Nghe
thấy lời này của Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ vốn đang nhìn chằm chằm thi
thể cháy đen lập tức quay đầu lại nhìn Thẩm Thanh Thu, trong đôi mắt đỏ
rực kia trào lên cảm giác lo lắng bất an.
Tiêu Mộ Vũ đưa tay giữ lấy Thẩm Thanh Thu, ấn đường nhíu chặt, không ngừng
lắc đầu. Sau đó lại cảm thấy không ổn, dứt khoát đưa tay che miệng Thẩm
Thanh Thu, không cho cô ấy nói nữa.
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, sau đó trong mắt trào ra một tia xót xa, nhưng lại
bị cô ấy đè xuống, Thẩm Thanh Thu híp mắt lại, nở nụ cười, giơ tay làm
động tác kéo khóa miệng, biểu thị bản thân không nói nữa.
"Đội trưởng Tiêu, đội phó, tôi... tôi tìm ra rồi, sáu người, nhà đầu tiên
tay phải dãy bốn có một người, nhưng có hai đứa con gái. Còn có nhà thứ
năm dãy bốn, chính là nhà con út họ Diêu trước đó, trong nhà anh ta có
hai đứa con gái, ngoài ra nhà thứ ba bên tay phải dãy ba có bốn đứa bé
gái, ở trong có ba chiếc chén. Nhưng ghép lại không được hoàn hảo, tôi
không chắc nhà nào có đứa trẻ chết đi sống lại." Khắp cơ thể Trần Khải
Kiệt đều là dấu máu, quần áo cũng bị xé rách, nhìn như người chạy nạn.
Thẩm Thanh Thu gật đầu, "Cũng có thể nói là đã xác định ba gia đình kia,
không ngoài dự đoán, vậy thì tìm ra sáu đứa trong tám đứa bé gái này, đã giảm thấp độ khó rất nhiều. Nhưng tối nay đám thây ma này đã phát điên, nhất định phải giải quyết vấn đề này."
Trần Khải Kiệt lau mồ hôi trên mặt, lúc này Kiền bà bà đã bị đám Lăng Tiếu
bắt giữ, thế là đám thây ma kia không thể không dè chừng.
Gương bát quái treo trên cổng nhà dân bị thây mà ào ào tiến lên xô rơi xuống
đất, cho dù chạm phải gương khiến tay thây ma bị cháy khét, nhưng chúng
cũng không quan tâm.
Lúc
này dân thôn đã không cách nào giả chết nữa, họ chỉ có thể cầm cuốc liềm ra sức ngăn cản thây ma không nhào vào nhà. Đám thây ma này ngửi thấy
mùi máu thịt, càng thêm điên cuồng, Kiền bà bà đã buông bỏ trói buộc của chúng, thế là trong mắt chúng, dân thôn Vô Hối đã trở thành thực phẩm
còn hấp dẫn hơn người chơi.
Tiếng gào thảm thiết, tiếng khóc lóc, vang lên không ngớt. Nỗi sợ hãi cùng âm thanh gào khóc này tới từ người bình thường, mang lại áp lực không thể
hình dung cho người chơi. Tay nắm dao của Lăng Tiếu không ngừng co chặt, mấy người Uyển Cần bên cạnh bạt mạng ngăn cản đám thây ma, đã bắt đầu
lực bất tòng tâm, nhưng Kiền bà bà căn bản không có ý định dừng tay, bà
ta không quan tâm tới sự uy hiếp của Lăng Tiếu.
Trên hiện trường, quả bóng thịt lớn lăn khắp nơi nuốt thây ma, hành hạ giết
chết dân thôn, không tha cho người chơi bị dọa đờ người, nhanh chóng lăn về phía Tiêu Mộ Vũ.
Thi
thể cháy đen được nấu khét ban đầu đã biến thành quả bóng thịt cao ba
mét, không nhìn thấy mép, chỉ có vô số khuôn mặt đang gào thét đang
cười, khiến người nghe xây xẩm mặt mày. Mà thể tích khổng lồ này hoàn
toàn không ảnh hưởng tới tốc độ của nó, chớp mắt đã gần trong gang tấc.
Tiêu Mộ Vũ nhanh như tia chớp, một tay xách Trần Khải Kiệt ném lên vùng đất
bằng ở căn nhà dãy bốn, sau đó cõng Thẩm Thanh Thu bật lên, lướt qua quả bóng thịt kia.
Quả bóng thịt đang va đụng ngang dọc, năm căn nhà ở dãy thứ ba không căn nào may mắn, toàn bộ đều bị nó nghiền nát.
Sau đó nó lập tức quay đầu, không thấy vật thể trên vách kè cao, lập tức nhảy lên, dễ như trở bàn tay lăn về phía đám người.
Hai mắt Lăng Tiếu đỏ ửng, đè lấy Kiền bà bà, dao trên tay phải đâm xuống
cánh tay Kiền bà bà, kéo bà ta tách khỏi nhóm Uyển Cần, "Tao nói lại lần nữa, bảo nó dừng lại!"
Dường như Kiền bà bà không cảm nhận được đau đớn, bà ta vẫn cười, ngược lại
giơ tay lên, "Đây chính là tội chúng mày phải trả, giết sạch toàn bộ!"
Lời này bà ta nói với con quái vật kia.
Giây tiếp theo quả bóng mặt người đồng loạt kêu lên, Thẩm Thanh Thu đã trải
nghiệm âm thanh này, sắc mặt lập tức trắng bệch che tai.
Thẻ Vua xác sống của Tiêu Mộ Vũ chỉ còn lại 3 phút, con ngươi màu đỏ của cô chuyển động, ôm Thẩm Thanh Thu vào lòng che tai giúp cô ấy, sau đó ngắm chuẩn vị trí của Tả Điềm Điềm, nhảy tới trước mặt cô nàng, đôi mắt đỏ
ửng nhìn chằm chằm Tả Điềm Điềm, sau đó đưa tay phải ra, giống như tìm
Tả Điềm Điềm đòi đồ.
Tả Điềm Điềm có chút không biết làm sao nhìn Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu hiểu ý, nhỏ tiếng nói: "Thẻ phóng to."
Con ngươi Tả Điềm Điềm sáng lên, nhanh chóng đưa thẻ phóng to cho Tiêu Mộ
Vũ, sau khi Tiêu Mộ Vũ nhận lấy liền đặt Thẩm Thanh Thu xuống cạnh Tả
Điềm Điềm, còn đẩy Thẩm Thanh Thu về bên đó.
Lần này Tả Điềm Điềm hiểu ý Tiêu Mộ Vũ, chắc như đinh đóng cột nói: "Đội
trưởng Tiêu, chị yên tâm, em sẽ bảo vệ đội phó, không rời nửa bước."
Tiêu Mộ Vũ không nói gì, quay người kích hoạt thẻ, Tiêu Mộ Vũ vốn dĩ đã đủ
dọa người, lúc này Tiêu Mộ Vũ cao hơn 10 mét giống như tấm bia đá trong
thôn Vô Hối, dân thôn vốn đang sợ hãi chạy loạn nhìn thấy cảnh tượng này cảm thấy thế giới quan đã vụn vỡ của bản thân sụp đổ thêm lần nữa.
"Cái này... cái này con mẹ nó không thể tin nổi." Cố Diệp không nhịn được
nói tục một câu, có đánh chết anh ta cũng không ngờ trong tay Tiêu Mộ Vũ còn có thẻ đạo cụ nghịch thiên biến thái như vậy.
Quả bóng thịt khổng lồ cao bằng một tầng trong mắt Tiêu Mộ Vũ lúc này cũng
chỉ là một quả bóng phóng to, cô cúi đầu không nói lời nào giơ chân nặng nề giẫm lên quả bóng thịt.
Thân là vua xác sống, sức mạnh của Tiêu Mộ Vũ đã đủ đáng sợ, bàn chân giẫm
xuống lúc này hoàn toàn ngó lơ khuôn mặt giương nanh múa vuốt bên trên,
cú đạp thẳng khiến đám đầu bị tấn công chính diện tắt tiếng.
Quả bóng này lập tức bị đá đi xa, Tiêu Mộ Vũ nhanh chân đi theo, lại đạp
thêm một cước, quả bóng thịt vốn bị đánh tới đần ra, lúc này phát hiện
không ổn liền nhanh chóng lăn xa, nó nhìn xung quanh vẫn còn thây ma tàn dư, lăn tới muốn nuốt tiếp, sao Tiêu Mộ Vũ có thể cho nó cơ hội.
Cô quan sát xung quanh, đưa tay tới bên Kiền bà bà, trong sự sửng sốt và
ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi của Kiền bà bà, Tiêu Mộ Vũ nắm chặt nắm đấm
xô đổ bức tường sau lưng Kiền bà bà và Lăng Tiếu, một hàng gạch đất và
cột nhà rơi xuống bên họ, cát bụi vung lên rợp trời.
Đừng nói là Kiền bà bà, ngay cả Lăng Tiếu chứng kiến Tiêu Mộ Vũ như vậy cũng có chút sợ hãi, cả cơ thể không nhịn được làm động tác phòng vệ, nhưng
cô ta lại cảm thấy động tác này có chút buồn cười trước mặt Tiêu Mộ Vũ
hiện tại.
Đương nhiên
Tiêu Mộ Vũ sẽ không làm gì Lăng Tiếu, cô chỉ nhìn Kiền bà bà, rút thanh
xà trong nhà trước mặt bà ta, không quay đầu nhấc lên nện xuống.
Thanh xà thô kệch trong tay Tiêu Mộ Vũ giống như gậy kim cô của Tôn Ngộ
Không, uy phong lẫm liệt, không chút chần chừ nện xuống quả bóng thịt
khó khăn lắm mới cuộn thành hình, tiếng "rầm" khiến người ta nhức óc lọt vào trong tai tất cả mọi người.
Sau đó Tiêu Mộ Vũ lại nhấc xà ngang kia lên hung hăng đánh quả bóng thịt,
khuôn mặt bên trên vốn đang hung hăng thét gào, sau một đòn của Tiêu Mộ
Vũ đã không cười nổi nữa, kêu thảm không ngừng gào khóc.
Trên mặt Tiêu Mộ Vũ không chút gợn sóng, chỉ nện xuống như phong ba bão táp, mãi tới khi đầu quả bóng thịt không chịu nổi, ọc ọc nôn ra toàn bộ thây ma đã nuốt, cuối cùng thi thể cháy đen quấn chặt lấy nhau sau khi bị
nấu cạn cũng rã ra.
Trong chớp mắt, quả bóng thịt giống như đàn kiến ào ào tản ra, cuối cùng chỉ còn lại một đống xương gãy.
Kiền bà bà ngây ra nhìn cảnh tượng trước mặt, giương mắt ếch nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Tiêu Mộ Vũ cũng không chậm trễ, quay người đi tìm Thẩm Thanh Thu, cô khom
lưng xuống, cánh tay dài nâng Thẩm Thanh Thu lên, đặt Thẩm Thanh Thu
ngồi trên vai mình.
Đám
thây ma bị đánh tới nỗi căn bản không dám tập hợp, nhanh chóng chạy
thoát thân. Chúng không giống xác sống, thậm chí có thể nói là thây ma
bị quả bóng thịt điều khiển, nó đã chạy tán loạn, thây ma lập tức cũng
rã đám, không dám tới gần.
Thẩm Thanh Thu tốn sức ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó cúi đầu nhìn mặt
đất, lập tức oa oa kêu lên, lắc đầu nói: "Em cao quá, đừng làm ngã chị
đấy nhé."
Miệng Thẩm Thanh Thu nói đừng làm ngã mình, nhưng trên mặt là nụ cười hưng phấn, giữ lấy tay Tiêu Mộ Vũ nhìn xuống dưới.
Khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Mộ Vũ không khống chế được dịu lại, cẩn thận
nâng Thẩm Thanh Thu, để cô ấy ngồi vững, ngón tay trái chỉ tới trước mặt Kiền bà bà, lên tiếng: "Nên kết thúc rồi."
Âm thanh của Tiêu Mộ Vũ rất nhỏ, nhưng khi cất lên lại vô cùng vang vọng,
Thẩm Thanh Thu nhanh chóng quan sát, nhưng màu đỏ trong con ngươi Tiêu
Mộ Vũ đã dần dần tan đi, thời gian Vua xác sống đã hết.
Ánh sáng trong mắt Kiền bà bà vụn vỡ, nhưng vẫn đang giãy giụa, bà ta ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Mày có thể giết tao, nhưng mày vẫn chưa tìm được
đám trẻ, chúng vẫn có thể tiếp tục... tiếp tục báo thù, giết sạch đám
người không có lương tâm kia."
"Nếu bà tình nguyện cúng tế chúng, bất bình thay chúng, có lẽ bà cũng thương chúng. Chúng đã đủ khổ rồi, bà làm như thế thì báo thù được gì? Lúc còn sống đám trẻ kia đã chịu quá nhiều cực khổ, sau khi chết còn không được yên ổn."
"Đúng, bà giúp
chúng chết đi sống lại, nhưng lại không thể giúp chúng thực sự hồi sinh. Rõ ràng chúng biết bản thân không phải người, ban ngày lặp lại những
ngày tháng trọng nam khinh nữ trong thôn, vẫn bị bố mẹ người nhà coi
thường chểnh mảng, tới tối chúng lại phải tái diễn cảnh ngộ bản thân gặp phải khi chết, trải nghiệm cảm giác đau khổ, sợ hãi cùng oán hận trước
khi chết. Có đứa trong số chúng mới 7, 8 tuổi, thậm chí còn chưa học
được cách oán hận, lại bị bắt làm chiếc máy giết người, đêm đến ra ngoài giết người, làm vậy thật sự khiến chúng vui vẻ sao?"
Tiêu Mộ Vũ yên lặng nhìn Kiền bà bà, trong ngữ điệu chậm rãi mang theo một
tia đau buồn cùng bất lực, cô quay đầu nhìn Lưu a bà không biết đã tỉnh
lại từ lúc nào. Lúc này Lưu a bà bò từng bước từng bước khỏi đống hoang
tàn, đôi chân tàn phế lộ ra rõ ràng, xương chân vặn vẹo không theo quy
tắc, khớp xương biến dạng, giống như sau khi bị đánh gãy không được nối
lại dẫn tới.
Tiêu Mộ Vũ
đưa tay giữ Lưu a bà trong tay, cô nhìn thấy rõ ánh mắt Kiền bà bà bắt
đầu dậy sóng, ánh mắt nhìn chằm chằm Lưu a bà, có chút căng thẳng.
"A Kiền có... có đó không?" Mắt Lưu a bà không nhìn thấy, nhưng tâm vẫn
chưa mù, sau khi bị Tiêu Mộ Vũ xách lên, Lưu a bà có chút hoảng hốt,
không có gì bám víu quơ tay mấy cái, nhưng trong lòng rất rõ đang xảy ra chuyện gì. Mà lời của Tiêu Mộ Vũ cũng in vào trong lòng Lưu a bà, lúc
này mới căng thẳng gọi Kiền bà bà.
Kiền bà bà quay đầu đi không nhìn Lưu a bà, nhưng Tiêu Mộ Vũ biết trong lòng Kiền bà bà đã không bình tĩnh nổi.
Cô đặt Lưu a bà bên Kiền bà bà, hai khuôn mặt giống nhau như đúc, một
khuôn mặt giăng đầy vết tích tuổi tác, già nua tiều tụy, một khuôn mặt
tuy ngập tràn vết nhăn, nhưng vẫn toát lên vẻ sắc bén của người trẻ
tuổi.
"A Kiền, em lên
tiếng đồng ý với chị. Đừng tiếp tục làm vậy nữa, được không, cô ấy nói
không sai, không nên làm vậy. Đám trẻ... đám trẻ không nên bị nhốt trong thôn tàn sát ngược đãi dân làng, như thế quá giày vò, em cũng không
nên..."
"Câm miệng! Cái
gì gọi là không nên? Chị... không phải chị cũng sống chết không chịu rời đi, nếu không phải chị không nỡ xa đứa trẻ kia, tất cả..." Hai mắt Kiền bà bà đỏ ửng, trừng mắt với Lưu a bà.
"Là lỗi của chị, nếu không phải bị quỷ ám, cũng sẽ không hại chúng biến
thành thế này, là chị đáng đời." Hai người nói chuyện như chốn không
người, nhưng thây ma không tiếp tục tấn công, điều này đủ để nhận ra,
Kiền bà bà đã mềm lòng.
Từ lời của hai người già có vẻ ngoài giống nhau như đúc này, nhóm Tiêu Mộ
Vũ dần dần hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Hai người này chính là chị em
ruột, tuy không phải sinh đôi, nhưng vẻ ngoài rất giống nhau, Kiền bà bà là em gái của Lưu a bà.
Năm đó sinh liên tiếp hai đứa con gái, bố mẹ Lưu a bà vô cùng ảo não, trong nhà nghèo khó không nuôi được nhiều con như thế, muốn đẻ con trai, nhất định phải từ bỏ con gái.
Rốt cuộc trong hai đứa bé gái phải bỏ ai, hai vợ chồng đã bàn bạc mấy lần trong đêm, trùng hợp bị Lưu a bà nghe được.
Chị gái thật thà ăn ít làm nhiều, đương nhiên là người được giữ lại, mà
Kiền bà bà lại có số mệnh giống Tam Nhi, bị ném ra sau núi cho sói ăn
sạch. Ở đó đã có rất nhiều trẻ em gái bị vứt bỏ.
Lưu a bà nghe được phong thanh vẫn luôn ngăn cản bố mẹ vứt bỏ Kiền bà bà,
tối hôm đó nếu không có Lưu a bà, Kiền bà bà đã không còn xương cốt như
Tam Nhi.
Kết cục của việc dẫn Kiền bà bà quay về chính là Lưu a bà bị đánh gãy một chân, để lại
di chứng, mà một mình Kiền bà bà chạy trốn, mãi tới mười mấy năm trước
mới đổi thân phận quay lại làng, mượn bản lĩnh thần kì của mình ở lại
trong thôn.
Trước kia
trưởng thôn nói phát hiện Kiền bà bà là am hiểu quỷ thần chẳng qua chỉ
là cái cớ, Kiền bà bà chính là bà đồng trong thôn, trong con mắt dân
thôn bà ta bảo vệ họ, nhưng lại không biết Kiền bà bà quay về báo thù.
Tập tục trọng nam khinh nữ giết hại trẻ em gái trong thôn không hề thay
đổi, Kiền bà bà còn tận mắt chứng kiến những đứa bé gái kia bị bố mẹ
người nhà tước đoạt mạng sống, bà ta cứu được một đứa nhưng không cứu
được tất cả.
Rễ đã thối,
cho dù làm cách nào cũng vô tích sự, mãi tới khi cháu nội Lưu a bà bị
con trai vứt bỏ trên núi, tất cả bắt đầu thay đổi.
Lần này Lưu a bà không cứu cháu gái mình.
Những trải nghiệm giống hệt Tam Nhi đã thắp lên oán hận và hận thù trong lòng Kiền bà bà, bà ta dụ dỗ Lưu a bà hồi sinh Tam Nhi. Từ đó về sau thôn
làng rơi vào lời nguyền, mỗi tối người đã chết sẽ quay lại, bắt đầu quay về đòi mạng.
Kiền bà bà
thu thập xương cốt tám đứa trẻ, cũng hồi sinh tám đứa trẻ ấy, có người
nói với bà ta, chỉ cần dẫn chín đứa bé gái này chơi một trò chơi, vượt
qua trò chơi, chúng có thể sống lại thực sự.
"Trò chơi?" Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, nhìn Kiền bà bà, trong lòng nghi hoặc không thôi.
Kiền bà bà ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng phức tạp, gật đầu, "Có lẽ
chúng từng nói với cô, nếu là cố nhân không nên trở về, chỉ cần không bị người ta phát hiện, chúng có thể tiếp tục ở lại. Cuối cùng thực sự sống lại, không cần mỗi tối hóa thành lệ quỷ đòi mạng. Nhưng những chuyện
tôi làm rất có hạn, chỉ có thể nhìn từng đứa lộ ra sơ hở, không cách nào vãn hồi. Tôi không phải người tốt, so với tính mạng của các cô, tôi để
tâm tới chúng hơn, nhưng cô quá thông minh, tôi không thể không lợi dụng một vài thủ đoạn phá vỡ sự tin tưởng giữa các cô."
Thẩm Thanh Thu nghe xong cười lạnh, cô nhìn Kiền bà bà, cất lên từng câu
từng chữ: "Nếu bà biết đây là trò chơi, vậy xác định bản thân là người
chơi bằng cách nào? Người hứa hẹn với bà là ai? Bà có biết ông ta cũng
đã hứa hẹn với chúng tôi không? Chỉ cần chúng tôi chiến thắng trò chơi,
chúng tôi cũng có thể sống. Nhưng chúng tôi đã trải qua tám trò chơi
cũng không thể quay về, bà thực sự ngây thơ cho rằng, bà thắng được đám
người chúng tôi thì có thể sống sao?"
Sắc mặt của Kiền bà bà càng ngày càng trắng, mà lúc này thẻ đạo cụ của Tiêu Mộ Vũ đã hết thời gian, cơ thể nhanh chóng thu nhỏ. Vốn dĩ Thẩm Thanh
Thu đang từ trên cao nhìn xuống, khí thế ầm ầm bức người, cơ thể bỗng
hụt một cái giật thót, vô thức ôm chặt lấy cổ Tiêu Mộ Vũ, không còn bất
kì khí thế nào nữa.
Tiêu
Mộ Vũ nhanh chóng ôm chặt lấy cô ấy, đứng vững người, thấy khuôn mặt
Thẩm Thanh Thu vẫn lạnh, nhưng trong miệng lại lẩm nhẩm: "Hình như chị
chẳng còn chút oai phong nào nữa."