương Kỳ rất nghiêm túc, nàng không nhịn được thầm
than một tiếng rồi cầm chặt tay Trương Kỳ. Kể từ năm đó ngẫu nhiên gặp
Cố phu nhân khi đi chùa cầu phúc cho cha huynh ở Quy Đức, rốt cuộc vì
thế mà khiến nàng trải qua vận mệnh đột biến, nàng đối với loại cầu thần khẩn Phật này cũng không còn tin tưởng bao nhiêu, chỉ mỉm cười nói, "Ta rất vui vì tỷ có tấm lòng này. Tuy nhiên, thay vì phải ăn chay để cầu
Bồ Tát, không bằng ta tự mình sống cho thật tốt, như vậy tương lai người nhà gặp lại cũng có thể yên lòng."
Trương Kỳ nghĩ đến sau khi mình vào kinh, hầu như tất cả đều nhờ Chương Hàm từng bước bày mưu tính kế nên hiện giờ mới có thể đứng vững gót chân ở Cố gia, càng chưa từng
có ai hoài nghi mình là thứ nữ, thế nhưng Chương Hàm lại phải trả giá
bằng chuyện bị chia lìa với người thân, lại không thể không bỏ qua cuộc
sống đoàn tụ để ở lại kinh thành xa lạ này, Trương Kỳ chỉ biết nắm chặt
tay Chương Hàm. Chương Hàm đang định lên tiếng thì đột nhiên nghe một
giọng hô từ phía trước.
"Tham kiến Thái tử phi."
Được đăng ở wattpad, edit bởi Bà Còm
Chương Hàm cuống quít ngẩng đầu, thấy một đoàn người đi ra từ cửa hông của
Quỳnh Uyển. Nữ tử cầm đầu đội mũ phượng khảm ngọc lục bảo và ngọc trai ở giữa, chung quanh có vô số châu ngọc và mẫu đơn; áo ngoài màu vàng, áo
choàng vai xanh đậm thêu hoa văn hình mây và rồng xen kẽ bằng chỉ vàng
đính ngọc trai và hạt phỉ thúy, thoạt nhìn trang phục thì không khác gì
các hoàng phi, nhưng nhìn kỹ mới có thể nhận ra mũ phượng không giống
nhau. Thấy Vương phu nhân ở phía trước đã vội vàng đỡ Thái phu nhân
xuống ghế kiệu để hành lễ, Chương Hàm vội lôi kéo Trương Kỳ bước nhanh
lên đuổi kịp, cũng quỳ xuống ở ven đường.
Thái tử phi Phương
thị trông khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, dáng người yểu điệu, dung
mạo nhìn qua giống như thiếu nữ. Phương thị mỉm cười tự mình đỡ Thái phu nhân dậy rồi liếc mắt nhìn mọi người nói: "Võ Ninh Hầu Thái phu nhân
vừa rời Trường Ninh Cung? Ta vốn định xin Thục phi nương nương mở thọ
yến vào ngày mai, nhưng rốt cuộc cũng là phụ hoàng chu đáo, bảo ngày mai các phi tần và đám vãn bối chúng ta đều tụ tập ở Trường Ninh Cung, như
vậy sẽ khiến các vị không được tự nhiên."
"Vâng, nhờ ân điển của Hoàng thượng, nếu không ngoại quyến như chúng thần phụ vốn không nên đi lại trong cung."
Phương thị nghe Thái phu nhân trả lời khiêm tốn bèn cười mỉm, lập tức giống
như bừng tỉnh nhận ra vội phân phó mọi người đứng dậy. Sau khi hỏi tên
từng người, Phương thị cười nói: "Hôm nay tình cờ gặp nhau nên ta không
chuẩn bị lễ vật. Người đâu, đem hoa hôm nay ta vừa hái ở Quỳnh Uyển tới
đây. ”
Quỳnh Uyển mặc dù không lớn nhưng bên trong trồng vô số kỳ hoa dị thảo, tất cả loài hoa gì ở phía Bắc đều có, còn những loại
hoa không có ở phía Bắc thì được trồng trong những nhà kính khổng lồ,
nhờ vậy mà nuôi dưỡng còn tốt hơn bên ngoài. Thái tử phi Phương thị vừa
mở miệng, phía sau lập tức có cung nữ cầm giỏ hoa tiến đến, trong giỏ có đủ loại hoa rực rỡ đua nhau khoe sắc. Sau khi Phương thị tiếp nhận giỏ
hoa, mỉm cười đưa giỏ hoa đến trước mặt mấy cô nương.
"Đây là các bông hoa đầu tiên trong Quỳnh Uyển vừa mới nở rộ, các ngươi không ngại tự mình chọn một đóa."
Hoa tươi cắm bình thì đang được các cung nữ đứng phía sau ôm trong tay, còn những đóa hoa đủ màu trong giỏ trước mắt thì mang về làm trâm cài tóc
hoặc đặt trong bát sứ để trang trí. Cố Trừ thấy giỏ hoa này đưa đến
trước mặt mình đầu tiên, nhưng thấy trong đó ngoại trừ hoa lê hoa đào
nho nhỏ thì chính là hoa mẫu đơn đủ loại đủ màu cánh hoa to lớn lộng
lẫy, Cố Trừ do dự một lát liền đưa tay chọn một đóa mẫu đơn màu hồng
nhạt, sau đó nhún người bái tạ. Cố Phất vừa mới bị Trương Kỳ đâm thọt
một câu, trong lòng vô cùng khó chịu nên cũng không suy nghĩ nhiều, thấy Cố Trừ chỉ chọn một đóa mẫu đơn màu hồng nhạt, cô nàng dứt khoát vươn
tay cầm đóa hoa đường kính gần nửa thước, là đóa mẫu đơn Quan Quần
Phương diễm lệ danh tiếng màu sắc đỏ rực, lúc này mới vui vẻ bái tạ.
(Một thước thời xưa chỉ bằng 33cm thôi nhé)
Khi giỏ hoa đưa đến trước mặt Cố Ngọc, cô nàng do dự vươn tay phía trên giỏ chần chờ một hồi lâu, cuối cùng thấy mẫu thân nhìn mình nháy mắt ra
hiệu, Cố Ngọc bèn chọn một đóa sơn trà màu đỏ trắng, cười tủm tỉm nói:
"Đa tạ hậu thưởng của Thái tử phi, nghe nói hoa trà này rất khó dưỡng,
cho dù nuôi ở trong nhà kính cũng khó phát triển, tiểu nữ đã từng được
ngắm một lần với cữu cữu, không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy. ”
Thái tử phi Phương thị gật đầu cười nói: "Chỉ là một đóa hoa mà thôi, ngươi thích là tốt rồi. ”
Thấy giỏ được nâng đến trước mặt mình, Trương Kỳ đâu biết nhiều loại hoa như vậy, bộ dạng càng do dự hơn cả Cố Ngọc lúc nãy. Mãi một hồi lâu Trương
Kỳ mới quyết định chọn một đóa hoa màu trắng cũng chẳng biết tên, ngay
sau đó bên tai liền truyền đến một giọng nói ôn hòa: "Ta lại quên Trương cô nương đang trong hiếu kỳ, trách không được chọn đóa ngọc lan trắng
này, hiếu tâm đáng khen ngợi.”
Mới vừa rồi Trương Kỳ chỉ nghĩ
chọn một đóa nào không phô trương nhất, không ngờ 'đánh tầm bậy tầm bạ
mà trúng tùm lum tùm la' chọn đại một đóa mà lại hợp với thân phận hiện
tại của mình. Cô nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lúng túng cảm tạ vài tiếng liền lui sang bên cạnh một bước, ánh mắt không khỏi lo lắng nhìn
về phía Chương Hàm.
Nhưng ngoài dự liệu chính là, Chương Hàm
một tia do dự cũng không có, đúng là tiện tay cầm một bông hoa bốn cánh
từ trong giỏ. Thái tử phi Phương thị liền có hứng thú hỏi: "Chương cô
nương vì sao chọn đóa Ngu mỹ nhân này?”
"Hồi bẩm Thái tử phi,
chỉ vì khi dân nữ đi theo dưỡng mẫu đã từng thấy qua Ngu mỹ nhân được
dùng làm thuốc. Hoa này sắc lên uống có thể thanh nhiệt, chống ho, thông cổ họng.”
(Hoa Ngu mỹ nhân: thuộc loài anh túc nhưng không có chất thuốc phiện như anh túc. Cánh hoa sắc thuốc hoặc pha trà uống
để trị ho thông cổ. Khi chưa nở, nụ hoa Ngu mỹ nhân gục xuống trông như
thiếu nữ cúi đầu trầm tư, khi hoa nở thì vươn thẳng lên màu sắc rực rỡ
như tiên nữ giáng trần. Vì thế hoa được so sánh với Ngu Cơ một giai nhân tuyệt sắc, thê tử của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ thời Hán Sở tranh hùng)
Câu trả lời hào phóng của Chương Hàm chẳng những khiến Thái tử phi Phương
thị ngạc nhiên, ngay cả Thái phu nhân Vương phu nhân và ba tỷ muội Cố
gia cũng đồng thời ngây ngẩn cả người. Ngược lại Trương Kỳ đã biết lúc
Chương Hàm hầu bịnh cho Cố phu nhân đã xem qua không ít phương thuốc,
trước đó cũng không biết đã đọc được bao nhiêu sách thuốc, bởi vậy không quá kinh ngạc.
Sau một khoảnh khắc yên lặng, Phương thị lập
tức nở nụ cười: "Không ngờ Chương cô nương lại còn tinh thông dược lý.
Được rồi, thời gian không sớm, mai này nếu có cơ hội thì chúng ta sẽ nói chuyện lâu hơn. Thái phu nhân cứ đi chậm rãi.”
Phương thị
thấy Thái phu nhân dẫn đầu mọi người cung tiễn, khẽ gật đầu rồi xoay
người mang theo một đám cung nhân rời đi, còn mấy cô nương cầm hoa vừa
mới được ban cho, sắc mặt mỗi người một khác.
Mời vào đọc tại nhà bacom2 ở w.a.t.t.p.a.d
Thái phu nhân liếc mắt nhìn đóa mẫu đơn trong tay Cố Phất, cảm thấy đóa hoa
to đùng dị thường chói mắt, ngại đây là ở trong cung, bà chỉ không lạnh
không nóng bảo: "Đi thôi!”
Nhưng khi ra khỏi Bắc An Môn lên xe ngựa trở về đường Uy Vũ, xe còn chưa đến phủ Võ Ninh Hầu thì Thái phu
nhân đã lạnh lùng phân phó Lai ma ma: "Đi truyền lời cho Đại nha đầu,
hiện giờ Chấn Nhi đã trở về thôn trang học hành một mình cũng cô độc,
dứt khoát cũng đưa Nhị nha đầu về quê, để cho hai huynh muội bọn nó có
thể làm bạn!”
Đợi đến khi Lại mụ mụ đáp ứng một tiếng rồi xuống xe, Thái phu nhân mới tức giận thở dài một hơi.
Quan Quần Phương chính là loại hoa quý hiếm, trong cung số lượng cũng có
hạn, đóa hoa lớn như vậy nhất định là dành cho Thái tử phi sử dụng, thế
mà nha đầu ngu xuẩn kia lại chọn lấy, thật là không biết trời cao đất
rộng! Hành động hôm nay của Thái tử phi có thâm ý gì hay không cũng khó
mà đoán được.
Nói như vậy, không ngờ Chương Hàm hóa ra còn biết cả dược lý!